Chương 58 59 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


58. Ấm áp

Chiếc ghế đối diện trống rỗng, Jeon Wonwoo nhìn một bàn đầy thức ăn cơ hồ chưa hề động đũa, hai mắt hắn nhìn thẳng, giống như người mù cầm đũa gắp đại vài thứ, đưa vào trong miệng chập rãi nhấm nuốt. Hắn không dám cuối đầu gắp thức ăn, hắn sợ nước mắt sẽ khống chế không được mà rơi xuống, cũng không dám ăn quá nhanh, sợ không cẩn thận sẽ đem nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.

Một buổi cơm trưa ăn thật lâu, thẳng đến đồ ăn đều trở nên nguội lạnh, Jeon Wonwoo vẫn còn máy móc gắp lấy đưa lên miệng. Tối hôm qua nghe được Kim Mingyu nói muốn mình ở lại, niềm vui sướng kia lời nói cũng khó có thể hình dung, đối với việc có thể cả ngày đều được ở cùng với y, tâm hắn ngập tràn vui sướng chờ mong. Vậy mà hiện tại chỉ còn một mình ở trong căn nhà trống rỗng, Jeon Wonwoo không biết ăn cơm xong hắn nên làm cái gì, chỉ có không ngừng đem thời gian ăn cơm cố gắng kéo dài kéo dài.

Hai má phình to, thậm chí có cảm giác muốn nôn, miệng cố gắng cũng không nhét thêm được thứ gì, Jeon Wonwoo cuối cùng buông đũa xuống, chậm rãi đem một miệng đầy thức ăn nuốt xuống. Đứng lên sờ sờ bụng, hẳn là ăn nhiều lắm, phải vận động cho xuống cơm mới được.

Thu thập xong bàn ăn, đem phòng bếp quét dọn sạch sẽ, Jeon Wonwoo dọn tới phòng khách, thư phòng, phòng ngủ toàn bộ đều sửa sang lại một lần. Tuy rằng mỗi tối sau khi cùng Kim Mingyu hoan ái, Jeon Wonwoo đều đem phòng thu dọn chỉnh tề, nhưng bây giờ hắn còn nghiêm túc tỉ mỉ sửa sang lại, mỗi một ngóc ngách trong phòng đều không bỏ xót.

Cuối cùng là cả người mệt mỏi ngã ngồi trên sofa, Jeon Wonwoo ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên vách tường, nhìn kim đồng hồ không ngừng quay đều, thẳng đến khi sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn bị hắc ám bao phủ.

Đã đến thời gian làm cơm chiều, Jeon Wonwoo đứng lên đi vào trong bếp. Kim Mingyu không có nói sẽ về ăn cơm, hơn nữa y thật sự là có hẹn với khách hàng, hay là bởi vì chuyện của Yoon Jeonghan nên tâm tình không tốt, tùy tiện tìm đại một cái cớ đi để đi ra ngoài. Jeon Wonwoo không biết, nhưng hắn cố chấp kiên trì, nếu Kim Mingyu nói y có hẹn vơi khách hàng, vậy nhất định là có hẹn với khách hàng đi.

Tuy rằng bàn chuyện với khách xong tám chín phần sẽ đến nhà hàng dùng cơm. Nhưng Jeon Wonwoo vẫn lo lắng Kim Mingyu đột nhiên trở về, tâm tình y vốn là không tốt, bữa trưa cũng chưa có ăn bao nhiêu, buổi tối bụng sẽ càng thêm khó chịu, hay là làm một ít thức ăn có lợi cho dạ dày lại dễ hấp thu. Đúng rồi, Kim Mingyu rất thích ăn cháo gạo nếp, Jeon Wonwoo còn nhớ rõ lần đầu nấu bữa sáng cho y chính là món này, một chén cháo trắng không thêm thứ gì nhưng y lại ăn đến thực mỹ mãn, hiện tại đã mua đường phèn, thêm vị ngọt tự nhiên chắc chắn sẽ làm Kim Mingyu thích.

Đun nồi nước đến sôi, đem gạo nếp vo sạch đổ vào, vặn nhỏ lửa từ từ nấu nhừ. Chỉ trong chốc lát, mùi hương gạo nếp nồng đậm liền từ trong nồi nhẹ nhàng bay ra , Jeon Wonwoo gợi lên khóe môi, trên mặt nở một nụ cười tự nhiên. Vì người mình yêu thương mà nấu ăn là một loại hạnh phúc, dù chỉ là một chén cháo gạo nếp. Jeon Wonwoo đã đem chính tình yêu của mình dành cho Kim Mingyu gởi vào trong đó, chỉ có đều, y chỉ nhấm nháp được hương vị mặt ngoài của món cháo mà thôi.

Kim Mingyu lấy chìa khóa mở cửa, ở chỗ huyền quan liên ngửi được mùi cháo bay đến, đi vào phòng khách, đèn trên bàn trà phát ra thứ ánh sáng màu vàng nhu hòa, đem toàn bộ căn phòng đều hòa trong không khí ấm áp vui vẻ. Càng tới gần phòng bếp, mùi hương càng thêm ngào ngạt hơn, Jeon Wonwoo đứng ở trước bếp hết sức châm chú khấy cháo, thậm chí ngay cả tiếng bước chân càng ngày càng gần của Kim Mingyu hắn đều không nghe thấy.

Buổi chiều Kim Mingyu căn bản là không có hẹn với khách hàng, hôm nay vì muốn dẫn Jeon Wonwoo đi dạo phố, y đã từ chối tất cả các cuộc hẹn. Ngay từ đầu y là muốn dẫn Jeon Wonwoo đi dạo một vòng, hắn thích cái gì liền mua cho hắn cái đó, chỉ là không nghĩ tới sẽ trùng hợp gặp được Yoon Jeonghan.

Cùng Yoon Jeonghan bên nhau năm năm, Kim Mingyu yêu năm năm, sủng năm năm, cuối cùng lại chấm dứt bằng việc chia tay. Y tuy rằng thương tâm khổ sở, nhưng cũng không có oán hận Yoon Jeonghan, dù sao hắn cũng là bởi vì mẫu thân bị ung thư, muốn trước khi lâm chung có thể được ẵm cháu mới cùng y chia tay, coi như cũng không vui sướng gì hơn mình. Kỳ thực nếu nói về mánh khóe trên thương trường, y dư sức dùng một chút kỹ sảo đem Yoon Jeonghan về lại bên cạnh, nhưng y không làm như vậy, Kim Mingyu chỉ là cố gắng cứu vãng tình cảm hai người, không thành công thì cũng đành chịu. Yoon Jeonghan muốn kết hôn thì cứ kết hôn đi, để lại Kim Mingyu chậm rãi tự khép lấy vết thương lòng.

Nhưng hôm nay Yoon Jeonghan nói một câu "Ghê tởm nhất chính là đồng tính luyến ái", làm Kim Mingyu không biết hắn đã đem tình yêu năm năm qua của hai người vứt đi chỗ nào! ? Là muốn phụ họa cô gái kia sao! ? Hay là sợ cô ta biết hắn từng là đồng tính luyến ái! ? Cô gái kia là bạn gái của hắn? Hay là vị hôn thê?

Nhưng cô gái kia rốt cuộc có thân phận gì Kim Mingyu không quan tâm. Y cũng không có si tâm vọng tưởng Yoon Jeonghan là nhìn thấy y thân thiết với Jeon Wonwoo mới ăn dấm chua mà nói như vậy, nếu hắn còn để ý đến mình, vậy tại sao lúc trước không kiên trì thêm một chút trong tình cảm của hai người! ?

Một câu kia của Yoon Jeonghan làm Kim Mingyu có cảm giác hắn đã phủ định toàn bộ tình cảm năm năm qua của y, một cảm giác mất mác chợt nảy lên trong lòng, ngực bị ép đến cơ hồ thở không nổi, cả buổi chiều y đều vô mục đích lái xe trên đường. Bóng tối dần dần buông xuống, đèn đêm bật sáng, từng tòa nhà cao tầng đều được thấp sáng bằng ngàn ngọn đèn rực rỡ, càng làm cho Kim Mingyu cảm thấy cô đơn hơn. Ngước mắt lên nhìn cửa số một nhà nào đó lộ ra một ngọn đèn ấm áp, Kim Mingyu đột nhiên nhớ tới, kỳ thật cũng có một người đang ở nhà chờ mình trở về.

♥ღ ღ♥

59. Liên lụy

"Có phải cháo gạo nếp không! ? Ngô... Thơm quá!" Kim Mingyu chạy tới phía sau Jeon Wonwoo, ngửi được mùi hương nồng đậm nhịn không được hít mạnh một hơi, cơ thể chồm về phía trước hít hít

"A... Phải" Một lòng một dạ chăm chú khuấy cháo, ngay cả Kim Mingyu về lúc nào cũng không biết, đột nhiên nghe thấy y mở miệng nói chuyện, Jeon Wonwoo không kịp đề phòng bị dọa cho giật mình, tay cầm muốn run lên, nước cháo nóng bỏng trong nồi văng ra một ít.

"Cẩn thận một chút!" Kim Mingyu bước về phía trước vươn tay chụp lấy thắt lưng Jeon Wonwoo, kéo hắn dựa vào lòng mình, tay kia thì cầm lấy bàn tay đang khuấy cháo của hắn.

Thình lình Kim Mingyu có hành động thân mật làm Jeon Wonwoo cảm thấy mờ mịch khó hiểu, buổi chiều khi ra ngoài chẳng phải còn vì chuyện của Yoon Jeonghan mà tâm tình không tốt, ngay cả một bàn thức ăn lúc trưa cũng không ăn, tại sao lúc trở về thái độ dường như đã thay đổi hoàn toàn. Jeon Wonwoo trong lòng lo lắng, vừa vặn lại nằm trong cái ôm ấm áp của Kim Mingyu, liền không tự chủ hướng về cơ thể phía sau rút vào càng chặt.

"Lúc đầu bao dưỡng em thật đúng là một quyết định chính xác. Hiện tại có em bên cạnh, cảm giác thật sự rất tốt." Cảm nhận được thân thể Jeon Wonwoo đang ỷ lại vào mình, cánh tay đang hoàn ở thắt lưng hắn nắm vào càng chặt. Câu nói này là thật lòng xuất phát từ trái tim Kim Mingyu, bởi vì một câu "Ghê tởm nhất chính là đồng tính luyến ái" của Yoon Jeonghan lúc trưa mà tâm tình y cảm thấy mất mác bội phần, thế nhưng sau khi về nhà, nhìn thấy được ngọn đèn ấm áp trong phòng khách, ngửi được mùi thơm bay lên từ nhà bếp, còn có người đang đứng trước bếp vì mình mà chuyên tâm nấu cháo, khiến cho Kim Mingyu chân chính hiểu được cảm giác "Về nhà" là như thế nào, đây là điều mà trước kia khi sống cùng Yoon Jeonghan y chưa hề cảm thụ qua. Đem trước kia cùng hiện tại so sánh, cuộc sống thoải mái trước mắt làm tâm tình Kim Mingyu chuyển biến tốt đẹp, thái độ đối đãi Jeon Wonwoo cũng ôn nhu hơn, cằm đặt trên vai hắn, quay đầu dùng đôi môi cọ xát nhè nhẹ lên cái má nhẵn nhịu bóng loáng của hắn.

"Cháo ăn được rồi." Lời nói ôn nhu cùng hành động thân mật của Kim Mingyu đã đem những lo lắng trong lòng, còn có cả ủy khuất khi cả bàn thức ăn hắn làm không được y động đũa, tất cả lập tức liền bị hắn vứt ra sau đầu. Nếu không phải tiếp tục nấu tiếp thì cháo sẽ khét, Jeon Wonwoo thật muốn cả đời cứ như vậy mà nằm trong lòng ngực y.

Kim Mingyu nghe lời buông Jeon Wonwoo ra. Hắn tắt lửa, lấy bát múc cháo, lại từ tủ lạnh lấy ra hai khối đường phèn bỏ vào, đường phèn rất nhanh liền hòa tan trong nước cháo nóng bỏng, Kim Mingyu cũng không cần dọn ra bàn ăn liền trực tiếp ăn ngay, cháo rất nóng không dám bưng bát lên, y liền ở tại trong bếp, cuối thắt lưng múc lên một muỗng đưa vào trong miệng. Muỗng cháo ngọt ngào mềm dẻo ăn vào bụng, làm cho dạ dày kiêu vang vì từ trưa chưa có ăn gì nháy mắt trở nên ấm áp thoải mái, Kim Mingyu không sợ bị cháo nóng làm bỏng yết hầu, cầm muỗng lang thôn hổ yết húp liền mấy cái.

"Còn muốn ăn thêm thứ gì không! ?" Nhìn Kim Mingyu cao hứng ăn cháo, Jeon Wonwoo cảm thấy thực hạnh phúc, công sức nấu cháo thật đáng giá. Nhưng lại lo y chỉ ăn cháo sẽ không đủ no, liền nghĩ nên làm thêm cho y một chút thức ăn.

"Ngô... Buổi trưa không phải em nấu rất nhiều thức ăn sao, không cần phiền toái, đem mấy món đó hâm nóng lại là được." Kim Mingyu căn bản không muốn buông muỗng, một bên ăn cháo một bên không rõ ràng nói chuyện với Jeon Wonwoo.

"A! ?" Jeon Wonwoo không nghĩ tới Kim Mingyu còn nhớ hắn lúc trưa nấu một bàn thức ăn, trong lòng vui mừng như điên, nhất thời không kịp phản ứng ngây ngẩn cả người.

"Em không phải một mình ăn hết rồi đi! ?" Kim Mingyu cắn thìa dùng ánh mắt hoài nghi từ trên xuống dưới quét qua thân thể thon gầy của Jeon Wonwoo một lượt .

"Không... Không có!" Lời nói của Kim Mingyu làm Jeon Wonwoo nhớ tới tình cảnh của mình lúc trưa, một mình đem thức ăn nhét đầy một miệng, lập tức đỏ mặt. Bất quá cũng may hắn đã đem thức ăn dư gói kỹ rồi để vào tủ lạnh, Jeon Wonwoo mở tủ lạnh định lấy ra, nhưng lại cảm thấy để Kim Mingyu ăn thức ăn thừa cũng không tốt lắm, do dự nửa ngày cũng không có động tác tiếp theo.

Kim Mingyu lại không để ý đến Jeon Wonwoo, thúc giục hắn mau nhanh giúp mình hâm nóng đồ ăn. Tuy có tới mấy loại thức ăn trộn lẫn vào nhau, nhưng hương vị hỗn hợp thập cẩm cũng rất đặc sắc. Kim Mingyu ăn sạch một chén cháo, lại tự mình múc thêm một chén nữa, bưng cháo tất bật đi ra khỏi bếp, đi tới cửa còn nghiêng đầu căn dặn Jeon Wonwoo nhanh nhanh bưng thức ăn ra bàn cơm.

Bời vì lúc trưa ăn khá nhiều, thẳng đến bây giời Jeon Wonwoo vẫn còn cảm giác có chút trướng bụng, nhưng hắn lại luyến tiếc cơ hội được ăn cơm cùng Kim Mingyu, nên chỉ múc một chén cháo rồi ngồi xuống đối diện với y. Ngồi trước mặt Kim Mingyu, Jeon Wonwoo ăn cháo nhưng thật sự so với uống nước lả cũng không có gì khác biệt, múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng, hắn căn bản không nhận ra được là đắng hay là ngọt. Toàn bộ tinh thần của Jeon Wonwoo đều đặt trên người kẻ đang cấm đầu ăn ở đối diện, tuy rằng thức ăn trong miệng là vô vị, nhưng nhìn bộ dáng ăn cơm của Kim Mingyu, trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào.

Giữ trưa Kim Mingyu tâm tình không tốt chỉ ăn vài đũa cơm, Jeon Wonwoo liền cảm thấy ủy khuất khổ sở, buổi tối y tâm tình chuyển tốt ăn đến lang thôn hổ yết, Jeon Wonwoo cảm thấy thật ngọt ngào hạnh phúc, tâm tư Kim Mingyu chỉ dao động một chút thôi, liền ảnh hưởng đến toàn bộ hỉ nộ ái ố của Jeon Wonwoo.

ღ♥ღ ♥ ღ♥ღ

60. Hôn môi

Jeon Wonwoo đợi cho Kim Mingyu ăn uống no đủ buông đũa xuống bản thân mới ăn hết nửa chén cháo còn lại, giống như thường ngày, hắn đứng lên thu thập chén đũa, Kim Mingyu đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xem tv. Lúc Jeon Wonwoo dọn dẹp xong cũng lại ghế sofa ngồi xuống, Kim Mingyu đột nhiên nhích lại, cánh tay choàng qua vai của hắn.

Bởi vì là Thứ bảy, tv có rất nhiều tiết mục giải trí, ngẫu nhiên xem tới những đoạn hài kịch khá đặc sắc, Kim Mingyu sẽ nghiêng đầu cùng Jeon Wonwoo thảo luận hai câu, hai người giống như vợ chồng sống chung lâu năm, cùng ăn cơm, cùng ngồi dựa vào nhau xem tv, nói nói cười cười, không khí ấm áp tốt đẹp, sự việc của Yoon Jeonghan ban ngày cũng tựa như quá khứ mà qua đi.

Jeon Wonwoo trong lòng ngọt ngào, căn bản không thể đem tinh thần tập trung vào tiết mục trên tv, nhịn không được luôn liếc trộm Kim Mingyu đang ngồi bên cạnh.

"Làm gì nhìn tôi như vậy, có phải muốn rồi không ! ?" Cơ thể hai người dựa cùng một chỗ, Kim Mingyu sớm đã thấy ánh mắt của Jeon Wonwoo không ngừng liếc trộm mình, nghiêng đầu sang vẻ mặt trêu chọc nhìn biểu tình của hắn, ngón tay nâng cằm Jeon Wonwoo lên, không đứng đắn mà trêu đùa.

Jeon Wonwoo cắn cắn môi dưới, rồi đột nhiên chồm về phía trước hôn lên môi Kim Mingyu.

Kim Mingyu vốn chỉ định trêu chọc Jeon Wonwoo, không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên chồm tới hôn mình. Tuy nói hai người làm tình thường như ăn cơm bữa, nhưng trừ bỏ một lần là Kim Mingyu yêu cầu hắn chủ động lấy lòng mình ra, còn lại đều là khi bị y kích tình khó nhịn, Jeon Wonwoo mới trở nên chủ động một chút, chủ động như lần này thật sự là hiếm có.

Bất quá Jeon Wonwoo nếu đã hôn tới, Kim Mingyu cũng không có thời gian bận tâm nhiều như vậy. Y tựa vào ghế sofa thả lòng thân thể, tùy tay cầm lấy điều khiển tắt TV, nhắm hờ mắt hết sức chuyên tâm hưởng thụ cái hôn của Jeon Wonwoo.

Kỹ sảo hôn môi của Jeon Wonwoo hiện tại đương nhiên không thể so sánh với lúc bắt đầu, cũng không phải hắn cố ý học lén kỹ sảo của Kim Mingyu, nhưng mỗi ngày đều bị y hôn như vậy, kỹ thuật đương nhiên không cần học cũng ngày càng thuần thục. Jeon Wonwoo tạm thời buông ra môi Kim Mingyu, chồm người tới nâng một chân vượt qua hai chân y, khụy gối nửa ngồi nửa quỳ ở hai bên hông, thẳng lưng đem hai tay choàng qua cổ Kim Mingyu, cuối đầu, đầu tiên là dùng lưỡi vẽ loạn một vòng bên ngoài đôi môi, đến khi Kim Mingyu bị làm có chút ngứa chủ động mở miệng, đầu lưỡi Jeon Wonwoo liền nhân cơ hội này chen đi vào. Học theo bộ dáng thường ngày của Kim Mingyu, không trực tiếp cuống lấy lưỡi y mút vào, mà là dùng đầu lưỡi ở khoang miệng của y chỗ này liếm một chút, chỗ kia liếm một chút, ở chỗ mẫn cảm càng lưu luyến dao động...

Tại sao trước kia lại không phát hiện kỹ thuật hôn môi của hắn tốt như vậy, có thể liêu nhân đến thế! ? Bất quá thân là trai bao ắc hẳn đã cùng nhiều người đàn ông hôn qua, kỹ sảo thành thục cũng không có gì là lại, nhưng mà hắn cũng sẽ hôn người đàn ông khác như vậy sao! ? Kim Mingyu bên ngoài hưởng thụ miệng lưỡi Jeon Wonwoo hầu hạ, trong lòng lại dần dần nổi lên một ngọn lửa vô danh.

Hai người đã thật lâu không có nhắc đến chuyện trai bao , mỗi ngày sáng tối đều là cơm ngon canh ngọt, nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ, cuộc sống hằng ngày đều được chăm lo tỉ mỉ, Kim Mingyu cảm thấy Jeon Wonwoo đã muốn sáp nhập vào cuộc sống của mình, cử chỉ dịu dàng của hắn cũng chỉ dành cho một mình mình, làm y dần dần xem nhẹ thân phận trai bao .

Nhưng hiện tại một nụ hôn câu nhân, lại làm Kim Mingyu nhớ tới chuyện này, hơn nữa vừa mới nghĩ tới Jeon Wonwoo cũng có thể như vậy hôn qua người đàn ông khác, Kim Mingyu cảm thấy ngọn lửa vô hình trong lòng mình càng cháy càng lớn. Trong miệng lại bị đầu lưỡi ướt át mềm mại kia liếm cho tê dại, lửa giận hòa cùng dục hỏa, bàn tay Kim Mingyu đột nhiên ghì lấy sau gáy Jeon Wonwoo, làm cho bờ môi hắn dính sát vào chính mình, cuốn lấy đầu lưỡi hắn hung hăng mút vào.

Đầu lưỡi bị Kim Mingyu mút đến đau đớn nhưng Jeon Wonwoo không giãy dụa cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nằm trong ngực y, mặc cho y thô bạo đem môi mình tàn sát.

Thân thể trong ngực mềm mại nhu thuận, ngọn lửa trong lòng Kim Mingyu cũng chậm rãi đi xuống, nghĩ lại thì cũng không phải lỗi của Jeon Wonwoo, ít nhất hiện tại hắn là do mình bao dưỡng, lại đem mình hầu hạ đến thư thư phục phục, bao nhiêu đây cũng đủ rồi, đối với một trai bao , còn có thể đòi hỏi thêm bao nhiêu đây. Kim Mingyu phóng khoáng tâm, động tác cũng liền dịu dàng hơn, bàn tay buông gáy Jeon Wonwoo ra, cũng không hung ác mút đầu lưỡi hắn, mà đổi thành ôn nhu quyến rũ chơi đùa.

Một khi Kim Mingyu dịu dàng, Jeon Wonwoo liền càng ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực y, hận không thể đem chính mình nhập vào trong thân thể Kim Mingyu. Jeon Wonwoo hôm nay chủ động hôn môi không phải khẩn cấp muốn cùng Kim Mingyu làm tình, mà vì thấy y ngoài miệng không có liên tiếng, tâm tình thoạt nhìn cũng không tệ, nhưng hắn biết trong lòng y chắc chắn còn vì chuyện của Yoon Jeonghan mà khổ sở.

Thời điểm Kim Mingyu cùng Yoon Jeonghan bên nhau, ở công ty thường xuyên cười cười nói nói không xem ai ra gì, Jeon Wonwoo cũng từng bắt gặp nhiều lần, Kim Mingyu là yêu Yoon Jeonghan bao nhiêu, hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn. Hôm nay Yoon Jeonghan nói một câu "Ghê tởm nhất chính là đồng tính luyến ái", không có khả năng y sẽ hờ hững bỏ qua.

Cho nên Jeon Wonwoo nghĩ chính mình nên chủ động nhu thuận hầu hạ Kim Mingyu được thư thái, dù sao lúc nãy y cũng đã lang thôn hổ yết ăn sạch món cháo mình nấu, lại còn nhớ đến lúc trưa mình có làm một bàn thức ăn, đều này làm cho Jeon Wonwoo cảm thấy công sức mình bỏ ra không hề uổng phí, cả người đều vui vẻ, liền so với bình thường càng quan tâm nhu thuận hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro