chương 4 5 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



4 Về nhà

Kim Mingyu và Yoon Jeonghan ở bên nhau năm năm, Jeon Wonwoo liền như vậy năm năm âm thầm nhìn người mình thầm yêu tay trong tay với người y yêu bước ngang qua, mẹ cũng từng khuyên hắn nên tìm lấy một người bạn gái để yên ổn trên dưới, nhanh lấy vợ sinh con. Cha hắn mất sớm, mẹ hắn chỉ mong mỏi sớm ngày được ẳm cháu nội. Một người luôn hiếu thuận như Jeon Wonwoo sao lại không biết tâm sự của mẹ.

Thời đại học hắn dõi theo Kim Mingyu bốn năm, tiến vào Kim thị lại nhìn y cùng Yoon Jeonghan ở bên nhau năm năm, Jeon Wonwoo thực bội phục mình, sao có thể dễ dàng chấp nhận việc Kim Mingyu xem bản thân như một người qua đường xa lạ suốt gần 10 năm, chính là tình yêu là loại tình cảm không thể nói rõ ràng được, nhưng nếu tiếp tục cố chấp thì sẽ được gì đây! ? Còn không phải vẫn luôn là nhân vật qua đường xa lạ.

Cho nên, Jeon Wonwoo nghĩ, cho dù cố chấp đối với Kim Mingyu đã thành thói quen, một thói quen muốn sửa cùng không được, nhưng vô luận thế nào hắn cũng phải tìm cách từ bỏ nó.

Vậy mà hiện tại Kim Mingyu lại nói y cùng Yoon Jeonghan... Chia tay ...

Không nên trách Jeon Wonwoo vì một câu nói trong lúc say của Kim Mingyu mà kinh ngạc, tình cảm đặt vào một người đã mười năm, cho nên tình cảm của y chỉ cần có chút xíu dao động cũng làm cho đầu hắn suy nghĩ đến ngàn vạn tình huống.

" Jeonghan ... Không cần chia tay..." Kim Mingyu vẫn như cũ nắm chặt tay Jeon Wonwoo không buông, miệng liên miên lặp lại lời nói vừa rồi.

"Kim tổng, anh nhận sai người." Lee Chan cố gắng vùng ra khỏi sự kiềm chế của Kim Mingyu.

" Jeonghan ... Chớ đi... Đừng rời bỏ anh..." Kim Mingyu thấy Jeon Wonwoo muốn thoát lại càng lo lắng , tay nắm Jeon Wonwoo càng chặt, gần như hét lên.

Hai người ầm ĩ dẫn tới sự chú ý của những người xung quanh.

"Jeon Wonwoo xảy ra chuyện gì! ? Người kia là ai! ? làm gì lại nắm tay cậu không buông! ?" Ngay cả SeungKwan đang ở một bên tán gái cũng chạy đến, tách tay Kim Mingyu đang nắm lấy Jeon Wonwoo, hỏi hắn.

"Là lãnh đạo cấp cao của tôi, tổng giám đốc Kim thị , hình như uống nhiều quá nên thần trí có chút không rõ, nhận lầm tôi là người khác. Đúng rồi Seungkwan , dù sao tôi cũng biết nhà y, để tôi đưa y về, chứ để y một mình uống say ở đây thì không tốt cho lắm, dù sao cũng là hình tượng của Kim thị ." Jeon Wonwoo tận lực thả lỏng ngữ điệu của mình, nửa thật nửa đùa nói với Seungkwan .

"Đi đi Jeon Wonwoo, đi mà nịnh sếp đi. Ngày mai tổng giám đốc của các người hết say rượu, sẽ biết đến việc nghĩa mà cậu làm, nhất định sẽ tăng lương cho cậu." SeungKwan không chút nghi ngờ, ngược lại còn đùa với Jeon Wonwoo hai cậu.

"Không phiền cậu, tiếp tục tán gái của cậu đi, chỗ này để tôi lo được rồi." Jeon Wonwoo cúi đầu nhìn Kim Mingyu vẫn đang nắm chặt tay mình, miệng vẫn lảm nhảm những câu vô nghĩa, nhanh chóng đưa y về nhà, chứ nếu còn ở lại, không biết y sẽ quậy ra chuyện gì.

SeungKwan sau khi vỗ vỗ bả vai Jeon Wonwoo dặn dò vài câu, lại tiếp tục cuộc vui của mình.

"Kim tổng, Kim tổng, chúng ta về nhà được không! ?" Jeon Wonwoo cúi xuống, ở bên tai Kim Mingyu nhỏ giọng hỏi, đồng thời quơ quơ cánh tay của mình ra trước mặt y.

"Hảo, hảo... Jeonghan ... Chúng ta về nhà..." Kim Mingyu vội vã đáp ứng, cuống quít đứng lên.

Jeon Wonwoo khẽ thở dài, nâng Kim Mingyu đi ra khỏi quán bar.

Jeon Wonwoo đối Kim Mingyu cố chấp nhiều năm như vậy, nên phàm những gì có liên quan đến y hắn đều lưu ý, thông tin là hắn lấy được từ những buổi buôn chuyện của đồng sự trong công ty, tỉ như Kim Mingyu lái xe gì, nhà ở đâu, Jeon Wonwoo đều biết rất rõ. Jeon Wonwoo kè Kim Mingyu đến bãi đỗ xe tìm được xe của y, từ trên người Kim Mingyu tìm được chìa khóa, sau khi nhét y vào ghế phụ, Jeon Wonwoo cho xe hướng nhà Kim Mingyu chạy đi.

5 Ôm chằm

Jeon Wonwoo từ trên người Kim Mingyu tìm được chìa khóa cửa, mở cửa kè y vào trong nhà.

Đây là lần đầu tiên Jeon Wonwoo đến nhà Kim Mingyu. Theo đồng sự buông chuyện thì Kim Mingyu từ sớm đã dọn khỏi nhà cha mẹ, một mình mua nhà ở. Jeon Wonwoo vừa mở cửa thì lặp tức thấy được trên bức tường đối diện cửa ra vào có treo một bức ảnh, chụp hai người Kim Mingyu cùng Yoon Jeonghan, Kim Mingyu mặc tây trang màu đen, Yoon Jeonghan lại mặc màu trắng, hai người là chụp chính diện, tay trong tay dáng vẻ hạnh phúc, cười đến thật ngọt ngào.

Jeon Wonwoo nhìn ảnh chụp, ngẫu nhiên lại liên tưởng đến bức ảnh trưng bày của cô dâu chú rể trong ngày cưới, chẳng qua cái kia là một nam một nữ, còn bức ảnh trên vách tường này là hai người đàn ông.

"Kim tổng, tôi lấy nước giúp anh." Jeon Wonwoo dìu Kim Mingyu ngồi vào ghế sa lông, đợi y ngồi hảo mới xoay người đi vào phòng bếp.

Vật dụng trong nhà bếp đều đầy đủ. Dù đã được thu dọn sạch sẽ, nhưng vẫn có thể thấy có người thường xuyên ở trong này nấu ăn. Jeon Wonwoo nghĩ, nếu chỉ có một mình Kim Mingyu sống, công việc của y bận rộn như vậy, tuyệt đối sẽ không trang bị đầy đủ dụng cụ nhà bếp, lại còn thường xuyên nấu cơm. Như vậy chắc chắn Kim Mingyu đang sống cùng Yoon Jeonghan, xem ra bức ảnh treo trong phòng khách kia đúng thật là "Ảnh cưới " .

Jeon Wonwoo tìm được cái ly, sau khi rót đầy nước liền trở lại phòng khách.

" Jeonghan , Jeonghan ..." Kim Mingyu vẫn còn lầm bầm.

"Kim tổng, uống nước." Jeon Wonwoo đem ly để vào tay Kim Mingyu.

Nhưng Kim Mingyu lại không hề có phản ứng, đưa đôi mắt lờ đờ lên nhìn Jeon Wonwoo, bàn tay quơ qua chiếc ly, nước lặp tức chảy vào sô pha. Jeon Wonwoo vội vàng tìm cái khăn lau nước trên ghế, không còn cách nào đành phải ngồi bên cạnh Kim Mingyu, tự mình cầm lấy ly nước đút cho Kim Mingyu uống.

Jeon Wonwoo đem cái ly ghé lên môi Kim Mingyu, y cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mà uống hết.

" Jeonghan đối với anh tốt nhất ." Nuốt một ngụm nước, Kim Mingyu nghiêm đầu, nhìn Jeon Wonwoo nhoẻn miệng cười.

Jeon Wonwoo ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Kim Mingyu ở khoảng cách gần như vậy mà cười với hắn, còn cười đến thật dịu dàng. Nhưng là trong miệng hắn lại kêu tên một người khác.

"Kim tổng, anh nghỉ ngơi đi. Thời gian không còn sớm, tôi về đây ." Lee Chan thu lại tâm tình, buông ly nước từ ghế sô pha đứng lên. Kim Mingyu đã đưa về nhà, hắn không cần thiết còn ở lại. Hôm nay hắn chính là lừa mẹ nói mình tăng ca để đi quán bar, vẫn nên về nhà sớm một chút.

" Jeonghan , chớ đi!" Nhìn thấy Jeon Wonwoo từ trên ghế sô pha đứng lên, Kim Mingyu lập tức luống cuống, cũng theo sát đứng lên, từ phía sau ôm lấy Jeon Wonwoo vào ngực.

"Kim... Kim tổng..." Jeon Wonwoo hoảng sợ, vội vàng muốn kéo cánh tay của Kim Mingyu ra.

" Jeonghan , đây không phải nhà chúng ta sao, em còn định đi đâu! ? Đừng rời bỏ anh." Đối với sự giẫy giụa của Jeon Wonwoo, Kim Mingyu lại càng siết chặt cánh tay. Cằm y dựa vào vai Jeon Wonwoo, thỏ thẻ nói nhỏ.

Nhà của chúng ta! ? Nếu như bức ảnh "Ảnh cưới"và toàn bộ những vật dụng trong nhà bếp lúc nãy chỉ là suy đoán của Jeon Wonwoo, như vậy hiện tại hắn có thể khẳng định 100% Kim Mingyu và Yoon Jeonghan đang sống cùng nhau.

" Jeonghan , chúng ta không cần chia tay được không! ? Anh biết anh không có cách nào để cho mẹ em có cháu nội. Nhưng trừ bỏ đứa con, cái gì anh cũng có thể cho em, anh sẽ thương em, sẽ yêu em cả đời, bằng không... Bằng không chúng ta đi tìm một người mang thai hộ, Jeonghan ... Cầu... cầu xin em... Đừng rời bỏ anh..." lời nói Kim Mingyu vẫn như cũ đứt quãng, thanh âm còn kèm theo một tia nghẹn ngào.

Nguyên lai Kim Mingyu cùng Yoon Jeonghan chia tay là bởi vì đứa nhỏ. Kỳ thật Jeon Wonwoo cũng chưa từng nghĩ nhiều về vấn đề này, tuy hắn thầm mến Kim Mingyu gần mười năm, nhưng hắn chưa từng cùng nam nhân khác quen biết, ít nhất ở trong mắt người khác, Jeon Wonwoo vẫn là "Bình thường", nên cũng sẽ không bị loại áp lực này.

Hơn nữa nói sao thì hắn cũng không thể yêu thầm Kim Mingyu cả đời, Jeon Wonwoo đã từng nghĩ sẽ tìm biệt pháp để bức ra khỏi đoạn tình cảm vô vọng này, rồi sẽ theo lẽ thường mà kết hôn cùng một người phụ nữ, bình bình đạm đạm sống cả đời.

6 Hôn môi

Vì lời nói của Kim Mingyu, Jeon Wonwoo cảm thấy thực đau lòng, đứa nhỏ! Đây là vấn đề vô pháp giải quyết giữa hai người đàn ông, cho nên Yoon Jeonghan mới chia tay, Kim Mingyu thậm chí ngay cả nhờ người mang thay hộ cũng đồng ý ... Đang lúc Jeon Wonwoo miên mang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên. Jeon Wonwoo mở điện thoại, là mẹ hắn gọi.

"Tôi không có đi, anh buông tay để tôi nghe điện thoại." Jeon Wonwoo bị Kim Mingyu chế trụ không có biện pháp nghe máy, thở dài, vỗ nhẹ cánh tay đang ôm thắt lưng của mình.

Người uống sai tâm tình không ổn định, đại khái cũng dễ bị lừa, Kim Mingyu thật sự liền buông lỏng tay ra. Jeon Wonwoo đi đến một bên thấp giọng nghe điện thoại, mẹ hỏi hắn khi nào thì về nhà, Jeon Wonwoo thoáng suy nghĩ, sau đó nói công việc của hắn còn chưa làm xong, kêu bà đi ngủ trước đừng chờ cửa hắn. .

"Mẹ của tôi..." Cúp điện thoại, Jeon Wonwoo định nói với Kim Mingyu mẹ hắn giục hắn về nhà, chính là mới vừa há mồm liền lại bị Kim Mingyu ôm lấy.

" Jeonghan , mẹ em lại bắt chúng ta chia tay đúng không! ? Anh sẽ không để em đi đâu!" Kim Mingyu cường ngạnh ôm lấy Jeon Wonwoo.

"Tôi không phải ngô... Ngô..." Bị người mình thầm yêu nhiều lần ngộ nhận là người khác, ai ở trong lòng cũng sẽ không dễ chịu, Jeon Wonwoo một bên kịch liệt giãy ra, một bên hướng Kim Mingyu giải thích. Nhưng kẻ say rượu như Kim Mingyu nào có để ý đến lời Jeon Wonwoo nói, y đưa người trong lòng đặt lên vách tường, cuối đầu hôn lên.

Lưỡi Kim Mingyu tiến quân thần tốc, mũi Jeon Wonwoo lập tức ngập tràn hương vị của cồn.

Đây là nụ hôn đầu tiên của Jeon Wonwoo trong gần ba mươi năm qua, đáng được ăn mừng chính là nụ hôn đầu tiên của hắn là bị người hắn yêu mến đoạt đi, nhưng thật không may y lại đem Jeon Wonwoo trở thành người khác mà hôn.

Jeon Wonwoo vì bất ngờ bị hôn mà quên cả giãy giụa, mà Kim Mingyu cảm giác được hắn không phản kháng, nụ hôn mãnh liệt cũng trở nên dịu dàng triền miên hơn. Đầu lưỡi Kim Mingyu từng tất từng tất tinh tế liếm qua khoang miệng của Jeon Wonwoo, quấn quanh lấy đầu lưỡi của hắn chơi đùa không rời. Là người thầm yêu đến mười năm a. Jeon Wonwoo thật sự là vô pháp chống cự loại hấp dẫn dịu dàng này, bắt đầu chậm rãi đáp lại Kim Mingyu.

Kim Mingyu hôn đến nhập tâm, đôi môi hai người gắt gao cọ xát cùng một chỗ, đầu lưỡi quấn quanh càng thêm dây dưa, Jeon Wonwoo nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm thụ nụ hôn này của Kim Mingyu.

" Jeonghan ... Jeonghan ... Không cần chia tay..." Hôn môi hơi lâu khiến cả hai đều có chút khó thở, lưỡi Kim Mingyu rời khỏi khoang miệng Jeon Wonwoo, nhưng đôi môi vẫn như cũ quyến luyến, thanh âm run rẩy không kiềm chế thoát ra khỏi miệng.

"Kim Mingyu!" Tim của Jeon Wonwoo chính vì một tiếng " Jeonghan " này của Kim Mingyu mà đau nhói, liền bởi vì cảm giác ướt át trên mặt mà lặp tức mở mắt.

Hốc mắt Kim Mingyu đỏ bừng, cộng thêm men say làm hai mắt đã ngập nước của y càng trở nên mờ mịt. Dù là tân sinh viên trên bục hăng hái phát biểu năm đó, hay là tổng giám đốc tài năng trên thường trường sau này, thì ở trong lòng Jeon Wonwoo, Kim Mingyu luôn là người ưu tú nhất, mạnh mẽ nhất, hiên ngang đứng trước mọi người. Bộ dáng yếu ớt của người đàn ông trước mặt này, làm cho lòng Jeon Wonwoo dậy sóng, ý nghĩ muốn buông tay từ bỏ lặp tức bị sụp đổ .

"Kim Mingyu, chúng ta sẽ không chia tay." Jeon Wonwoo nhìn vào trong mắt Kim Mingyu, khóe miệng câu lên một nụ cười dịu dàng.

" Jeonghan ..." Kim Mingyu nhìn Jeon Wonwoo tươi cười mà sửng sốt, rồi mới lần thứ hai hôn lên môi hắn.

Yoon Jeonghan cũng được, mà Jeon Wonwoo cũng thế, một người say đến độ này rồi sao có thể ý thức được ai đang ở trước mắt. Mà Jeon Wonwoo biết, kỳ thật Kim Mingyu cũng không say đến độ ngay cả Yoon Jeonghan hay là Jeon Wonwoo cũng không phân biệt được, chỉ là y đang say ở thế giới của mình, không muốn tỉnh lại mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro