Chương 91: Chúng ta đã có một chuyện hối hận rồi, ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~ Chúng ta đã có một chuyện hối hận rồi, ta không muốn lại có thêm một chuyện thứ hai ~~

------------------------------------------

Vì Vĩnh Ninh cung và Ung Hoa cung chỉ cách nhau không quá hai bước chân, nên Nguỵ tần buộc phải sống dưới mí mắt của Tiêu thái hậu.

Ngụy Chẩm Phong mỗi ngày dậy còn sớm hơn gà. Sau một phen tắm rửa ăn mặc nghiêm túc, y bế tiểu hoàng tử đi đến Ung Hoa cung để thỉnh an Triệu Kỳ và Tiêu Thế Khanh, danh nghĩa mỹ miều là để không bỏ lỡ việc tỏ lòng hiếu thảo lẫn việc đưa đứa nhỏ đi dạo.

Tiểu hoàng tử không có ý kiến gì đối với chuyện này. Đại sự cuộc đời của đứa trẻ sơ sinh chỉ có ăn và ngủ, ngủ trong nôi hay ngủ trong vòng tay phụ thân đều như nhau. Hơn nữa, theo quan sát sơ bộ của Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong, Triệu Phồn hình như là một tiểu bảo bối thích hoạt động ngoài trời, mỗi lần ra ngoài đều sẽ mở đôi mắt to tròn của nó tò mò nhìn xung quanh, sau khi về cung sẽ bú sữa nhiều hơn một ít.

Tiêu Thế Khanh cũng không có ý kiến gì. Ông dậy rất sớm, lúc Ngụy Chẩm Phong mang tiểu hoàng tử đến thỉnh an, ông ​​cũng sắp phải lên triều hoặc đến Cần Chính điện. Trước khi bắt đầu một ngày bận rộn có thể gặp được tiểu hoàng tử một chút, rồi dạy dỗ Nguỵ Chẩm Phong vài câu, thực sự khiến tâm tình trở nên rất tốt.

Nhưng Triệu Kỳ đối với việc thỉnh an này rất có ý kiến. Ông căng da đầu chống chọi vài ngày, nhưng vẫn là nhịn không nổi bí mật gặp Triệu Miên nói chuyện riêng.

"Miên Miên, con nhanh kêu Nguỵ Chẩm Phong đừng đến thỉnh an cha nữa." Triệu Kỳ ủ rũ tố khổ với con trai, "Vất vả mãi cha mới về hưu, chỉ vì muốn buổi sáng có thể ngủ thêm một lát. Nguỵ Chẩm Phong ngày nào cũng ăn mặc lộng lẫy đến Ung Hoa cung, ta còn phải rời giường sửa soạn gặp y, đây là muốn mạng của phụ hoàng á."

Triệu Miên nói: "Ngụy Chẩm Phong nói rằng y đang thể hiện lòng hiếu thảo với cha."

Triệu Kỳ cười giễu nói: "Thôi dẹp đi, nếu y thật sự muốn thể hiện lòng hiếu thảo không bằng đợi đến sinh nhật của ta hát bài《Cha》cùng với con."

"Bài《Cha》á?" Triệu Miên tràn đầy tò mò muốn biết, "Phụ hoàng, đây là bài hát sao?"

(Link bài Cha: )

"...... Tóm lại, cha không quan tâm Ngụy Chẩm Phong đối với cha thế nào, cha chỉ quan tâm y đối với con và Phồn Phồn thế nào thôi."

Triệu Miên áy náy với phụ hoàng, bèn miễn cho Ngụy Chẩm Phong việc thỉnh an sáng và tối.

Ngụy tần bớt được một việc, thời gian rảnh rỗi dùng vào chuyện "phục vụ" Thánh thượng, hở một chút là tìm lý do chạy đến Cần Chính điện, lý do hôm nay là tiểu hoàng tử muốn ăn điểm tâm với phụ hoàng. Ngụy Chẩm Phong một tay ẵm tiểu hoàng tử, một tay bưng điểm tâm, đường hoàng xuất hiện ở lối vào Cần Chính điện.

Giang Đức Hải nhìn thấy y, áy náy nói: "Vương gia đến thật không đúng lúc, Hoàng thượng đang ở bên trong gặp gỡ Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa của kỳ thi này."

Ngụy Chẩm Phong hiểu rõ, y biết Triệu Miên gần đây bận rộn với kỳ thi mùa xuân.

"Nam Tĩnh nhân tài vô số, quy tụ tinh hoa, quả thực khiến người khác ghen tị nha." Ngụy Chẩm Phong thản nhiên nói, "Bổn vương nghe nói Nam Tĩnh chọn Thám Hoa ngoại trừ chú trọng văn chương, còn có yêu cầu nhất định về ngoại hình, có chuyện này hay không?"

"Đó là chuyện từ rất lâu rồi, khi Thái thượng hoàng còn tại vị Nam Tĩnh đã không có quy tắc này nữa." Giang Đức Hải cười nói thêm vài câu, "Nhưng mà, Thám hoa mới của chúng ta quả thực là một nhân tài, trên Quỳnh Lâm yến đã sáng tác nhiều bài thơ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng rất tán thưởng tài văn chương của hắn đấy."

Ngụy Chẩm Phong "Ồ" một tiếng, nhìn vào trong triều, tiểu hoàng tử trong vòng tay y cũng theo ánh mắt phụ thân đảo mắt nhìn qua. Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Bản vương so với Thám hoa thì thế nào?"

Giang Đức Hải vội vàng nói: "Vương gia là nhân tài cái thế, người thường tuyệt đối không thể so sánh."

Ngụy Chẩm Phong cười lớn: "Lời nói này của Giang công công, bổn vương rất thích nghe, nhưng Thám hoa của Nam Tĩnh cũng không phải là người thường."

Giang Đức Hải hối hận vì tật lắm lời của mình. Năm đó ông cũng từng chứng kiến ​​cảnh tượng ghen tuông ngoạn mục trong cung, nghĩ hẳn là sống cuộc sống yên ổn quá lâu rồi, ông đã quên mất có một số chuyện không nên nói trước mặt vị nam phi có tính chiếm hữu cực cao này.

Giang Đức Hải đang phát sầu, thì ba vị đứng đầu kỳ thi mới lần lượt bước ra từ Cần Chính điện. Trên mặt của những người tài vừa được diện thánh đều mang theo vẻ tôn sùng và kính sợ tuyệt đối, khi bọn họ nhìn thấy chàng thanh niên đang ẵm đứa bé ở lối vào, tất cả đều sửng sốt.

Chàng thanh niên thân hình cao ráo, mặc một bộ hoa phục trang trọng không nhìn ra ​​chức vụ, rõ ràng là dung mạo tuấn mỹ hiếm thấy trên thế gian, lại ẵm một đứa bé sơ sinh trong vòng tay.

Y dường như không hề cảm thấy một đại nam nhân ẵm đứa bé sơ sinh ở bên ngoài Cần Chính điện là có gì không thoả đáng, cử chỉ phóng khoáng tự do, khí chất thế mà hơn xa những tài tử phong lưu cầm quạt xếp, có thể khiến nữ tử quăng đầy một xe trái cây (dựa theo giai thoại về Phan An) ở Thượng Kinh.

Còn đứa bé trong vòng tay y, sinh ra phấn điêu ngọc trác, có đôi mắt gần như giống hệt y.

Nhìn hình ảnh Ngụy Chẩm Phong và ba người trong cùng một khung cảnh, Giang Đức Hải không khỏi thầm thở dài, vừa rồi ông thật sự không phải nịnh nọt Ngụy tần. Thám hoa dù có tuấn tú tài giỏi đến đâu, so với người nào đó được sủng ái nhất hậu cung, vẫn kém hơn không chỉ ba phần. Điều càng vô lý hơn là, đây còn là trong tình huống y đang ẵm con.

Ngụy Chẩm Phong nhìn thoáng qua đã nhận ra ai là vị Thám hoa đã sáng tác thơ cho Triệu Miên. Y quét mắt nhìn đối phương hai lần, nhận ra mình hoàn toàn không cần phải để tâm đến một nhân vật bé nhỏ thế này, bèn khách khí khẽ gật đầu một cái, không đợi Giang Đức Hải thông báo, ẵm con trai đi thẳng vào trong điện.

Ba người dõi theo bóng lưng của y, đưa mắt nhìn nhau. Bảng nhãn không nhịn được hỏi: "Giang công công, vị vừa rồi là ai vậy?"

Giang Đức Hải cười nói: "Đương nhiên là tiểu hoàng tử của chúng ta."

Thám hoa hỏi: "Vị công tử trẻ tuổi ẵm tiểu hoàng tử kia lại là ai .....?"

Giang Đức Hải cười không đáp.

Trong Cần Chính điện, Triệu Miên vẫn đang bận rộn. Hắn nghe thấy tiếng ê a của tiểu hoàng tử, biết ngay Ngụy Chẩm Phong lại mang con trai đến "quấy rối" mình.

Ngụy Chẩm Phong thò đầu vào: "Đang bận à?"

Triệu Miên xem tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên: "Ừ."

Ngụy Chẩm Phong tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, Giang Đức Hải lập tức mang đến một cái nôi. Ngụy Chẩm Phong đặt tiểu hoàng tử vào, lắc lắc bàn tay bé xíu tròn ủm của tiểu hoàng tử, nói: "Triệu Phồn, ngươi xem phụ hoàng của ngươi kìa, chúng ta đặc biệt đến gặp hắn, hắn chỉ đáp lại chúng ta một chữ 'Ừ'. Thái độ không thèm tiếp lời, coi thường mọi người như nhau này thực sự đang ăn mòn cha ngươi đến chết đó."

Triệu Miên liếc nhìn Ngụy Chẩm Phong một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi rất rảnh phải không, Ngụy tần."

"Sao có thể." Ngụy Chẩm Phong cười nói, "Ngươi và Phồn Phồn chính là việc của ta nha."

Bàn tay cầm bút của Triệu Miên chợt khựng lại, đầu bút loang ra một vết mực màu đỏ nhạt trên cuốn tấu chương.

Ở Bắc Uyên còn có vô số chuyện đang chờ Ngụy Chẩm Phong xử lý. Mà ở Nam Tĩnh, chuyện của Ngụy Chẩm Phong dường như chỉ có hắn và tiểu hoàng tử.

Nguỵ Chẩm Phong đã ở Thượng Kinh được một tháng. Trong một tháng này, không dưới năm bức mật thư từ Bắc Uyên đã được gửi đến tay Ngụy Chẩm Phong, những bức thư trả lời của Ngụy Chẩm Phong cũng ngày càng càng dài hơn.

Mấy ngày trước, hắn từ Quỳnh Lâm yến trở về cung sớm, nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong một mình đối mặt với bức mật thư vừa được Bắc Uyên gửi đến, cau mày trầm tư rất lâu, hắn cũng đứng ở cửa nhìn Nguỵ Chẩm Phong rất lâu.

Đến khi hắn làm như không có chuyện gì bước vào, Ngụy Chẩm Phong cũng không biết đã giấu bức mật thư ở chỗ nào, cười hỏi hắn có phải đã uống rượu không, thậm chí còn ghé sát vào cổ hắn ngửi xem có mùi rượu trên người hắn hay không.

Ngụy Chẩm Phong hiếm khi nhắc tới Bắc Uyên trước mặt hắn, như thể trong đầu trong mắt y chỉ có hắn và tiểu hoàng tử. Nhưng hắn hiểu Ngụy Chẩm Phong, hắn biết Ngụy Chẩm Phong chưa bao giờ là người sẽ bỏ bê đại sự quốc gia.

Ở nơi hắn không nhìn thấy, Ngụy Chẩm Phong thế nhưng vẫn đang cố hết sức kiểm soát Bắc Uyên.

Nghĩ đến đây, Triệu Miên ngừng viết nhìn Ngụy Chẩm Phong.

Ngụy Chẩm Phong cũng đang nhìn hắn, đột nhiên thốt ra một câu: "Triệu Miên, ngươi sẽ luôn thích ta, phải không?"

Lồng ngực Triệu Miên nghẹn một cái, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang lo được lo mất.

Ngụy Chẩm Phong hỏi ra câu này, là ....... lại sắp rời đi đúng không.

Ngụy Chẩm Phong nhận ra sự khác thường của Triệu Miên, lập tức đi về phía Triệu Miên.

"Sao vậy?" Y cúi người xuống trước long ỷ, một tay nâng mặt Triệu Miên lên, "Sao đột nhiên không vui, mặt xị xuống rồi."

Triệu Miên nhẹ giọng nói: "Có phải ngươi lại sắp đi không."

Ngụy Chẩm Phong đột ngột sững sờ, y không ngờ một câu nói đùa của mình lại có thể khiến Triệu Miên nghĩ ngợi lung tung đến như vậy. Ngụy Chẩm Phong che giấu sự đau lòng, bày ra vẻ mặt tươi cười: "Không có, ngươi đang nghĩ cái gì."

Triệu Miên cười khẩy: "Ngươi hỏi ta câu hỏi này, không phải chỉ vì muốn nhận được câu trả lời ta sẽ luôn thích ngươi, sau đó yên tâm trở về Bắc Uyên hay sao?"

Ngụy Chẩm Phong vội vàng giải thích: "Không phải, ta chỉ là ......"

"Ừm." Triệu Miên kiên định nhìn Ngụy Chẩm Phong, "Ta sẽ luôn thích ngươi. Ngươi đi đi, chỉ cần ngươi quay lại, ta có thể đợi thêm một lần nữa —— Ta có thể đợi thêm nhiều lần nữa, chỉ cần ngươi quay lại."

Ngụy Chẩm Phong khá cảm động: "Miên Miên ......"

Triệu Miên cười khẽ: "Bây giờ ngươi hài lòng chưa?"

"Hài lòng muốn chết." Ngụy Chẩm Phong cúi đầu hôn Triệu Miên một cái, sau đó lại nói lời thiếu đánh: "Thật ra ta muốn hỏi, nếu như ta bị huỷ dung thì ngươi có còn thích ta không?"

Triệu Miên: "......?"

"Sau khi vết thương lành lại, mỗi ngày ta đều phải bị Phù Tư chỉ điểm. Ông ấy xuống tay hoàn toàn không lưu tình, trên người ta đã bầm tím rất nhiều chỗ." Nguỵ Chẩm Phong than vắn thở dài, "Nếu tiếp tục thế này, không biết khi nào trên mặt cũng sẽ bị thương á."

Vẻ mặt của Triệu Miên trở nên phức tạp, hình như hắn biết Nguỵ Chẩm Phong muốn làm gì rồi.

Ngụy Chẩm Phong khẩn cầu: "Cho nên Miên Miên, ngươi có thể giúp ta cầu xin Tiêu thừa tướng, kêu Phù Tư xuống tay nhẹ nhàng một chút được không."

Cái quái gì đây hả, hắn sắp chịu hết nổi rồi, Ngụy Chẩm Phong chỉ là vì chuyện này sao?

Triệu Miên cạn lời một hồi, nói: "Người luyện võ va va chạm chạm là chuyện rất bình thường, chẳng lẽ ngươi không muốn tiến bộ sao."

"Xem ra Bệ hạ không bằng lòng ban ân huệ này rồi. Bỏ đi bỏ đi, ai biểu ta chỉ là Tần vị hèn mọn." Ngụy Chẩm Phong tâm tình ủ rũ, "Thái hậu coi thường ta là chuyện bình thường."

À ha, mất nửa ngày, cuối cùng lại là một trò khổ nhục kế.

"Được rồi đừng giả vờ nữa," Triệu Miên nói, "Trẫm khôi phục Phi vị cho ngươi là được chứ gì."

Ngụy Chẩm Phong cười rạng rỡ: "Bệ hạ thật ngoan."

Triệu Miên không vui: "Đáng lẽ người phải nói 'Tạ chủ long ân'."

"Tạ chủ tạ chủ." Ngụy Chẩm Phong nói qua loa: "Nhưng, nếu đã nói về chuyện trở lại Bắc Uyên ...... ngươi có bằng lòng cùng ta trở về Bắc Uyên ở một tháng không?"

Triệu Miên hơi ngẩn ra.

"Còn nhớ ước định của ngươi và ta không." Ngụy Chẩm Phong nói, "Ta từng nói, ngày ta giết vua giết cha, hy vọng ngươi có thể ở bên cạnh ta. Sở dĩ ta giữ tính mạng của Ngụy Chiếu Tu đến hôm nay, cũng là vì muốn cùng ngươi hoàn thành bước cuối cùng này."

Không đợi Triệu Miên phản ứng, Ngụy Chẩm Phong lại nói: "Chuyện này ta đã thảo luận với các phụ thân của ngươi, bọn họ nói chủ yếu tuỳ vào mong muốn của ngươi."

Trên thực tế, Triệu Kỳ cực kỳ hy vọng Triệu Miên có thể đi ra ngoài một chuyến. Tâm trạng sau sinh của Triệu Miên vô cùng không ổn định, có một dạo ông lo lắng Triệu Miên sẽ rơi vào trầm cảm. Cuối cùng cũng đợi được Ngụy Chẩm Phong đến, tình trạng của Triệu Miên chuyển biến tốt hơn, không bằng nhân dịp thời tiết mùa xuân tháng 3 đang đẹp, để đôi trẻ đi một đường từ Nam ra Bắc, coi như kỳ nghỉ thai sản.

"Ta đã nghĩ đến việc mang Phồn Phồn cùng trở về, nhưng nó mới hai tháng tuổi, thật sự không thích hợp đi xa." Ngụy Chẩm Phong nói, "Phồn Phồn ở trong cung có các phụ thân của ngươi và nhũ mẫu chăm sóc, sẽ không có chuyện gì. Việc triều chính giao cho Tiêu thừa tướng thì ngươi có thể yên tâm."

Triệu Miên trầm mặc không nói.

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Đương nhiên, ngươi không muốn đi cũng không sao, ta có thể mang người đến Nam Tĩnh để giết."

Triệu Miên lắc đầu: "Chúng ta đã có một chuyện hối hận rồi, ta không muốn lại có thêm một chuyện thứ hai." Hắn hạ quyết tâm, "Ta cùng ngươi đi chuyến này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro