Chương 154 155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


154 Hiểu lầm


"Wonwoo, mau tới đây ăn cơm." Kim Mingyu xoay người hướng Jeon Wonwoo vẫy tay.
"Ân. A!" Jeon Wonwoo ngoan ngoãn đi đến trước bàn ăn, nhưng mới vừa ngồi xuống, hậu huyệt liền truyền đến đau đớn hại hắn nhảy dựng lên.


"Xảy ra chuyện gì! ? Phía sau đau lắm sao! ? Wonwoo thực xin lỗi, đều tại tối hôm qua anh... nhanh lại đây cho anh nhìn xem..." Kim Mingyu vội vàng chạy đến bên cạnh Jeon Wonwoo, đưa tay muốn cởi quần hắn xem xét tình huống.


"Không... không có việc gì!" Jeon Wonwoo một bên lắc đầu một bên liều mạng né tránh bàn tay duỗi tới của Kim Mingyu. Hai người lúc ân ái ý loạn tình mê, dù có làm xa hơn cũng không thấy thẹn thùng. Nhưng hiện tại dưới tình huống như vậy, Jeon Wonwoo sao lại không biết xấu hổ cởi quần để Kim Mingyu cẩn thận xem xét hậu mặt.


"Wonwoo, để cho anh nhìn!" Jeon Wonwoo càng trốn, Kim Mingyu càng lo lắng , bắt lấy Jeon Wonwoo muốn dùng sức mạnh lột quần của hắn.


"Không có việc gì... thật sự không có việc gì..." Khí lực Jeon Wonwoo không sánh bằng Kim Mingyu, làm sao cũng tránh không ra, vừa thẹn vừa vội, mặt đỏ giống như sắp xuất huyết.


"Không có việc gì thì không có việc gì, anh không nhìn không nhìn ... Chúng ta ăn cơm." Bộ dáng Jeon Wonwoo lo lắng khiến Kim Mingyu không đành lòng ép buộc hắn nữa, lập tức buông tay, ôn nhu nhẹ hống.


"Ân." Jeon Wonwoo nhẹ nhàng gật đầu thở ra, nhưng chỗ phía sau kia thật sự là đau, đứng thì còn đỡ, nhưng lúc ngồi xuống phải chịu đựng sức nặng của nửa người trên, huyệt khẩu lặp tức nóng rát. Jeon Wonwoo lo sợ chính mình ngồi xuống lại chịu đựng không được mà rên lên, Kim Mingyu sẽ lại lo lắng muốn xem, liền do do dự dự nửa ngày cũng không dám ngồi xuống.


"Wonwoo, anh muốn ôm em ăn cơm." Kim Mingyu bề ngoài thì buông tha, nhưng trong lòng vẫn là lo lắng, lại nhìn đến Jeon Wonwoo nhìn nửa ngày cũng không dám ngồi, liền biết phía sau hắn nhất định khó chịu, y đau lòng quá, nhưng nhớ tới tình huống lúc nãy cũng không dám áp chế mà lột đồ Jeon Wonwoo ra xem. Cho nên y chỉ có thể cố ý giả bộ dáng cợt nhả, rồi mới xấu xa đem Jeon Wonwoo kéo qua ôm ngồi lên chân mình, ít nhất ngồi trên đùi so với so với ngồi trên ghế thoải mái hơn một chút.


"Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo cũng không phải ngu ngốc, sao vậy không đoán ra Kim Mingyu dụng tâm lương khổ, cánh mũi cay cay, hai mắt si ngốc nhìn y.


"Ngoan, há miệng." Kim Mingyu một tay ôm lấy thắt lưng Jeon Wonwoo, một tay cầm lấy thìa nhẹ nhàng múc cháo đưa đến miệng hắn.


Một muỗng cháo ấm áp vào bụng, Jeon Wonwoo rốt cuộc nhịn không được đỏ hốc mắt, nước mắt "tí tách" từng giọt rơi xuống mu bàn tay đang cầm muỗng của Kim Mingyu.
"Xảy ra chuyện gì! ? Có phải là rất khó ăn hay không?" Jeon Wonwoo vừa khóc Kim Mingyu lập tức liền luống cuống, đối với trù nghệ của mình y chưa hề tin tưởng, liền nghĩ rằng cháo gạo nếp mình nấu có vấn đề.


"Không phài... rất ngon... thật sự rất ngon..." Jeon Wonwoo cũng biết mình khóc trước mặt Kim Mingyu như vậy thật dọa người, nhưng trong lòng cảm động đến vừa chua xót vừa ngọt ngào, làm sao cũng không kiềm chế được tâm tình của mình liên tục rơi nước mắt, hắn giơ tay lên dùng sức lau, ánh mắt bị nhu đế đỏ bừng. Jeon Wonwoo lại sợ Kim Mingyu hiểu lầm là mình ghét bỏ cháo y nấu, vội vội vàng vàng giải thích, nên lúc thì gật đầu lúc lại lắc đầu.


"Ăn ngon như vậy liền ăn thêm vài muỗng." Kim Mingyu kéo bàn tay Jeon Wonwoo xuống, không cho hắn tái tiếp tục ngược đãi hai mắt của mình, lại dùng ngón tay giúp hắn lau khô nước mắt trên mặt, múc muỗng cháo lần nữa đưa đến miệng hắn. Kim Mingyu nhìn Jeon Wonwoo khóc đến hít thở không thông, cũng biết căn bản không phải cháo khó ăn, mà là hắn bị chút điểm tâm sáng mình nấu làm cho cảm động. Trong lòng y nhất thời cũng đặc biệt khó chịu, cảm thấy trước kia những gì mình làm cho hắn thật sự quá ít, mà những việc làm sai lại quá nhiều, nhưng cho dù hiện tại hai người có ôm đầu khóc rống cũng không giải quyết được vấn đề. Kim Mingyu nghĩ sau này sẽ đối với Jeon Wonwoo càng tốt, đem hắn đặt trong lòng mà đau sủng mới là hành động thực tế nhất.


"Ân." Jeon Wonwoo nghe lời hé miệng ăn cháo.


Kim Mingyu cười tủm tỉm ngay lặp tức uy thêm vài muỗng.


"Cháo sắp nguội rồi, đừng đút em mãi, anh cũng nhanh ăn một chút đi." Sau khi ăn xong một muỗng cháo Kim Mingyu đút, Jeon Wonwoo chỉ chỉ cái chén, ý bảo Kim Mingyu cũng nhanh ăn điểm tâm.


Kim Mingyu buông thìa, cười hả miệng chỉ chỉ vào bên trong.


Kim Mingyu xấu xa muốn Jeon Wonwoo đút mình ăn cháo. Nhưng Jeon Wonwoo đại khái còn chưa từ trong cảm động phục hồi lại tinh thần, nghĩ lầm Kim Mingyu là muốn muốn mình biểu đạt một chút lòng biết ơn, thế là liền dứt khoát chồm đầu về phía trước hôn lên miệng y.

155 Bôi thuốc

"Ngô..." Đột nhiên có xúc cảm mềm mại chạm vào, mà trước mắt Kim Mingyu lại là gương mặt phóng đại của Jeon Wonwoo, có lẽ do quá khẩn trương, Jeon Wonwoo hai mắt nhắm nghiền, lông mi nhẹ nhàng run rẩy. Kim Mingyu không biết hắn tại sao lại đột nhiên hôn mình, nhưng loại chuyện tốt này y cao hứng cũng không kịp, sao còn có thể truy cứu nguyên nhân, lập tức toàn tâm toàn ý vùi đầu vào nụ hôn của hai người.


Jeon Wonwoo hôn thực chủ động, đầu lưỡi tham nhập vào miệng Kim Mingyu, ôm lấy đầu lưỡi đối phương dây dưa chơi đùa, còn nâng lên hai cánh tay quàng lấy cổ Kim Mingyu, xê dịch thân thể hướng lòng ngực y dựa sát vào.


Kim Mingyu nguyên lai cùng từ một bàn tay để hờ sau lưng Jeon Wonwoo sửa thành hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, hận không thể đem Jeon Wonwoo tiến nhập vào thân thể của mình. Hai người môi giống như là bị một lực hấp dẫn hút vào cùng một chỗ, nụ hôn đơn thuần trở nên càng ngày càng mãnh liệt.


"Wonwoo, nếu còn tiếp tục, phía sau của em sẽ càng đau đó." Thân thể đã dần dần có phản ứng, thừa dịp lý trí còn chưa biến mất, Kim Mingyu bắt buộc chính mình rời đi đôi môi cánh hoa mềm mại, nhưng vẫn luyến tiếc buông ra Jeon Wonwoo, cụng trán mình vào trán hắn thân mật nói giỡn.


Kim Mingyu đùa kiểu này làm Jeon Wonwoo đỏ mặt, nhanh chóng động thân muốn tránh thoát khỏi cái ôm của y.


"Đút anh ăn cháo." Kim Mingyu cũng không tái nháo đùa Jeon Wonwoo, lại đổi thành một tay ôm lấy eo hắn, ngón tay lần thứ hai chỉ chỉ miệng.


"Anh vừa rồi là muống em đút cháo hả! ?" Jeon Wonwoo ngơ ngác hỏi, tới giờ này mới biết rõ Kim Mingyu vừa rồi chỉ miệng mình là có ý tứ gì.


"Đúng vậy. Bằng không em nghĩ là gì! ? Ngô..." Kim Mingyu nhìn phản ứng của Jeon Wonwoo liền biết vừa rồi hắn hiểu sai ý mới hôn mình, liền lại nghiêng đầu về phía cái miệng của hắn. Jeon Wonwoo tính tình hiền hòa làm y cũng không nỡ đùa dai, nhưng đây là loại vui đùa ái muội của các cặp tình nhân, không ngăn cách mà lại vô cùng thân mật, chủ yếu là còn có thể đem Jeon Wonwoo đùa đến đỏ mặt thẹn thùng, chỉ cần nhìn thấy thôi Kim Mingyu liền muốn lập tức đưa hắn kéo vào trong ngực thân cho đã.


"Cháo đều nguội, ăn nhanh đi." Jeon Wonwoo bị đùa càng ngượng ngùng, nhanh đẩy Kim Mingyu ra, cầm lấy thìa múc cháo uy đến miệng y.


Hai người ngọt ngào mật ý ngươi đút ta ta đút ngươi một hơi cũng xong hết cháo. Bởi vì chỉ cần rửa có hai cái chén, Kim Mingyu làm sao cũng không chịu để Jeon Wonwoo động thủ, tự mình lưu loát thu thập sạch sẽ phòng bếp, liền kéo Jeon Wonwoo trở về phòng ngủ.


"Wonwoo, để anh xem phía sau một chút được không! ?" Trong lòng Kim Mingyu vẫn luôn canh cánh chuyện hậu huyệt của Jeon Wonwoo bị đau, nhưng lại không thể cường ngạnh ép hắn cởi quần. Hiện tại ăn xong điểm tâm cũng không có việc gì, y liền mềm giọng thương lượng muốn hắn để cho mình nhìn một chút.


"Ân." Jeon Wonwoo nhìn thấy y sắc mặt lo lắng, cũng biết mình lại cự tuyệt sẽ làm y càng nóng lòng thêm, liền nhẹ nhàng gật đầu, cỡi quần nằm úp sấp trên giường để Kim Mingyu coi.
"Wonwoo, thực xin lỗi thực xin lỗi, đều tại anh..." Nguyên bản huyệt khẩu phấn hồng phía sau bây giờ trở nên vừa đỏ vừa sưng, hiển nhiên là do tối hôm qua hoan ái không ngừng bị dương vật ra vào ma xát mà tạo thành. Kim Mingyu đau lòng nói xin lỗi, khó chịu đến thanh âm cùng đều thay đổi.


"Không sao đâu, đã bớt đau rồi ." Jeon Wonwoo không nghĩ Kim Mingyu áy náy như vậy, đưa tay định lấy quần mặc vào không cho Kim Mingyu nhìn.


"Wonwoo chờ một chút, anh xuống lầu mua cho em một chút thuốc tiêu sưng." Kim Mingyu lại lập tức đem Jeon Wonwoo ấn về giường, rồi sợ hắn lạnh liền kéo qua chăn chen chắn cái mông lõa lồ, nhanh chóng ra khỏi cửa.


Hiệu thuốc cũng không xa lắm, Kim Mingyu rất nhanh trở lại nhà.


"Wonwoo nhịn một chút, anh giúp em bôi thuốc." Vừa rồi ở hiệu thuốc Kim Mingyu đã hỏi rất tỷ mỉ về công dụng và cách dùng của thuốc, đem thuốc mỡ đổ ra ta

y một ít, vẽ loạn ở huyệt khẩu Jeon Wonwoo, rồi mới dùng ngón tay tỉ mỉ bôi thuốc.
"Ân..." Thuốc mỡ lành lạnh đích xác làm cảm giác đau đớn nóng rát củaJeon Wonwoo giảm đi một ít, trong cổ họng hắn phát ra một tiếng hừ nhẹ thoải mái.


Trước mắt Kim Mingyu chính là hai cánh mông trắng nõn của Jeon Wonwoo, ngón tay lại không ngừng ở ngay hậu huyệt khẩu đánh chuyển, nhiều lần đều thiếu chút nữa liền sáp đi vào. Kim Mingyu trong lòng không ngừng khuyên bảo chính mình, lúc này nếu còn đối Wonwoo làm ra hành động gì không an phận đúng thật là cầm thú cũng không bằng. Kim Mingyu thật vất vả đem toàn bộ tinh lực tập trung vào bôi thuốc, nhưng Jeon Wonwoo một tiếng rên rỉ mềm nhũn này lập tức làm cho Kim Mingyu kiên trì không được.


"Khải... Wonwoo, thuốc bôi tốt lắm rồi." Kim Mingyu thừa dịp chính mình còn chưa biến thành "Cầm thú", vội vàng thu hồi tay, rời đi hậu huyệt mê người dụ người phạm tội kia của Jeon Wonwoo.


"Cám ơn. Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo đứng dậy xoay người chuẩn bị mặc quần, lại nhìn thấy chỗ quần nơi khố gian Kim Mingyu bị buộc chặt, hiện ra dương vật đã hoàn toàn cứng rắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro