Chương 85 86 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


85 Ôm nhau (H)

Tư thế này của Jeon Wonwoo vừa lúc trùng khớp lý tưởng "Từ phía sau" của Kim Mingyu, tấm lưng quan lõa, hai cánh mông trắng nõn, hậu huyệt vừa chặt vừa nóng... Động tác của Kim Mingyu động nhiên thay đổi, hai tay cố định dưới háng Jeon Wonwoo, dương vật tựa như muốn xỏ xuyên qua thân thể Jeon Wonwoo, dùng sức hướng chỗ thật sâu bên trong hậu huyệt thống vào, thân thể hai người va chạm không ngừng vang lên thanh âm ba ba, cũng may hai cánh mông Jeon Wonwoo đã làm giảm đi lực va chạm, làm cho hắn không bị xương hông của y làm đến đau đớn.

Hai người đều là cực kỳ sảng khoái, tiếng thở dốc ồ ồ của Kim Mingyu cùng tiếng rên rỉ nhuyễn nị của Jeon Wonwoo hòa cùng một chỗ, dương vật tàn bạo ma xát, bên trong hậu huyệt liền càng ngày càng căng, Kim Mingyu cơ hồ cảm thấy nếu còn tiếp tục, mình sẽ bị hoà tan trong cơ thể Jeon Wonwoo. Nhưng dù vậy, y cũng không có cách nào làm cho mình dừng lại, còn dùng hết khí lực toàn thân va chạm, mồ hôi trán tích lạc ở lưng Jeon Wonwoo nhiễm thành một vũng.

"Đừng lo có làm dơ nệm hay không, muốn bắn thì cứ thống khoái mà bắn." Kim Mingyu cảm giác hậu huyệt bao vây dương vật càng siết chặt, tầng suất co rút cũng càng ngày càng mau, biết Jeon Wonwoo sắp đến lúc bắn, lại nhớ tới chuyện chỉ vì chút tinh dịch mà hắn phải giải thích, trong lòng Kim Mingyu tê rần, cố ý dặn dò một câu.

"A a... Kim Mingyu Kim Mingyu..." Bị Kim Mingyu dùng sức trừu sáp, tiếng rên rỉ của Jeon Wonwoo dần dần biến thành tiếng khóc thét, cả người đều kịch liệt run rẩy, nếu không phải Kim Mingyu nắm chặt mông mình, chỉ sợ hiện tại đã sớm xụi lơ trên giường. Sau một lần dương vật đĩnh nhập thật sâu, Jeon Wonwoo khóc gọi tên Kim Mingyu rồi bắn ra, có lẽ là cảm xúc quá kích động, cũng có lẽ là lời nói của Kim Mingyu làm cho hắn an tâm, khi bắn cũng không dùng tay che đi quy đầu, tinh dịch phun ra đều dính lên giường đệm.

Giống như những lần ân ái trước, Kim Mingyu căn bản là không ngăn được khoái cảm khi hậu huyệt co rút sau bắn tinh, cơ hồ cùng lúc cũng đem tinh dịch nóng bỏng chiếu vào nơi sâu nhất bên trong hậu huyệt.

Thời gian qua thật lâu, tiếng thở dốc của Kim Mingyu cùng thanh âm nức nở của Jeon Wonwoo mới dần dần bình ổn. Kim Mingyu cúi thân thể xuống, nhẹ nhàng ghé vào trên lưng Jeon Wonwoo. Y biết hiện tại hắn căn bản không chịu nổi sức nặng của mình, nên dùng một tay chống giường, còn tay kia thì kéo lấy thắt lưng Jeon Wonwoo ôm vào trong ngực.

Jeon Wonwoo nằm úp sấp trên giường, Kim Mingyu dán ở trên người hắn, tư thế của cả hai thực không được tự nhiên. Nhưng Kim Mingyu căn bản không quan tâm vấn đề tư thế, cũng không so đo trên giường hỗn độn rối tinh rối mù, chăn đệm đây một chỗ kia một chỗ tinh dịch. Y chỉ muốn sau khi lửa nóng mãnh liệt qua đi, ôm Jeon Wonwoo lẳng lặng nằm trong chốc lát, để cho thân thể ấm áp của hắn dán tại lòng ngực nơi trái tim của mình, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp cùng gắn bó của cả hai.

Đêm nay Kim Mingyu làm cho hắn bắn hai lần, bây giờ Jeon Wonwoo tí xíu khí lực đều không có, nhưng lại tham luyến lòng ngực ấm áp của y, liền cố gắng chống đỡ thân thể để Kim Mingyu mặc sức ôm mình.

Qua một hồi lâu, Kim Mingyu mới ngồi dậy. Kế tiếp cùng bình thường giống nhau, rút ra dương vật chà lau thân thể, rồi mới bế Jeon Wonwoo đi phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa xong, Kim Mingyu lấy ra chăn nệm mới, cùng Jeon Wonwoo mỗi người túm một đầu đồng tâm hiệp lực đem ga giường trải hảo.

"Trễ vậy rồi, em còn định đi làm cái gì sao! ?" Sau khi thay xong ga giường, Kim Mingyu khó hiểu nhìn Jeon Wonwoo ôm đống chăn đệm vừa thay hướng cửa phòng đi ra.

"Em đi giặt cái này một chút." Jeon Wonwoo chỉ vào đống chăn nệm đang ôm trên tay.

"Vừa rồi ở nhà tắm đi còn không vững, sao giờ lại phục sức nhanh vậy! ? Kia không bằng làm thêm một lần nữa đi." Kim Mingyu đi đến trước mặt Jeon Wonwoo, biểu tình trêu tức quan sát hắn.

"A! Không... không phải..." Jeon Wonwoo kích động lắc đầu, mặt mũi bị dọa đến trắng bệch, chính mình sao còn khí lực cùng Kim Mingyu lại làm một lần, chỉ là cố gắng chống đỡ thân thể muốn đem chăn đệm dơ bẩn này đi giặt mà thôi.

"Được rồi, ngày mai hãy giặt, giờ ngủ trước đã." Bộ dáng sợ hãi của Jeon Wonwoo làm Kim Mingyu cũng không đành lòng đùa hắn nữa, giật lấy chăn đệm Jeon Wonwoo đang ôm tùy tiện ném qua một bên, dắt tay hắn đi trở về bên giường.

"Nhanh lên lại đây." Kim Mingyu tự cởi quần áo trèo lên giường, chui vào ổ chăn rồi nhấc lên một góc ý bảo Jeon Wonwoo nhanh lên tiến vào.

Kim Mingyu chủ động Jeon Wonwoo dĩ nhiên không hề do dự, rất nhanh cởi đồ trèo lên giường trực tiếp chui vào lòng Kim Mingyu.

Kim Mingyu vương tay đón lấy Jeon Wonwoo, hai người ôm nhau cùng ngủ.

86 Giấu diếm

Buổi sáng khi tỉnh lại, Jeon Wonwoo như cũ bị Kim Mingyu ôm chặt cứng. Tuy nói hôm nay không cần làm việc, nhưng hắn vẫn muốn đúng giờ làm bữa sáng cho Kim Mingyu. Cho nên hắn nhẹ nhàng tách ra muốn rời khỏi cái ôm của y, nhưng y vẫn giống như hôm qua nửa mê nửa tỉnh siết chặt tay, lằng nhằng một hồi mới chịu buông cho Jeon Wonwoo rời giường.

Khi Kim Mingyu ra khỏi phòng ngủ, trên bàn đã dọn xong bữa sáng nóng hổi.

"Nếu ở nhà nhàm chán quá thì cứ ra ngoài đi dạo. Chi phiếu này cho em, thích mua cái gì thì mua cái đó." Kim Mingyu đi đến bàn ăn ngồi xuống, thuận tay lấy tờ chi phiếu trong túi, nhét vào trong tay Jeon Wonwoo đang còn bận rộn dọn cơm chưa có ngồi xuống.

"Không... không cần, chi phiếu lần trước vẫn đủ dùng ..." Jeon Wonwoo lập tức đem chi phiếu trả lại cho Kim Mingyu.

"Lấy đi." Ngữ khí Kim Mingyu kiên quyết, đem chi phiếu ấn lại trong tay Jeon Wonwoo.

"... Cám ơn." Jeon Wonwoo không từ chối nữa, cúi đầu nhỏ giọng cảm tạ.

"Với tôi mà khách sáo cái gì, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi." Kim Mingyu cười cười, quay đầu hết sức chuyên chú ăn điểm tâm.

Kim Mingyu ăn xong bữa sáng liền chuẩn bị đến công ty, khi y đứng trước gương đeo caravat thì đúng lúc Jeon Wonwoo đi tới. Hai người không dùng ngôn ngữ trao đổi, Kim Mingyu trực tiếp dừng lại, mà Jeon Wonwoo cũng thực tự nhiên đưa tay giúp y thắt caravat. Kim Mingyu đúng lúc nhìn thấy thân ảnh của hai người trong gương, Jeon Wonwoo cuối thấp đầu, ngón tay cầm caravat nghiêm túc đeo cho y, trông thật giống cô vợ nhỏ nhu thuận giúp ông xã của mình đeo caravat đi làm, trong gương, gương mặt Kim Mingyu nhất thời nở ra một nụ cười hạnh phúc.

"Trên đường lái xe cẩn thận." Jeon Wonwoo đeo xong caravat, lại giúp Kim Mingyu sửa sang một chút quần áo, lấy qua áo khoác cùng cập táp đưa cho y, còn cẩn thận dặn dò một câu.

"Ân, buổi tối chờ tôi về nhà." Kim Mingyu tươi cười cúi người hôn lên môi Jeon Wonwoo, rồi mới xoay người ra cửa.

Kim Mingyu đi xong, Jeon Wonwoo thu thập bàn ăn, giặt chăn đệm làm dơ hôm qua, cũng đem phòng sửa sang lại một lần, rồi mới ngơ ngác ngồi trên ghế sa lông, không biết nên làm cái gì.

Jeon Wonwoo lấy ra tờ chi phiếu Kim Mingyu mới đưa, tiền bên trong đại khái dù cho hắn có ăn xài sa hoa cũng không hết. Chỉ là... Chi phiếu lần trước y đưa hắn ngay cả một phân tiền còn chưa dùng qua.

Kim Mingyu hẳn vẫn coi hắn là trai bao mới có thể lại đưa loại chi phiếu này. Quan hệ bao dưỡng này của cả hai muốn duy trì bao lâu nữa! ? Lúc nào mới có thể hướng y giải thích đây! ? Nhưng là nếu nói với Kim Mingyu mình không phải trai bao , vậy y nhất định sẽ hỏi mình tại sao muốn lưu lại bên cạnh y, chẳng lẽ đem tình cảm thầm mến mười năm nói ra! ? Jeon Wonwoo không dám! Tuy rằng gần đây Kim Mingyu đối với hắn càng ngày càng tốt, nhưng trước khi chưa nắm chắc mười phần Kim Mingyu thật sự thích mình, Jeon Wonwoo không có can đảm mạo hiểm phiêu lưu, vạn nhất Kim Mingyu không chấp nhận tình cảm của mình thì sao! ? Quên đi, hay là đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chính mình đối Kim Mingyu càng tốt hơn, có lẽ sẽ có một ngày làm y động tâm.

Bất quá chuyện trọng yếu trước mắt không phải là tiến triển tình cảm của hắn và Kim Mingyu, mà là hắn đã từ chức, sau này chi tiêu hằng ngày phải lo liệu sao đây! ? Còn số tiền lương mà mỗi tháng vẫn thường gởi cho mẹ trước đây, hiện tại không có nói mình đã từ chức, tiền lương vẫn phải như bình thường gởi cho mẹ để tránh bà lo lắng. Chính là hiện tại số tiền này làm sao kiếm ra! ?

Jeon Wonwoo thở dài, đem chi phiếu Kim Mingyu đưa cho nhét lại vào túi. Hắn vô luận thế nào cũng sẽ không dùng đến một phân tiền của y. Ngoài chuyện tiền bạc, Jeon Wonwoo cũng không cho phép bản thân ở nhà để Kim Mingyu nuôi, dù tính cách hắn có chút ôn nhu yếu đuối, nhưng cũng sẽ không ăn ké cơm nam nhân.

Nhưng mà Kim Mingyu nói muốn mình ngoan ngoãn ở nhà. Jeon Wonwoo nghĩ nghĩ, may mắn Kim Mingyu giữa trưa không có trở về ăn cơm, mình có thể tìm một công việc có giờ tan ca sớm, chỉ cần mỗi ngày rời nhà trễ hơn Kim Mingyu, rồi lại về sớm chuẩn bị cơm chiều là được. Jeon Wonwoo nghĩ đến đây, liền thay đồ ra khỏi nhà đi kiếm việc làm.

87 Đáng khinh

Jeon Wonwoo xuất môn, mua lấy một tờ báo bên đường. Báo có đăng thông tin tuyển dụng của một số công ty, Jeon Wonwoo chuẩn bị đi từng cái từng cái xem thử.

Kế hoạch của Jeon Wonwoo rất tốt, nhưng muốn tìm một công việc phù hợp với yêu cầu của hắn đâu có dễ dàng. Mỗi một công ty đều cùng Kim thị giống nhau về thời gian làm việc, làm sao có thể cho hắn tùy tiện đi muộn về sớm. Huống chi Jeon Wonwoo vừa mới từ chức ở Kim thị , mặc dù hắn nói do mình có việc bận nên chủ động xin từ chức, nhưng Kim thị ở thương giới cũng là xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy, tự nhiên đi từ chức ở một công ty tốt như vậy rồi tìm việc khác, cái này không thể làm người khác không hoài nghi nguyên nhân mà Jeon Wonwoo từ chức. Cho nên, Jeon Wonwoo liên tiếp đi phỏng vấn ở vài công ty đều bị trượt.

Jeon Wonwoo bận rộn cả ngày cũng không có thu hoạch. Mắt thấy thông báo tuyển dụng đã vơi đi một nửa, hắn quyết định thử thêm một công ty cuối cùng, nếu không được thì để ngày mai tìm tiếp, nhìn sắc trời cũng đã tới lúc về nấu cơm chiều cho Kim Mingyu.

"Jeon tiên sinh , cậu vừa mới từ chức ở Kim thị sao! ?" Jeon Wonwoo đến nhận phỏng vấn ở công ty cuối cùng trong ngày hôm nay. Phía sau bàn công tác là một người đàn ông trung niên mập mạp, đôi mắt nhỏ như hạt đậu lóe sáng, cái trán bóng lưỡng, dưới cầm xếp tầng tầng thịt mỡ, ngón tay ngắn ngủn cầm lấy lý lịch của Jeon Wonwoo nghiền ngẫm thật lâu.

"Tôi... Tôi là bận chút việc riêng nên mới từ chức ở Kim thị ." Rút kinh nghiệm ở những công ty trước, Jeon Wonwoo vội vàng giải thích nguyên nhân mình từ chức.

"Không sao không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, mỗi người không nhất thiết cả đời chỉ làm việc cho một công ty." Trung niên nam tử cười cười như đã hiểu.

"Cám ơn ngài đã thông cảm." Jeon Wonwoo cũng lập tức tươi cười nói cảm tạ.

"Jeon tiên sinh không cần khách khí như vậy. Tôi xem lý lịch của cậu, cảm thấy cậu nhất định có kinh nghiệm làm việc, thực phù hợp với điều kiện tuyển dụng của công ty chúng tôi. Jeon tiên sinh , hoan nghênh cậu trở thành thành viên của công ty chúng tôi." Trung niên nam tử theo ghế đứng lên, hướng Jeon Wonwoo duỗi một tay ra.

"A! ? Cám... Cám ơn!" Jeon Wonwoo không ngờ mình sẽ được nhận, sửng sốt một chút mới từ trên ghế đứng lên bắt tay với người đàn ông trung niên. Jeon Wonwoo cảm giác đối phương lặp tức gắt gao cầm chặt tay mình, có lẽ do quá mập, trên tay người kia cũng đầy thịt mỡ, Jeon Wonwoo bị nắm thực không thoải mái, nhưng lại ngại không có rút tay về.

"Tôi họ Vạn, sau này làm việc cứ gọi Ông chủ Vạn là được." Trung niên nam tử cười tủm tỉm tự giới thiệu, vẫn như cũ nắm chặt tay Jeon Wonwoo chưa chịu buông.

"Ông chủ Vạn , bởi vì trong nhà tôi có chuyện nên phải đến trễ và về hơi sớm..." Jeon Wonwoo cũng chỉ có thể tùy ý để đối phương nắm, không yên lòng nói ra yêu cầu của mình.

"Cái này không sao, chỉ cần cậu làm tốt công việc là được." Ông chủ Vạn thoạt nhìn như là một người rất phóng khoáng, không để ý đến yêu cầu của Jeon Wonwoo.

"Cám ơn Ông chủ Vạn . Vậy hôm nay..." Jeon Wonwoo còn nhớ phải nhanh chóng về nấu cơm chiều cho Kim Mingyu, thật cẩn thận thử rút tay về.

"A, hôm nay cậu cứ về trước. Nhớ rõ ngày mai đi làm." Ông chủ Vạn giống như vừa mới tỉnh ngộ, lập tức buông lỏng tay Jeon Wonwoo ra.

"Vậy tôi đi trước, Ông chủ Vạn ngày mai gặp." Jeon Wonwoo lễ phép mở miệng.

"Hảo, hảo, ngày mai gặp." Ông chủ Vạn nhiệt tình đưa Jeon Wonwoo tới cửa phòng làm việc. Đợi khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, trung niên nam tử mập mạp mới đưa bàn tay vừa nắm tay Jeon Wonwoo lên miệng, vươn cái lưỡi đỏ chói liếm liếm lòng bàn tay, trên mặt lộ ra một nụ cười không có ý tốt.

Jeon Wonwoo vội vã về nhà. Không biết tại sao, cảm giác bị Ông chủ Vạn kia nắm tay luôn làm hắn thấy không thoải mái, kỳ thật cũng chỉ là bắt tay xã giao, nhưng trong lòng Jeon Wonwoo vẫn cảm thấy có chút phản cảm, bất quá công việc kia có thể giải quyết vấn đền hiện tại của mình, có lẽ Ông chủ Vạn thuộc loại người nhiệt tình đi, Jeon Wonwoo làm cho mình phóng khoáng tâm, nhưng là dù hắn rửa tay hết lần này tới lần khác, vẫn cảm thấy chưa được sạch sẽ, cuối cùng liền dùng sức chà xát, mạnh đến mức toàn bộ bàn tày đều bị chà đến đỏ.

Đã đến giờ tan tầm, Kim Mingyu sẽ rất nhanh về nhà, vẫn là mau chóng nấu cơm thôi. Jeon Wonwoo thổi thổi bàn tay sắp bị chà đến tuột da, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm chiều cho Kim Mingyu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro