hai góc của hình vuông (part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mùa hạ đâu chỉ là mùa của chia tay
  Mùa hạ còn là mùa của những cuộc gặp gỡ.
 
Mùa hạ năm trước, như lệ thường của mỗi dịp nghỉ hè, tôi đăng kí tham gia một khóa luyện nói Anh văn.

Chỗ tôi học là một trung tâm lớn. Thứ bảy, chủ nhật nào cũng chật cứng những đứa trẻ con 6-7 tuổi đi học Tiếng Anh. Những người lớn hơn ( cỡ tôi) thì chủ yếu học vào khoảng chiều tối những ngày trong tuần.

Tôi học ca 5h-7h - giờ cao điểm. Ca của tôi, trung tâm cũng nhộn nhịp, chen chúc không thua gì những buổi cuối tuần của bọn nhỏ, thiếu điều là không có những tiếng nói cười, la hét và tiếng trẻ con nô đùa.

Vốn có kinh nghiệm từ những khóa học hè trước, bữa học đầu tiên, tôi tranh thủ đến rất sớm vì biết không có cách nào thoát khỏi viễn cảnh "kẹt thang máy"

  Ấy thế mà... tránh vỏ dưa vẫn gặp phải vỏ dừa, tưởng thoát được cảnh "kẹt thang máy" lại gặp phải cảnh kẹt xe, rút cục vẫn đến trễ 30 phút so với dự tính.

  Tôi hấp tấp chạy vội qua cánh cửa kính to ụ, hơi lạnh từ máy điều hòa trên trần tát vào người. Trái ngược với cái không khí mát lạnh tê người chào đón tôi ấy, phía đằng xa là một cảnh tượng nóng nực hơn hẳn- mấy cái đầu người đang đứng lố nhố, chen chúc nhau trong thang máy nhỏ hẹp.
 
  Tôi vuốt mồ hôi, lao về phía cửa thang máy, hy vọng may mắn nhét kioj người vào trong. Lạy Trời.. tôi học tầng 8.
  
  Tôi cứ chạy và chạy, nhìn vào cánh cửa thang máy ở cuối hành lang đang khép lại trong vô vọng.

  Rồi cái sự "đóng" của cánh cửa bỗng chững lại. Một bàn tay đã đưa ra giữ thang máy, và... đó không phải là tay của tôi. Hú hồn. Thật vừa kịp.

  Tôi rối rít cảm ơn, mừng rỡ chui vào thang máy, không quên đưa mắt nhìn sang "ân nhân" của mình. Chàng cao, đeo kính cận và mái tóc nâu nhạt bồng bềnh. Ăn mặc phong cách, nhưng có vẻ cổ điển. Kiểu người không có gì quá đặc biệt, nhưng lại nổi bật và tỏa sáng giữa đám đông.

  Thang máy đi qua  tầng nữa, đón thêm vài hành khách chen vào, họ xen giữa, đẩy tôi ra xa khỏi chàng. Toii xích vào trong góc chỗ bảng bấm điện tử. Chàng đứng ở góc bên kia, đăm chiêu nhìn những con số màu đỏ nhảy nhót trên tấm bảng.
  Xuyên qua những đầu người xô đẩy nhau, tôi bắt gặp trên tay chàng cuốn giáo trình quen thuộc- giáo trình cho khóa học tôi sắp tham gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh