Chương 133 134 135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



133 Đau lòng

Sáng sớm hôm sau, Kim Mingyu liền lái xe tới dưới lầu nhà Jeon Wonwoo , lo lắng chờ đợi hắn. Vốn là ngày hôm qua Jeon Wonwoo đồng ý cùng mừng sinh nhật với y, phát sốt đau đầu của Kim Mingyu liền không thuốc mà khỏi. Nhưng buổi tối trước lúc chia tay, Kim Mingyu nhất thời xúc động hôn hắn, làm hắn hoảng sợ tựa như chạy trốn mà đi, chuyện này là tâm Kim Mingyu chấn động, lo lắng cả một đêm, lăn qua lộn lại cũng ngủ không an ổn, buổi sáng khi tỉnh lại viền mắt còn có quầng thâm.

"Wonwoo!" Kim Mingyu vừa nhìn thấy Jeon Wonwoo từ tòa nhà đi ra, liền lập tức chạy lại phía hắn.

"Kim... tiên sinh." Jeon Wonwoo đã khôi phục thái độ lãnh đạm xa cách lúc trước, cố ý không nhìn thấy ánh mắt chờ mong trở nên mất mát của Kim Mingyu.

"Wonwoo, tối hôm qua anh..." Thật vất vả mới có một chút tiến triển, hiện tại hết thảy lại trở về vạch xuất phát, đều là tại mình tối hôm qua xúc động ... Jeon Wonwoo một tiếng khách khí "Kim tiên sinh ", làm trong lòng Kim Mingyu ảo não không thôi, còn muốn hướng Jeon Wonwoo giải thích về chuyện nông nỗi hôm qua.

"Kim tiên sinh , sau này anh đừng đứng ở dưới lầu chờ tôi, bị mẹ tôi thấy không tốt lắm." Jeon Wonwoo lên tiếng đánh gãy lời giải thích nói còn chưa nói xong của Kim Mingyu.

Tối hôm qua Jeon Wonwoo cũng ngủ không ngon, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh Kim Mingyu hôn mình, hơn nữa lúc hắn nhắm mắt muốn đi ngủ, hình ảnh kia lại càng trở nên rõ ràng, đầu lưỡi ướt sũng của Kim Mingyu liếm qua cánh môi, cuốn lấy đầu lưỡi chính mình điên cuồng mút... Thậm chí vì những hình ảnh đó mà hắn dần dần có phản ứng. Jeon Wonwoo không tự chủ đưa tay xoa lấy đôi môi đã bị Kim Mingyu hôn qua... Không thể! Hắn bị chính hành động vô thức của mình làm cho hoảng sợ, ngón tay lập tức rời khỏi đôi môi, dùng sức lắc đầu, tựa hồ như muốn đem Kim Mingyu vứt khỏi đầu mình, sợ nếu còn nghĩ tiếp sẽ nhớ đến vô số cử chỉ thân mật trước kia.

Vô luận là do hôm qua nhất thời mềm lòng đáp ứng Kim Mingyu đón sinh nhật, hay là bởi vì cái hôn làm bản thân có phản ứng, đều lần nữa chứng minh Jeon Wonwoo căn bản không thể bỏ xuống được Kim Mingyu, nhưng nếu càng không thể buông bỏ thì càng muốn chạy trốn né tránh. Vừa lúc Jeon Wonwoo cũng đang lo lắng Kim Mingyu xuất hiện dưới nhà hoài sẽ làm mẹ hoài nghi, cho nên hồi trước không cho y tới công ty tìm mình, hiện tại cũng không cho y ở dưới nhà đợi mình, Jeon Wonwoo tận lực giảm bớt cơ hội gặp mặt của cả hai, ngăn cản chính mình lại một lần nữa hãm sâu.

"Wonwoo... kia... sau này anh sẽ đứng xa một chút, cam đoan sẽ không để dì thấy nữa. Wonwoo, anh không ý tứ gì khác, chỉ là muốn mỗi ngày được nhìn thấy em một lần... anh..." Sắc mặt Kim Mingyu lập tức trở nên trắng bệch, vội vội vàng vàng giải thích.

"Kim tiên sinh , làm phiền anh tránh ra, tôi đi đi làm ." Jeon Wonwoo không hề để ý tới lời giải thích của Kim Mingyu, nghiêng người đi qua khỏi Kim Mingyu.

"Wonwoo..." Kim Mingyu còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của hắn, cũng chỉ đành tránh đường.

Từ sau ngày đó, Kim Mingyu thật đúng là không hề xuất hiện dưới lầu nhà Jeon Wonwoo nữa. Sửa thành mỗi ngày đứng chờ ở chỗ Jeon Wonwoo đón xe bus. Cũng không đến quá gần công ty hắn, chỉ đứng ở một chỗ thật xa chờ Jeon Wonwoo tan tầm. Mỗi ngày tới tới lui lui không ngại vất vả, cũng không có phiền chán, chỉ mong Jeon Wonwoo có thể liếc nhìn y một cái.

Jeon Wonwoo lúc đầu còn có thể làm bộ như không nhìn thấy Kim Mingyu, có đôi khi Kim Mingyu chủ động nhìn hắn cười tươi, Jeon Wonwoo cũng là hờ hững, nghĩ rằng không quá vài ngày Kim Mingyu sẽ liền biết khó mà lui, nhưng ngày qua ngày, Kim Mingyu cũng thực kiên trì. Jeon Wonwoo chỉ cần nghĩ đến bộ dáng cẩn thận của y khi đứng trước mặt mình, trong lòng liền dần dần bắt đầu đau đớn.

134 Nguy cấp

Jeon Wonwoo thích Kim Mingyu nhiều năm như thế, làm sao không biết Kim Mingyu là người rất có cá tính. Trước kia khi còn đi học, Kim Mingyu có gia thế tốt, lớn lên đẹp trai lại có năng lực xuất sắc, được thầy cưng cùng các bạn học hâm mộ, xử sự làm người tự nhiên sẽ có chút ngạo khí. Sau đó vào Kim thị làm tổng giám đốc, được tiền hô hậu ủng, nịnh nọt, tuy rằng Kim Mingyu không cao ngạo đến nỗi tự cao tự đại, nhưng uy nghiêm của cấp trên là tuyệt đối không thiếu, cho nên, ở trong mắt nhân viên Kim thị , Kim tổng giám đốc chính là một hình tượng cao cao tại thượng.

Nhưng hiện tại ở trước mặt hắn, Kim Mingyu luôn một mực cẩn thận lộ ra dáng điệu bất an không yên, thậm chí có đôi khi nói chuyện còn nói lắp, giống như sợ mình không cẩn thận nói bậy chọc đến Jeon Wonwoo mất hứng. Nhất là sau đêm xúc động hôn môi kia, Kim Mingyu giống như đứa trẻ gây lỗi, đi theo hắn không ngừng giải thích. Một Kim tổng ở trước mặt mọi người luôn tiêu soái tự nhiên sao lại ăn nói khép nép như vậy. Jeon Wonwoo nhìn thấy y vì muốn vãn hồi với mình, không những bỏ qua thân phận tổng giám đốc, thậm chí ngay cả tôn nghiêm của nam nhân cũng vứt bỏ, có lẽ Kim Mingyu là thật lòng thích mình, bằng không tội tình gì làm đến trình độ này.

"Wonwoo, làm phiền cậu đưa văn kiện này đến công ty XX giúp." Quản lý đi tới đánh gãy suy nghĩ của hắn.

"Ừm..." Jeon Wonwoo có chút do dự, mắt thấy đã gần tới giờ tan tầm, XX công ty lại cách thật xa, đi về một chuyến tốn không ít thời gian. Jeon Wonwoo cũng không phải ngại tăng ca, chỉ là gần đây Kim Mingyu đều đứng ở trên đường chờ mình tan tầm, mặc dù mình vẫn luôn cố ý tỏ ra lãnh đạm, hai người trên cơ bản cũng chưa nói qua cái gì, nhưng Kim Mingyu thực giống như mỗi ngày phải nhìn thấy mình một lần mới chịu an tâm rời đi. Jeon Wonwoo nghĩ nếu hôm nay mình về muộn, y có phải vẫn đứng đợi hay không! ?

"Wonwoo, có phải không có xe không, hay để tôi nhờ người khác đi." Quản lý ngược lại hiểu lầm, nhìn thấy mặt Jeon Wonwoo lộ vẻ chần chờ, liền tính toán để cho người khác đi đưa văn kiện.

"Không sao, tôi đi được." Kim Mingyu cũng không phải ngu ngốc, có lẽ chờ lâu không thấy mình tự nhiên sẽ ly khai... Jeon Wonwoo nghĩ đến đây, liền cầm lấy văn kiện ly khai công ty.

Lúc này Wonwoo sớm nên tan tầm, tại sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện! ? Chẳng lẽ vì muốn tránh mình nên đi đường khác về nhà! ?

Kim Mingyu đưa tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt lo lắng nhìn phương hướng mà Jeon Wonwoo bình thường vẫn đi tới.

Hay là đi đến công ty Wonwoo xem một chút! ? Không được! Wonwoo từng nói không muốn mình đến công ty tìm hắn, quan hệ hai người vốn đang ở thế giằng co, nếu Wonwoo ở công ty mà nhìn thấy mình sẽ càng thêm mất hứng!

Tiếp tục lại đợi trong chốc lát, Jeon Wonwoo vẫn là không có xuất hiện, Kim Mingyu không ngừng đi qua đi lại một chỗ, suy qua tính lại cũng không biết nên làm sao.

"Tòa nhà văn phòng phía trước bốc cháy, chạy nhanh qua xem đi!"

"Nghe nói lửa cháy rất lớn, thật nhiều người còn bị vây ở trong !"

...

Đang lúc Kim Mingyu mặt co mày cáu, rất nhiều người chạy vượt qua mặt y, lớn tiếng bàn tán tòa nhà phía trước bốc cháy.

Tòa nhà văn phòng phía trước ! ? Có thể nào là công ty của Wonwoo không! ?

Kim Mingyu lập tức thay đổi sắc mặt, lập tức lên xe theo hướng người qua đường chỉ mà chạy tới.

Đúng như Kim Mingyu dự đoán, bị cháy đúng là tòa nhà công ty Jeon Wonwoo, hơn nữa nhìn ngọn lửa lan ra, còn là ngay tầng lầu nơi Jeon Wonwoo làm việc. Chung quanh tòa nhà được giăng rào chắn, nhân viên bảo an đang sơ tán đám người đông đúc.

"Wonwoo!" Kim Mingyu xuống xe, trực tiếp lướt qua rào chắn vọt vào tòa nhà đang bốc cháy. Nhân viên bảo an đại khái không ngờ lúc này lại có kẻ không muốn sống chạy vào, còn chưa kịp ngăn cản, thân ảnh Kim Mingyu đã biến mất không thấy .

135 Tự trách

Kim Mingyu vọt vào bên trong toàn nhà, lúc này đương nhiên không thể đón thang máy, liền trực tiếp chạy lên cầu thang bộ.

Trên cầu thang thật sự náo loạn, những người bị nhốt trong toàn nhà đang liều mạng đi xuống dưới, Kim Mingyu chỉ có thể nghịch dòng người dùng sức leo lên phía trên, nửa đường di động bị rơi trên mặt đất, không có biện pháp cũng không có thời gian đi nhặt.

"Khụ khụ..." Thật vất vả vọt mới đến được tầng có thế hỏa lớn nhất, cũng chính là tầng lầu của công ty Jeon Wonwoo, Kim Mingyu lập tức bị khói đặc làm cho ho khan liên tục.

"Wonwoo! Wonwoo! Khụ khụ..." Kim Mingyu một bên lớn tiếng kêu tên Jeon Wonwoo, một bên mở từng phòng một tìm kiếm.

Lửa cháy càng lúc càng lớn, không khí dần dần trở nên loãng, tầm nhìn cũng càng ngày càng mờ, không khí cực nóng làm đầu Kim Mingyu đổ đầy mồ hôi, kêu đến khản cổ họng cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, Kim Mingyu trong lòng lại càng thêm lo lắng.

"Wonwoo Wonwoo... A!" Kim Mingyu chỉ lo tìm kiếm thân ảnh của Jeon Wonwoo, không chú ý đến tình huống xung quanh. Một mảng công trình bị thiêu rụi đột nhiên rớt cuống tay phải của y, mu bàn lập tức phát ra một tiếng "Tư", nháy mắt truyền đến mùi vị da thịt cháy khét, cảm giác như thiêu như đốt làm Kim Mingyu nhịn đau không được rên thành tiếng...

Lúc đi còn tốt lắm mà, tại sao đột nhiên lại cháy ! ?

Khi Jeon Wonwoo đưa xong văn kiện trở về, thất kinh nhìn tòa nhà văn phòng bốc cháy, quay đầu tìm kiến những đồng nghiệp chung công ty, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe có rèm che cực kỳ quen mắt, Jeon Wonwoo ngây ngẩn cả người.

Đó là... xe của Kim Mingyu! ! ! Jeon Wonwoo vì muốn xác định, còn chạy nhanh lại nhìn biển số xe.

Trong nháy mắt, toàn thân cao thấp của Jeon Wonwoo đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.

Kim Mingyu bởi vì chờ mình quá lâu, cho nên mới tới công ty tìm mình, kết quả nhìn đến tòa nhà bốc cháy, lầm tưởng mình còn ở bên trong, cho nên không chút do dự vọt vào cứu mình!

Suy đoán này làm mặt Jeon Wonwoo trắng bệch, hối hận trong lòng như phiên giang đảo hải cuồng cuộng đang lên.

Biết rõ Kim Mingyu nếu không nhìn thấy mình sẽ nhất quyết không đi, còn lừa gạt chính mình nói y đợi không được sẽ tự động bỏ đi. Nếu lúc nãy nói với y một tiếng, cho dù là gọi điện thoại...

Đúng rồi, điện thoại! Jeon Wonwoo run rẩy lấy ra điện thoại, lập tức bấm số của Kim Mingyu.

Di động truyền ra thanh âm không thể kết nối.

Kim Mingyu bình thường đều mở máy 24/24, hơn nữa tín hiệu trong tòa nhà này tốt lắm. Nhưng điện thoại tại sao không thông được! ? Trong lòng Jeon Wonwoo càng ngày càng hoảng, rất nhanh hướng rào chắn chạy qua, muốn vượt qua rào chắn tiến vào tòa nhà xem Kim Mingyu ra sao rồi.

"Mới nãy đã có một gã không muốn sống chạy vào, có phải đều không muốn sống nữa chăng, một đám chạy loạn cái gì, xích ra một chút cho tôi!" Vừa rồi bảo an sơ sẩy để cho Kim Mingyu chạy vào trong, hiện tại đang nổi nóng, sắc mặt tối thui hùng hùng hổ hổ đem Jeon Wonwoo cản ra.

Vừa rồi nhất định là Kim Mingyu! Jeon Wonwoo còn muốn chạy vào tòa nhà, tiếc rằng hiện tại cảnh giới đã được tăng cường nên không thể nào vào được.

Thế lửa bên trong càng ngày càng lớn, vạn nhất Kim Mingyu...

Không! Sẽ không đâu! Kim Mingyu không có việc gì! Jeon Wonwoo liều mạng lắc đầu.

Kim Mingyu... Kim Mingyu... , lòng em căn bản không bỏ xuống được anh, em đã sớm tha thứ cho anh rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa...

Nước mắt dần dần làm mơ hồ tầm mắt của Jeon Wonwoo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro