Chương 139 140 141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

139 Lưu lại

"Ôi!" Jeon Wonwoo vừa mới đem trứng đã rán xong để vào trong đĩa, Kim Mingyu liền trực tiếp dùng tay cầm lên cắn một mồm to, kết quả bị nóng đến miệng kêu ô ô.

"Ai bảo anh ăn vội vàng thế!" Jeon Wonwoo quay đầu trách cứ Kim Mingyu một câu, khóe miệng giơ lên một nụ cười vừa ôn nhu lại bất đắc dĩ.

"Ai bảo em nấu ăn ngon quá làm chi!" Tính trẻ con của Kim Mingyu lại nổi lên, còn cố ý giả bộ nén giận trừng Jeon Wonwoo, dùng sức thổi trứng rán trên tay, muốn thật nhanh có thể ăn vào miệng.

"Cẩn thận coi chứng nóng, mà có ai ăn tranh cùng anh đâu." Jeon Wonwoo thấy Kim Mingyu bày ra bộ dáng bướng bỉnh của đứa nhỏ liền nhịn không được, cười dặn dò một tiếng rồi quay đầu tiếp tục chiên trứng.

Lúc trước khi Kim Mingyu ở cùng Yoon Jeonghan, Yoon Jeonghan nhỏ tuổi lại tùy hứng, Kim Mingyu gần như xem hắn là tiểu hài tử mà sủng, bất kỳ thời điểm nào hai người ở chung y cũng là người mạnh mẽ. Mà từ sau khi cùng Jeon Wonwoo sinh hoạt, kể cả lúc Kim Mingyu còn chưa xác định tâm ý, đã từng vì muốn nhìn bộ dáng ôn nhu tươi cười này của hắn mà giả bộ ngốc nghếch. Ở trước mặt Jeon Wonwoo, Kim Mingyu thu lại mũi nhọn của mình, cố ý bài ra tính trẻ con một chút, đổi lại là Jeon Wonwoo không có biện pháp, hòa nhã chiều chuộng mình, cảm giác được người đau sủng làm trái tim y tràn đầy thỏa mãn, buông ra phòng bị hoàn toàn rơi vào trong sự ôn nhu của Jeon Wonwoo.

"Wonwoo, há miệng." Jeon Wonwoo đang vội chiên trứng, Kim Mingyu liền xé một khối nhỏ uy đến miệng hắn.

Jeon Wonwoo liền hé miệng ăn, bởi vì ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn chảo, không chú ý tới tay Kim Mingyu, lúc há miệng liền đem luôn ngón tay y ngậm vào trong.

"Ngô... Wonwoo..." Đầu lưỡi mềm mại liếm qua đầu ngón tay, tay đứt ruột xót (thành ngữ thôi), cảm giác tê dại nơi ngón tay lặp tức truyền thẳng đến tim, trêu chọc trong lòng Kim Mingyu ngứa ngái, nhịn không được liền hừ ra tiếng.

"Xảy ra chuyện gì! ?" Chỉ lo chiên trứng không phát hiện khác thường, Jeon Wonwoo liền quay đầu lại, miệng còn hàm ngón tay Kim Mingyu phát ra một câu cơ hồ không rõ chữ.

"Không... không có việc gì." Kim Mingyu vội vàng rút ngón tay khỏi miệng Jeon Wonwoo.

"Đối... thực xin lỗi." Jeon Wonwoo lúc này mới ý thức được mình làm cái gì, mặt lập tức đỏ hồng tới tận mang tai.

"Không... không sao." Jeon Wonwoo xin lỗi cũng làm Kim Mingyu ngượng ngùng. Để che dấu xấu hổ, y cầm lấy miếng trứng rán vừa chiên xong trực tiếp nhét vào miệng.

"Ôi chao, anh cẩn thận một chút." Jeon Wonwoo ra tiếng nhắc nhở nhưng đã chậm, Kim Mingyu lần này thật sự là bị bỏng, há miệng nhe răng lấy tay liều mạng quạt quạt, Jeon Wonwoo muốn cười nhưng lại sợ làm bị thương lòng tự trọng của y, đành cố gắng nhịn lại, nhưng hai mắt vẫn ánh ra nét tươi cười.

Đối diện đôi mắt loan thành vầng nguyệt kia, Kim Mingyu dừng lại động tác, nụ cười hạnh phúc dần dần tràn đầy cả khuôn mặt. Hai người từng hôn môi từng làm tình, từng có vô số lần tình cảm mãnh liệt dây dưa thân thể, nhưng hiện tại Kim Mingyu lại cảm thấy, mình giống như thiếu niên lần đầu tiên biết yêu, người yêu chỉ cần lơ đãng đụng chạm một cái liền làm mình vừa khẩn trương vừa hưng phấn, rồi trong lòng lại ngọt ngào mềm mại.

Sau khi làm xong bữa sáng, Jeon Wonwoo lo lắng vết thương của Kim Mingyu, không cho y làm việc, nhưng Kim Mingyu cảm thấy lúc trước mình đã quá đáng rất nhiều, dù sao cũng chỉ bị thương một tay, tay kia cũng không phải không thể động, liền cố chấp đòi giúp. Hai người giằng co, mắt thấy cơm đều muốn nguội mà vẫn không lay chuyển được Kim Mingyu, Jeon Wonwoo chỉ đành để y giúp mình cùng nhau đem thức ăn lên bàn.

Tuy rằng vừa rồi ở nhà bếp đã ăn vụn không ít, nhưng bởi vì đã lâu lắm rồi không ăn được bữa cơm đàng hoàn nào do Jeon Wonwoo nấu, Kim Mingyu ở trên bàn ăn đến lang thôn hổ yết, không có nửa điểm hình tượng một tổng giám đốc, lia lịa bóc trứng rán bỏ vào miệng, chỉ hận một tay của mình bị thương, không có biện pháp một bên vừa ăn trứng rán một bên vừa uống cháo do Jeon Wonwoo nấu.

"Ăn lửng dạ là được rồi, anh hiện tại ăn nhiều như thế, lúc trưa sao ăn nổi cơm! ?" Jeon Wonwoo thấy tay Kim Mingyu không tiện, giống tối hôm qua kéo ghế ngồi vào cạnh y, cầm muống nhẹ nhàng mút cháo đưa lên miệng Kim Mingyu.

"Wonwoo, buổi trưa em làm món gì! ? A ~" Kim Mingyu uống xong muỗng cháo lại há to miệng đòi Jeon Wonwoo tiếp tục uy.

"Buổi trưa anh có về nhà ăn cơm sao! ?" Jeon Wonwoo giật mình hỏi, lúc trước khi hai người sống chung, Kim Mingyu chưa bao giờ về nhà ăn cơm trưa.

"Tay bị thương cũng không thể làm việc, anh có nói với thư ký muốn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, chuyện của công ty cứ gọi điện thoại hoặc gởi mail là được. Wonwoo, em lát nữa có đi đâu không, buổi trưa anh muốn..." Kim Mingyu nói chỉ nói một nửa, cố ý giả bộ dáng thật đáng thương tranh thủ sự đồng cảm của Jeon Wonwoo. Tối hôm qua trong lúc vô tình nghe được vì trận hỏa hoạn mà hắn không thể tiếp tục đi làm, trong lòng y đặc biệt đừng cao hứng, cuối cùng cũng có lý do để Jeon Wonwoo quay về Kim thị làm việc.

Bất quá hiện tai Kim Mingyu đang muốn gia tăng thời gian hai người ở chung, Jeon Wonwoo chân trước mới vừa đi, Kim Mingyu liền gọi điện cho thư ký nói muốn nghỉ ngơi một thời gian. Y sớm đã tính kỹ, hôm nay kiểu gì cũng sẽ lưu Jeon Wonwoo ở nhà cả ngày, đương nhiên nếu buổi tối cũng có thể lưu lại vậy thì càng tốt hơn...

"Em không phải điều đã mua thức ăn rồi sao. Giữa trưa muốn ăn cái gì! ?" Jeon Wonwoo cười hỏi, lại múc một muỗng cháo đưa đến trước miệng Kim Mingyu.

140 Trở về

Nghe thấy Jeon Wonwoo đồng ý lưu lại, Kim Mingyu cao hứng muốn chết, đến nỗi buổi trưa ăn gì y cũng hoàn toàn không có ý kiến, dù sao vô luận Jeon Wonwoo nấu cái gì y đều thích ăn.

Hai người ăn xong điểm tâm, Kim Mingyu đang muốn giúp thu dọn phòng bếp thì nhận được điện thoại của thư ký, nói đã gởi mail văn kiện cho Kim Mingyu và cần y xử lý gấp. Jeon Wonwoo liền lấy cớ này đuổi Kim Mingyu đến phòng sách làm việc, kỳ thật hắn thu dọn rất thuần thục chỉ cần loáng một cái là xong, có Kim Mingyu bên cạnh quấn tới quấn lui, Jeon Wonwoo lo lắng vết thương của y, thời gian bị kéo dài không bằng chính mình dọn dẹp còn nhanh hơn.

Jeon Wonwoo thu thập xong phòng bếp cũng không còn việc gì để làm, liền đi đến phòng sách xem có thể giúp gì cho Kim Mingyu không.

Kim Mingyu đang làm việc trên máy tính, bởi vì tay bị thương, chỉ có thể dùng một bàn tay đánh bàn phím, ngón tay điểm đến điểm đi rất là lao lực.

"Có cần giúp gì hay không! ?" Bởi vì Kim Mingyu xử lý trên cơ bản đều là những văn kiện tương đối cơ mật đối với Kim thị , Jeon Wonwoo vẫn chưa trực tiếp tới gần máy tính, mà là đứng đối diện y nhẹ giọng hỏi.

"Một bàn tay đánh máy mệt chết đi được, Wonwoo mau tới giúp anh." Kim Mingyu ngược lại không hề e dè Jeon Wonwoo, ồn ào oán giận lập tức đứng dậy nhường chỗ cho hắn.

Jeon Wonwoo đi qua ngồi trước máy tính. Dù sao cũng làm ở Kim thị nhiều năm, chỉ cần nghe Kim Mingyu chỉ một ít thao tác đơn giản, Jeon Wonwoo liền rất nhanh bắt đầu thuần thục gõ bàn phím.

Hai người tình cảm có tình cảm, nhưng xét về mặt công việc cũng không hàm hồ, Kim Mingyu đứng ở phía sau Jeon Wonwoo cẩn thận nhìn chăm chú màn hình máy tính. Lúc trước y từng nghe thư ký nói Jeon Wonwoo khả năng làm việc xuất sắc, nhưng một là tổng giám đốc còn một là nhân viên bình thường nên không thể trực tiếp gặp mặt làm việc, hiện tại tận mắt nhìn thấy hắn làm việc mới phát hiện năng lực làm việc của hắn quả thật rất tuyệt, trong ánh mắt dần dần để lộ ra sự tán thưởng.

"Kim Mingyu, anh xem chỗ này có phải bị sai rồi không! ?" Jeon Wonwoo đột nhiên dừng lại, chỉ một điểm trên màn hình rồi quay đầu hỏi Kim Mingyu.

"Hửm! ?" Kim Mingyu hơi hơi nhíu mi, phần văn kiện này lúc trước mình đã cẩn thận đối chiếu qua, đã xác nhận không có sai lầm.

"Sai lầm cũng không rõ rệt lắm, không cẩn thận sẽ bỏ qua. Nhưng anh nhìn lại xem, nơi này rõ ràng có thể thấp thêm một chút %, tuy rằng bề ngoài nhìn không lớn lắm, nhưng nếu tổng kết hết lại thì Kim thị sẽ tổn thất không nhỏ, có lẽ đối phương cố ý làm ra chỗ này để Kim thị không phát hiện nhằm có mục đích..." Jeon Wonwoo chỉ màn hình máy tính chăm chú giải thích với Kim Mingyu.

"Wonwoo, trở lại Kim thị làm việc đi!" Còn chưa chờ Jeon Wonwoo nói xong, Kim Mingyu đột nhiên xoay hẳn người hắn lại, khẩn cấp yêu cầu. Nguyên bản y muốn mọi chuyện cứ từ từ, dù sao đơn từ chức lúc trước của hắn cũng là chính mình phê chuẩn. Xuất phát từ lo lắng, Kim Mingyu cũng không có khả năng trực tiếp sảng khoái yêu cầu Jeon Wonwoo trở lại Kim thị , y muốn trước hết đem tình cảm của hại người ổn định lại, rồi mới nhắc chuyện công ty. Nhưng hiện tại, một chỗ sai lầm hắn chỉ ra làm Kim Mingyu ý thức được Kim thị đã mất đi một nhân viên xuất sắc, cũng bất chấp kế hoạch hoàn hảo phía trước, liền lập tức muốn Jeon Wonwoo trở lại Kim thị .

"Em..." Jeon Wonwoo bị yêu cầu của Kim Mingyu dọa sợ, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.

"Wonwoo trở về được không! ?" Kim Mingyu cũng biết mình khẩu khí nóng vội, liền thay đổi âm điệu nhẹ nhàng năng nỉ.

"Ừm..." Jeon Wonwoo cúi đầu do dự, bỏ qua yếu tố tình cảm với Kim Mingyu, lúc trước là chính mình chủ động xin từ chức, hiện tại tái trở về, các đồng nghiệp khẳng định sẽ cảm thấy kỳ quái.

"Không vội không vội, em từ từ suy nghĩ đi." Kim Mingyu sợ bức quá chặt ngược lại sẽ lộng xảo thành chuyên, chỉ có thể thừa dịp khoảng thời gian nghĩ ngơi này một bên tăng tiến tình cảm hai người một bên để Jeon Wonwoo chậm rãi suy nghĩ về chuyện này. Kim Mingyu nghĩ cho dù đến lúc đó hắn không đáp ứng, mình cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp đưa được hắn về Kim thị . Ái nhân của mình, năng lực làm việc cao đến thế, còn để ra ngoài làm việc cho người khác, nếu thực như vậy Kim Mingyu đại khái sẽ bị chính mình làm tức đến chết.

"Ân." Jeon Wonwoo thấy Kim Mingyu không hề ép sát cũng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu trở lại tiếp tục công tác.

Sau khi Kim Mingyu hoàn toàn yên lòng, căn bản là không hề nhìn Jeon Wonwoo thao tác máy tính. Lúc Jeon Wonwoo làm việc, y chỉ dùng bàn tay không bị thương giúp hắn xoa bóp vai, rồi mới làm bộ như lơ đãng sờ sờ vài chỗ khác.

141 Ôm hôn

Jeon Wonwoo giúp Kim Mingyu hoàn thành xong công việc thì vội đi nấu cơm trưa. Lúc hai người ăn cơm, lâu lâu Kim Mingyu lại trộm cười một mình, miệng thiếu điều kéo đến mang tai, trong lòng thích đến chịu không được, Wonwoo tốt như vậy mà mình cũng có thể gặp được, thật sự là đảm việc nhà, giỏi việc nước, thượng được giường... Ai, hiện tại cũng còn kém một bước cuối cùng .

Cơm nước xong, hai người ngồi ở trên ghế sa lông xem TV, vẫn là tư thế giống như trước, cánh tay Kim Mingyu quàng qua bả vai Jeon Wonwoo, hắn hơi hơi nghiêng thân thể dựa vào người y, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn nhau cười hoặc là thảo luận vài câu về tiếc mục TV. Ánh nắng buổi trưa chiếu vào phòng khách, không khí ấm áp mà tốt đẹp.

Trận hỏa hoạn ngày hôm qua làm Jeon Wonwoo lo lắng hãi hùng, hôm nay vì Kim Mingyu làm bữa sáng lại dậy thật sớm, hiện tại nhìn TV một lát đã cảm thấy mắt híp lại, đầu nghiêng qua dựa vào vai Kim Mingyu ngủ mất.

Kim Mingyu sợ sẽ đánh thức Jeon Wonwoo, lập tức tắt TV, cương thân thể không dám lộn xộn, nhưng lại nhịn không được nghiêng đầu nhìn gương mặt đang ngủ của hắn, xoay cổ một thời gian dài làm y đau nhứt khó chịu, nhưng tầm mắt lại không có biện pháp mảy may dời đi. Trước kia hai người đồng giường cộng chẩm, Kim Mingyu cũng xem qua bộ dáng đang ngủ của Jeon Wonwoo, nhưng tâm tình sao có thể so với hiện tại. Dung nhan ôn nhuận hiện tại không những làm y nhìn hoài không cháng, mà chỉ cần đơn giản nhìn như thế cũng đủ khiến lòng y ấm áp vui vẻ.

Kim Mingyu không chuyển mắt nhìn chăm chú một lát, tầm mắt liền không tự chủ tập trung ở miệng Jeon Wonwoo, đôi môi mềm mại khẽ nhếch, bởi vì dính vào một chút nước miếng mà trở nên ướt sũng. Kim Mingyu đột nhiên cảm giác miệng khô lưỡi khô, muốn đi mút một chút đôi môi ướt sũng kia.

Y nhìn thấy Jeon Wonwoo cũng không có dấu hiệu chuyển tỉnh, dùng tay chuyển nhẹ đầu hắn từ bả vai mình sang ghế sofa, rồi mới hơi hơi nghiêng thân, cuối đầu thật cẩn thận hôn lên cánh môi của hắn.

Tuy rằng trong lòng Kim Mingyu kích động muốn chết, nhưng động tác hôn lại cẩn thận nhẹ nhàng, Kim Mingyu không muốn lại giống lần sinh nhật trước, bởi vì quá xúc động mà phá đi mối quan hệ thật vất vả mới chấp nối được. Y hôn lên khóe miệng Jeon Wonwoo, lại thiếp lên đôi môi cọ xát vài cái, tái vươn đầu lưỡi liếm một liếm, Kim Mingyu nhắm mắt lại hưởng thụ cảm xúc gắng bó tốt đẹp này.

Khi Jeon Wonwoo mở mắt ra vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Kim Mingyu, đuôi mày khóe mắt còn lộ ra ý cười thỏa mãn. Kỳ thật lúc y di chuyển đầu hắn, Jeon Wonwoo cũng đã tỉnh lại, nhưng chưa kịp mở mắt, đôi môi Kim Mingyu đã thiếp đi lên, cẩn thận đụng chạm, chậm rãi ma xát, Jeon Wonwoo bởi vì sự dịu dàng của Kim Mingyu mà nội tâm rung động không thôi, cũng có chút không muốn mở mắt, sợ phá hư không khí ấm áp tốt đẹp của hai người, nhưng Kim Mingyu lại hôn hoài không buông, dù có muốn giả ngủ nữa cũng không được.

"Khải... Wonwoo..." Kim Mingyu mở mắt ra đang chuẩn bị tiến hành động tác tiếp theo, liền phát hiện ánh mắt trong trẻo không có nửa điểm buồn ngủ của Jeon Wonwoo, sợ tới mức vội vàng rời khỏi môi hắn.

Jeon Wonwoo không nói gì, khóe mắt dần dần cong lên mỉm cười.

"Wonwoo!" Kim Mingyu trong lòng mừng như điên, lập tức lần thứ hai hôn lên.

Lần này không chỉ đơn độc một mình y, Jeon Wonwoo cũng bắt đầu chậm rãi đáp lại, hai người từ nụ hôn nhẹ nhàng dần biến thành điên cuồng hôn môi, một bàn tay Kim Mingyu hoàn trụ thắt lưng Jeon Wonwoo, hai tay của Jeon Wonwoo thì ôm lấy cổ y, thân thể hai người thiếp hợp kín kẽ không một khe hở, tựa hồ như muốn đem khát vọng cùng tưởng niệm đối với đối phương đều hòa tan bên trong nụ hôn.

"Ngô... A!" Trong lúc vô tình động tác hai người quá kịch liệt, không cẩn thận đụng phải vết thương trên tay Kim Mingyu.

"Tay anh!" Jeon Wonwoo lập tức thoát khỏi nụ hôn của Kim Mingyu, cầm tay y cẩn thận coi.

"Không sao không sao, Wonwoo..." Kim Mingyu rút tay về nói không sao, đầu lại chồm qua muốn tiếp tục hôn Jeon Wonwoo.

"Được rồi được rồi, chờ vết thương hảo cho anh thân đủ. Trước hết cho em xem tay anh đi." Jeon Wonwoo bất đắc dĩ đẩy đầu Kim Mingyu ra, lần thứ hai thật cẩn thận cầm lấy tay y.

"Đây là do em nói đó, đến lúc đó không được đổi ý!" Kim Mingyu tựa như tiểu hài tử được cho kẹo, trong lòng quả thực nhạc khai liễu hoa, cũng không tái tùy tiện lộn xộn, ngoan ngoãn để Jeon Wonwoo coi.

Jeon Wonwoo vẻ mặt khẩn trương nhìn nhìn hơn nữa ngày, sau khi xác nhận chỗ bị thương không có việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro