Chương 28 29 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


28. Hy vọng

Kim Mingyu đi vào phòng ngủ đã một hồi lâu, Jeon Wonwoo vẫn đứng thất thần ở phòng khách. Từ lúc Kim Mingyu nói bao dưỡng đến lúc cho mình ở lại qua đêm, sợ hãi, kinh ngạc, kinh hỉ, kích động... Thậm chí ngay cả Jeon Wonwoo cũng không thể hình dung tâm tình hiện tại của mình là như thế nào nữa.

Thân thể qua hai lần bắn tinh vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu óc hỗn độn lại không có nữa điểm buồn ngủ, Jeon Wonwoo chậm rãi ngồi xuống sofa, muốn bình phục tâm tình của mình một chút.

Bởi vì vừa mới vào cửa đã bị Kim Mingyu ép lên vách tường, kế tiếp là hôn môi, ôm chằm, làm tình, bắn tinh, cùng tắm, khẩu giao, bao dưỡng, ngủ lại chờ chuyện tình kế tiếp, cho nên đến lúc này khi còn một mình, hắn mới để ý phòng khách cùng lần đầu mình đến có điểm khác.

Trong phòng khách có chút loạn, rất nhiều đồ vật bị đỗ trên mặt đất. Nhưng nổi bật nhất chính là bức ảnh lớn chụp hai người treo trên tường bị ném xuống đất, khung kính bằng thủy tinh vỡ nát. Jeon Wonwoo từ ghế sofa đứng lên đi đến bên cạnh ảnh chụp, chậm rãi ngồi xuống, cuối đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Kim Mingyu và Yoon Jeonghan trong ảnh. Ban ngày nghe được Yoon Jeonghan gọi điện thoại cho Kim Mingyu, buổi tối lại bị y gọi đến nhà điên cuồng làm tình. Vậy cuộc gọi kia hẳn là Yoon Jeonghan chia tay Kim Mingyu, bằng không y cũng sẽ ở trạng thái thanh tỉnh mà gọi mình đến, lại còn đem ảnh chụp của mình cùng Yoon Jeonghan đập bể.

Nghĩ đến khả năng Kim Mingyu và Yoon Jeonghan đã hoàn toàn chia tay, tâm Jeon Wonwoo lại bắt đầu xôn xao bất an. Tuy rằng mấy năm qua Jeon Wonwoo chỉ dám âm thầm yêu mến Kim Mingyu, hiện tại lại bị y hiểu lầm là trai bao , mà dù hiểu lầm được giải trừ, một người là tổng giám đốc, một người chỉ là viên chức bình thường, dù hai người cùng là GAY, thì cũng khó có thể ở cùng một chỗ.

Nhưng hiện tại Kim Mingyu cùng Yoon Jeonghan vừa mới chia tay, tâm trạng đang rất chông chênh, nếu như trong khoảng thời gian bao dưỡng mình dốc sức chăm sóc cho y, có hay không sẽ cảm động được y... Jeon Wonwoo biết đây là thừa nước đục thả câu, nhưng ai lại không muốn tình yêu của mình đơm hoa kết trái, chỉ một chút hi vọng hắn cũng sẽ cố gắng gấp bội.

Jeon Wonwoo cắn môi, trên mặt biểu tình kiên định mà quyết đoán, cố gắng hoàn thành một lần, nếu vẫn là không được, thì từ nay về sao sẽ thực sự chấm dứt với Kim Mingyu!

Có lẽ quyết tâm trong lòng làm Jeon Wonwoo có phương hướng, tâm tình đột nhiên trở nên thoải mái. Tiếp theo nên hảo hảo chiếu cố người vừa mới thất tình Kim Mingyu, rồi tìm cơ hội giải thích chuyện mình không phải trai bao , rồi mới... Quên đi, vẫn là đi một bước tính một bước đã, dù sao kết quả cuối cùng còn chưa biết, hiện tại quan trọng nhất vẫn là dùng mọi biện pháp đối với Kim Mingyu thật tốt.

Jeon Wonwoo bị niềm tin mạnh mẽ của chính mình làm cho kích động, thậm chí kéo thân thể mệt mỏi đứng lên giúp Kim Mingyu dọn dẹp phòng khách, hắn nghĩ sáng mai khi Kim Mingyu mở cửa phòng ngủ thấy được phòng khách đã sạch sẽ thì tâm trạng sẽ đỡ hơn. Nhưng còn bức ảnh Kim Mingyu cùng Yoon Jeonghan bị vứt trên đất kia thì hắn không dám lộn xộn, chỉ là đem đống thủy tinh thu dọn sạch sẽ rồi đặt tấm ảnh sang một bên.

Đợi sau khi toàn bộ căn phòng được thu dọn ngăn nắp, chân tay Jeon Wonwoo đã mệt rã rời, nhưng trong tim lại có một niềm vui khó tả, có lẽ bởi vì đây là bước đầu tiên hắn vì tình yêu của mình và Kim Mingyu mà cố gắng. Jeon Wonwoo cẩn thận xem kỹ một lần phòng khách, cảm thấy sau khi Kim Mingyu nhìn đến hẳn sẽ vừa lòng, mới khập khiễng bước vào khách phòng. May mắn mọi vật dụng đều có đủ, Jeon Wonwoo trải chăn niệm, vừa chuẩn bị ngủ liền sực nhớ, lấy điện thoại ra cài đặt báo thức, rồi mới an tâm nằm xuống.

Thân là tổng giám đốc Kim thị , Kim Mingyu vẫn luôn gương mẫu đi đầu, giờ làm việc trên cơ bản đều giống những nhân viên bình thường khác, cho nên y cũng rất đúng giờ mà thức dậy.

Kim Mingyu từ trên giường ngồi dậy, cào cào lại mái tóc lộn xộn, theo thói quen hướng phía sau nhìn lại, phát hiện vị trí bức ảnh mình cùng Yoon Jeonghan giờ đây trống rỗng, mới nhớ lại hôm qua lúc tức giận đã đem nó ném xuống đất. Tâm tình Kim Mingyu nhất thời trở nên có chút phiền táo, bước xuống giường đi đến cửa phòng.

29. Bữa sáng

Kim Mingyu mở cửa phòng ngủ, một mùi cháo gạo nếp thơm phức lặp tức bay vào mũi, sửng sốt một chút mới nhớ lại đêm qua mình cho Jeon Wonwoo ở lại qua đêm. Chẳng lẽ là hắn làm bữa sáng! ? Kim Mingyu đưa mắt nhìn một lược xung quanh, phòng khách hôm qua bị mình làm thành một đống hỗn độn đã được thu dọn sạch sẽ, trong lòng còn đang kinh ngạc thì vừa lúc phòng bếp truyền đến âm thanh, Kim Mingyu bước nhanh đi xem.

"Kim tổng, chào buổi sáng!" Jeon Wonwoo nghe được tiếng bước chân xoay người lại, nhìn Kim Mingyu tươi cười chào buổi sáng.

Kim Mingyu và Jeon Wonwoo đã gặp nhau vài lần, lần đầu là vì say rượu nên y căn bản không có ấn tượng với hắn, lần thứ hai, bởi vì báo cáo bị sai nên hắn luôn khúm núm cuối đầu, Kim Mingyu lúc ấy cũng không có tâm tình mà ngắm kỹ mặt hắn, lần thứ ba gặp mặt, hai người mặt đối mặt làm tình rất lâu, nhưng Kim Mingyu cũng không thấy qua hắn cười, bất quá biểu tình dục cự còn nghênh (thích mà còn giả vờ) phong tình vạn chủng (đẹp+quyến rũ) kia rất liêu nhân.

Bởi vậy đây là lần đầu tiên Kim Mingyu thấy Jeon Wonwoo cười, y thế nhưng không tự giác mà nhìn đến thất thần.

Kim Mingyu không nghĩ bộ dáng Jeon Wonwoo đẹp, đôi mắt nhỏ dài, cái mũi không tính là cao, đôi môi có chút nở nan, chỉ có thể tính là gương mặt phổ thông, vừa ôn hòa lại không góc cạnh, so với Kim Mingyu hay Yoon Jeonghan tướng mạo đều kém hơn nhiều lắm. Nhưng khi Jeon Wonwoo cười rộ lên, đôi mắt nhỏ dài cong thành hình bán nguyệt, khóe môi câu lên, bên má còn mờ mờ hiện lên lúm đồng tiền, không quá sáng lạn nhưng lại làm người khác cảm thấy ấm áp và ngọt ngào. Một nụ cười như vậy làm cho tâm trạng cáu kỉnh vừa rồi của Kim Mingyu chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

"A, cháo!" Phía sau truyền đến tiếng "Sùng sục, sùng sục", Jeon Wonwoo nhớ tới còn đang đun cháo trên bếp, vội vàng xoay người mở nắp tắt lửa, một mùi hương gạo nếp nồng đậm lặp tức lan tỏa trong không khí.

Kim Mingyu vô thức hít một hơi, đưa tay xoa xoa cái bụng. Từ đêm qua cùng Yoon Jeonghan chia tay đến sáng nay, y chưa có ăn thứ gì vào bụng, lúc giữa còn cùng Jeon Wonwoo làm chuyện tiêu hao thể lực, hiện tại ngửi được mùi cháo, cơn đói lặp tức bạo phát.

"Nhìn cũng ngon ha." Kim Mingyu đi đến bên cạnh Jeon Wonwoo, cuối đầu hướng trong nồi xem xét.

"Thực xin lỗi Kim tổng, chưa hỏi ý anh đã tự tiện dùng phòng bếp." Jeon Wonwoo đang cầm thìa khuấy cháo, đột nhiên nghe được Kim Mingyu nói, hơi quẫn bách cuối đầu.

"Không sao, không sao, hiện tại ăn được chưa! ?" ánh mắt Kim Mingyu vẫn thẳng tắp nhìn vào nồi cháo, xua tay bảo không sao.

"Được rồi. Kim tổng, trong nhà có đường phèn không, cháo trắng không có mùi vị, ăn với chút đường sẽ ngon hơn." Jeon Wonwoo thấy Kim Mingyu không ngại, tay lại tiếp tục khuấy cháo, mùi cháo gạo nếp nhanh chóng quanh quẩn trước mũi hai người.

"Hiện tại không có, khi nào có thời gian tôi sẽ đi mua." Kim Mingyu thuận miệng đáp một câu, lấy chén trong kệ đưa cho Jeon Wonwoo.

Một câu nói trong lúc vô tình của Kim Mingyu lại làm cho lòng Jeon Wonwoo tràn đầy vui sướng, xem ra Kim Mingyu đối với chuyện mình nấu bữa sáng rất hài lòng, còn nói có thời gian sẽ đi mua đường phèn, không uổng phí đêm qua mình cài đặt báo thức. Jeon Wonwoo không phải mẫu người lười biếng, ngày thường dù không đi làm cũng đúng giờ là tỉnh, nhưng vì đêm qua cùng Kim Mingyu làm tình, sau đó lại đi dọn dẹp phòng khách, thật sự là quá mệt mỏi, sợ sáng nay sẽ không dậy kịp, cho nên mới đặt báo thức.

Jeon Wonwoo múc ra hai chén cháo, cùng Kim Mingyu bưng đến bàn cơm.

Nấu nguyên buổi sáng nên gạo đã nở đều, múc một muỗng đưa lên miệng, vị cháo mềm dẻo như lặp tức tan ra, mặc dù chỉ là cháo bình thường không kích thích vị giác, nhưng mùi hương gạo nếp lại quanh quẩn bên môi và răng. Chỉ húp một muỗng cháo, thế nhưng lại làm Kim Mingyu chậc lưỡi khen ngon, biểu tình trên mặt như đang nhớ về một thứ gì đó.


30. Hiểu lầm

Giống như Jeon Wonwoo đã đoán lúc trước, phòng bếp nhà Kim Mingyu đúng là thường xuyên được sử dụng. Kim Mingyu và Yoon Jeonghan sống chung năm năm, mỗi bữa cơm đều là y nấu cho Yoon Jeonghan ăn. Trù nghệ của Kim Mingyu cũng không tính là quá tốt, nếu được lựa chọn y sẽ chọn đi nhà hàng ăn. Nhưng Yoon Jeonghan nói muốn Kim Mingyu tự làm cơm cho mình, đó cũng là một biểu hiện của tình yêu.

Nghe được Yoon Jeonghan nói như vậy, Kim Mingyu đúng thật là bắt đầu mỗi bữa đều nấu cho hắn ăn, bị Yoon Jeonghan chê dở, y còn mua cả sách dạy nấu ăn, một bên nhìn sách một bên nấu cơm.

"Cháo nấu đến mức này chắc phải tốn một khoảng thời gian, xem ra cậu rời giường rất sớm. Thể lực trai bao đúng là không phải thường, nói thật, hôm qua bắn hai lần tôi cảm thấy khá mệt, không ngờ cậu có thể dậy sớm đến thế!" Kim Mingyu tuy rằng trù nghệ không giỏi, nhưng cũng có năm năm kinh nghiệm nấu nướng, nhìn đến độ nở của gạo đại khái cũng đoán được Jeon Wonwoo đã nấu bao lâu. Mà có lẽ chăm chọc hắn đã thành quen rồi, lời nói đả thương người không tự giác liền buông ra khỏi miệng.

Lúc nãy nghe được Kim Mingyu nói muốn mua đường phèn, lại nhìn thấy biểu tình vừa lòng của y khi ăn cháo, trong lòng Jeon Wonwoo đặc biệt cao hứng, cũng bưng chén cháo lên yên lặng mà ăn. Nhưng những lời này của Kim Mingyu làm bàn tay cầm muỗng của hắn run lên, chén cháo thiếu chút nữa đổ lên bàn. Jeon Wonwoo không phải là trai bao , Kim Mingyu nhằm vào trai bao mà châm chọc cũng không ảnh hưởng gì, cũng không có nói đều gì xấu, nhưng y nói như vậy, hoàn toàn đã gạt bỏ đi phần tâm ý của Jeon Wonwoo khi nấu bữa sáng.

"Khụ khụ, trù nghệ của cậu không tệ, cháo ăn rất ngon." Nhìn đến biểu tình bối rối của Jeon Wonwoo, trong lòng Kim Mingyu thầm mắng chính mình lỡ lời, người ta cho dù là trai bao , dù sao cũng giúp mình làm bữa sáng, vốn không khí giữa hai người đang rất tốt đẹp, chính mình một câu sát phong cảnh, vội vàng ho khan hai tiếng, cứng ngắt dời đề tài.

"Khi còn nhỏ cha tôi qua đời sớm, mẹ lại bận nhiều việc, tôi đều tự nấu ăn, nấu lâu rồi nên hương vị miễn cưỡng cũng có thể cho vào miệng." Trù nghệ được Kim Mingyu khích lệ, Jeon Wonwoo vô thức nở ra một nụ cười, cầm muống chậm rãi khuấy cháo trong chén.

"Cậu vì gia đình khó khăn nên mới ra ngoài làm trai bao đúng không?" Kim Mingyu lại hiểu lầm ý tứ trong lời nói của Jeon Wonwoo, y nhìn người gầy yếu ngồi đối diện mình, trong lòng ẩn ẩn sinh ra một tia thương tiếc, nguyên lai hắn làm trai bao cũng là có nỗi khổ, có lẽ thái độ lúc trước của mình thật có một chút quá mức .

Jeon Wonwoo không biết nên trả lời vấn đề của Kim Mingyu như thế nào, đành yên lặng cuối đầu xuống. Nếu trả lời "Phải", chẳng khác nào đã lừa gạt y, tuy rằng Jeon Wonwoo cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, nhưng mẹ có công việc, mà hắn ở Kim thị tiền lương và phúc lợi cũng không thiếu, mẹ con hai người áo cơm cũng đủ lo, không gian nan đến mức phải đi làm trai bao . Nhưng nếu trả lời "Không phải", có lẽ lại bị Kim Mingyu hiểu lầm bản thân thích bị đàn ông thượng mới đi làm trai bao , chắc chắn sẽ lại nghe những lời chăm chọc của y. Jeon Wonwoo tiến thoái lưỡng nan, cho tới giờ cũng không biết nói sao với Kim Mingyu chuyện mình không phải là trai bao .

"Tuy rằng tôi hiểu cậu thật sự đáng thương, nhưng cũng không thể cho cậu tiếp tục ở lại Kim thị . Cậu nên biết chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ trong bản báo cáo, đều có thể làm cho công ty tổn thất thật lớn. Bằng không như vậy đi, dù sao tôi cũng bao dưỡng cậu, cậu cứ ở nhà tôi dọn dẹp, nấu cơm. Sau này sẽ tính cả hai phần tiền đưa cho cậu. Ân... phòng khách dọn dẹp rất sạch sẽ, mấy thứ trên đất... Ảnh chụp cậu bỏ đâu rồi !?"

Im lặng của Jeon Wonwoo bị Kim Mingyu coi như đồng ý. Nhưng bởi vì bản báo cáo lần trước, nên Kim Mingyu không tin tưởng năng lực làm việc của hắn, liền suy nghĩ biện pháp giúp hắn có thêm chút tiền, hơn nữa đối với Kim Mingyu mà nói, Jeon Wonwoo vừa giúp giải quyết dục vọng vừa làm được việc nhà, mà chỉ cần một chút tiền, Kim Mingyu lại không thiếu tiền, nhất cử lưỡng tiện tại sao lại không làm.

Nhưng khi Kim Mingyu nhớ đến các bức ảnh, lại nghĩ Jeon Wonwoo dù sao cũng là nhân viên Kim thị , khẳng định đối với chuyện của y cùng Yoon Jeonghan có biết qua, điều này làm cho Kim Mingyu cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro