Chương 65: Triệu Miên lao vào trong vòng tay của Nguỵ Chẩm Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi triều sớm của Nam Tĩnh là mỗi năm ngày một lần, mấy tháng gần đây Triệu Kỳ vẫn luôn kiên trì lên triều, chỉ là phía trước long ỷ treo một lớp rèm. Bây giờ Thái tử về triều, tấm rèm được các cung nhân tháo bỏ, thay vào đó là đặt một chiếc ghế thái sư bên cạnh long ỷ, ngồi trên đó có thể nhìn bao quát quần thần, thay Thiên tử thực thi quyền lực.

Đây là chỗ ngồi dành riêng cho Thái tử.

Mặc dù Triệu Miên học cách cai trị đất nước cùng với Thừa tướng từ lúc nhỏ, nhưng nghiêm túc đàng hoàng giám quốc thì vẫn là lần đầu tiên.

Trước buổi triều sớm, Bạch Du, Chu Hoài Nhượng và Thẩm Bất Từ nhìn Thái tử Điện hạ mặc bộ long bào mới may. Con rồng uốn lượn thêu trên hoàng bào, không lộng lẫy phức tạp như trang phục riêng của Thái tử Điện hạ, mà tượng trưng cho sự tôn quý trang trọng của quyền lực nhiều hơn, nhìn thấy đã khiếp sợ, khiến người ta căn bản không dám thưởng thức dung mạo vượt bậc của hắn.

Bạch Du đội vương miện Thái tử cho Triệu Miên, Triệu Miên phối hợp khom người cúi đầu. Bạch Du cảm khái nói: "Điện hạ rời cung một năm, khí thế dường như càng mạnh hơn đó."

"Thật sự thật sự." Chu Hoài Nhượng liên tiếp phụ hoạ, "Điện hạ trông còn thành thục ổn trọng hơn so với cách đây một năm."

Đó là tất nhiên, hành trình một năm này của hắn cũng không vô ích.

Triệu Miên nhàn nhạt nói: "Bớt tâng bốc đi."

Chu Hoài Nhượng nói: "Thần là nói thật lòng!"

Triệu Miên không tỏ rõ ý kiến mà quay sang Thẩm Bất Từ, miệng không nói gì, nhưng ánh mắt như đang nói: "Đến lượt ngươi."

Thẩm Bất Từ ban đầu không kịp phản ứng, nhìn thấy Bạch Du nháy mắt với mình, mới ý thức được Điện hạ có lẽ là chưa được khen đủ, lập tức nói: "Dáng vẻ của Điện hạ, không ai sánh bằng."

Triệu Miên biết rằng mình tướng mạo ưa nhìn, nhưng hắn tự nhìn mình quá nhiều rồi, thường xuyên đến mức không chắc chắn vẻ đẹp của mình rốt cuộc đến mức nào. Bốn chữ "không ai sánh bằng" ngay cả Thẩm Bất Từ cũng nói ra, xem ra hắn thực sự rất đẹp.

Đáng tiếc hắn đẹp thế này, nhưng Ngụy Chẩm Phong lại không nhìn thấy được.

Triệu Miên nhìn mình trong gương, hạ quyết tâm, nếu Ngụy Chẩm Phong không viết thư đến, thì sau này hắn sẽ không mặc y phục đẹp đẽ cho Ngụy Chẩm Phong xem nữa.

Lúc này, một tên tiểu thái giám vội vàng bước vào, trên tay cầm một hộp gấm: "Điện hạ, phủ Hằng Thân Vương của Bắc Uyên tặng đồ vật tới, mời ngài xem qua."

Thái tử Điện hạ hài lòng nhếch khóe môi lên.

Triệu Miên làm ra vẻ thản nhiên nói: "Vật gì?"

Bạch Du mở hộp gấm ra, kinh ngạc nói: "Điện hạ, là một đôi khuyên tai bằng ngọc đỏ."

"Không có thư sao?"

"Không có nha."

Triệu Miên mất tự nhiên nói: "Khuyên tai mà thôi, Đông Cung còn ít hay sao, cũng đáng để ngươi làm quá lên như vậy."

Ngụy Chẩm Phong ngốc hả. Khuyên tai cũng đã tặng rồi, viết thêm một bức thư thì sẽ gãy tay sao.

"Viên ngọc đỏ này thuộc hạ từng nhìn thấy ở phủ tiểu Vương gia, lúc đó đã cảm thấy chất lượng cực tốt, rất thích hợp làm khuyên tai đeo trên người Điện hạ." Bạch Du cười nói, "Không ngờ tiểu Vương gia còn thật sự nhớ lời nói của thuộc hạ."

Triệu Miên im lặng một lúc, rồi nói: "Đeo lên cho Cô."

Ngoài việc lên triều, Triệu Miên còn cần phải tiếp kiến các đại thần, phê duyệt tấu chương. May mắn những năm gần đây ở Nam Tĩnh mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, lại có Tiêu thừa tướng ở bên cạnh giúp đỡ, nhiệm vụ giám quốc của Triệu Miên không tính là nặng nề.

Hai cha con đã xử lý xong công việc triều chính gần đây, bắt đầu lật xem các lời phê của Triệu Kỳ lúc bọn họ không có mặt.

Triệu Kỳ chú ý đến đôi khuyên tai bằng ngọc đỏ trên dái tai Triệu Miên, tò mò nói: "Miên Miên, khuyên tai hôm nay ngươi đeo ......"

"Là Ngụy Chẩm Phong tặng cho nhi thần."

Triệu Kỳ ngây người ra, rồi nói: "Trẫm vốn chỉ muốn hỏi có phải là khuyên tai mới hay không."

Triệu Miên gật đầu: "Là khuyên tai mới, là Ngụy Chẩm Phong tặng cho nhi thần."

Triệu Kỳ: "..... Ồ."

"Phụ hoàng, những tấu chương người đã phê trong tháng này còn có bao nhiêu cái chưa trả về," Triệu Miên nói, "Đưa phụ thân và nhi thần xem thử."

Triệu Kỳ kêu Giang Đức Hải đi lấy, đồng thời không quên tự trêu mình ở tuổi này còn phải bị con trai kiểm tra bài tập về nhà.

Triệu Miên càng xem càng cau mày, ngược lại cũng không phải là quyết sách của phụ hoàng có chỗ nào đó không đúng, mà chỉ là từ ngữ của phụ hoàng, cùng với phương thức diễn đạt quá mức thẳng thắn của ông ấy thực sự một lời khó nói hết.

Triệu Miên hỏi: "Phụ hoàng, cái câu 'Câm miệng ngươi lại' này của ngài, là nghiêm túc sao?"

Triệu Kỳ liếc nhìn một cái: "Đó là sổ con thỉnh an của Chiêu Nam Vương phải không? Lời nhảm nhí của hắn quá nhiều, Trẫm nhịn không được liền ....."

Triệu Kỳ ngồi một bên cùng hai cha con trầm mặc hồi lâu, đỡ trán nói: "Được rồi được rồi, các ngươi đừng mắng nữa."

Triệu Miên khép tấu chương của Chiêu Nam Vương lại: "Phụ hoàng, nhi thần và phụ thân không có ý trách móc ngài."

"Biểu hiện của các ngươi đã nói lên tất cả." Triệu Kỳ xua xua tay, "Tóm lại, Trẫm thực sự không thích hợp làm chức Hoàng đế này, vẫn nên thoái vị nhường cho người hiền càng sớm càng tốt. Miên Miên, bất cứ khi nào ngươi chuẩn bị sẵn sàng rồi thì nói với phụ hoàng, phụ hoàng nhất định đưa ngọc tỷ truyền quốc cho ngươi bằng cả hai tay."

Việc nhường ngôi trong lịch sử coi trọng "Tam từ tam nhượng" (ba lần từ chối ba lần khiêm nhường), cho dù trong lòng gấp không chờ nổi muốn lên ngôi, đương sự ngoài mặt vẫn phải bày ra bộ dạng khiêm nhường.

Nhưng Triệu Miên trước mặt các phụ thân vĩnh viễn không cần phải làm mấy chuyện đạo đức giả như thế, hắn có thể bày tỏ suy nghĩ của mình một cách thẳng thắn nhất: "Nhi thần đã chuẩn bị sẵn sàng rồi".

Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã luôn chuẩn bị sẵn sàng cho ngày đăng cơ.

Hắn hưởng thụ vinh quang mà quyền lực mang lại cho hắn, cũng thích cảm giác cao cao tại thượng. Ngoại trừ các phụ thân và trưởng bối đáng kính trọng, hắn ghét việc hành lễ với bất cứ ai, cho dù chỉ là lễ nghi bình thường hắn cũng cảm thấy mình là người phải chịu thiệt.

Hắn thừa nhận sự ngạo mạn của mình, cũng vui mừng vì mình thuộc hoàng gia, để hắn có vốn liếng để ngạo mạn.

Ngai vàng Nam Tĩnh là của hắn, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể ngồi vào vị trí đó bất cứ lúc nào.

Triệu Kỳ và Tiêu Thế Khanh nhìn nhau, hỏi: "Ngươi chắc chắn chưa Miên Miên, lên tàu cướp biển không dễ xuống đâu nha."

Triệu Miên gật gật đầu.

"Long bào của phụ hoàng rất đẹp," Thái tử Điện hạ mỉm cười, "Nhi thần muốn mặc thử."

Nếu là hoàng tử nước khác nói ra lời đại nghịch bất đạo này, đừng nói vị trí trữ quân, ngay cả mạng sống cũng có thể không giữ được. Nhưng Triệu Miên chưa bao giờ là hoàng tử nước khác, hắn là Thái tử Nam Tĩnh, là bảo bối mà Thiên tử Nam Tĩnh nâng niu trong tay lớn lên, cũng là chàng thiếu niên tài năng xuất chúng được Thừa tướng tự tay dạy dỗ.

Đừng nói chỉ là một chiếc ngai vàng Nam Tĩnh, cho dù hắn muốn sao trên trời, Thiên tử và Thừa tướng cũng sẽ tìm cách lấy xuống cho hắn.

Vì thế Triệu Kỳ bối rối không thôi, bảo bối được nuông chiều lớn lên như vậy, rốt cuộc Ngụy Chẩm Phong làm thế nào lấy được vào tay vậy, chỉ tặng có một đôi khuyên tai đã khiến bảo bối vui vẻ thành cái dạng gì rồi.

***

Thiên tử thoái vị là đại sự của quốc gia, và trước đây chưa từng có tiền lệ ở Nam Tĩnh. Triệu Kỳ không muốn đại điển đăng cơ của Miên Miên diễn ra chiếu lệ, nên đã cho Lễ Bộ dư dả thời gian để chuẩn bị, còn hạ chiếu trước thời hạn để triệu hồi con trai thứ hai đang ở biên giới phía bắc xa xôi, yêu cầu cậu ta phải hồi kinh tham gia đại điển đăng cơ của ca ca.

Nhưng đối với Triệu Miên mà nói, đệ đệ có trở về hay không chỉ là thứ yếu. Hắn mặc long bào, đội vương miện có 12 dải ngọc, hắn hy vọng Ngụy Chẩm Phong có thể nhìn thấy.

Không lâu sau, Triệu Kỳ thuận lợi hạ sinh một công chúa nhỏ, cuối cùng thành toàn cho ước mơ có công chúa của Nam Tĩnh, cũng thành toàn cho ước mơ có muội muội của Triệu Miên. Từ đó trở đi, Ôn Thái hậu không còn là là vị nữ chủ tử duy nhất của hoàng cung Nam Tĩnh nữa.

Tháng tư nhân gian, mưa xuân trời trong, gió nhẹ dịu dàng.

Nhị Hoàng tử Điện hạ bị phụ hoàng và Thừa tướng ném vào quân doanh để huấn luyện, cuối cùng đã về đến Thượng Kinh. Đối với tên đệ đệ không gặp một năm này, Triệu Miên ngoài mặt chán ghét, nhưng vẫn đích thân đến cổng thành nghênh đón.

Ngoại ô kinh thành mưa liên tiếp mấy ngày, đường đi cực kỳ lầy lội, ống quần của người đi đường đều không được sạch sẽ cho lắm, Nhị điện hạ đang cưỡi ngựa cũng không thể ngoại lệ.

Triệu Miên từ xa nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang chạy như điên về phía mình. Thiếu niên mười bảy tuổi một tay nắm dây cương, tay rảnh rang còn lại liều mạng vẫy: "Ca, ca! Đệ trở về rồi —— Ca, đệ rất nhớ ca á ——"

Cậu thiếu niên mặc một bộ trang phục mạnh mẽ thuận tiện cho việc cưỡi ngựa đi đường, mày kiếm mắt sao, gương mặt tươi cười sáng rỡ, đường nét trên khuôn mặt vẫn mang một chút trẻ con, nhưng bề ngoài vẫn toát ra khí chất rất anh hùng.

Triệu Miên thái dương giật một cái: "Làm gì hét lớn như vậy, Cô không có điếc."

Tuy nói lời này, nhưng ánh mắt Triệu Miên khoá chặt lên người đệ đệ ngốc của mình.

Triệu Lâm cao lớn rồi, cũng khỏe mạnh hơn, còn ..... làn da rám nắng nữa?

Trước mắt Thái tử Điện hạ suýt nữa tối sầm.

Triệu gia bọn hắn rốt cuộc chạy không thoát lời nguyền da đen sao.

Đột nhiên, ánh mắt Triệu Miên bị thu hút bởi một người ở bên cạnh đệ đệ. Người này đang cưỡi ngựa, ngoại hình và khí tràng vượt xa đệ đệ ngốc một khoảng lớn. Nhìn tình huống, dường như là người đồng hành của Triệu Lâm.

Khi đoàn người của Triệu Lâm càng lúc càng đến gần, Triệu Miên trừng mắt thật to với vẻ mặt không tin nổi.

Triệu Lâm luôn cảm thấy mình là thể chất thiếu mắng. Tính cả tiểu muội muội mới vừa sinh ra mà cậu chưa từng gặp mặt, người mà cậu yêu quý nhất trong một nhà năm người chính là hoàng huynh. Mặc dù hoàng huynh quanh năm chẳng cho cậu sắc mặt tốt gì, nhưng cậu cứ thích sán đến trước mặt hoàng huynh, thỉnh thoảng làm chuyện xấu, bị mắng, rồi lại ôm đùi hoàng huynh cầu xin với vẻ vô cùng đáng thương.

Phụ hoàng từng dùng cụm từ "huynh khống một cách kỳ lạ" để mô tả hành vi của cậu, cậu cảm thấy rất là chuẩn xác.

Giờ này khắc này, vị hoàng huynh mà cậu nhớ thương nhất đang đứng ở cổng thành, với biểu tình cậu chưa từng thấy bao giờ, điều này càng khiến cho tâm tình vốn đã vạn phần kích động của cậu càng cao hơn một tầng.

Hoàng huynh tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng nhất định rất nhớ mình ......

Triệu Lâm gấp rút ào xuống ngựa, dang rộng hai tay chạy về phía Triệu Miên: "Ca ca ——"

Triệu Miên tỉnh táo lại.

Triệu Lâm gọi là ca ca thay vì hoàng huynh, bởi vì bọn hắn đang ở ngoài cung, ngoại trừ người mình thì không ai biết bọn hắn.

Vậy có phải hắn không cần lo lắng về dáng vẻ của Thái tử nữa đúng không?

Nhìn thấy đệ đệ ngốc sắp lao vào mình, Triệu Miên nhìn thẳng về phía trước, nói: "Thẩm Bất Từ."

Thẩm Bất Từ im lặng đứng lên phía trước Thái tử điện hạ, đồng tử của Nhị điện hạ chấn động nứt vỡ, nhưng đã không kịp dừng lại, đụng mạnh vào thân hình của Thẩm Bất Từ, sau đó trơ mắt nhìn hoàng huynh đi lướt qua mình, bước chân vội vàng đi về phía người ở đằng sau cậu.

Nhị điện hạ: "...... Tình huống gì vậy?"

Thẩm Bất Từ đỡ Nhị điện hạ đứng vững: "Điện hạ không biết đó là ai sao."

"Biết chứ, Bắc Nguyên tiểu Vương gia, Phong ca của ta." Triệu Lâm đầy đầu mơ hồ, "Cho nên thế nào?"

Lúc còn lại hai bước cuối cùng, bước chân của Triệu Miên chậm lại.

Ba tháng không gặp, Ngụy Chẩm Phong gầy đi một chút, y phục đơn giản, sương gió bụi đường, một bộ dáng vẻ đã lâu không được ngủ ngon.

Nhưng Triệu Miên vẫn muốn ôm y.

Vì thế hắn chạy tới.

Ngụy Chẩm Phong khẽ cười đẩy hắn ra: "Đừng, mấy ngày rồi ta không thay quần áo, bẩn."

Thái tử Điện hạ còn lâu mới quan tâm mấy chuyện này.

Triệu Miên lao vào trong vòng tay của Nguỵ Chẩm Phong.

Ngụy Chẩm Phong rốt cuộc không quan tâm đến điều gì nữa, y lập tức ôm đáp lại Triệu Miên, với cường độ sức lực càng lớn hơn Triệu Miên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro