Chương 54- Chương 57 bội bạc tình nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54: Bội tình bạc nghĩa

Edit: Mốc
Lời nói vô cùng u oán, Ngọc Hồ Điệp còn chưa có nói xong, bên cạnh, một đợt thanh âm hít hơi nhất thời vang lên.
Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả Vương Manh Manh.
Ra sức gỡ bàn tay Ngọc Hồ Điệp đang nắm lấy tay nàng, Vương Manh Manh trừng mắt nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp, phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi hỏi từng chữ từng chữ: “Ta khi nào nói sẽ chịu trách nhiệm chứ?”
Vẻ ai oán trên mặt Ngọc Hồ Điệp càng thêm dày đặc: “Chẳng lẽ ngươi đã quên ? Chính là khi ngươi ở trên sơn đạo, cùng ta nghiên cứu chiêu thức xong rồi lôi kéo ta cùng nhau rời đi, ngươi không phải đã nói sẽ chịu trách nhiệm sao.”
“Tên dâm tặc chết tiệt này!”
Vương Manh Manh đã bị những lời nói của Ngọc Hồ Điệp làm cho hôn mê, không sai quả thực nàng đã nói những lời này, nhưng……
Thế nhưng tên Ngọc Hồ Điệp chết tiệt này cũng không đến mức nói ra những lời ám muội như thế chứ, Vương Manh Manh cũng không biết đối đáp như thế nào, liền tiếp lấy những lời Ngọc Hồ Điệp: “Ngươi mới phải chịu trách nhiệm ấy!”
“Đúng vậy a, rời đi là quyết định của hai chúng ta, cho nên chúng ta đều phải chịu trách nhiệm, ta cũng chưa nói là ta không chịu trách nhiệm a!”
Ngọc Hồ Điệp rất độ lượng gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý cách nói vừa rồi của Vương Manh Manh, đột nhiên trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng trước mắt mình, kinh hô lên tiếng: “Không thể nào, không lẽ ngươi muốn bội tình bạc nghĩa!”
“Đủ rồi!”
Người rống ra hai chữ này, không phải Vương Manh Manh, mà là Phượng Thanh Ly ở bên cạnh đang trợn mắt căm tức nhìn bọn họ.
Phượng Thanh Ly lại vỗ mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hai người đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau: “Các ngươi thật tình thâm ý trọng a!”
“Cô nương nói sai rồi!”
Tô Tần ngửi thấy mùi ngon nhất thời quên nói chuyện bị Phượng Thanh Ly cắt ngang như vậy, hắn liền nhớ tới mình lúc này nên nói một chút: “Đầu tiên phải nói, tốt nhất không nên vào lúc người khác đang nói chuyện thì cắt ngang, nhớ lấy, đây là một điểm rất rất trọng yếu, thứ hai…… Ai nha, ngươi đánh ta?”

Chương 55

Edit: Mốc
Tô Tần ôm đầu, lui ra xa Phượng Thanh Ly, văn văn nhã nhã thi lễ: “Cô nương, ta đã nói không nên cắt ngang khi người khác đang nói chuyện……”
Ngọc Hồ Điệp nhìn thấy tình hình như vậy, không chút do dự, cầm tay Vương Manh Manh, xoay người liền chạy ra ngoài tửu lâu.
Nhìn bóng dáng Ngọc Hồ Điệp và Vương Manh Manh tay trong tay, Phượng Thanh Ly oán hận trong lòng, nếu không phải tại tên gia hỏa trước mặt này liên tục kêu ‘chít chít’, sao nàng vẫn còn ở nơi này làm gì?
Vừa định bỏ mặc Tô Tần mà tiếp tục đuổi theo, lại bị hắn bước tới ngăn lại: “Cô nương, giữa hai chúng ta vừa rồi còn vấn đề cần nghiên cứu, hiện tại vẫn chưa nói……”
Lập tức không đợi Tô Tần nói xong, trực tiếp lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Ngươi có phải muốn động thủ?”
“Cô nương lại nói sai rồi, đây gọi là quân tử động khẩu không động thủ!”
Tô Tần nhanh mồm phủ nhận vấn đề động thủ này: “Tại hạ là Tô Tần, Tô trong Tô Châu, Tần trong Tần quốc, hình như ta còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương, Tử viết……”
“Viết cái đầu ngươi ấy!”
Roi da trong tay Phượng Thanh Ly đã bắt đầu xuất thủ.
Vương Manh Manh cố gắng dùng sức, thủy chung vẫn không thể vứt được bàn tay Ngọc Hồ Điệp đang nắm chặt cổ tay nàng, chỉ có thể theo Ngọc Hồ Điệp tiếp tục chạy về phía trước.
Chú ý điều chỉnh hô hấp và né tránh hàng trăm người qua đường tất bật ngược xuôi, nàng cũng không quen bớt chút thời gian mà tức giận chửu mắng.
“Tên dâm tặc chết tiệt nhà ngươi có phải cảm thấy vị hôn thê hiểu lầm ta không đủ sâu, nên mới nói hươu nói vượn không! Ngươi không lẽ cảm thấy nữ hiệp như ta sống rất tiêu diêu tự tại, chết chưa đủ mau sao! Ngươi không nhìn thấy bộ dáng muốn giết người của vị hôn thê sao!”
Cố gắng hít sâu một hơi, Vương Manh Manh cuối cùng không nhịn được rống to: “Ngươi đứng lại nói rõ ràng cho ta!”
Một câu nói đủ khiến cho Ngọc Hồ Điệp đang chạy toán loạn trên đường nhất thời phải dừng lại.
Dùng cước bộ nhanh nhất di chuyển đến trước mặt Vương Manh Manh, liên tiếp gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng: “Ta đương nhiên nhìn thấy, bằng không ngươi nghĩ rằng tại sao ta phải lôi kéo ngươi chạy trốn a? Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ta lại cứu ngươi một mạng đó.”

Chương 56:

Edit: Mốc
Vương Manh Manh không ngờ Ngọc Hồ Điệp nói dừng là dừng nên đầu đụng vào ngực hắn, phát ra một tiếng kêu đau, cũng bất chấp cơn đau đớn truyền đến từ cái mũi, lập tức ngẩng đầu căm tức nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Tên dâm tặc chết tiệt này, cư nhiên còn dám nói ngươi đã cứu ta?”
Còn chưa dứt lời, miệng lập tức đã bị Ngọc Hồ Điệp ra sức bưng kín.
Trên mặt Ngọc Hồ Điệp, trong nháy mắt nổi lên ý cười, cười cười với vô số người bởi vì một tiếng ‘dâm tặc’ của Vương Manh Manh mà liếc mắt nhìn bọn họ: “Tức phụ và ta đùa giỡn a.”
Nói xong, tiến đến bên tai Vương Manh Manh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại nữ hiệp của ta, chẳng lẽ ngươi chưa nhìn thấy bộ dáng muốn giết người của vị hôn thê của ta, hét lớn như vậy có phải muốn mời nàng tới hay không?”
Vương Manh Manh không nói được, ra sức lắc đầu.
“Được rồi, ngươi trăm ngàn đừng có hét to đó.”
Nhìn Vương Manh Manh lập tức lại liên tiếp gật đầu, Ngọc Hồ Điệp mới thật cẩn thận buông bàn tay đang bịt miệng Vương Manh Manh ra, lại cười cười với mọi người chung quanh, mặt, nhất thời lại sụp xuống.
“Chẳng lẽ không đúng là ta cứu ngươi?”
Ngọc Hồ Điệp chép miệng, ánh mắt nhìn Vương Manh Manh, giống như đang nhìn một kẻ vong ân phụ nghĩa, yếu ớt mở miệng: “Ngươi không phải vừa mới nói, vị hôn thê của ta bộ dáng như muốn giết người sao.”
Một câu như vậy, khiến Vương Manh Manh rốt cục cũng biết phát điên là cái tư vị gì.
Run run tay dùng sức túm lấy áo Ngọc Hồ Điệp, giận tới cực điểm, thanh âm đương nhiên cũng không lớn như vừa rồi.
Hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Ta nói cho ngươi, ngươi tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta, cái gì gọi là chịu trách nhiệm, cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa, bằng không ta không để yên cho ngươi.”
Ngọc Hồ Điệp cố nén ý cười trong lòng, rất phối hợp hảo tâm giải thích cho Vương Manh Manh gần như sắp phát điên: “Chuyện chịu trách nhiệm, lúc ấy chúng ta ở sơn đạo không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao, vốn lúc ấy ta muốn giải thích rõ ràng với nàng, là ngươi lôi kéo ta chạy trốn, đương nhiên ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Chương 57:

Edit: Mốc
“Được!”
Vương Manh Manh dùng sức khẽ cắn môi, lại ra sức đè nén cảm xúc muốn giết kẻ này trong lòng mình, tức giận hỏi: “Vậy còn bội tình bạc nghĩa?”
Câu hỏi này vừa nói ra, Ngọc Hồ Điệp nhìn Vương Manh Manh, trong mắt nhất thời liền xuất hiện một tia khinh thường.
Liếc xéo, trên trên dưới dưới đánh giá Vương Manh Manh, sau đó mới từ từ mở miệng: “Không thể nào? Ngươi ngay cả bội tình bạc nghĩa cũng không biết ư? Ngươi đầu tiên rối loạn kế hoạch giải thích của ta, cuối cùng lại định phớt lờ bỏ qua, kia chẳng phải là bội tình bạc nghĩa sao?”
“……”
“……”
“A?”
Sau khi cố gắng giải thích cho Vương Manh Manh rõ ‘bội tình bạc nghĩa’ rốt cuộc là có ý tứ gì, sắc mặt Ngọc Hồ Điệp liền thay đổi.
Nghiêm mặt đi qua đi lại vài vòng, mới từ từ mở miệng: “Không có văn hóa quả nhiên không thể chấp nhận được, thì ra bốn chữ này không phải có ý tứ đó a.”
Vừa mới nói xong, hắn liền vỗ mạnh vào đầy, trên mặt là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Ta nói nha, tại sao vị hôn thê lại tức giận muốn giết người như vậy, thì ra là ta đã dùng sai từ rồi.”
Vương Manh Manh há hốc mồm nhìn Ngọc Hồ Điệp, mất nửa ngày sau, quay người, vươn tay, ra sức hung hăng cào vào tường: “Lão thiên a, cái này cũng có thể sai sao!”
Nhìn Vương Manh Manh chạy đến bên tường ra sức cào lấy cào để, bộ dáng tự mình hại mình, Ngọc Hồ Điệp vội vàng chạy tới bắt lấy tay nàng.
Trên mặt, là tràn đầy áy náy, cười khì khì: “Ngươi không nên nghĩ quẩn như vậy, như vậy chỉ làm thương tay ngươi mà thôi, là ta không có văn hóa, đều là ta sai, ngươi không cần phải vì sai lầm của ta mà thương tổn chính mình a, ta cam đoan không có lần sau nữa.”
Nghe vậy, tầm mắt Vương Manh Manh nhất thời chuyển qua mặt Ngọc Hồ Điệp, lệ rơi đầy mặt nhìn vẻ mặt thành khẩn kia, thì thào nói: “Đúng vậy, ta quả thực không cần phải vì sai lầm của ngươi mà thương tổn chính mình.”
Nói xong hét lớn một tiếng, xuất ra toàn bộ lực đạo, một quyền đánh mạnh vào ngực Ngọc Hồ Điệp: “Ta đánh chết ngươi!”
“Ối! Đau quá!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro