Chương 80: Ngươi mới bao lớn, bản thân ngươi vẫn là một đứa trẻ đó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Chẩm Phong một đêm ngon giấc, hôm sau lúc tỉnh dậy cũng không có cảm giác chếch choáng, có thể nói là tinh thần phấn chấn, tràn đầy năng lượng, chỉ là có một chút cảm giác nghi hoặc sao đó.

Y ngồi trên long sàng, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, lật tới lật lui nhìn, nhưng không nhìn ra được cái gì, ngược lại khiến Triệu Miên cảm thấy chột dạ.

Đêm qua hắn đã dùng bàn tay này rất lâu, nhưng suốt quá trình Ngụy Chẩm Phong đều ngủ say, hẳn là không thể nào có ấn tượng gì.

Triệu Miên thản nhiên như không, nói: "Bạch Du đã chuẩn bị một ít thuốc cho Tứ đệ của ngươi, ngươi nhớ mang về Bắc Uyên."

Ngụy Chẩm Phong rời mắt khỏi lòng bàn tay, lẳng lặng nhìn Triệu Miên. Triệu Miên mặt mày chính trực đối mắt với Ngụy Chẩm Phong. Một lúc sau, Ngụy Chẩm Phong đột nhiên nói: "Hành vi cứ luôn nhìn vào bàn tay của ta bất thường như vậy, mà ngươi vẫn không hỏi một câu 'Có chuyện gì', Triệu Miên, ngươi đã dùng bàn tay của ta để làm chuyện gì đó phải không."

Triệu Miên: "......"

Sủng phi có đôi lúc thực sự không cần quá thông minh như vậy.

"Phải thì thế nào." Triệu Miên mặt không đổi sắc nói qua loa, "Tối hôm qua ngươi và Triệu Lâm uống rượu đấu kiếm, rượu đổ đầy ra sàn, Trẫm đã dùng tay của ngươi để lau sàn."

Lúc này, Ngụy Chẩm Phong cảm thấy mình bị xúc phạm như một tên ngốc.

Y không có chút ấn tượng nào đối với những gì xảy ra tối hôm qua, nhưng không hiểu vì sao, y luôn cảm thấy dường như mình đã chạm vào một thứ gì đó kinh khủng.

"Tin hay không tùy ngươi." Triệu Miên giơ tay chỉnh lại cổ áo long bào siết chặt, thản nhiên nói, "Ngựa và lương khô đã chuẩn bị xong, Trẫm còn có việc, sẽ không tiễn ngươi."

"Đợi đã," Ngụy Chẩm Phong nhảy xuống giường, theo sau Triệu Miên đi ra ngoài, "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy, tại sao ta không nhớ gì cả."

Triệu Miên thờ ơ: "Bởi vì ngươi ngủ như heo."

Vẻ mặt Ngụy Chẩm Phong dường như vỡ vụn: "Vậy tối hôm qua chẳng lẽ chúng ta không làm gì hết hả?"

Triệu Miên nói dối mà mặt không đỏ tim không đập: "Đã làm, đã làm bốn lần."

Ngụy Chẩm Phong không thể không thán phục: "Ngươi làm cách nào có thể nói dối một cách thong thả ung dung như vậy?"

Bạch Du đang đợi ở bên ngoài điện, nhìn thấy hai người một trước một sau đi ra, mỉm cười tiến tới nghênh đón: "Hôm qua Vương gia ngủ có ngon không? Kỷ Xung đang đợi bên ngoài để cùng ngài lên đường đó."

Ngụy Chẩm Phong không cho là đúng: "Hắn tới quá sớm."

Thực ra đã không còn sớm nữa, nếu không xuất phát bọn họ ​​sẽ không thể trở về Bắc Uyên trong thời gian dự kiến.

Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên: "Vậy ta đi nhé?"

Trái tim Triệu Miên chợt thắt lại, bình tĩnh gật gật đầu: "Được."

"Lần chia tay này, có lẽ phải đợi đến năm sau mới có thể gặp lại."

"Trẫm biết, ngươi đi đi." Tốc độ nói của Triệu Miên bất giác tăng nhanh, "Trẫm đi Cần Chính điện ......"

Hắn vừa quay người đi, cổ tay đã bị Ngụy Chẩm Phong nắm lại. Ngụy Chẩm Phong túm lấy hắn không cho hắn đi, cúi đầu nhìn kỹ biểu tình của hắn, giọng điệu bất đắc dĩ: "Đừng giả vờ nữa Miên Miên, rõ ràng là không vui mà giả vờ bình tĩnh cái gì, có bực tức thì xả ra, nhân lúc ta ở đây còn có thể dỗ dành ngươi một chút."

Lông mi Triệu Miên run rẩy, quay mặt đi: "Trẫm không giả vờ."

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Thôi đi, bổn vương sẽ không bao giờ ngã hai lần ở cùng một chỗ."

Cảnh tượng lần trước Triệu Miên giả vờ bình tĩnh tiễn y đi, rồi sau khi y đi thì một mình lẳng lặng phát cáu, vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí, y vừa nghĩ đến là cảm thấy khó chịu, muốn quên cũng không quên được.

Triệu Miên thỏa hiệp thừa nhận: "Trẫm đúng là không nỡ rời xa ngươi, nhưng cũng không đến nỗi vì thế mà tức giận."

Ngụy Chẩm Phong hơi nhướng mày: "Được, ngươi nói ngươi không tức giận, vậy ngươi chứng minh cho ta xem, bây giờ lên giường với ta đi."

Triệu Miên mặt đơ ra: "Ngươi có bệnh hả."

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Vừa khéo để ta xem thử tối hôm qua rốt cuộc có phải làm bốn lần không. Nếu đúng, sẽ có một chút khác biệt, ta chắc chắn có thể nhận ra."

Triệu Miên chụp lấy thanh Kinh Hồng Kiếm ở bên cạnh, tức giận rút kiếm: "Cút về Bắc Uyên của ngươi!"

Ngụy Chẩm Phong cứ thế bị Triệu Miên đuổi ra khỏi Vĩnh Ninh cung, trước khi rời đi còn tìm cơ hội hôn lên trán vị hoàng đế đang tức giận muốn chém người.

Kỷ Xung đã đợi rất lâu ở bên ngoài Vĩnh Ninh cung, cuối cùng cũng đợi được Vương gia nhà mình. Vương gia không đi ra bằng cổng chính, mà là nhảy qua cửa sổ, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, giống như một thiếu niên đang thoải mái vui đùa.

Nhưng khi hai chân y vừa chạm đất, cánh cửa sổ phía sau đóng sầm lại, nụ cười trên mặt y trong nháy mắt thu lại sạch sẽ, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm xuống, đè nén cảm xúc mất mát chịu đựng.

Kỷ Xung thử gọi thăm dò: "Vương gia?"

Ngụy Chẩm Phong bình ổn lại cảm xúc, vẻ mặt khó phân biệt: "Đi, về Bắc Uyên."

Kỷ Xung nhìn thấy bóng người đứng sau cửa sổ, hỏi: "Ngài không quay đầu nhìn một chút sao?"

"Không, nhìn thêm nữa sẽ không thể đi nổi." Ngụy Chẩm Phong kiên quyết dứt khoát: "Lập tức xuất phát, đi sớm về sớm."

Triệu Miên đứng sau cánh cửa sổ đóng kín, một tay cầm kiếm, một tay nhẹ nhàng phủ lên bụng mình.

Cảm nhận được sức sống của vật nhỏ trong bụng, Triệu Miên hừ lạnh: "Đêm qua kêu ngươi cử động thì ngươi sống chết không chịu, bây giờ ngược lại cử động thoải mái."

Lại thêm một cơn co giật thật nhẹ nữa, giống như một con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh. Có lẽ hắn không phải là người duy nhất không nỡ chia tay với Ngụy Chẩm Phong.

"Ngươi đừng cử động nữa." Triệu Miên khẽ thở dài một tiếng, "Phụ hoàng cũng không muốn y rời đi."

Nhưng không muốn thì cũng không có cách nào.

Ngụy Chẩm Phong và hắn, xưa nay đều không phải là người bỏ qua đại cục vì tình yêu trai gái. Lúc bên nhau cố gắng tận hưởng, lúc xa nhau, cứ làm tốt những việc phải làm của mình, sau đó ...... mong chờ lần gặp tiếp theo.

"Còn sáu tháng nữa, ngươi tốt nhất tiếp tục ngoan ngoãn như vầy." Triệu Miên nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng, "Đừng làm phụ hoàng mệt mỏi."

***

Đã qua bốn tháng, hắn đã bước vào ba tháng giữa thai kỳ. Hắn gần như không có những triệu chứng mang thai sớm thường thấy trong bốn tháng đầu, Bạch Du cũng phải khen đây là một bảo bối biết thương người khác. Bạch Du còn nói sau bốn tháng, bảo bối sẽ lớn nhanh hơn trong bụng hắn, lúc đó hắn muốn giấu bụng cũng không thể giấu được nữa.

Triệu Miên không thể không bắt đầu suy nghĩ làm thế nào giải thích lai lịch của đứa trẻ này cho các phụ thân và toàn thiên hạ. Cách làm của phụ hoàng hắn hồi đó có lẽ đáng để tham khảo.

Bí dược sinh con của Đông Lăng cực kỳ trân quý hiếm gặp, đừng nói đến những nơi khác, cho dù ngay tại Đông Lăng cũng chỉ có hoàng thất và gia đình quyền quý mới có thể sở hữu. Vì vậy, đối với hầu hết người dân Nam Tĩnh, chuyện nam nam sinh con vẫn chỉ xuất hiện trong thoại bản và tin đồn.

Nam Tĩnh có nhiều văn nhân, những văn nhân này đọc sách thánh hiền, một số luật lệ lễ nghi cổ xưa đã ăn sâu bắt rễ trong não bọn họ. Theo quan điểm của bọn họ, mang thai sinh con vốn nên là việc của nữ tử, nam tử sinh con là chuyện không thể nào hiểu được, nói gì đến vua một nước lại tự mình sinh con.

Sau khi phụ hoàng sinh ra hắn, để chặn miệng dư luận, chưa bao giờ nói rõ hắn là con của ông và Thừa tướng. Lời của phụ hoàng nói với cái đại thần là: Dù sao đi nữa Thái tử cũng là con ruột của Trẫm, về phần "mẹ ruột" của Thái tử, các ngươi đừng hỏi, Trẫm lười nói.

Lúc đầu, mọi người đều tin vào lời nói này, bí ẩn về mẹ ruột của Thái tử từng trở thành một trong mười bí ẩn hàng đầu ở Nam Tĩnh. Vài năm sau, Thái tử càng lớn càng giống Tiêu thừa tướng, Nhị hoàng tử cũng ra đời. Nhị hoàng tử nhỏ tuổi không biết gì, trong một lần nào đó đã lỡ miệng trước mặt tất cả bá quan văn võ, vừa giơ tay đòi ẵm vừa gọi cha với Tiêu thừa tướng ở bên cạnh, rốt cuộc mọi người mới xác định được "mẹ ruột" của Thái tử là ai.

Tiếp sau đó, một nhà bốn người này cũng không thèm giả vờ nữa, Triệu Kỳ càng là thái độ "À, đúng đúng đúng, Miên Miên và a Lâm chính là do Trẫm và Thừa tướng cùng sinh ra. Thế nào, không phục muốn làm phản à". Thế là, thân thế của Thái tử và Nhị hoàng tử trở thành bí mật được ngầm hiểu trong hoàng cung Nam Tĩnh.

Tuy nhiên, không phải đại thần nào cũng có thể chấp nhận kết quả này. Việc hoàng đế đích thân hạ sinh một đứa con cho Tiêu Thế Khanh khiến toàn bộ Ngự sử đài bùng nổ, một vài lão Ngự sử đức cao vọng trọng than trời khóc đất, đau khổ không muốn sống, ngày ngày lên án mạnh mẽ gian thần mê hoặc nhà vua, cưỡng bức Bệ hạ sinh ra hoàng tự mang dòng máu Tiêu gia cho y, mưu đồ cướp nước!

Triệu Kỳ bị những tiếng than khóc của những lão thần này ngày đêm quấy nhiễu. Làm thì chắc chắn không thể làm gì, quy định của tổ tiên Nam Tĩnh không cho phép giết ngôn quan, vì chút chuyện nhỏ này cũng không cần thiết. Ông đành phải bất đắc dĩ tỏ ý: Trẫm dù sao cũng đã sinh con rồi, các ngươi chung quy không thể kêu Trẫm nhét Thái tử và Nhị hoàng tử vào bụng trở lại được đúng không.

Ngự sử: Tiêu Thế Khanh dã tâm lang sói, Bệ hạ ngàn vạn lần không thể để một đứa con có huyết thống của y kế thừa ngai vàng. Nếu không, giang sơn Nam Tĩnh sau này không biết sẽ là họ Triệu hay họ Tiêu đâu!

Triệu Kỳ: Cho nên các ngươi muốn thế nào?

Ngự sử: Bệ hạ nên tuân theo truyền thống, lập nữ tử làm hậu làm phi, để các nàng ấy vì Bệ hạ khai chi tán điệp!

Triệu Kỳ: Nhưng Trẫm không lên được đối với nữ tử.

Ngự sử: ......

Cứ thế, các ngự sử bị ép phải chấp nhận sự thật trong nước mắt.

Tiền lệ của phụ hoàng đã mang lại cho Triệu Miên một số nguồn cảm hứng nhất định. Ban đầu hắn dự định sinh đứa bé ra trước, đến lúc đó hắn tuỳ tiện đối phó vài ba câu với lời kêu gào của các ngự sử ngôn quan. Không ngờ, các ngự sử cũng tiến bộ thăng cấp, bọn họ đã học được bài học đau thương, cho dù phải liều cái mạng già này, cũng phải đưa tân đế trở lại đúng đường ngay, để hoàng thất Nam Tĩnh vẫn vang vọng càn khôn.

Khi Triệu Miên còn là Thái tử, nhiều đại thần vì để tránh cho hắn đi vào con đường cũ của phụ hoàng, đã từng nhiều lần thúc giục Thánh thượng chọn ra một Thái tử phi phù hợp cho Thái tử. Nhưng Thánh thượng nói: Trẫm không làm. Bọn họ đành phải từ bỏ.

Vất vả đợi đến khi Thái tử lên ngôi, cuối cùng bọn họ cũng có thể bắt đầu một vòng khuyên răn mới, hễ rảnh rỗi là lại dâng bản tấu lên Triệu Miên, nhắc nhở hắn nên lập hậu.

Triệu Miên phê bút son trả lời: Bàn sau.

Các ngự sử: "Bàn sau" cũng tốt nha, ít nhất không phải là "Trẫm không làm", Nam Tĩnh bọn họ cuối cùng cũngsẽ có một Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ nghiêm túc đàng hoàng.

Một câu bàn sau này đã trì hoãn chuyện đó cho đến tận tháng 10. Lúc này đã qua lập đông, Thượng Kinh bắt đầu trở lạnh, các triều thần mặc quan phục dành riêng cho mùa đông. Long bào của Triệu Miên cũng dày thêm mấy lớp, bình thường gặp gỡ các đại thần, hắn cứ ngồi sau long án, vừa khéo che được cái bụng; Nếu phải đi ra ngoài, hắn liền khoác một chiếc áo choàng lớn có thể che kín cả người hắn. Nhưng trong lòng Triệu Miên biết rất rõ, hắn không thể che giấu được tất cả mọi người.

Từ sau khi người một nhà cùng nhau đón Tết Trung thu vào ngày rằm tháng 8, phụ hoàng đã mang tổ mẫu và muội muội đến ở tại Yến Hoà Viên. Sau đó phụ hoàng thường mời hắn đến dùng bữa ở Yến Hoà Viên, nhưng hắn lấy cớ việc nước bận rộn để khéo léo từ chối. Phụ hoàng thông cảm hắn bận rộn, bị uyển chuyển từ chối vài lần, nói: "Con cứ ở nguyên trong cung không cần di chuyển, phụ hoàng sẽ đến hoàng cung gặp con."

Sau khi Triệu Miên nhận được tin tức, biết rằng ngày này cuối cùng cũng đã đến.

Chưa cưới đã mang thai, hắn sợ rằng sẽ bị các phụ thân mắng chết.

Triệu Miên tâm tình nặng nề, ba người trong Vĩnh Ninh cung ngồi vây quanh hắn, ngươi một câu ta một lời để an ủi hắn.

Bạch Du: "Thượng hoàng và Thừa tướng sớm muộn gì cũng sẽ biết, Bệ hạ chủ động thông báo, Tiêu thừa tướng nhất định sẽ thông cảm."

Chu Hoài Nhượng: "Đúng vậy đúng vậy, Thượng hoàng thương Bệ hạ như vậy, bất kể Bệ hạ làm gì ngài ấy cũng sẽ ủng hộ."

Thẩm Bất Từ: "Ảnh Vương Điện hạ có lẽ sẽ phát điên mấy ngày."

"Đừng nói nữa." Triệu Miên nhíu nhíu mi tâm, "Thay quần áo cho Trẫm."

Gia yến được tổ chức tại Ủng Hoa cung. Ba người đưa Bệ hạ đến tận cửa, Bệ hạ dừng chân lại, nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt kiên định, ưỡn ngực ngẩng đầu bước vào, bóng lưng mang chút cảm giác bi tráng như thể coi cái chết tựa lông hồng.

Khi Triệu Miên đến, Triệu Kỳ, Tiêu Thế Khanh và Triệu Lâm, ba cha con đang trò chuyện. Nhìn thấy đứa con trai hơn một tháng không gặp cuối cùng đã đến, Triệu Kỳ cười híp mắt vẫy vẫy tay: "Miên Miên nhanh lại đây, chỉ đợi con thôi đó."

Triệu Miên theo bản năng trì hoãn lời thổ lộ: "Muội muội đâu."

"Con bé đang ở chỗ tổ mẫu." Tiêu Thế Khanh nói, "Ngồi đi."

Triệu Miên do dự một lúc, gật gật đầu. Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay run rẩy tháo sợi dây áo choàng, cởi chiếc áo choàng che bụng mình ra.

Ánh mắt của ba người đồng loạt rơi lên bụng Triệu Miên.

Tiêu Thế Khanh: "......"

Triệu Kỳ: "......"

Triệu Lâm cười ha ha nói: "Hoàng huynh, huynh thực sự đã béo lên nhiều nha."

Triệu Miên ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, nhìn một bàn toàn thức ăn ngon, vừa run run vừa bình tĩnh nói: "Năm sau, trong gia yến lại phải thêm một đôi đũa nữa."

Im lặng, một sự im lặng chết chóc.

Tiếp theo chính là một trận gà bay chó sủa, chó sủa gà bay, tình cảnh lập tức vô cùng hỗn loạn.

Hàn ý trên người Tiêu Thế Khanh thật đáng sợ: "Ngụy Chẩm Phong hiện tại đang ở đâu."

Triệu Kỳ suy sụp: "Miên Miên, ngươi mới bao lớn, bản thân ngươi vẫn là một đứa trẻ đó!"

Triệu Lâm hoàn toàn phát điên: "Ahhhhhh ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro