Chương 67 68 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


67. Mộng đẹp

Vừa rồi làm tình thực thích, nhưng thực ra cũng đem Jeon Wonwoo mệt muốn chết. Một là bắn đến hai lần làm thân thể hư nhuyễn, hai là lúc ân ái vẫn luôn câu lấy thắt lưng Kim Mingyu làm hai chân bủn rủn. Cho nên vào phòng tắm, khi Kim Mingyu đặt hắn xuống đất, Jeon Wonwoo đưa tay chống lấy tường mới đỡ được thân thể. Kim Mingyu cũng biết mình làm có bao nhiêu kịch liệt mới khiến cho Jeon Wonwoo biến thành như vậy, hơn nữa tâm tình hiện tại đang tốt, cũng không cần Jeon Wonwoo tự mình làm, Kim Mingyu chính là giúp hắn tắm rửa thân thể còn giúp hắn tẩy sạch hậu huyệt, tuy rằng ngón tay tiến vào lổ nhỏ mềm mại ướt át kia là để rửa sạch tinh dịch còn xót lại, nhưng Kim Mingyu suýt nữa là cầm giữ không được.

Bất quá cũng là đàn ông ba mươi tuổi rồi, biết được như thế nào để khống chế dục vọng, sẽ không giống thiếu niên 17,18 tuổi xúc động một chút là cắm đi vào. Kim Mingyu rất nhanh giúp Jeon Wonwoo rửa sạch, còn mình thì vội vã tẩy sạch rồi lặp tức ra khỏi phòng tắm, tựa hồ hai mắt không nhìn thất thân thể trần truồng của Jeon Wonwoo sẽ có thể giảm bớt khát vọng của mình đối với hắn.

Tưởng tượng có thể vui vẻ sống cùng nhau với Kim Mingyu, Jeon Wonwoo ngốc nghếch nghĩ rằng mộng đẹp trong lòng đã trở thành sự thật. Sau khi ra khỏi phòng tắm, cũng rất thức thời không đợi Kim Mingyu mở miệng bảo hắn đi, sau khi mặc quần áo tử tế liền tập tễnh từng bước từng bước hướng phòng mình đi đến.

"Em đêm nay ngủ lại đây đi." Kim Mingyu chăm chú nhìn bóng dáng lung lay của Jeon Wonwoo một hồi lâu, vẫn nhịn không được mở miệng. Người Jeon Wonwoo vốn gầy, bận vào bộ quần áo mặc nhà rộng thùng thình, dáng người lại càng có vẻ đơn bạc, lại bởi vì thân thể không thoải mái mà tư thế đi không được tự nhiên, đều này làm Kim Mingyu sinh ra vài phần đau lòng.

"A! ?" Jeon Wonwoo quay đầu, ánh mắt ngây dại nhìn Kim Mingyu, căn bản là không thể tin những gì mình nghe thấy.

"Sao vậy, em không thích ngủ cùng giường với tôi à! ?" Khoảng cách hai người rất gần, Jeon Wonwoo không thể không nghe thấy mình nói gì, chủ động kêu hắn ở lại, đổi lại một tiếng đáp không đâu ra đâu. Trong lòng Kim Mingyu trong lòng cảm thấy mất mặt, liền nhíu nhíu mày, khẩu khí cũng ẩn chứa một tia không vui.

"Không... Không phải... Em.. Em đồng ý mà..." Jeon Wonwoo vội vàng phủ nhận, lúc thì lắc lúc lại gật đầu.

"Lại đây ngủ đi." Nhìn đến bộ dáng lo lắng của Jeon Wonwoo, biểu tình Kim Mingyu dịu đi, bình thản nói một câu, liền tự mình cởi quần áo lên giường nằm.

Sau khi Yoon Jeonghan rời đi, Kim Mingyu cũng không có tâm tình dư thừa mà tưởng nhớ đến những chuyện đã qua, trên giường cũng chỉ để lại một cái gối một tấm chăn. Jeon Wonwoo từ từ đi đến giường, cởi bỏ quần áo xốc lên một góc chăn thật cẩn thận nằm xuống bên cạnh y.

Trong chăn thân thể cả hai đều trần trụi, khi tiếp xúc với da thịt ấm áp của Jeon Wonwoo, Kim Mingyu kỳ lạ phát hiện bản thân không có sinh ra dục vọng, chỉ là cảm giác trong lòng thực ấm áp, thực thoải mái.

"Em buổi tối ngủ không có thói quen xấu nào chứ! ?" Hai người im lặng nằm trong chốc lát, Kim Mingyu đột nhiên mở miệng hỏi một câu. Khi sống cùng Yoon Jeonghan, cả hai bắt đầu ngủ chung một chăn, nhưng thói quen ngủ của Yoon Jeonghan không tốt, một lát là xoay tới xoay lui, làm Kim Mingyu ngủ cũng không được tốt, sau đó chỉ có thể tách ra mạnh ai nấy ngủ. Vết xe đỗ trước kia làm Kim Mingyu có điểm sợ hãi, lo lắng Jeon Wonwoo có có tư thế ngủ không tốt.

"Không có." Jeon Wonwoo nghiêng người đáp lời Kim Mingyu một câu làm cho y an tâm tươi cười.

"A. Tắt đèn ngủ đi." Kim Mingyu yên lòng, nghĩ thầm Jeon Wonwoo sẽ không lừa gạt mình. Mà dù hắn có thói quen xấu, thì chính mình đã mở miệng bảo hắn ở lại, hiện tại lại đuổi đi thì sẽ quá đáng rồi, hai người cùng giường chỉ một buổi tối, mình nhẫn chút là được chứ gì. Kim Mingyu dặn Jeon Wonwoo tắt đèn, lập tức liền nhắm hai mắt lại.

Jeon Wonwoo đưa tay tắt đèn ngủ, trong phòng lâm vào bóng tối, bên cạnh tiếng thở của Kim Mingyu càng ngày càng đều, hẳn là ngủ rồi.

Thẳng đến hiện tại, Jeon Wonwoo vẫn cảm thấy có thể cùng Kim Mingyu cùng giường mà ngủ giống như là chưa ngủ hẳn, đã bắt đầu nằm mơ ! Tâm tình kích động thật lâu vô pháp bình phục, nhưng lại không dám phát ra nửa điểm thanh âm sợ đánh thức Kim Mingyu ở bên cạnh, thậm chí ngay cả hô hấp đều cố gắng làm thật nhẹ nhàng. Tay Jeon Wonwoo bên trong ổ chăn nhẹ nhàng khoát lên tay Kim Mingyu, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp làm cho hốc mắt của hắn lập tức ươn ướt.

"Ngô..." Kim Mingyu đột nhiên phát ra một tiếng nức nở vô thức, làm Jeon Wonwoo lập tức dời đi cánh tay.

"Kim... Kim Mingyu..." Kim Mingyu trở mình, giống như đang ôm gối ôm, hai tay quấn lấy thân thể của Jeon Wonwoo, đem hắn gắt gao kéo vào trong ngực. Jeon Wonwoo hoảng sợ, nghĩ rằng Kim Mingyu tỉnh lại muốn làm cái gì, nhưng đợi nửa ngày y cũng chỉ dùng hai má cọ cọ bả vai mình, cánh tay ôm chặt hơn một chút, sau đó không có thêm động tĩnh nào nữa.

Nằm trong lòng ngực ấm áp của Kim Mingyu, Jeon Wonwoo cũng chầm chậm nhắm hai mắt lại...

68. Ngẫu ngộ (Vô tình gặp được)

Kim Mingyu cảm giác như từ sau khi cùng Yoon Jeonghan chia tay, không! Cho dù là trước kia cùng Yoon Jeonghan cùng một chỗ, cũng rất ít khi có thể giống tối qua ngủ đến kiên định an tâm. Kim Mingyu là người ngủ không sâu, hơi có chút xíu động tĩnh sẽ bị đánh thức, trước kia cùng Yoon Jeonghan ngủ cùng một giường tuy là không an ổn, nhưng y lại luyến tiếc cảm giác ấm áp khi hai người cộng chẩm (cùng giường). Sau khi cùng Yoon Jeonghan chia tay, một người ngủ một cái giường lớn quả thật thanh tĩnh, nhưng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn tịch mịch.

Kim Mingyu mở mắt ra, gương mặt say ngủ của Jeon Wonwoo gần trong gang tấc, chỉ cần Kim Mingyu chu môi, là có thể chạm vào da thịt bóng loáng nhẵn nhụi kia, nhưng y không muốn đánh thức người đang ngủ say trong lòng kia. Tối hôm qua còn lo lắng Jeon Wonwoo sẽ có thói quen xấu gì, nhưng người ta nghiêm chỉnh cả đêm an ổn ngủ không hề nhúc nhích, ngược lại là y đưa tay đem hắn ôm lấy, kéo vào trong ngực ngủ cả một đêm. Thân thể trong ngực ấm áp kề sát bên trái tim, ấm áp, trong lòng dâng lên cảm giác kiên định lại an tâm, vừa mở mắt đã đến hừng đông, Kim Mingyu cả đêm ngủ thực ngon.

Khi Jeon Wonwoo ngủ, hàng mi không quá dày rẽ ra, ở đáy mắt hình thành một vòng bóng râm, cái mũi nhỏ tròn, hô hấp nhè nhẹ, môi cánh hoa nhẹ mân, một bên khóe miệng thoáng vểnh lên, như là đang mơ thấy mộng đẹp, giữa yên bình lại mang vài phần cười khẽ. Kim Mingyu nhìn đến đắm chìm, cánh tay ôm lấy Jeon Wonwoo kìm lòng không được mà siết lại một chút.

"Ngô... Đối... Thực xin lỗi, em... Em lặp tức đi làm bữa sáng..." Kết quả cánh tay Kim Mingyu vừa động, Jeon Wonwoo liền từ từ tỉnh dậy. Mới vừa tỉnh ngủ đại não còn chưa kịp phản ứng, mờ mịt mở to mắt, đầu mơ mơ màng màng quay trái quay phải, kết quả nhìn đến Kim Mingyu ở kế bên đã tỉnh dậy, hắn lập tức liền luống cuống, lo lắng muốn từ trong ngực Kim Mingyu bò ra đi nấu bữa sáng cho y.

Jeon Wonwoo trong lòng ảo não muốn chết, vốn là gần đây vì luôn nấu bữa sáng cho Kim Mingyu, thân thể đã hình thành thói quen, mỗi ngày không cần báo thức cũng đúng giờ tỉnh dậy, nhưng tối qua quả thực được Kim Mingyu ôm quá thoải mái, nhất thời tham luyến liền không cẩn thận ngủ quên. Tối hôm qua Kim Mingyu đối với mình tốt như vậy, quan hệ của hai người tựa hồ cũng đã tiến thêm một bước, nhưng mình hôm nay lại dậy muộn làm chậm trễ thời gian nấu bữa sáng, Kim Mingyu có thể hay không cảm thấy mình làm biếng, có thể hay không cho rằng chỉ cần hắn có chút tốt, chính mình liền được sủng mà kiêu... Jeon Wonwoo càng nghĩ càng sợ, động tác cũng càng thêm bối rối, nhưng làm sao cũng tránh thoát khỏi ôm ấp của Kim Mingyu, chỉ có thể ở trong ngực Kim Mingyu mà lung tung vặn vẹo thân thể.

"Hô... Đừng nhúc nhích, để tôi ôm thêm chút nữa." Kim Mingyu cố ý sử dụng một chút lực ở cách tay không cho Jeon Wonwoo rời đi, nhưng không nghĩ tới hắn giãy dụa vặn vẹo càng ngày càng lợi hại. Đang an tĩnh hoàn hảo ôm hắn, Jeon Wonwoo vừa động như thế, thân thể không ngừng cọ xát vào bộ vị mấu chốt của Kim Mingyu, vài cái liền cọ cứng rắn. Kim Mingyu hít sâu một hơi, gắt gao đè lại thân thể Jeon Wonwoo, đem người chặt chẽ cố định vào trong ngực.

"Ân..." Cảm giác được thứ cương cứng của Kim Mingyu kề sát bắp đùi mình, Jeon Wonwoo lập tức không dám lộn xộn .

Kim Mingyu cũng chỉ là ôm chặt Jeon Wonwoo, không có tiến hành động tác tiếp theo. Y sợ hãi đè ép chính mình, lại luyến tiếc rời đi thân thể ấm áp của Jeon Wonwoo.

Đợi khi Kim Mingyu áp chế dục vọng buông ra Jeon Wonwoo, hắn lúc này mới nhớ đến bữa sáng, nhanh chóng đứng lên, vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế, xuống giường mang dép lê vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ.

Tiếng dép lê xoạch xoạch càng ngày càng xa, trong chăn còn lưu lại nhiệt độ của Jeon Wonwoo, Kim Mingyu híp mắt lại, khóe miệng không thể ức chế câu lên.

Bởi vì đã trễ, lo lắng Kim Mingyu sẽ đói bụng, Jeon Wonwoo không dám tốn quá nhiều thời gian, từ tủ lạnh lấy sữa ra hâm nóng, lại chiên thêm hai cái trứng. Lúc Jeon Wonwoo đem bữa sáng đặt lên bàn cơm, Kim Mingyu cũng vừa lúc từ phòng ngủ đi ra, đi đến trước bàn, thản nhiên quét mắt qua bữa sáng đơn giản hơn ngày thường rất nhiều, sau đó ngồi vào ghế bưng sữa lên uống.

"Đối... Thực xin lỗi, hôm nay hơi trễ, nên bữa sáng làm rất đơn giản. Cơm trưa em nhất định nấu ngon một chút, nhưng ... Nếu anh có chuyện ra ngoài, em buổi tối sẽ nấu mấy món ngon..." Ngày thường Kim Mingyu ăn sáng đều thật cao hứng, nhưng hôm nay lại không nói được một lời, nhất định là chê mình nấu quá đơn giản rồi... Jeon Wonwoo trong lòng không yên bất an suy nghĩ, lo lắng hướng Kim Mingyu cam đoan, muốn bù lại một chút khuyết điểm của mình.

"Không có việc gì, ăn no là được rồi. Tôi hôm nay không ra ngoài, cả ngày đều ở nhà. Em không phải nói cơm trưa sẽ nấu ngon một chút sao, vậy ăn xong bữa sáng cùng đi chợ mua chút thức ăn đi." Kim Mingyu mỉm cười đánh gãy lời nói của Jeon Wonwoo, buông ly sữa trong tay chăm chú nhìn hắn.

"A... Ân, được!" Jeon Wonwoo sửng sốt một chút, lập tức gật đầu thật mạnh, trong nháy mắt cả khuôn mặt đều cười lên.

"Bữa sáng đều nguội, nhanh ăn đi." Nhìn nụ cười sáng lạn như vậy, Kim Mingyu tựa hồ cảm thấy ngay cả ngay cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ so ra còn kém hơn.

"Đại tỷ, đồ này của chị cũng mắc quá đi, sạp phía đông kia bán có 2 khối, chị lại bán 3 khối, rẻ hơn một chút đi!"

"Chàng trai trẻ, cậu xem xem đồ của tôi toàn là đồ tươi, tiền nào của nấy thôi!"

"Thì tôi cũng thấy đồ chỗ chị tươi nên mới đến đây mua, đương nhiên cũng là bởi vì đại tỷ người nhìn rất hòa khí, mặt mũi hiền lành, vừa nhìn đã biết là người công bằng. Đại tỷ, nhìn chị chắc chưa đến 40 đi! ?"

"Làm gì có! ? Sắp 50 rồi !"

"Sao có thể a! Nếu có người nói chị 50 chắc chắn tôi sẽ không tin!"

...

"Em xem, công phu kỳ kèo mặc cả của người kia so với em còn lợi hại hơn." Ăn xong điểm tâm hai người cùng nhau đến chợ mua thức ăn, Jeon Wonwoo cuối đầu lựa lựa chọn chọn, Kim Mingyu đứng bên cạnh hết nhìn đông lại ngó tây, nhìn đến một thanh niên cùng một nữ bán hàng trả giá đến hăng say, cảm thấy thật thú vị liền đưa tay khều Jeon Wonwoo, ý bảo hắn cùng nhau nhìn qua.

69. Bạn trai

"Đại tỷ, tôi sẽ mua món này, chị tính rẻ cho một chút đi. Tôi sau khi trở về sẽ giúp chị quảng cáo môt chút, khiến cho mấy em gái chị gái ở gần nhà đều đến chỗ chị mua hàng."

"Ý kiến hay đó, chàng trai trẻ, cậu giúp đại tỷ kiếm thêm khách hàng. Sau này khi cậu mua thức ăn tôi sẽ tính giá thấp nhất."

"Tôi cám ơn đại tỷ trước. Vậy hiện tại chúng ta không chỉ là quan hệ người bán người mua, mà có thể nói là bằng hữu. Tôi họ Hình, sau này chị cứ kêu tiểu Hình là được ."

"Đại tỷ họ Lý, sau này tiểu Hình cứ kêu Lý tỷ là được."

...

Jeon Wonwoo thuận theo ánh mắt Kim Mingyu nhìn qua, thanh niên vẫn đang cùng nữ bán hàng nói chuyện rất lớn. Thanh niên mặt mày dài nhỏ, chính là hai mắt hướng nữ bán hàng cười đặc biệt hăng hái, hai cánh môi hé hợp bô lô ba la không ngừng, trên gương mặt còn thoáng có một lúm đồng tiền nhưng ẩn như hiện.

Người này nhìn thật quen mắt, đến tột cùng là đã gặp ở đâu! ? Họ Hình! ? Jeon Wonwoo nhíu mày, cố gắng tìm tòi trong đầu ấn tượng đối với thanh niên, thân thể lại chồm về phía trước quan sát, tập trung tinh thần nhìn chăm chú thân ảnh của thanh niên.

Không phải chỉ là bảo em ấy nhìn một chút xem người ta trả giá sao! ? Giờ thì nhìn đến không dời mắt ra luôn! Thật không hỗ là trai bao , chỉ cần nhìn thấy đàn ông liền đi không đặng! Nhưng người nọ diện mạo có gì đẹp trai bằng mình chứ! ? Con mắt đào hoa nơi nơi phóng điện câu dẫn người khác, vẻ mặt khi cười rộ lên y hệt hồ ly gian sảo, mỏ nhọn xấu xí như chim! Kim Mingyu vừa quay đầu lại, nhìn thấy Jeon Wonwoo ánh mắt chuyên chú nhìn thanh niên kia, cơn giận trong lòng lặp tức dâng lên, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng Jeon Wonwoo như trước chỉ chăm chú nhìn thanh niên kia, làm Kim Mingyu trong lòng đại hỏa, đang nghĩ có nên bước tới ngăn cản không cho hắn nhìn thanh niên kia nữa.

"Lý tỷ, thân ái nhà tôi hôm nay muốn tôi làm cá cho hắn ăn, chị cho tôi thêm 1 khối rau thơm."

"Quên đi, một chút rau thơm ai lại lấy tiền làm gì, Lý tỷ cho ngươi. Tiểu hình a, cậu là chàng trai tốt nha, bạn gái khẳng định ôn nhu lại xinh đẹp đi!"

"Tôi không bạn gái, chỉ có lão công. Không xinh đẹp, mà chính là đẹp trai đến kinh thiên động địa! Hắc hắc... Lão công, em nói đúng không! ?"

"Kwon Soonyoung, ban ngày ban mặt nhỏ giọng một chút."

"Dạ! Cẩn tuân phu huấn!"

Thanh niên một bên cùng nữ bán hàng nói, một bên quay đầu hướng người đàn ông tương đối đẹp trai đứng bên cạnh cười cười, nam nhân giơ tay lên sủng nịch vò vò đầu thanh niên. Người nữ bán hàng đứng đối diện nhìn thấy hành động của cả hai, lập tức há to mồm hóa đá.

"Kwon Soonyoung! ! !" Vẫn luôn nhìn chăm chú thanh niên, đột nhiên Jeon Wonwoo kích động hô to một tiếng.

"Cậu là! ?" Kwon Soonyoung quay đầu, nghi hoặc nhìn về phía Jeon Wonwoo.

"Tôi Jeon Wonwoo nè! ban X trường trung học XX, năm đó hai ta..." Jeon Wonwoo rất nhanh chạy đến trước mặt Kwon Soonyoung, vô cùng hưng phấn giới thiệu.

"A! Jeon Wonwoo! Tôi nhớ ra rồi, năm đó hai chúng ta đứa ngồi trước đứa ngồi sau mà! Thiệt nhiều năm không thấy, cậu thay đổi nhiều quá, tôi nhận không ra ..." Kwon Soonyoung bừng tỉnh vỗ đầu, lập tức kích động nắm lấy bả vai Jeon Wonwoo.

"Kwon Soonyoung cậu cũng thay đổi thật nhiều, nếu không phải nghe được tên của cậu, tôi cũng không nhận ra." Vô tình gặp được bạn học cũ, Jeon Wonwoo cũng rất cao hứng.

"Kwon Soonyoung, vị này chính là! ?" Người vừa rồi được Kwon Soonyoung gọi là "Lão công" ra tiếng đánh gãy hưng phấn kích động của hai người.

"Em và Jeon Wonwoo học chung trung học, hồi đó hai đứa là bạn thân nhất đó. Wonwoo, đây là ông xã của tôi Lee Jihoon." Kwon Soonyoung một bàn tay vỗ vỗ bả vai Jeon Wonwoo, tay kia thì nắm lấy tay Lee Jihoon giơ giơ lên trước mặt hắn, không hề khó chịu hướng hai người thoải mái giới thiệu với nhau.

"Chào cậu." Lee Jihoon lịch sự hướng Jeon Wonwoo gật đầu.

Jeon Wonwoo mỉm cười đáp lễ. Tuy rằng vừa rồi nghe được Kwon Soonyoung nói chuyện với nữ bán hàng hắn cũng biết được cậu và Lee Jihoon là quan hệ gì rồi, nhưng giờ nghe thấy Kwon Soonyoung không hề kiên kỵ trước mặt người quen nói ra Lee Jihoon là ông xã, trong lòng Jeon Wonwoo vẫn là có chút kinh ngạc. Nhưng khi nhìn đến hai người đối diện tay trong tay, trong lòng Jeon Wonwoo lại tràn đầy hâm mộ.

"Đây là! ?" Kwon Soonyoung đột nhiên chỉ người đang đứng bên cạnh Jeon Wonwoo.

Jeon Wonwoo quay đầu, Kim Mingyu không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt tươi cười nhìn mình.

Nghe được Jeon Wonwoo và Kwon Soonyoung nói chuyện, biết hắn lúc nãy luôn nhìn người kia bất quá chỉ vì là bạn học cũ lâu năm chưa gặp. Cơn giận trong lòng Kim Mingyu lập tức biến mất không thấy, lại nghe Kwon Soonyoung nói đã có lão công là đàn ông, mơ hồ có cảm giác nhẹ nhàng thở ra. Kim Mingyu tâm tình sung sướng tiêu sái đi đến bên cạnh Jeon Wonwoo, nhìn hắn cao hứng cùng Kwon Soonyoung ôn chuyện.

Jeon Wonwoo xấu hổ nhìn Kim Mingyu, không biết nên giải thích sao với Kwon Soonyoung về mối quan hệ của hai người. Thủ trưởng! ? Đồng sự! ? Bạn tốt! ? Chính là phải thân thiết nhường nào thì hai người đàn ông mới có thể cùng nhau đi chợ mua thức ăn, liền nói là ông chồng nhà hàng xóm được không! ?

"Tôi là bạn trai của Jeon Wonwoo, Kim Mingyu!" Kim Mingyu cười cười bước lên phía trước, đưa tay khoát lên vai Jeon Wonwoo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro