Chương 33- Chương 35 Tại sao ngươi không chạm vào ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: tại sao ngươi không chạm vào ta

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Do dự nửa ngày, Vương Manh Manh rốt cục không nhịn được.
Từ trong xe đứng lên, đi đến bên người Ngọc Hồ Điệp, đưa tay túm lấy một góc áo của hắn: “Ai!”
Nhìn thấy Ngọc Hồ Điệp quay đầu lại, những câu hỏi vừa rồi chuẩn bị sẵn trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn, lại biến thành cái gì cũng nói không nên lời.
Vẻ mặt đau khổ, suy sụp phất phất tay: “Ta không sao!”
“A!”
Bị hai động tác này của nàng này khiến ơ hồ, Ngọc Hồ Điệp thuận miệng lên tiếng, ánh mắt đột nhiên liền mở to.
Hắn bị sắc mặt vô cùng tái nhợt kia dọa đến ngây người.
Sắc mặt như vậy, cùng với thần thái hào hứng của nữ cường đạo vừa rồi, quả thực là hai người khác nhau hoàn toàn.
“Ai! Tiểu nha đầu! Ngươi suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Theo bản năng, Ngọc Hồ Điệp liền mở miệng hỏi thẳng.
Hắn tình nguyện nhìn tiểu nha đầu trước mắt này thần thái hồng hào suy nghĩ tìm biện pháp đào tẩu, cũng không nguyện ý nhìn bộ dáng kinh ngạc sững sờ của nàng.
Không biết vì sao, Vương Manh Manh như vậy quả thực khiến hắn cảm thấy không yên lòng.
Lời Ngọc Hồ Điệp nói, khiến Vương Manh Manh vốn đang muốn khóc ánh mắt nhất thời đỏ lên.
Do dự một lúc lâu, mới giương mắt lén lút liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp đang quay đầu chờ mình trả lời, dũng khí nổi lên, lớn tiếng hỏi: “Ngươi thành thật trả lời ta, bộ dáng ta có phải rất xấu hay không!”
Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp nhất thời đăm chiêu.
Chẳng nói câu nào mà nhìn mặt Vương Manh Manh, thật sự không nghĩ ra tại sao nha đầu kia lại hỏi vấn đề này, một lúc lâu sao, mới nhẹ giọng hỏi: “Vấn đề này rất quan trọng?”
Bộ dáng Ngọc Hồ Điệp, khiến đôi mắt Vương Manh Manh nhất thời tràn đầy hơi nước.
Nàng đã biết đáp án.
Có đôi khi, không có trả lời chính là đáp án tốt nhất.
Nhìn bộ dạng khó nói lên lời kia, chẳng phải đã chứng minh bộ dạng nàng thật sự có lỗi với nhân dân sao, không nói, cũng là bới vì không muốn đả kích tự tôn của nàng mà thôi.
Ánh mắt, đột nhiên dừng ở thanh kiếm đặt bên người Ngọc Hồ Điệp, mạnh mẽ rút thanh kiếm ra: “Ngươi giết ta đi! Van cầu ngươi giết ta đi!”

Chương 34: Tại sao ngươi không chạm vào ta 2

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Hành động như vậy, khiến cho ngón tay đang cầm dây cương của Ngọc Hồ Điệp vội vàng buông lỏng, đưa tay đoạt lấy kiếm trong tay Vương Manh Manh.
Thật cẩn thận tra kiếm vào trong vỏ, ngay cả kiếm cũng đặt cách xa.
Đưa tay, giật dây cương, cho ngựa dừng lại bên đường.
“Có chuyện gì hảo hảo nói!”
Hít sâu một hơi, tâm tình vừa bị hành động ban nãy của Vương Manh Manh dọa đến kinh hoành không thôi đã bình tĩnh trở lại, Ngọc Hồ Điệp thật cẩn thận nhẹ nhàng nói: “Ngươi có chuyện gì ủy khuất hay không thông suốt điều gì cũng từ từ nói với ta, nếu có thể giúp ngươi thì ta nhất định hết lòng giúp ngươi, trăm ngàn lần đừng nên luẩn quẩn trong lòng!”
Nói xong, ra sức nhíu mày: “Ngươi muốn hỏi ta thả ngươi đi cũng được, tội gì phải lấy tình mệnh mình ra đừa giỡn.”
Nghe thấy Ngọc Hồ Điệp phi thường hào phóng đồng ý thả mình đi, Vương Manh Manh lại càng cảm thấy bi thương, thốt ra: “Ta không phải muốn ngươi thả ta đi, ngươi không giúp được ta đâu!”
“A?”
Ngọc Hồ Điệp không khỏi ra sức nhíu mày: “Vậy thì tại sao?”
Vương Manh Manh cố gắng hít một hơi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tha thiết mong chờ của Ngọc Hồ Điệp, hạ quyết tâm, trực tiếp nói ra điều phiền muộn trong lòng: “Ngươi nói, ngươi chẳng phải là giang hồ đệ nhất dâm tặc Ngọc Hồ Điệp sao?”
Ngọc Hồ Điệp liên tiếp gật đầu, sau đó đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, chầm chậm nói: “Kỳ thật ngươi có thể nói dễ nghe hơn một chút, gọi ta là giang hồ đệ nhất lãng tử, ta cảm thấy tốt hơn một chút.”
Vương Manh Manh khinh thường liếc mắt đánh giá Ngọc Hồ Điệp một lượt, trong mắt là sự hoài nghi vô cùng rõ ràng đối với danh hiệu giang hồ đề nhất lãng tử của hắn, lập tức ra sức phất phất tay: “Này, không phải vấn đề chúng ta muốn thảo luận.”
Mặt, tiến lại gần Ngọc Hồ Điệp không coi ai ra gì, đem từng chữ từng chữ nói ra: “Ta hỏi ngươi, tại sao mấy ngày nay ngươi không có phi lễ cưỡng ép ta?”
Ngọc Hồ Điệp trừng mắt nhìn, ra sức ngoái lỗ tai mình, nhìn Vương Manh Manh không nói gì đang gần ngay trước mặt.
Một lúc lâu sau, ra sức lắc lắc cái đầu: “Phiền ngươi, nhắc lại lời nói vừa rồi một lần nữa, ta nghĩ ta nghe không được rõ!”

Chương 35: Tại sao ngươi không chạm vào ta 3

Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Edit: Mốc
Không phải hắn hoài nghi thính lực của mình, mà là vấn đề Vương Manh Manh vừa hỏi, khiến hắn không thể không hoài nghi.
“Ta hỏi ngươi……”
Vương Manh Manh nhắc lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa, tay, gắt gao nắm chặt thành quyền.
Hung hăng đánh về phía Ngọc Hồ Điệp đột nhiên cười đến vô cùng mờ ám.
Cắn răng gằn từng chữ: “Tên dâm tặc này quả thực đúng là quá phận mà! Không phải là chê ta xấu sao, bộ dạng xấu xí như vậy cho nên ngươi mới không muốn đụng vào ta!”
Còn chưa nói xong, trong mắt Vương Manh Manh đã chứa đầy nước mắt.
Xem ra bộ dạng của nàng xác thực là xấu đến cực điểm rồi, bằng không Ngọc Hồ Điệp sao lại dùng vẻ mặt như vậy để nhìn nàng, thật giống như nàng vừa đưa ra một yêu cầu cực kỳ vô lý vậy.
Ngọc Hồ Điệp bị lời nói vừa rồi của Vương Manh Manh khiến cho đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt liền hiện lên nụ cười ngươi nói sớm có phải hơn không.
Tà tà nhướn mi, nụ cười yêu nghiệt không gì sánh được.
Một bên đánh giá nàng từ trên xuống dưới, một bên cúi người tiến gần về phía nàng, ánh mắt cũng vô cùng nóng bỏng: “Thì ra Vương đại nữ hiệp lại coi trọng tại hạ như thế, nếu sớm nói rõ, tại hạ cần gì phải tiếc hoa, nếu không chúng ta nhân lúc này……”
Phần phía sau Ngọc Hồ Điệp tuy còn chưa nói ra, nhưng mặt càng ngày càng tiến gần, vẻ mặt kia lại khiến Vương Manh Manh bắt đầu tâm hoảng ý loạn, không cần suy nghĩ đưa móng vuốt trảo tới: “Dâm tặc!”
Ngọc Hồ Điệp nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay Vương Manh Manh, nhẹ nhàng thổi một hơi ở đầu ngón tay nàng: “Kỳ quái, yêu cầu này không phải do ngươi đề suất sao, sao lại làm như vậy với ta?”
Tả hữu ‘chi ngô’ [từ tượng thanh] một hồi, Vương Manh Manh cố gắng rút tay mình ra khỏi tay Ngọc Hồ Điệp: “Là ta đề suất thì thế nào, nhưng hiện tại ta lại đổi ý, không được sao?”
Ngọc Hồ Điệp vuốt ngực mình, nụ cười trên mặt đã biến mất không còn, thay vào đó, là vẻ mặt tràn đầy ai oán.
Ai oán liếc nhìn Vương Manh Manh: “Ta đã nói mà, đường đường là Giang Nam giang hồ đệ nhất mỹ nhân, sao lại có thể coi trọng một tiểu dâm tặc như ta, thì ra là đùa bỡn ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro