Chương 188 189 190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


188 Đứa nhỏ

"Bà xã!" Cuối cùng Kim Mingyu lôi kéo thân thể Jeon Wonwoo, dương vật đỉnh đến chỗ sâu nhất trong hậu huyệt, tinh dịch nóng bỏng trực tiếp phun vào bên trong thân thể hắn.

"A a..." Jeon Wonwoo vốn đã bắn tinh, dương vật đều bán mềm xuống, nhưng bị Kim Mingyu kích thích như thế, lỗ nhỏ nơi quy đầu lại tràn ra một ít dịch trong suốt.

"Hô..." Khoái cảm điên cuồng khi bắn tinh vừa mới qua đi, Kim Mingyu hô dài một hơi, gấp rút đem thân thể Jeon Wonwoo kéo vào trong ngực.

"Ông xã ông xã..." Đại khái là kích thích quá mức mãnh liệt, Jeon Wonwoo chưa phục hồi lại tinh thần, gắt gao ôm lấy cổ của Kim Mingyu, không ngừng thấp giọng nức nở.

"Ngoan, lập tức sẽ qua." Kim Mingyu quay đầu hôn lên hai má còn đỏ bừng của Jeon Wonwoo, bàn tay khẽ vuốt lưng giúp hắn giảm bớt kích tình quá mức mãnh liệt.

Hơn nữa ngày Jeon Wonwoo mới từ trong an ủi của Kim Mingyu mà bình tĩnh trở lại.

"Có mệt hay không! ? Ông xã ôm em đi tắm trước, rồi chúng ta liền ngủ." Kim Mingyu buông Jeon Wonwoo ra, nhìn thấy hắn sau hai lần bắn tinh, trên mặt đã xuất hiện vẻ mỏi mệt nồng đậm.

"Không... không sao, em không có mệt." Tuy rằng Mẹ Jeon nằm viện cũng không có bao lâu, nhưng đối với hai người bình thường mỗi ngày đều làm tình mà nói, trong khoảng thời gian này không được thân thiết đã là một loại dày vò. Jeon Wonwoo bản thân bắn hai lần cũng đã thỏa mãn, nhưng hắn biết Kim Mingyu chỉ một lần nhất định không đủ, huống chi dương vật đang cắm ở hậu huyệt đã bắt đầu dần dần cứng rắn. Jeon Wonwoo đương nhiên là muốn cho Kim Mingyu tận hứng, nhanh chóng mạnh mẽ lắc lắc đầu.

"Không được cậy mạnh! Quấn lấy lưng anh, anh ôm em đi tắm!" Kim Mingyu sao lại không biết Jeon Wonwoo rất chú ý về điểm này, nhưng thật sự là đau lòng thân thể hắn. Y cố ý nghiêm mặt răng dạy một câu, liền dùng tư thế đang kết hợp của hai người ôm lấy Jeon Wonwoo chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa.

"Em thật sự không mệt. Ông xã, em... em còn muốn..." Jeon Wonwoo biết Kim Mingyu là sợ mình mệt mỏi, chỉ có thể dày da mặt chủ động đưa ra yêu cầu, ở trong ngực y vặn vẹo muốn về lại trên giường.

"Không được lộn xộn!" Jeon Wonwoo náo loạn tác động đến dương vật Kim Mingyu còn cắm ở hậu huyệt, y sợ chính mình sẽ lại phản ứng, sẽ nhịn không được đem Jeon Wonwoo áp xuống giường, liền lập tức quát lớn một tiếng, đưa tay đè lại thân thể vặn vẹo của hắn.

Jeon Wonwoo không dám hé răng nữa, ngoan ngoãn ôm lấy cổ Kim Mingyu, hai chân câu lấy thắt lưng y, để cho Kim Mingyu ôm mình đi tắm rửa.

"Bà xã, thực xin lỗi thực xin lỗi, anh không cố ý dữ với em..." Jeon Wonwoo nhu thuận nghe lời làm cho Kim Mingyu tâm sinh áy náy, vội vàng liên thanh giải thích.

"Em biết anh là lo lắng cho em, nhưng mà em cũng muốn cho anh thoải mái..." Jeon Wonwoo tiếp nhận lời nói còn chưa xong của Kim Mingyu, nhìn vào mắt y nghiêm túc nói.

"Bà xã ngoan, hôm nay hảo hảo ngủ một giấc dưỡng đủ tinh thần, ngày mai ông xã cho em nguyên một ngày đều không xuống giường được." Kim Mingyu cười loan mắt, ghé qua ở trên môi Jeon Wonwoo hôn xuống một cái đặc biệt vang dội.

"Ừm." Trên mặt Jeon Wonwoo cũng lộ ra nụ cười, lại chăm chú gật gật đầu.

Kim Mingyu ôm Jeon Wonwoo đi phòng tắm rửa sạch sẽ xong, hai người trở lại giường liền chui vào ổ chăn.

Gần đây Jeon Wonwoo ở bệnh viện chăm sóc mẫu thân, Kim Mingyu lo chuyện của công ty, hai người không có thời gian thân thiết, thậm chí ngay cả lúc ở chung cơ hội nói chuyện đàng hoàn cũng không có. Cho nên tuy rằng Jeon Wonwoo hiện tại thật sự rất mệt, nhưng lại không muốn đi ngủ, oa ở trong ngực Kim Mingyu ngọt ngào mật mật muốn tâm sự.

Kim Mingyu đương nhiên là vui lòng đáp ứng, ém góc chăn, đem Jeon Wonwoo bọc càng kín một chút, cùng hắn tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.

Khi hai người nhắc đến tình trạng thân thể của Mẹ Jeon, nói về chuyện nằm viện, không khỏi nhớ đến lời nói khó nghe ở trong bệnh viện hôm nay. Kim Mingyu nhớ tới việc này liền cảm thấy tức giận, Jeon Wonwoo nhanh chóng hảo ngôn hảo ngữ khuyên nhủ vài câu.

"Wonwoo, chúng ta có con đi!" Jeon Wonwoo còn đang khuyên nhủ, Kim Mingyu lại đột nhiên nói ra một câu.

"A! ? Những lời người đó nói anh đừng để trong lòng..." Jeon Wonwoo cho rằng Kim Mingyu là còn để ý người kia nói chuyện đồng tính luyến ái không sinh được con, chỉ có thể ôm con của người khác, lại nhanh miệng tiếp tục khuyên nhủ.

"Người khác nói cái gì đều không sao cả, anh chính là thấy em rất thích trẻ con, ở bệnh viện lúc em ôm đứa bé kia cười đặc biệt vui vẻ." Kim Mingyu cười ngắt lời Jeon Wonwoo. Kỳ thật nhiều năm như thế, có lời khó nghe nào mà y chưa từng nghe, nếu đều để ý trong lòng thì chắc giờ đã tức chết rồi. Y là tức giận người nọ nói Jeon Wonwoo, mình thì không sao, không có nghĩa là người mình yêu cũng có thể bị người khác nói bậy nói bạ.

"Đứa bé kia thật sự rất đáng yêu. Lớn lên xinh đẹp, nói năng cũng hoạt bát..." Nhớ tới cô bé ở bệnh viện, trên mặt Jeon Wonwoo lộ ra một nụ cười ôn nhu.

"Cho nên chúng ta sẽ có con của mình để em có thể ngày ngày chơi đùa với nó. Wonwoo, anh muốn đi tìm một người mang thai hộ, lấy tinh tử của em tiến hành thụ tinh nhân tạo. Đến lúc đó tiểu hài tử sẽ có ánh mắt, cái mũi, miệng... đều giống em. " Kim Mingyu vừa nói vừa dùng đầu ngón tay vẽ lên ngũ quan của Jeon Wonwoo.

"Không cần! Như vậy không công bằng. Em muốn con lớn lên giống cả hai chúng ta!" Jeon Wonwoo ngắt lời Kim Mingyu, ngữ khí kiên quyết nói.

"Đứa ngốc, hai người đàn ông sẽ không sinh được đứa nhỏ, dù tinh trùng hai chúng ta có kết hợp thì cũng không thể thụ tinh vào cùng một trứng." Bàn tay Kim Mingyu xoa xoa mái tóc ngắn của Jeon Wonwoo, trong lời nói lại hỗn loạn một chút chua sót cùng bất đắc dĩ. Mỗi một đứa bé sinh ra đều là sự kết hợp của cha và mẹ, có ánh mắt của cha cái mũi của mẹ, hoặc là trán của cha dáng người của mẹ... Nhưng mà hai người đàn ông thì tính làm sao! ? Tâm chúng ta có thể kết hợp cùng một chỗ, thân thể cũng có thể kết hợp cùng một chỗ, chính là...

189 Quyết tâm

"Em không cần con cái! Em... em chỉ cần anh, chỉ cần Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo đột nhiên ôm chặt cổ Kim Mingyu, dùng sức chui vào trong ngực của y, hận không thể cùng Kim Mingyu hợp thành một thể.

"Kim Mingyu cũng chỉ muốn Jeon Wonwoo! Chúng ta cùng nhau có một đứa con được không! ? Wonwoo em nên nghĩ, nếu lấy tinh tử của em tiến hành thụ tinh nhân tạo, mẹ sẽ có một đứa cháu. Mẹ một lòng thầm mong chúng ta hạnh phúc, cho tới bây giờ đều chưa có nói gì. Nhưng chúng ta không thể chỉ lo cho chính mình, cũng nên vì bà mà lo lắng một chút. Huống chi nếu chúng ta có con thì chũng là chuyện tốt, cùng nhau chăm sóc nó, nhìn nó chậm rãi lớn lên..." Kim Mingyu siết chặt vòng tay đem Jeon Wonwoo ôm chặc hơn chút nữa, môi dán tại trán của hắn nhẹ nhàng hôn xuống, tận lực khuyên bảo Jeon Wonwoo tiếp thu đề nghị của mình.

"Nhưng mà..." Jeon Wonwoo ngẩn đầu dậy nhìn Kim Mingyu, trong ánh mắt có vẻ do dự. Nếu Jeon Wonwoo lấy góc độ của mình mà suy nghĩ, thì tuyệt đối không có bất luận kẻ nào quan trọng bằng Kim Mingyu. Nhưng hắn biết mẫu thân vẫn luôn mong có cháu bồng, mẫu thân đối với mình khoan dung thông cảm, nhưng chính mình lại chỉ lo lắng đến tình yêu với Kim Mingyu, cho tới bây giờ đều không vì mẫu thân mà suy nghĩ.

Bất quá nếu đồng ý lời đề nghị của Kim Mingyu, Jeon Wonwoo lại cảm thấy chính mình rất ích kỷ, hắn không có biện pháp tiếp thu đứa con chỉ có huyết thông của một mình mình, hai người đàn ông nếu không thể sinh ra đời sau, như vậy Jeon Wonwoo tình nguyện không cần đứa nhỏ, cả đời chỉ cần có Kim Mingyu là đủ rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Jeon Wonwoo vẫn mịt mù như trước.

"Đừng nhưng mà. Wonwoo của anh tốt như thế, gien di truyền cũng nhất định rất tuyệt! Tiểu hài tử tương lai khẳng định đặc biệt thông minh, chúng ta hảo hảo bồi dưỡng nó, tìm cho nó trường học tốt nhất... Được rồi, chuyện đứa nhỏ liền tính như thế đi, mấy thủ tục yêu cầu anh đều lo được. Ngoan, đừng nghĩ nhiều, hết thảy đều có anh. Hiện tại đã muốn khuya, nhìn em ngay cả mắt đều muốn mở không nổi. Nhắm mắt lại nhanh ngủ thôi..." Kim Mingyu nhìn thấy bộ dáng do dự của Jeon Wonwoo, liền dứt khoát tự mình quyết định, rồi mới đem đầu Jeon Wonwoo ấn về cổ mình, bàn tay vỗ nhẹ lưng hống hắn ngủ.

"Kim Mingyu..." Cái ôm của Kim Mingyu quá mức ấm áp, Jeon Wonwoo rất nhanh liền buồn ngủ, mơ hồ không rõ lẩm bẩm một tiếng, ở trong ngực Kim Mingyu dùng sức rụt lui, dần dần tiến nhập vào trong giấc ngủ.

Sau khi chuyện đứa nhỏ được quyết định, Kim Mingyu thật sự bắt đầu liên hệ với bệnh viện có người mang thay hộ. Nhưng Jeon Wonwoo nhìn thấy y vì việc này bôn ba bận rộn, trong lòng lại càng ngày càng khó chập nhận, thậm chí bắt đầu thống hận chính mình đêm đó ích kỷ do dự.

Jeon Wonwoo không còn do dự, hạ quyết tâm không cần đứa nhỏ, đời này cũng chỉ cùng Kim Mingyu trãi qua. Nhưng hắn cũng biết mình mà nói với y không cần đứa con, y khẳng định sẽ dùng mọi biện pháp để khuyên nhủ mình. Jeon Wonwoo nghĩ phải tìm ra một biện pháp nào đó, nhưng biện pháp này không được để lại hậu hoạn về sau, cho nên trước đó phải nói với mẫu thân mới được.

Trùng hợp thứ bảy này Kim Mingyu có hẹn với khách hàng, Jeon Wonwoo liền một mình về nhà thăm mẫu thân.

Kim Mingyu gọi điện thoại tới nói sắp tiếp xong khách hàng, buổi trưa có thể về ăn cơm, Jeon Wonwoo liền cùng mẹ vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Hiện tại trừ bỏ những tiệc rượu không thể từ chối, thời gian còn lại Kim Mingyu đều phải ăn cơm ở nhà, thói quen ăn uống cũng là bị Jeon Wonwoo càng dưỡng càng kén, sơn trân hải vị bên ngoài cũng so ra kém bữa cơm thường của Jeon Wonwoo.

"Mẹ..." Jeon Wonwoo để thức ăn đang rửa sang một bên, xoay người gọi mẹ một tiếng.

"Có chuyện gì sao! ?" Mẹ Jeon cũng quay lại mặt đối mặt với Jeon Wonwoo.

"Kim Mingyu dự định tìm một người mang thai hộ, để sinh đứa con của con. Nhưng mà con..." Jeon Wonwoo không có biện pháp nói tiếp, rõ ràng có thể cho mẹ một đứa cháu, chính mình lại chủ động từ bỏ cơ hội.

"Nhưng mà con thấy như vậy sẽ không công bằng với Kim Mingyu, lại lo lắng mẹ muốn có một đứa cháu..." Mẹ Jeon cười nói tiếp lời Jeon Wonwoo còn chưa nói xong.

"Mẹ!" Jeon Wonwoo không ngờ mẫu thân đoán tâm tư của mình không sai chút nào, giật mình mở to hai mắt.

"Mẹ nuôi con nhiều năm như thế, sao lại không hiểu tâm tư của con. Wonwoo, lúc trước mẹ thật muốn có cháu, nhưng hiện trông thấy con và Kim Mingyu tốt như vậy, còn đặc biệt hiếu thuận với mẹ, mẹ cũng liền hiểu ra. Có thêm một đứa con trai hiếu thuận tốt hơn nhiều so với lục đục với nàng dâu, mặc kệ là muốn con hay muốn cháu thì cũng chỉ là vì muốn nó dưỡng mình lúc về già, hiện tại có con cùng Kim Mingyu hiếu thuận, có cháu hay không cũng không sao cả." Mẹ Jeon vỗ vỗ bả vai con mình, để cho Jeon Wonwoo phóng khoáng tâm.

"Mẹ! Cám ơn người!" Jeon Wonwoo cảm động ôm lấy mẫu thân.

"Mẹ cũng biết chuyện đứa nhỏ là tâm ý của Kim Mingyu, nhưng chỉ có huyết thống của một người thì làm sao công bằng, còn không bằng đi nhận nuôi một đứa trẻ hoàn toàn không có huyết thống, bất quá nếu con không muốn thì cũng không cần làm. Wonwoo, mẹ vẫn là câu nói kia, chỉ cần hai con hạnh phúc là tốt rồi." Mẹ Jeon thông tình đạt lý tiếp tục nói.

"Mẹ, con không cần con cái, có thể cùng Kim Mingyu cả đời ở bên nhau con đã rất thỏa mãn rồi. Nhưng mà nếu con nói không đồng ý, Kim Mingyu khẳng định sẽ luôn khuyên nhủ con. Dù sao sau này cũng sẽ không cần có con, con ... con muốn đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh." Jeon Wonwoo buông mẫu thân ra, nhìn vào mắt bà thận trọng nói ra quyết định của mình.

190 Giấu diếm

"Con đã suy nghĩ kỹ chưa! ?" Mẹ Jeon khôi phục biểu tình nghiêm túc, chăm chú hỏi.

"Dạ. Nhưng mà con không dám nói cho Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo kiên định gật đầu. Lại nhanh nhỏ giọng bổ sung một câu.

"Con là sợ Kim Mingyu mắng sao! ? Kim Mingyu muốn để con có đứa con của chính mình, con lại đi thắt ống dẫn tinh..." Bộ dáng thật cẩn thận của Jeon Wonwoo làm Mẹ Jeon cảm thấy tức cười.

"Mẹ ~" Jeon Wonwoo ngượng ngùng mà đỏ mặt.

"Được rồi, mẹ sẽ thay con giữ bí mật. Kim Mingyu cũng sắp về rồi, nhanh nấu cơm đi." Mẹ Jeon cười vỗ vỗ Jeon Wonwoo, lại quay người tiếp tục chuẩn bị cơm trưa.

Jeon Wonwoo đem sự tình nói rõ ràng cùng mẹ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng nhanh chóng giúp bà làm cơm trưa.

Ngày kế tiếp, Kim Mingyu vẫn còn bận rộn chuyện tiểu hài tử, Jeon Wonwoo lại ở sau lưng y lén lút chuẩn bị làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Cũng may thắt ống dẫn tinh cũng không phải đại phẫu, quá trình giải phẫu đơn giản, tốc độ phục hồi cũng mau, mẫu chốt là đối với cuộc sống tình dục của hai người sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ là lúc bắn tinh, tinh dịch không có chứa tinh tử mà thôi.

Làm cho Jeon Wonwoo thấy khó khăn chính là lúc đi phẫu thuật phải giấu diếm Kim Mingyu như thế nào. Hai người hầu như mỗi ngày đều dính lấy nhau, ở trong công ty ngược lại mạnh ai nấy làm, nhưng Kim Mingyu là cấp trên trực tiếp của Jeon Wonwoo, nếu hắn xin ra ngoài Kim Mingyu khẳng định sẽ biết.

Jeon Wonwoo không còn cách nào đành giả bộ bị cảm, nói với Kim Mingyu mình muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Kim Mingyu nhìn thấy Jeon Wonwoo sinh bệnh, cũng không định đến công ty mà ở nhà chăm sóc hắn. May mắn lúc trước Jeon Wonwoo đã nghĩ tới điểm này, cố ý lựa vào ngày công tác thật bận rộn, Kim Mingyu phải đến công ty mới được. Hơn nữa hắn lại liên tiếp nói mình bệnh không nặng, nếu có chuyện gì liền lặp tức gọi cho y, Kim Mingyu lúc này mới dặn dò kỹ càng rồi đến công ty.

Kim Mingyu chân trước vừa đi, Jeon Wonwoo lập tức đến bệnh viện làm phẫu thuật.

Kim Mingyu đến công ty, dù công việc trên tay một đống lớn, nhưng làm gì cũng đều không an tâm, trong lòng vẫn lo lắng cho Jeon Wonwoo. Tuy trước lúc y xuất môn, Jeon Wonwoo thoạt nhìn cũng không phải thực nghiêm trọng. Nhưng hiện tại chỉ có mình hắn ở nhà, vạn nhất đột nhiên không thoải mái thì sao! ? Bên cạnh không có ai chăm sóc, dù rằng Jeon Wonwoo có nói sẽ gọi điện cho mình, nhưng đến lúc đó chắc chắn sẽ không muốn làm phiền mình... Kim Mingyu càng nghĩ càng lo lắng, dứt khoát ném văn kiện đang cầm trên tay, lập tức rời đi công ty lái xe về nhà.

Kim Mingyu cũng không dám gọi điện cho Jeon Wonwoo trước, biết chắc hắn khẳng định sẽ không cho mình trở về, về đến nhà liền trực tiếp mở cửa bước vào.

"Wonwoo!" Kim Mingyu mới vừa vào cửa liền gọi một tiếng, không có nghe được Jeon Wonwoo đáp lại, cho rằng hắn đang ở phòng ngủ, Kim Mingyu liền lại hướng phòng ngủ đi đến.

Trong phòng ngủ trống rỗng, trên giường chỉnh tề căn bản không giống như từng có người nằm qua. Kim Mingyu lại ra khỏi phòng ngủ tìm một lược khắp nhà nhưng cũng không thấy bóng dáng Jeon Wonwoo.

Wonwoo có khi nào cảm thấy khó chịu nên tự mình đi bệnh viện rồi ! ? Trong lòng Kim Mingyu gấp muốn chết, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Jeon Wonwoo.

Điện thoại vang lên hồi lâu nhưng cũng không có người nghe máy.

Kim Mingyu cái trán đã muốn toát ra mồ hôi lạnh, liều mạng tự nói với mình phải tỉnh táo lại, tắt điện thoại sau đó gọi cho Mẹ Jeon.

"Kim Mingyu." Mẹ Jeon ngược lại rất nhanh liền đón nghe điện thoại.

"Mẹ, Wonwoo... Wonwoo hôm nay không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi, con nghĩ là em ấy không nghiêm trọng nên đi làm, nhưng sau đó trong lòng không yên nên quay về thì Wonwoo đã không có ở nhà, điện thoại cũng gọi không được, em ấy... em ấy có ở chỗ mẹ hay không! ?" Kim Mingyu sốt ruột nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp.

"Kim Mingyu con không cần gấp, Wonwoo nó không có việc gì." May mắn Jeon Wonwoo có đem chuyện hôm nay đi phẫu thuật nói cho mẹ nghe, Mẹ Jeon nhanh mở miệng an ủi Kim Mingyu.

"Mẹ, mẹ để Wonwoo nghe điện thoại đi." Lời an ủi của Mẹ Jeon không có bất cứ tác dụng gì, Kim Mingyu nhất định phải nghe được tiếng nói của Jeon Wonwoo mới có thể yên tâm.

"Wonwoo hiện tại không có ở đây. Nó... nó ở..." Mắt thấy sự tình sẽ dấu không được, Mẹ Jeon cũng không biết nên nói với Kim Mingyu như thế nào.

"Mẹ, Wonwoo... Wonwoo đang ở đâu? Em ấy xảy ra chuyện gì ! ? Mẹ mau nói cho con biết!" Khẩu khí ấp a ấp úng của Mẹ Jeon làm cho Kim Mingyu càng thêm sốt ruột.

"Wonwoo đang ở bệnh viện. Kim Mingyu con đừng vội, trước hết nghe mẹ nói đã. Nó không phải thân thể không khỏe mới đến bệnh viện, mà là nó đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh." Mẹ Jeon vừa mới nói Jeon Wonwoo ở bệnh viện, ở đầu dây bên kia Kim Mingyu lặp tức nóng ộọi, Mẹ Jeon phải nhanh đem chân tướng nói ra.

"Phẫu thuật thắt ống dẫn tinh! ? Mẹ, em ấy hiện tại ở bệnh viện nào! ?" Kim Mingyu khiếp sợ đến lập tức đề cao âm điệu, ngữ khí bức thiết hỏi.

Sau khi Mẹ Jeon nói ra tên bệnh viện, Kim Mingyu cúp điện thoại, tức khắc ra cửa chạy tới bệnh viện.

"Jeon tiên sinh , ca phẫu thuật rất thuận lợi. Cậu ở bệnh viện nghỉ ngơi một giờ là có thể về nhà. Nhớ rõ trong hai tuần phải chú ý, đừng làm những hoạt động kiệt liệt..." Thắt ống dẫn tinh cũng không thật sự là phẫu thuật, rất nhanh liền thuận lợi hoàn thành, Jeon Wonwoo được đưa đến phòng bệnh bình thường nghỉ ngơi, sau đó bác sĩ lại dặn dò một số chuyện cần chú ý.

"Tôi nhớ kỹ, cám ơn bác sĩ." Jeon Wonwoo cười gật đầu, hướng bác sĩ cảm ơn.

"Jeon Wonwoo! ! !" Cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến một tiếng ầm, Jeon Wonwoo giật mình nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy Kim Mingyu thần tình tức giận đang rất nhanh chạy vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro