Chương 1- Chương 6: Giang hồ ta đến đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mốc

Nửa đêm, trăng mờ gió lớn.
Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt khủng bố mà dữ tợn.
Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước.
Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người.
Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy.
Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy "Tê tê", ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm chằm vào dây pháo kia chậm rãi bốc cháy.
Nguyệt hắc phong cao là một đêm lý tưởng để giết người.
Có điều là, các nàng giết không phải người, mà là gà.
"Các cậu nói nếu thực sự cho nổ chuồng gà nhà hiệu trưởng, ngày mai hiệu trưởng có vẻ mặt gì?" Trên đầu tường, Tưởng Tưởng thấp giọng ghé vào bên người hai bạn nói.
"Quan tâm vẻ mặt lão làm gì, thấy lão khó chịu lại không chỉ có ba chúng ta, tra cũng tra không đến đầu chúng ta." Tiếu Tiếu đáp lại lời Tưởng Tưởng.
"Hôm nay trước nổ tung chuồng gà nhà lão, hai ngày sau lại đến xử lý chuồng heo, đồ mắt chó nhìn người thấp." Khấu Khấu cũng không quên bồi thêm một câu.
Tưởng Tưởng, Tiếu Tiếu, Khấu Khấu, ba cô gái cùng lớn lên ở cô nhi viện, đại khái, có lẽ mười tám tuổi rồi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm.
Mà đối với vị hiệu trưởng các cô hiện tại đang nói, cho tới bây giờ cũng không đem những đứa nhỏ nhà nghèo để vào mắt, càng đừng nói đến cô nhi giống như các nàng, cả ngày một bộ dạng cẩu mắt chó nhìn người thấp, gặp kẻ có tiền thì cúi đầu khom lưng, người không có tiền thì xem thường.
Tưởng Tưởng, Tiếu Tiếu, Khấu Khấu ba cô bé sớm đã thấy hiệu trưởng khó chịu, cho nên hôm nay, mang một thùng pháo, thừa dịp đêm nguyệt hắc phong cao đi "giết gà", các nàng đi tới nơi này, chuẩn bị tặng cho hiệu trưởng một ngạc nhiên.
"Sao lại không có động tĩnh?" Tưởng Tưởng nghi hoặc nói, ba người đều nằm úp sấp ở trên đầu tường đã lâu, hai tay bưng kín lỗ tai, nhưng mãi mà không thấy thùng pháo phía dưới chuồng gà có động tĩnh gì.
"Dây pháo không phải đã đốt tới bên trong sao? Sao lại không nổ?" Tiếu Tiếu cũng nghi hoặc, buông tay ở lỗ tai, duỗi cái cổ dài nhưng lại đen tuyền một màu, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Không lẽ đống phân của mấy con gà kia làm tắt lửa rồi?" Khấu Khấu nâng người lên một chút, mặt đầy hắc tuyến nhăn mày lại.
Vừa mới nói xong,
Lại đợi một hồi, vẫn như cũ không có nửa điểm động tĩnh. Điều này làm cho ba người đều có chút buồn bực.
"Đi qua xem một chút." Tiếu Tiếu là người thứ nhất nhảy xuống đầu tường, Tưởng Tưởng cùng Khấu Khấu cũng nhảy xuống theo, các nàng cũng không muốn tính toán hôm nay lại uổng phí.
Ba người thật cẩn thận chạy đến bên chuồng gà, Khấu Khấu nằm sấp xuống, đưa một bàn tay luồn vào phía dưới chuồng gà lấy cái thùng nhỏ kia ra, thùng nhỏ mới từ phía dưới chuồng gà lấy ra, thân thể ba người bắt đầu sợ hãi.
Trong bóng tối, một đốm lửa nho nhỏ lại chói mắt kinh người như vậy.
"Mẹ nó, có lửa, chạy mau." Khấu Khấu là người thứ nhất phản ứng lại, vung cái thùng trong tay, đứng dậy muốn bỏ chạy, cùng lúc đó, Tiếu Tiếu cùng Tưởng Tưởng cũng từ trong kinh hãi giật mình mà phục hồi lại tinh thần, nghe thấy Khấu Khấu nói chạy mau liền bỏ chạy.
Phanh!
Một tiếng nổ mạnh nổ ở trong đêm tối vô cùng chói tai......
Một tiếng sấm cũng đồng thời vang lên, xa xa một tia chớp thật dài đánh thẳng về phía chuồng gà......
Lông gà bay toán loạn, người biến mất, ba tiếng kêu sợ hãi cao vút, dần dần bay xa......
"Tiểu thư người mau tỉnh lại a! Nếu người đi rồi, ta phải làm sao bây giờ a!"
Một thanh âm kêu la rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở, liều mạng gào thét bên người Tiếu Tiếu vốn thần chí đang dần dần tỉnh táo, làm cho nàng vốn chỉ còn có chút hoa mắt, bị thanh âm gần trong gang tấc này khiến cho càng hôn mê thêm.
Còn không đợi Tiếu Tiếu mở to mắt xem xét rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bên tai, lại truyền đến một giọng nam ôn nhu: "Ngươi yên tâm, vương nữ hiệp sẽ không chết."
Thanh âm như vậy, làm cho Tiếu Tiếu nhất thời cảm thấy thư thái.
Ngữ khí nam chủ, ôn hòa vô hại đến cực điểm: "Vương nữ hiệp chẳng qua là bị gạch đập khiến hôn mê mà thôi, một lát nữa tự nhiên sẽ tỉnh lại."
Nghe từ miệng nam tử kia ba chữ Vương nữ hiệp mạc danh kỳ diệu, Tiếu Tiếu trong lòng ngẩn ra, cố gắng không hoa mắt nữa, dồn sức ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh.
Chung quanh, toàn bộ là những người mặc cổ trang.
Chẳng qua, trừ hai người vừa rồi nói chuyện này, còn lại, đều là nằm trên mặt đất, xem ra, hẳn là đóng mấy vai phụ bị người đánh ngã.
Tình cảnh như vậy, mắt Tiếu Tiếu nhất thời sáng lên, vội vàng hỏi: "Các ngươi có phải đang đóng phim không? Có phải là đóng phim võ hiệp xx được phục chế mà xôn xao đồn đại gần đây không? Nam chủ có phải là xx soái đến cực điểm không......"
"Tiểu thư, người lại làm sao vậy?"
Tiếu Tiếu còn chưa nói xong, tiếng gào còn mang theo tiếng khóc nức nở kia, lập tức biến thành tiếng kinh hô, trực tiếp cắt đứt câu hỏi của nàng.
Kinh hoàng như vậy tuyệt đối không phải đóng phim, làm ắt Tiếu Tiếu nhất thời mở to.
Nghĩ đến mình và Tưởng Tưởng, Khấu Khấu gặp phải vụ nổ kia, trong đầu không khỏi nghĩ đến mình bình thường thích nhất là xem tiểu thuyết xuyên không, tác giả thích nhất là dùng cách thức xuyên qua - vụ nổ, nụ cười trên mặt Tiếu Tiếu nhất thời biến mất, thật cẩn thận nhìn gương mặt đang lo lắng trước mắt mình, nhỏ giọng thử hỏi: "Ta là ai?"
"Tiểu thư, vào lúc này người không nên đùa giỡn ta có được không."
Khuôn mặt vốn là kinh hoàng sau khi nhìn thấy sắc mặt nghiêm trang của Tiếu Tiếu, nhất thời liền suy sụp.
Ai oán liếc mắt nhìn Tiếu Tiếu, nhỏ giọng nói thầm: "Ở trước mặt ta người còn muốn giả bộ sao, người là đương kim võ lâm siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh."

Chương 2: Võ lâm, ta đến đây 2

Edit: Mốc
Khuôn mặt ai oán trước mắt này, chắc chắc trả lời, làm cho Tiếu Tiếu càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình - nàng xuyên qua.
Hơn nữa, là xuyên vào người một nữ hiệp.
Nghĩ đến hai chữ nữ hiệp, mắt Tiếu Tiếu nhất thời có chút tỏa sáng.
Làm một nữ hiệp trường kiếm thiên nhai, là giấc mộng của nàng.
Nguyên lai ở cái thời không kia nàng chỉ là một cô nhi, hồi nhỏ luôn bị người khi dễ đó là điều không thể tránh được, làm một nữ hiệp cưỡi khoái mã mang trường kiếm hành tẩu giang hồ là giấc mơ hồi còn nhỏ của nàng khi bị người khi dễ.
Trong lòng tràn đầy vui mừng nàng nhìn chung quanh một chút, nguyên lai ở cái thời không kia Tiếu Tiếu vốn vô khiên vô quải [ý nói không vướng bận chuyện gì], nhất thời tâm hoa nộ phóng [hoa nở trong tâm, ý nói sự vui mừng, hạnh phúc] đứng lên.
Chỉ nhìn thoáng qua, Tiếu Tiếu luyến tiếc nhìn, đầu tiên nhắm mắt lại, trong lòng cám ơn tất cả các vị thần mà mình có thể nhớ được, ngay cả chúa Jesus cũng không có buông tha.
Tiếp theo kiên quyết thề, nàng nhất định phải giống như nữ chủ trong tiểu thuyết, ở thời không này chơi đùa phong sinh thủy khởi. [tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra , nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc]
Làm xong hết thảy, lại mở to mắt lần nữa, cẩn thận đánh giá chung quanh, Tiếu Tiếu liền càng vừa lòng.
Ở bên người nàng, nơi nơi đều là đại đao chói lọi.
Cảnh tượng này, không phải giang hồ thì có thể là cái gì?
Giọng nam ôn nhu vừa rồi kia đưa Tiếu Tiếu đang mừng như điên quay về hiện thực: "Vương nữ hiệp người đã tỉnh rồi?"
"Ừ!"
Tiếu Tiếu dễ dàng trả lời một tiếng, giương mắt nhìn nam tử đang nói chuyện.
Mới liếc mắt một cái, nàng đã bị nam tử trước mắt đang cúi đầu nhìn mình khiến cho tim bắt đầu điên cuồng đập loạn 'thình thịch thình thịch'.
Lần đầu tiên, cảm thấy động tâm.
Trước tiên không nói đến cặp mắt hoa đào đang cùng nàng đối diện rất hợp ý nàng.
Cũng không kể đến khuôn mặt góc cạnh là kiểu nàng thích nhất.
Dù cho nam tử này mặc một thân y phục dạ hành cũng không che dấu được thân hình cao lớn, khí thế tỏa ra từ người đó cũng đủ khiến cho tâm can Tiếu Tiếu càng rơi vào trầm luân.
Tầm mắt dời xuống, nhìn đến ngón tay thon dài đang nắm chặt kiếm, mắt Tiếu Tiếu lại sáng lên, xem ra, những gì tiểu thuyết nói đều là thật sự, mỗi nữ chủ xuyên qua đều vô cùng may mắn, lại có thể gặp gỡ nam chủ của mình soái tới cực điểm.

Chương 3: Võ lâm, ta đến đây 3

Edit: Mốc
Không cần suy nghĩ, Tiếu Tiếu trực tiếp kết luận, nam tử này nhất định chính là nam chủ của nàng khi xuyên qua.
Không có nguyên nhân gì cả, bởi vì hắn quả thực giống hệt chân mệnh thiên tử trong tưởng tượng của nàng.
Quan trọng nhất là, vũ khí hắn dùng là kiếm!
Kiếm, vũ khí của quân tử!
Kiếm không chỉ là một vũ khí, lại là biểu tượng ột loại thân phận, người sử dụng kiếm chính là quân tử trong quân tử.
"Tiểu thư!"
Tiếu Tiếu bị đau khẽ hô một tiếng, đồng thời nghe thấy tiếng hét kia, tóc của nàng cũng bị người hung hăng túm lấy.
Không cần phải nói, đầu sỏ gây nên chuyện chính là tiểu nha hoàn hiện tại đang nghiến răng nghiến lợi bên tai nàng.
Đôi mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Tiếu Tiếu vẫn đang dùng mắt đánh giá soái ca trước mắt, nói từng chữ một: "Người bị gạch đập khiến hôn mê còn không tính, ngay cả thần chí cũng bị đập còn chưa tỉnh lại, kính nhờ người xem xét lại hoàn cảnh, nghĩ ra biện pháp!"
"Nghĩ biện pháp?"
Nghe vậy, Tiếu Tiếu chớp đôi mắt, lưu luyến không muốn, dời ánh mắt trên mặt soái ca đi.
Nhìn chung quanh một chút, đến bây giờ mới phát hiện, mình lại đang ngồi dưới đất, bên cạnh nàng còn có hơn mười người nằm ngổn ngang.
Kết hợp tình cảnh hiện tại với đoạn đối thoại nghe được khi vừa tỉnh lại, Tiếu Tiếu rất nhanh liền suy đoán chuyện phát sinh trước khi mình xuyên qua.
Ở vừa rồi, chủ nhân thân thể này bị người dùng gạch đập khiến hôn mê.
Mà soái ca trước mắt này, không cần nói, nhất định là ở thời điểm nàng hôn mê đúng lúc đuổi tới, đánh ngã những người thương tổn nàng làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Lại giương mắt nhìn soái ca trước mắt này, thưởng thức trong mắt Tiếu Tiếu nhất thời liền biến thành ái mộ.
Cho dù là xuyên qua hay là trong chốn võ lâm, chẳng phải luôn luôn lưu hành anh hùng cứu mỹ nhân sao, sau đó mỹ nhân vô cùng cảm kích lấy thân báo đáp, cuối cùng cùng anh hùng kề vai sát cánh!
Trong lòng lại lần nữa chân thành cảm ơn hảo tâm của lão thiên gia, Tiếu Tiếu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng - nàng đường đường là một nữ hiệp, ngồi dưới đất thật sự có chút tổn hại hình tượng.

Chương 4: Võ lâm, ta đến đây 4

Edit: Mốc
Không để ý đến đầu óc choáng váng, cố gắng vật lộn với suy nghĩ đứng lên Tiếu Tiếu mới giật mình, trên cổ nàng dường như có vật gì.
Một thanh kiếm.
Theo thân kiếm nhìn lên trên, người cầm kiếm cư nhiên chính là anh hùng đã cứu nàng.
Hắn nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Tiếu Tiếu, ý trêu đùa nơi khóe miệng lại càng đậm hơn: "Vương nữ hiệp nổi giận đùng đùng dẫn theo một đám người như vậy tới tìm Ngọc Hồ Điệp ta, chẳng lẽ không phải là yêu thương nhung nhớ ta? Cần gì phải vội vã rời đi."
Cúi đầu liếc nhìn thanh kiếm đặt trên cổ mình, Tiếu Tiếu cảm giác được đầu mình càng thêm mê man.
Sự tình, nhất định có chỗ nào đó không đúng với tưởng tượng của nàng.
Nghĩ đến đây, Tiếu Tiếu lập tức nghiêng mặt liếc nhìn tiểu nha đầu luôn luôn lải nhải bên người mình, nếu nàng đoán không sai, tiểu nha đầu này kêu nàng là tiểu thư, nói vậy hẳn là nha hoàn của nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của nha hoàn kia, Tiếu Tiếu không khỏi khẽ nhíu mày, nàng thật sự không hiểu chủ nhân của thân thể này tại sao lại muốn dẫn một tiểu nha đầu như vậy lưu lạc giang hồ.
Tiểu nha hoàn này một chút bình tĩnh cũng không có, quả thực chính là tổn hại hình tượng nữ hiệp này của nàng.
Trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, không có người thứ hai để chọn lựa cuối cùng Tiếu Tiếu vẫn là đem vấn đề hình tượng kia đặt phía sau, lúc này mở miệng hỏi tiểu nha hoàn của mình: "Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu nha hoàn nghe thấy tiểu thư của nàng hỏi như vậy, thân thể lúc trước vốn đã run nay càng run kịch liệt.
Sắc mặt, cũng càng thêm tái nhợt.
Dùng ánh mắt len lén liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp ra vẻ rất kiên nhẫn chờ đợi nàng giải thích rõ tình huống cho tiểu thư, đưa đôi môi run rẩy sát lại gần bên tai Tiếu Tiếu: "Tiểu... Tiểu thư... Người không lẽ đã quên, ngươi mang theo chúng ta tới đây bắt hái hoa tặc."
"Các ngươi?"
Tiếu Tiếu nghe vậy trong lòng chợt cả kinh, vội vàng nhìn trái nhìn phải những người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất: "Bọn họ là?"
"Bọn họ đều là đồ đệ tiểu thư."
Trả lời xong vấn đề của Tiếu Tiếu, sắc mặt nha hoàn đã khó coi đến cực điểm, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, rõ ràng chính là lập tức muốn khóc lên: "Tiểu thư, người trăm ngàn đừng nói với ta là, người thật sự cái gì cũng không nhớ rõ."

Chương 5: Võ lâm, ta đến đây 5

Edit: Mốc
"Chính xác là như thế."
Nhìn đôi mắt nha hoàn chợt đỏ lên, Tiếu Tiếu thở dài một hơi, đem nghi vấn thứ hai trong lòng mình hỏi ra: "Hái hoa tặc là....."
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiếu Tiếu liền phát hiện mình đã hỏi một vấn đề thực ngu ngốc.
Ánh mắt, không tự chủ được theo thanh kiếm đang đặt trên cổ mình, chậm rãi nhìn lên trên.
Nhìn thấy Ngọc Hồ Điệp đang trương cái bộ mặt tự tiếu phi tiếu, không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Bọn họ tới để bắt hái hoa tặc, đồ đệ của nàng đều bị đánh ngã, hiện tại chỉ còn lại duy nhất một người đứng đây, hơn nữa lại dùng kiếm bức nàng ngoại trừ hái hoa tặc còn có thể là ai?
Hơn nữa, một người tên là Ngọc Hồ Điệp, không phải hái hoa tặc thì còn có thể có nghề nghiệp gì?
Cho dù Tiếu Tiếu cảm thấy câu hỏi của mình có bao nhiêu ngu ngốc, câu hỏi ngu ngốc của nàng vẫn có người hảo tâm trả lời giùm.
Cái người hảo tâm kia chính là Ngọc Hồ Điệp đang cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngọc Hồ Điệp trêu tức nhìn ánh mắt có phần đăm đăm của Tiếu Tiếu, khẽ nhếch khóe miệng, dùng thanh âm ôn nhu vô hại cho Tiếu Tiếu câu trả lời chuẩn xác nhất: "Dâm tặc, đương nhiên là chính là tại hạ."
Tuy rằng trong lòng đã có sự chuẩn bị, Tiếu Tiếu vẫn nhịn không được lại hít thêm một ngụm lãnh khí.
Cuối cùng hiểu được, màn trình diễn trước mắt căn bản không phải là anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, mà là rơi vào ma chưởng.
Giang hồ, quả nhiên là nơi nơi nguy hiểm.
Không cần suy nghĩ, Tiếu Tiếu nhìn khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt đã không còn hấp dẫn nàng, phẫn nộ nắm thành nắm đấm chất vấn: "Tên sắc lang nhà ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Ngọc Hồ Điệp nhất thời bị nữ hiệp trước mắt trừng đến trợn tròn đôi mắt, khí thế lại không hề uy hiếp khiến cho ngẩn người ra.
Trong đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, trong mắt không khỏi hiện lên một tia hồ nghi.
Ngọc Hồ Điệp trên dưới cẩn thận đánh giá Tiếu Tiếu một phen, vị Vương đại nữ hiệp trước mắt này gương mặt phấn hồng mịn màng, trong mắt ẩn ẩn hiện hiện vẻ sợ hãi, cho dù hắn nhìn thế nào, cũng nhìn không ra người trong lời đồn trong hắc đạo, nữ hiệp khí thế văn phong tang đảm [nghe đã thấy sợ] người gặp người sợ.

Chương 6: Võ lâm, ta đến đây 6

Edit: Mốc
Kinh ngạc trong lòng khiến Ngọc Hồ Điệp nhịn không được lại lần nữa khom người, ngón tay khẽ vuốt bờ môi no đủ của Tiếu Tiếu, tà mị vô cùng nhếch môi cười, từ từ nói: "Ngươi cảm thấy ta rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Bị hái hoa tặc chạm vào khiến Tiếu Tiếu cảm thấy kinh hoảng, không kịp suy nghĩ, liền thi triển công phu trời sinh sẵn có của nữ nhân.
Dùng sức cắn ngón tay đang để trên môi nàng.
Mục tiêu, cực kỳ chuẩn xác.
Lực đạo cực lớn, càng khiến Ngọc Hồ Điệp hít một ngụm lãnh khí, càng khiến hắn buồn bực chính là, nữ hiệp này thật đúng là cắn một cái đến chết cũng không nhả ra.
Sau một hồi nỗ lực, Ngọc Hồ Điệp thật vật vả mới có thể rút ngón tay trong miệng Tiếu Tiếu ra.
Có chút há hốc mồm nhìn hai dấu răng thật sâu trên ngón tay, thì thào tự nói: "Đây là siêu cấp nữ hiệp trong truyền thuyết sao? Trên thế giới này có siêu cấp nữ hiệp như vậy sao?"
"Đương nhiên là có!"
Cũng nhìn chăm chú vào hai dấu răng không cẩn thận nhất thời không khống chế được mình mà cắn hắn, Tiếu Tiếu mạnh mẽ đè xuống khủng hoảng trong lòng.
Vẫn cố gắng bình tĩnh: "Hiện tại ngươi không phải đã gặp được rồi sao?"
Ngay tại thời điểm Tiếu Tiếu tâm hoảng ý loạn, ngay tại thời điểm Ngọc Hồ Điệp còn chưa kịp nói lên lời, tiểu nha hoàn bên người Tiếu Tiếu nhàng túm tay áo của nàng.
Thanh âm, nhỏ nhưng khẳng định: "Tiểu thư, thỉnh chú ý hình tượng nữ hiệp của ngươi, mấy chiêu thức ba lăng nhăng vừa rồi không phải thứ một cái nữ hiệp nên dùng."
"Hình tượng nữ hiệp cái con bà ngươi!"
Tiểu nha hoàn nghiêm túc nhắc nhở khiến Tiếu Tiếu nhịn không được dùng sức ở cổ họng, liếc mắt, tức giận lườm tiểu nha hoàn còn chưa rõ tình hình.
Thật đúng là chuyện tức cười, nàng sắp bị sắc lang ăn sạch sành sanh, nha hoàn này cư nhiên còn nhắc nhở nàng dùng chiêu thức gì đó sẽ tổn hại đến hình tượng.
Ở thời đại cũ, trước khi vào cô nhi viện quen biết Tưởng Tưởng và Khấu Khấu, Tiếu Tiếu hằng ngày ở trên đường phố tranh đoạt đồ ăn với những người còn lớn hơn cả nàng, theo thời gian lớn lên, thì học được một điều, trên đời này không có chiêu thức gì là không thể dùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro