Hai kẻ cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai kẻ cô đơn

Tác giả: ruarua (N.T.H)

Nó lặng lẽ dạo bước trong sân trường vắng. Hôm nào cũng vậy, nó cố tình ngồi lại để làm thêm vài bài tập nữa và cho đến khi những tiếng ồn ào dứt hẳn thì nó lại dọn tập sách vào cặp, nhưng nó không đi về mà đi ra sân

sau trường nó. Và bây giờ nó đang nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Chiều nay trời đẹp quá. Từng gợn mây hồng vắt ngang bầu trời vàng rực. Từng cơn gió đua nhau làm khuấy động những tán lá phát ra những âm

thanh rì rào êm ả. Một lại chiếc xích đu gỗ quen thuộc. Trong trường học cấp 3 lại có một chiếc xích đu thì thật là lạ. Nó ngồi đấy ngắm nhìn không gian vắng lặng. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm nó hạnh phúc. Nó nhìn bâng quơ

và trên từng tán cây, phượng đã bắt đầu nở. Mùa hè sắp đến rồi ư. Lại một năm học nữa sắp qua. Ấy thế mà nó chẳng có cảm giác gì cả, bởi nó vào lớp, học và ra về. Nó chẳng nói chuyện với ai và nó cũng chẳng có bạn.

Không phải lớp của nó có cái kiểu mạnh ai nấy sống, lớp của nó sôi nổi và xôn xao lắm. Nhưng nó chẳng thích làm gì hơn là ra ngoài sân sau trường mỗi giờ ra chơi và ra về. Thế giới của nó thật tẻ nhạt và trong mắt nó

dường như điều gì cũng tẻ nhạt.

-          Sao mà xui quá vậy nè?

Nó khẽ nhìn ra đằng xa. Sao lại là cái tên mắc dịch đó. Hắn đang tìm kiếm cái gì đó, vừa tìm kiếm vừa kêu ca. Rồi nó lại tiếp tục nhìn về quãng trời kia. Biết bao lần nó nhìn về đấy mà vẫn không thấy chán. Cuối cùng, nó

cũng đứng dậy và bước ra về thì cái tên ôn thần đó đã gần sát bên cạnh nó và nhìn nó chăm chú. Nó bất ngờ và đơ ra. Nhìn hắn thì cũng đẹp trai lắm, hắn có đôi mắt hút hồn người và hắn cứ nhìn chằm chằm vào nó làm nó

không cách nào thoát khỏi. Nhưng rồi trái tim nó đập mạnh kéo nó thoát ra khỏi đôi mắt hắn.

-          Cậu làm gì mà nhìn tôi ghê vậy? – Nó chau mày và hỏi

-          À không có gì …… – Hắn ngại ngùng vừa xoa đầu vừa nói. Nhìn hắn bây giờ trông đáng ngố, đáng yêu lắm.

-          Vậy tôi đi về đây. – Nó định vùng chạy nhưng hắn nhanh chóng gọi nó lại.

-          Này. Nảy giờ cậu ngồi đây, cậu có thấy xâu chìa khóa nào không?

Ra là hắn tìm chìa khóa, nhưng sao lúc nảy hắn nhìn nó dữ vậy? Nó dừng lại trả lời hắn.

-          Tôi không thấy. – Rồi nó cất bước đi tiếp. Nhưng chỉ mới bước chân thứ ba thì hắn lại hỏi.

-          Cậu có thể tìm giúp tôi không? Nếu không tìm được thì chắc tối nay tui ngủ ngoài đường luôn đó.

Nó định bụng nói không được nhưng khi quay mặt lại nhìn hắn, không hiểu sao, nó đã gật đầu. Nó giúp hắn đi tìm xâu chìa khóa. Không biết hôm nay tại sao nó lại tốt với hắn thế không biết. Lần nào đi ngang lớp hắn nó

cũng đều bị hắn chọc ghẹo hết. Nhiều lần nó cũng điên lên vì bực tức hắn nhưng trong lòng nó lại thấy vui vui. Chẳng hiểu sao nhiều lúc nó thấy lạ lạ khi bị hắn chọc.

-          Cậu có chắc là nó rớt ở đây không? – Sau một hồi lâu tìm kiếm trong vô vọng, nó hỏi hắn.

-          Lúc ra chơi tui đánh nhau ở ngoài đây. Chắc là nó rớt khi ấy. – Nó nhìn hắn chăm chăm. Trời đất, đánh lộn mà hắn nói một cách nhẹ nhàng cứ như chuyện đó là chuyện bình thường hàng ngày của hắn.

-          Tại sao lại đánh nhau? – Chẳng hiểu sao nó lại hỏi vậy. Nhưng hắn lại mỉm cười, nụ cười của hắn đẹp quá và trái tim nó lại đập mạnh lần thứ 2.

-          Chẳng sao cả. – Rồi hắn vờ như tiếp tục tìm xâu chìa khóa. Thấy vậy nó cũng chẳng hỏi thêm gì.

Trời đã bắt đầu tối, nó và hắn đã tìm hết một tiếng đồng hồ rồi.

-          Cậu ở một mình à? – Bất chợt nó hỏi hắn.

-          À không …. Tôi ở với mẹ …. Nhưng hôm nay mẹ đi công tác rồi… Tuần sau mới về lận … – Nhìn mặt hắn có vẻ không vui. Nó cũng vậy, nó cũng không vui. Nó thì ở với ba nhưng ba nó dường như chẳng bao

giờ thấy về nhà. Mẹ nó thì đã mất lâu rồi. Chính vì vậy mà nó không muốn về nhà ngay khi vừa tan học. Vì nó biết, khi về đến nhà thì cũng chỉ có mình nó trong căn nhà vắng lặng đó thôi.

-          Thế cậu không sống với ba à?

-          Ba mẹ tui đã li dị lâu rồi. Giờ ba tui đã định cư ở nước ngoài rồi. – Vẻ mặt hắn buồn lắm. Từng lời hắn nói chứa đầy nổi đau.

-          Xin lỗi. – Nó nhìn hắn đầy ái ngại.

-          Chuyện cũng qua lâu rồi. Không có gì đâu. – Rồi hắn mỉm cười nhìn nó, nụ cười buồn nhưng trong đó là cả một sự cố gắng để người bên cạnh cảm thấy an lòng hơn.

-          Vậy cậu có nhà người quen nào ở gần đây không?

-          Không có. Từ khi ba mẹ tui li dị thì mẹ tui đã dọn về đây để sống, cho nên không có nhà người quen nào ở đây cả. Haizzzz …… Chẳng biết tối nay phải làm sao nữa …..Mà mấy hôm nữa cũng không biết tính sao

luôn …..

-          Thế cậu có biết nhà người bạn nào không?

-          Trong lớp tui không chơi với ai.

Tự nhiên nó thấy hắn giống nó quá. Nó cũng không có người bạn nào cả. Nó có vẻ trầm tư khi nghe hắn nói. Nó đang phân vân điều gì đó lắm. Hắn khẽ nhìn sang nó. Nó đang đăm chiêu suy nghĩ, nhìn thật dễ thương.

Đúng! Phải nói là rất dễ thương. Dễ thương hơn cả lúc nó ngồi trên xích đu, nhìn xa xăm một cách mơ màng. Hắn khẽ đưa tay vào túi quần, tay hắn mân mê xâu chìa khóa. Hắn mỉm cười một mình. Hắn nghĩ lại sự việc lúc

chiều. Hắn bỏ quên xâu chìa khóa trong ngăn bàn nên vội vã trở lại lớp. Hắn nhìn thấy nó đang đi vô thức trong sân trường. Gương mặt nó lạnh lùng lắm. Nhưng khi từng cơn gió thoảng qua, nó ngẩng mặt lên đón nhận.

Những làn gió khẽ vuốt mái tóc nó ngang qua một bên và trên môi nó một nụ cười xuất hiện, từ trên cao, trái tim hắn đập liên hồi. Nó học ở lớp bên cạnh lớp của hắn, ngày nào hắn cũng gặp nó, cũng chọc nó điên lên, cũng

chẳng biết vì sao hắn lại thích chọc mỗi mình nó như vậy; nhưng nhìn nó chiều nay, lần đầu tiên hắn thấy nó đẹp đến vậy. Và hắn đã giả vờ đi tìm xâu chìa khóa bị rơi. Bây giờ nhớ lại, đúng là hắn thật xấu xa. Tự nhiên bắt nó

đi tìm giúp hắn một thứ không cần tìm cũng thấy. Mà nó bị ghẹo quen rồi nên hôm nay chọc nó như vậy chắc cũng không sao đâu. Không hiểu nảy giờ nó đang đăm chiêu suy nghĩ về việc gì. Mãi một lúc nó mới nói.

-          Hay là cậu lại nhà tui ở vài hôm …. – Mặt nó đỏ cả lên. Còn hắn thì ngạc nhiên lắm.

-          Có làm phiền nhà cậu không? – Hắn ái ngại hỏi

-          Chỉ có mình tôi ở nhà. Nhưng nhà tôi cũng không được đẹp cho lắm.

-          Tui không có ý chê khen. Chỉ sợ làm phiền thôi. – Hắn vội vàng giải thích.

-          Không có gì đâu.

Trong lòng hắn có một niềm vui bất chợt. Hắn cùng nó bước trên con đường lộng gió, từng tán cây xào xạc đung đưa theo làn gió nhưng reo vui. Hắn cười thầm khi nghĩ tới việc nó đăm chiêu suy nghĩ có nên mời hắn về

nhà hay không. Hắn khẽ nhìn về phía nó. Từng cơn gió hất mái tóc của nó qua một bên để gương mặt dễ thương của nó hiện rõ lên. Trái tim hắn lại đập lần nữa. Hắn không biết cảm giác này là gì nhưng hắn thấy lo mà lại

cảm thấy vui. Điều gì đó gọi là …… HẠNH PHÚC ………

-          Mời cậu vào nhà.

Hắn ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy nhà nó. Đó là một ngôi nhà có kiểu thiết kế rất đẹp, rất lạ. Nhà được xây bằng gạch nhưng ngoại thất lại là gỗ chứ không phải là gạch men. Toàn bộ không gian bên ngoài được sơn

trắng. Mới nhìn thì tưởng là nhà gỗ, nhưng khi bước vào bên trong thì mới biết là không phải. Căn nhà nằm giữa một khu vườn trồng đủ loại hoa và một thảm cỏ xanh mơn trải khắp khu vườn trừ lối đi được làm từ xi măng

có dạng những miếng gỗ ghép sát. Điều hắn đặc biệt chú ý là chiếc xích đu trắng. Nhà nó cũng có một chiếc xích đu. Vậy tại sao nó lại không về nhà để ngồi mà lại ngồi ở trường. Bên trong căn nhà cũng được thiết kế rất

lạ. Nhà nó không rộng lắm nhưng lại làm cho hắn có cảm giác rất thoải mái.

-          Nhà cậu đẹp thật đấy. – Hắn nói với nó.

-          Là mẹ tôi thiết kế cả đấy. Mẹ tôi là một kiến trúc sư. – Nó nhìn về phía bức ảnh người phụ nữa rất đẹp được đặt ở nơi trang trọng nhất trong căn nhà.

-          Chắc cậu thương mẹ lắm. – Hắn nhìn vào đôi mắt đã ươn ướt của nó. Nó vội tránh mặt đi.

-          Cậu theo tôi lên lầu tắm rửa đi. – Rồi nó bước lên cầu thang. Hắn cũng bước theo nó. Nó mở cửa căn phòng bên trái. Trên lầu chỉ có hai phòng. Hắn đoán chắc phòng bên phải là của ba mẹ nó. Nó lại phía cửa sổ

và đẩy cái vách xuống. Và hắn không tin vào những gì hắn nhìn thấy. Kiến trúc của phòng này thật khác thường.

-          Sao? Sao? – Hắn ấp úng không nói nên lời. Nó cười thành tiếng. Và hắn lại đơ tập 2.

-          Thật ra từ bên ngoài đó chỉ là hình vẽ lên vách gỗ của cửa sổ. Và cái vách đó có thể đẩy xuống được. Và vô tình chổ cửa sổ khớp với cửa sổ của dưới lầu, thiết kế của vách cũng khớp với thiết kế dưới lầu.

Ra là vậy, và khi cái vách đó được hạ xuống thì cả một vùng trời rộng lớn sẽ được phô bày trước mắt hắn và cửa sổ thật xuất hiện, nó lớn gần bằng 2/3 tấm vách được nâng lên. Phía trước cửa sổ có một cái cây cao, tán

rộng che mát cho cửa sổ lớn. Ở giữa khoảng không gian cửa sổ có một chiếc bàn nhỏ và hai tấm thảm dày để hai bên. Nó lại ngồi ở một phía của tấm thảm và đưa chân ra ngoài. Nó chỉ hắn ngồi phía tấm thảm còn lại, bên

kia của chiếc bàn nhỏ. Hắn cũng làm giống như nó. Gió mát ơi là mát.

-          Chổ này là nơi tôi dùng để ngắm cảnh và uống trà đó. – Nó dang rộng tay, chân và hét lớn. Rồi nó mỉm cười nhìn hắn. Tim hắn lại đập nữa rồi. – Chắc cậu đang cười tôi phải không? Nhưng cậu làm thử đi. Cậu sẽ

thấy rất thoải mái. – Và như được ra lệnh. Hắn làm theo nó và hắn vô cùng thoải mái. Rồi hắn nhìn vào phía trong. Sát vách bên phải là chiếc bàn học của nó. Trên bàn được sắp xếp ngăn nắp, chính giữa bàn là một tấm

ảnh khác của mẹ nó. Bà đang ngồi làm việc, chắc có lẽ tấm ảnh này dùng để khuyến khích nó làm việc chăm chỉ như bà. Cạnh đó là một tủ quần áo. Phía bên trái gần cửa ra vào phòng là cửa nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh có bề

rộng bằng phân nửa khu vực hắn đang ngồi nhưng chiều dài lại bằng chiều dài phòng. Cũng phía bên trái này mà gần cửa sổ lớn hắn đang ngồi là một chiếc bàn quay mặt về phía cửa sổ, trên bàn là chiếc laptop và những

món đồ điện tử. Cuối cùng chỉ còn lại khoảng giữa khá rộng.

-          Cậu đang tìm cái gì à? – Nó đưa vẻ mặt thích thú nhìn hắn.

-          Thế cậu ngủ ở đâu? Cậu trải chăn ở đây mà ngủ à? – Hắn ngu ngơ hỏi hắn. Rồi nó bật cười.

-          Cậu không thấy bên ngoài này rộng mà lọt lòng lại nhỏ sao?

-          Đúng rồi ha. Sao ngộ quá vậy? – Điều hắn bâng khuâng chính là điều này.

-          Căn phòng này là căn phòng vuông. Nó được chia ra làm bốn. Phía bên phải chiếm ¼ là nhà vệ sinh, ở giữa chiếm ½ để sinh hoạt, còn ¼ bên trái để ngủ. – Lúc này hắn tròn xoe mắt. còn nó thì lại cười.

-          Vậy sao để đi vào chổ ngủ?

-          Theo tôi.

Nó lại gần chổ giữa của bàn học và tủ quần áo. Nó lòn tay vào bên trong. Và hắn một tiếng rắc. Và nó nhẹ nhàng kéo cái tủ quần áo che kín cửa ra vào phòng để lộ ra một cửa để đi vào ¼ còn lại của phòng. Hắn nhìn

xuống chân tủ thì thấy có bánh xe. Thật tình là hắn rất phục mẹ nó vì có ý tưởng xây nhà một cách kì lạ. Hắn từ từ bước vào trong theo nó. Trong này chỉ đặt một chiếc giường, ngoài ra không có gì cả.

-          Thôi cậu đi tắm đi.

-          Nhưng tui không có quần áo.

-          À quên. Cậu mặc quần áo của tôi đỡ nha. Chắc là hơi chật. – Rồi nó lại tủ quần áo lấy cho hắn một bộ quần áo. – Cậu tắm đi rồi xuống nhà ăn tối.

Hắn bước vào phòng tắm. Còn nó thì kéo chiếc tủ quần áo về chổ cũ, kéo vách cửa sổ lại rồi bước xuống dưới nhà. Nó nấu cơm và làm thức ăn. Nó thấy trong lòng vui vui một cách kì lạ. Nó chẳng bao giờ nói chuyện với

một người bạn trong lớp từ đầu năm đến giờ. Trong trường nó chẳng quen biết với ai ngoại trừ hắn, cứ hay chọc ghẹo nó chỉ vì một lần nó vô tình giẫm phải chân hắn. (Mà quên giới thiệu, nó và hắn đều đang học lớp 10.)

Thế mà hôm nay nó lại đi tìm chìa khóa giúp hắn, nói chuyện với hắn rất nhiều, dẫn hắn về nhà, chỉ cho hắn đủ thứ trong nhà và hơn hết là cười với hắn. Cũng đã lâu lắm rồi nó không cười, có lẽ là từ ngày mẹ nó mất cách

đây ba năm.

-          Chắc mẹ cậu đã tốn rất nhiều tâm huyết để thiết kế ngôi nhà này phải không? – Hắn bước xuống nhà với bộ đồ ngắn ngủn của nó, trông hắn bây giờ mắc cười lắm luôn. Nó không thể nhịn cười. – Có gì mà cậu cười

vậy? – Hắn vò đầu, ngố ơi là ngố.

-          Nhìn cậu mà quần áo của tôi mắc cười quá à.

-          Thôi đừng có cười nữa. – Hắn đỏ cả mặc.

-          Không cười nữa. – Nó quay lại với việc làm thức ăn. Một khoảng lặng sau đó nó mới lên tiếng – Mẹ tôi đã dồn hết tâm huyết cả ngày lẫn đêm để thiết kế ngôi nhà này, bà đã kiệt sức, bệnh nặng và qua đời khi ngôi

nhà vừa xây xong.

Không gian như chùn lại. Hắn cảm thấy day dứt khi hỏi nó điều đó. Vì trong câu trả lời của nó. Hắn nghe được cả sự nghẹn ngào và đau xót.

-          Này! Sao đứng đó hở. Sao không lại đây phụ tôi một tay. – Không hiểu sao hôm nay nó lại nói chuyện huyên thuyên như vậy. Lúc xưa nó cũng từng như vậy. Và thật kì lạ là ở gần hắn, nó lại cảm thấy bình yên.

-          Thơm quá! – Nó giật cả mình. Hắn đứng sau lưng nó, mặt hắn gần sát mặt nó. Hắn đang ngửi món nó đang làm. Tim nó đập liên hồi.

-          Cậu làm gì vậy hở. Người hù người dễ chết lắm đó. Thôi dọn chén đi rồi ăn cơm.

-          Ok. – Hắn hớn hở đi chuẩn bị chén đũa. Tự nhiên trong đầu hắn lại có suy nghĩ “Sao giống như hai vợ chồng mới cưới vậy ta?”. Và mặt hắn đỏ cả lên khi nghĩ điều đó. Nhưng hắn lại thấy thích điều hắn vừa suy

nghĩ. Chắc hắn bị khùng rồi, sao lại có suy nghĩ như vậy chứ. Không lẽ hắn đã yêu nó. Bất chợt hắn nhìn nó và tim hắn đập thật nhanh. “Chậc! Thôi kệ! Thì yêu vậy!”

Nó đã làm xong bữa tối. Canh mồng tơi nấu tép, thịt bò xào với bông cải.

-          Nhìn thì ngon quá, ngửi thì thơm quá luôn, còn vị thì không biết sao?

-          Thì cậu nếm thử đi.

Hắn gắp thử vào cho vào miệng. Nó hồi hộp chờ đợi. Nhìn mặt nó căng thẳng chờ hắn nhận xét mà hắn thấy mắc cười ghê luôn.

-          Thấy sao hở? – Nó nôn nóng. Hắn nhắm mắt, nhai thêm vài cái rồi nuốt.

-          Không ngon như tui nghĩ. – Mặt nó xụ xuống. – Bởi nó ngon trên sức tưởng tượng của tui. – Nói rồi hắn cười khoái trá. Còn nó đỏ cả mặt lên.

-          Đúng là đáng ghét. Nói kiểu đó hả. – Tuy nói vậy nhưng nó cũng vui lắm. – thôi cậu ăn đi. Tui đi tắm rồi ăn sau.

Chưa đợi hắn nói gì thì nó đã bỏ lên phòng tắm. Hắn không ăn vội, hắn chờ nó tắm xong rồi cùng ăn. Và trong khi chờ đợi nhắn đi vòng quanh nhà nó tham quan. Còn nó thì ngồi trong phòng tắm mà cứ cười hoài. Chắc nó

bị điên rồi và người làm nó điên chính là hắn. Hắn có điều gì đó rất đặc biệt, ở gần hắn, nó thấy nó như là chính nó. Không biết cảm giác đó là gì nhưng sao đôi lúc tim nó lại đập mạnh như vậy. Không lẽ nó đã yêu hắn. Nó

đỏ cả mặt.

Tắm xong nó bước xuống nhà thì thấy hắn đang mỉm cười nhìn nó. Nó nhìn lên bàn thì biết hắn chưa ăn.

-          Sao cậu không ăn đi mà chờ tôi làm gì?

-          Chờ cậu ăn chung cho vui…. Hì hì …..

Bữa cơm đơn giản nhưng nó và hắn lại cảm thấy rất ấm cúng. Nó chợt nhận ra nó đã thích hắn rồi. Sau khi ăn xong, hắn giành rửa chén. Thế là nó đi pha hai tách trà. Sau đó, hắn và nó ngồi nơi cửa sổ lớn và tâm sự.

-          Cậu thường ở một mình như thế này à?

-          Ohm….. – Nó rút chân lên và ngồi bó gối. – Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác gia đình. – Tự nhiên hắn và nó đều đỏ mặt. Trời ơi nó nói gì vậy. Không lẽ nó nghĩ hai đứa giống hai vợ chồng sao. – Còn bình thường

thì cậu như thế nào? – Nó hỏi để cho qua chuyện lúc nãy.

-          Thì cũng một mình trong nhà. Ăn ở ngoài đường. Về nhà thì học bài rồi đi ngủ. Lâu lâu thì mẹ về nhà vài bữa. Hôm nay, tui vui lắm.

-          Vui vì điều gì?

-          Vì được ở cùng cậu. – Những lời nói vô thức đó sau khi được nói ra là cả một khoảng im lặng, bởi mặt cả hai đã trở thành quả cà chua chín.

-          Cậu buồn ngủ chưa? – Nó lại là người đánh trống lãng.

-          Cũng buồn ngủ tí. – Hắn ấp úng nói. Thật ra hắn chẳng buồn ngủ vì hắn mới uống trà xong. Nhưng ngại quá trời nên hắn nói buồn ngủ cho xong.

-          Vậy mình đi ngủ thôi. – Nói rồi nó cầm hai tách trà đem xuống dưới. Hắn ngồi trên đây tìm cách kéo vách cửa sổ lên. Và cuối cùng hắn cũng kéo lên được và hắn thấy vô cùng thú vị. Khi nó đi lên, nó không quên

mang theo một chiếc bàn chải cho hắn.

-          Cậu biết kéo nó lên à? – Nó bất ngờ khi thấy cái vách đã được kéo lên.

-          Uhm ….. hì hì …. – hắn lại xoa đầu nữa. Còn nó cũng nhoẻn miệng cười. Nó đưa cho hắn chiếc bàn chải.

-          Bàn chải của cậu nè.

-          Cảm ơn cậu.

Sau một hồi thì cả hai cũng vệ sinh cá nhân xong. Nó kéo cái tủ quần áo ra và đi vào trong. Hắn cũng chui vào theo. Cái giường vừa đủ cho hai đứa và hắn vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy trên trần nhà toàn là tranh vẽ.

Thấy hắn nhìn chăn chú lên trần nhà nó liền nói.

-          Những bức tranh này là mẹ tôi dạy tôi vẽ đó.

-          Cậu vẽ đẹp quá! – Vừa nói hắn vừa quay qua nhìn nó cười. và chính vì chiếc giường vừa đủ cho hai đứa nên khi hắn quay qua thì mặt hắn rất sát mặt nó. Mặt nó đỏ ửng cả lên và mặt hắn đỏ cũng không kém. Cả

hai nhìn nhau không chớp mắt. rồi sau đó cả hai mới hết đơ và nó lại là người đánh trông lãng.

-          Để tôi đi tắt đèn.

Nó ngồi dậy đi tắt đèn mà lòng nó thầm nghĩ. “Sao vậy nè? Bình tĩnh lại? Lúc nảy thiệt là ngại quá đi. Chắc chết mất. Tối nay ngủ chung mà cậu ta biết tim mình đập như đánh trống chắc chết mất. Cậu ta là kẻ đáng ghét,

hay chọc ghẹo mình chỉ vì mình lỡ giẫm phải chân cậu ta có một lần, thế mà mình lại có cảm giác thích với cậu ta là sao đây? Mình tưởng lòng mình đã lạnh như băng rồi chứ?” Còn hắn thì nằm đấy cũng suy nghĩ không kém

“Trời ơi…. Mình thích cậu ấy thật rồi ….. Sao mới vừa nói chuyện đàng hoàng với cậu ta mà lại thích cậu ta vậy chứ….. Tối nay ngủ chung thì phải làm sao đây ……”

Nó tắt đèn rồi, thế là căn phòng tối thui. Nó cẩn thần đi về chổ nằm. Nào ngờ nó đạp lên chân hắn. Hắn hét lên, còn nó thì ngã ngay lên người hắn và chuyện gì đến nó cũng phải đến. Và hắn không thể la được nữa vì miệng

hắn bây giờ đã bị môi nó chiếm lấy. Nó và hắn nằm đơ ra đấy. Tim nó và hắn đập thình thịch. Rất lâu sau đó, cuối cùng nó cũng bình tĩnh lại và leo xuống. Nó quay mặt vào trong, còn hắn thì quay mặt ra ngoài vì ngại.

Không hiểu có phải vì lúc nảy uống trà nhiều quá hay không mà cả hai không thể nào ngủ được. Nằm hoài một tư thế thấy khó chịu quá, nó xoay người lại thì lúc ấy hắn cũng quay lưng lại. Mặt đối mặt, và mặt cả hai đều

đỏ cả lên nhưng vì quá tối nên không ai thấy mặt nhau như thế nào.

-          Cậu ….

-          Cậu ….

Rồi cả hai đều êm lặng.

-          Chắc cậu thấy lạ chổ nên khó ngủ phải không? – Nó mạnh dạn lên tiếng.

-          Chắc là vậy.

Tự nhiên hắn muốn ôm nó quá. Chắc hắn điên mất. Tự nhiên hắn làm thật hắn đưa tay đặt lên người nó. Nó chẳng có phản ứng gì. Nó nằm nín thở. “Có chuyện gì vậy nè. Sao hắn lại quàng tay qua chứ? Mà tại sao mình lại

không muốn hất tay ra vậy? Mình bị khùng rồi quá. Mình với hắn chỉ mới nói chuyện với nhau mấy câu thôi mà. Còn chưa biết gì về nhau hết. Tên cũng chưa biết. À phải rồi, mình chưa biết tên cậu ta.” Thế rồi nó nói như

hét.

-          Cậu tên là gì?

-          Hắn vội rút tay lại. Tui tên Lâm, Đặng Nguyễn Ngọc Lâm.

-          Tôi tên Đông, Võ Hoài Đông.

-          Cậu thích ngồi xích đu ở trường lắm à?

-          Uhm ….. Tại chẳng muốn về nhà nên ngồi đấy. Mà ở đó cảnh đẹp quá nên chiều nào tôi cũng ngồi. Về nhà tôi lại nhớ mẹ.

-          Cậu nấu ăn ngon thật đấy. Tui cũng tập nấu ăn hoài mà nấu không ngon nên đi ăn bụi luôn …. Hihi …. – Hắn biết hắn lại làm nó nhớ đến mẹ nên lãng sang chuyện khác.

-          Nếu muốn cậu qua ăn với tôi. – Nói xong nó đỏ mặt, cũng may hắn không thấy.

-          Thật không. Chuyện gì chứ chuyện đó là tui không khách sáo nha.

-          Ừ …. Mà phải nấu tiếp đó nha.

-          Ok luôn hì hì …….. Mà cậu thích những gì?

-          Thích những gì là sao?

-          Chẳng hạn như cậu thích ăn gì? Uống gì? Thích con gì? Hoa gì? Màu gì?

-          Sao điều tra ghê vậy?

-          Thì …. Thì hỏi cho biết …..

-          Không có món ăn hay đồ uống gì thích cụ thể hết á….. Thích những chú hải âu ngoài biển và thích hoa bồ công anh. Tôi muốn được bay đi khắp nơi vì như vậy tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Và màu tôi thích

là màu trời.

Hắn không thể tin vào những điều hắn vừa nghe. Những điều hắn thích nó đều nói ra.

-          Tui cũng vậy đó. Mình hợp nhau thật đó. Tui thích cậu rồi đó. – Nói rồi hắn mới phát hiện ra mình vừa nói gì.

-          Tôi ….. tôi cũng thích cậu …..

Nó ngại hết cả lên. Nó vội vàng quay về phía bên kia. Hắn đơ vài giây nhưng dường như hắn vừa mới phát hiện ra một điều thú vị. Nó cũng bị sét đánh giống như hắn. Tự nhiên nghe nó nói vậy hắn trở nên bạo dạn hơn.

Hắn nằm sát lại nó và quàng tay qua người nó. Nó nằm im hồi hộp. “Hắn định làm gì vậy”.

-        Không hiểu sao từ lúc chiều nhìn thấy cậu mà tim tui đã đập liên hồi. Chắc ….. Chắc tui đã yêu cậu rồi ….. – Nói xong hắn nhắm mắt lại để đó.

-          Tôi cũng vậy. – Hắn vội mở mắt và bật ngồi dậy. Cảm thấy hắn bật ngồi dậy nên nó quay qua. Hắn nằm xuống lại và nắm lấy tay nó.

-          Cậu nói thật chứ. – Nó định quay trở về bên kia nhưng hắn đã kéo nó lại. Không đợi nó trả lời hắn đã đặt lên môi nó một nụ hôn.

Trong bóng tối, mặt nó đỏ cả lên nhưng thật sự nó yêu hắn mất rồi, yêu hắn ngay lần đầu mới tiếp xúc. Nó đưa tay ôm lấy hắn. Chỉ cần như vậy thôi hắn cũng đã hiểu.

-          Làm người yêu của anh nha – Hắn đã thay đổi cách xưng hô. Hắn hồi hộp chờ đợi nhưng chẳng thấy nó trả lời. – em không đồng ý à?

-          Đâu có đâu ….. em gật đầu đồng ý rồi mà …. – Nó vội vàng lên tiếng – À quên mất là đang tối thui …. Hihi ….

-          Vậy để anh bật đèn lên để anh nhìn người yêu của anh mới được.

Hắn chồm dậy bật đèn lên. Nó thẹn thùng nằm đấy. Hắn mỉm cười nhìn nó. Rồi hắn nằm xuống bên cạnh nó. Nó gối đầu lên cánh tay của hắn. Hắn nhìn nó, nó nhìn hắn. Nếu như trong phim thì đạo diễn chắc sẽ ghép một

luồng điện vào đấy và trái tim bay chéo chéo. Rồi chuyện gì đến thì nó cũng đến. Hắn nhẹ nhàng hôn nó, lưỡi hắn nhẹ nhàng luồng vào miệng nó rồi cả hai tham lam nút chặt. cả hai hôn nhau say mê cuồng nhiệt như chẳng

có gì có thể tách rời. Rồi chiếc áo của nó cũng được hắn nhẹ nhàng cởi ra. Nó cảm thấy ngại nên hắn tắt đèn đi. Và hắn hôn lên cằm nó, nút nhẹ tai nó, cổ nó …… Nó trân người lên đón nhận niềm hạnh phúc từ tình yêu

sét đánh ….. Dù cho ngày mai cuộc tình này sẽ đi đến đâu ……..

!!!!!!!!

Những ánh nắng nhẹ nhàng reo vui trên những hàng cây bạch đằng ….. Buổi sáng ở đây thật yên bình và êm ả. Khu vườn được chiếu rọi và có thể khẳng định rằng, nó là thiên đường thu nhỏ. Những chú ong đã bắt đầu

đến thiên đường này để làm việc. Những chú bướm thì bay lượn khắp nơi. Những chú gà gáy sáng đã ngưng và bắt đầu đi đào bới kiếm ăn. Từng đàn chim ríu rít chuyền cành…… Duy chỉ có hai kẻ vẫn đang ôm nhau

ngủ…..

Mi mắt hắn từ từ nhích dần lên. Trước mặt hắn, thiên thần của lòng hắn đang ngủ. Thiên thần ấy tôi hôm qua đã thuộc về hắn. Hắn mỉm cười đặt lên môi nó một nụ hôn.

-          Xấu quá nha. Dám hôn lén trong lúc người ta đang ngủ. – Nó nhõng nhẽo với hắn. Từ khi mẹ nó mất, đây là lần đầu tiên nó nhõng nhẽo.

-          Biết sao bây giờ. Tại người yêu của anh ngủ đáng yêu quá mà. Thế cho người yêu anh hôn lại nè.

-          Khôn quá ha …..

-          Không thích thì thôi. – Nó nhóm người lên hôn hắn.

-          Ai nói không thích chứ …… Hihi …..

-          Em đúng là ….. thương quá đi…… – thế là lại có một cuộc mây mữa nữa rồi …Đúng là tuổi trẻ có khác …

!!!!!!!!

Cả hai đang ngồi ăn sáng mà cứ liếc mắt đưa tình.

-          Tại sao em lại tin tưởng mà yêu anh vậy? Trong khi bình thường anh cứ chọc ghẹo em?

-          Em cũng không biết nữa ….. Cũng có thể vì hoàn cảnh hai chúng ta khá giống nhau và cũng có thể là chỉ mình anh trong trường tiếp xúc với em….. Nó mỉm cười nói với hắn ……

-          Bình thường trong trường anh rất ít khi thấy em cười luôn đó. Em cười và chải tóc gọn gàng lại rất là xinh …

-          Em là con trai mà sao dùng từ xinh hở.

-          Anh thích thế.

-          Ghét ….. – Nó giả vờ giận dỗi

-          Thiệt không – Hắn cười cười, hỏi giỡn. – Ghét thì cho anh hôn cái coi nè. – Không đợi nó nói gì hắn đã chồm qua hôn lên môi nó.

-          Đúng là biết cách lợi dụng ghê đó nha – Nó trách móc giỡn giỡn.

Sau khi ăn sáng xong, chúng nó đi dạo khắp khu vườn. Nó hái một ít hoa vào cắm cho mẹ nó. Rồi cả hai cùng học bài.

-          Anh nói với em cái này em đừng giận anh nha. – hắn nói một cách khó khăn

-          Anh nói đi.

-          Thật ra thì anh không có làm mất chìa khóa. Anh chỉ chọc ghẹo em thôi. – Nói xong hắn nhắm mắt lại vì sợ nó sẽ mắng hắn. Nhưng nào ngờ nó lại hôn hắn.

-          Cũng may là anh chọc ghẹo em nên chúng mình mới thành người yêu của nhau nè ….. hihi …..

Hắn mỉm cười mở mắt ra nhìn nó.

-          Nói vậy chiều nay anh về nhà anh à?

-          Không ….. Anh về lấy đồ đạc rồi phải về ở với em yêu chứ…… À hay là hôm nay em về nhà anh ở một đêm cho biết đi …..

-          Có được không đó anh?

-          Sao lại không được chứ? Quyết định vậy nha em?

-          Ok ……

Thế rồi cả hai đến trường và khá buồn khi phải chịu cảnh mỗi đứa một lớp. Nó lại trở về với vẻ mặt lạnh lùng, còn hắn thì vẻ mặt hầm hầm thích gây sự. Nó lạnh lùng chỉ vì trong lòng nó quá trống trải cô đơn, nhưng bây giờ

nó có hắn rồi, nó không còn cô đơn nữa nhưng nó đá quen cái phong cách đó rồi nên nó vẫn tiếp tục lạnh tanh ……. Còn hắn thì thích gây sự chỉ vì hắn muốn trút giận lên ai đó. Hắn giận vì hắn có một gia đình nhưng chính

hai người sinh ra hắn đã làm cho gia đình ấy tan nát. Họ không yêu nhau vậy tại sao lại đến với nhau và sinh ra hắn để làm gì. Nhưng bây giờ hắn không được phép đánh nhau nữa. Hắn đã tự nguyện mang gông trên tay rồi.

Bây giờ hắn sẽ cố gắng sống thật tốt để em yêu của hắn được hạnh phúc.

Buổi chiều hôm ấy, hắn cùng nó về nhà hắn. Đến trước cửa nhà hắn, nó cũng bị đơ như hắn ngày hôm qua đến nhà nó. Nhà nó có kiểu thiết kế độc thì nhà hắn thì giàu hết chổ nói.

-          Nhanh lên, nhanh lên phòng anh nè. – Chẳng biết sao hắn lại hối nó quá trời. Nó cũng vội vàng theo hắn.

Hắn nhanh tay mở cửa phòng.

-          Ngạc nhiên chưa? Hihi ……..

Nó không tin vào mắt mình. Căn phòng bừa bộn hết chổ nói. Quần áo, vở sách vứt lung tung. Vỏ kẹo, vỏ bánh cũng bừa bãi. Trời đất, cái quần lót của hắn nằm ngay cửa ra vào.

-          Cái phòng thấy ghê như vậy, kêu lên coi mà chạy muốn không kịp là sao hở? – Nó đỏ hết cả mặt.

-          Kêu em lên coi để dọn dẹp giúp anh đó mà ….. hihi …… – Hắn lại chọc ghẹo nó rồi. Dường như hắn không chọc ghẹo nó thì hắn ăn không vô thì phải.

-          Em giết anh. – Thế là nó rượt hắn chạy khắp nhà. Mà công nhận là nhà hắn rộng thật. Chạy giáp cái nhà xong nó muốn xỉu luôn.

-          Thôi mệt quá à. Không chạy nữa. Anh chỉ nói chơi thôi chứ để anh dọn, em không cần dọn đâu. Anh chỉ chọc em để em chạy vòng vòng khắp nhà cho biết thôi. Rượt nhau như vậy anh mới có động lực đi giáp cái

nhà. Chứ kêu anh đi từ từ chắc anh ngủ gục luôn. – Hắn vừa thở hổn hển vừa nói. Nó thì cũng mệt không thua gì hắn nhưng nó lại mỉm cười vì có người yêu vui tính như hắn.

-          Thôi nghỉ mệt vậy là được rồi. Em cũng tham quan hết nhà anh rồi. Bây giờ em phụ anh dọn dẹp phòng anh. Xong rồi đi tắm, rồi mình nấu bữa tối. Anh thấy như vậy có được không?

-          Hihi …. Tất nhiên là được rồi em yêu. Cho anh hôn cái coi.

Bắt đầu cuộc sống mới, nó và hắn dường như đã thay đổi. Từ hai con người cô độc, kẻ lạnh lùng, người thích gây chuyện đã trở nên vui vẻ và cởi mở hơn. Nó thì đã thay đổi, nó cười nhiều hơn trước và nó đã bắt đầu nói

chuyện với bạn bè trong lớp. Còn hắn thì không còn đi đánh nhau lúc ra chơi nữa mà thay vào đó, hắn đi mua bánh cho vợ hắn ăn, mà phải gọi là ép vợ hắn ăn. Từ cái hôm hai đứa ở nhà hắn, hắn đã bắt nó xưng hô vợ

chồng khi chỉ có hai đứa. Nó ngại ngại sao sao ấy nhưng rồi …..

-          Em yêu à! – Hắn cười tít mắt với nó. – Hay là mình chơi trò chơi rồi hả học tiếp nha.

-          Cũng được. Vậy mình chơi trò gì?

-          Chơi cờ vua đi…. Em có biết chơi không?

-          Biết … anh lấy cờ đi …..

-          Đợi anh xí ……… – Rồi hắn nhanh chân đi lấy bộ cờ vua.

-          Em chọn quân trắng nha ….. Cho em đi trước đó …..

-          Nhường em đi trước luôn đó ….. Nhưng mà chơi thằng thua phải có thưởng mới vui …..

-          Vậy anh muốn thưởng cái gì?

-          Nếu người thắng sẽ được người thua thực hiện một yêu cầu nằm trong khả năng người thua có thể làm được.

-          Rồi chơi luôn ……

Hắn và nó căng thẳng với ván cờ và kết quả là nó thua.

-          Haizzzzz …… em thua rồi ….. chán ghê ……

-          Hihi …….. Thua rồi thì phải thực hiện yêu cầu của anh đó nha ……

-          Phải nằm trong khả năng của em đó ……

-          Tất nhiên …… Dễ lắm ……. Hôm trước anh có nói rồi ……. Hai đứa mình hãy gọi nhau là vợ chồng khi chỉ có hai đứa …….. – Hắn cười gian xảo

-          Thôi kì lắm ……

-          Nè nè …….. Thua rồi mà nói gì vậy hở……. Mau gọi chồng đi vợ ……….

-          Không gọi ….

-          Dám không gọi à ……. Chồng sẽ cho vợ biết tay …….

Rồi hắn đè nó xuống mà chọt khắp người nó để nó nhột. Nó cười quằn quại nhưng không chịu gọi vợ chồng. Nhưng cuối cùng nó cũng phải khuất phục và nó phải chấp nhận làm vợ hắn.

Hắn và nó đang nắm tay nhau ra về. Hắn cảm thấy hắn là người hạnh phúc nhất thế gian này.

-          Vợ nè! – Hắn cười với nó

-          Sao hở chồng? – Nó cũng cười lại với hắn

-          Chồng thấy hạnh phúc lắm. Chồng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này đó.

-          Vợ cũng vậy. Vợ cũng rất hạnh phúc. Tự nhiên vợ muốn ôm chồng quá à….. Nhưng ở đây đông người quá…..

-          Á vợ con chó đang chạy lại chổ vợ kìa ……-

Hắn vừa nói xong thì nó đã nhảy thót vào hắn và ôm chầm lấy hắn.

-          Á ….. Mau đuổi nó đi đi …..

-          Haha …….. Hắn khẽ vào tay nó ……. Điều vợ muốn vợ đã làm được rồi đó ….. Đâu có chó đâu ……. Vợ đúng là nhát gan ……

Ngay lập tức nó bỏ hắn ra. Và xung quanh mọi người nhìn nó không chớp mắt.

-          Tên Lâm đáng ghét kia mau đứng lại đó ……

Thế là màn rượt đuổi ngoạn mục trong lịch sử chính thức bắt đầu. ….. Hắn vừa chạy phía trước vừa ngoái đầu trêu nó ……. Nó thì hì hụt rượt theo phía sau …… Rồi hắn thấy khuôn mặt của nó như nói điều gì sắp xảy ra

phía trước và khi hắn quay đầu lại nhìn thì hắn đã nằm gọn trên xe đẩy rác …….

-          Haha ….. Đáng đời …… Bây giờ thúi quắc luôn …..

-          Hơ ….. Thấy người ta như vậy mà còn cười nữa à ….. Lại đi cho thúi chung đi ……

Hắn nhào tới kéo nó theo nhưng nó đã kịp né và hậu quả là hắn văng trở lại xe rác lần hai …… Nó le lưỡi trêu hắn và co giò bỏ chạy trước khi hắn bắt được nó. Kết quả là hắn đã gửi tặng cái thùng rác trước nhà bộ quần

áo đó và nó phải vào nhà tắm mà chà cho hắn hết hôi.

-          Này vợ ….. Cho chồng ngủ chung đi mà ….. – Lần đầu tiên hắn mới nhõng nhẽo như vậy đó

-          Không được ….. Lúc chiều chồng mới “tắm” rác …… Phải ở cử một tuần mới được ……..

-          Chắc chồng chết mất đó vợ …. – Hắn lại nhõng nhẽo …..

-          Khi nào chết hẳn hay ….. ple' …… – Nó trêu hắn

-          Nói chuyện nghe ghét ghê …… Giận vợ rồi ……. – Hắn bỏ đi nước một

Trời! Không lẽ nói giỡn vậy mà giận sao? Nó vội vàng chạy theo năn nỉ.

-          Đừng giận vợ mà chồng …… Vợ chỉ nói giỡn thôi mà …..

-          Không tránh ra đi ….. tui hôi lắm ……. Đừng lại gần …… – hắn quay mặt đi chổ khác mà cười.

-          Không hôi ….. thơm mà …… thơm mà ……. – Sau mỗi cái thơm mà là nó hôn hắn một cái. Hắn cười muốn lộn ruột nhưng không thành tiếng. Rồi hắn tiếp tục trách móc.

-          Thôi tránh ra đi ….. Giận rồi ….. – Hắn lại đẩy nó ra

-          Thôi mà ….. Đừng giận vợ mà ….. Chồng muốn phạt vợ sao cũng được mà ….

-          Thiệt ……hông  ……..đó ….. – Hắn cố tình kéo dài từng chữ ra

-          Thiệt mà ….. – Nó phải cắn răng chịu đựng

Và hình phạt dành cho nó là một gương mặt mèo. Hắn vẻ tùm lum lên mặt nó rồi chụp hình đủ kiểu.

-          Tự nhiên vẻ mặt vợ thấy ghê vậy đó.

-          Đâu có đâu….. Dễ thương lắm luôn á ….. À mà lúc nảy chụp ảnh cho vợ mới nhớ ……. Từ lúc quen nhau đến giờ mình chưa có tấm ảnh nào chụp chung ….. hay là ngày mai mình đi chơi rồi chụp hình chung nha

vợ ……

-          Cũng được á chồng …….. Hihi ……..

Rồi những tấm hình chụp hai đứa cứ liên tục được lưu giữ trong bộ nhớ ….. Kết quả của ngày đi chơi cực khổ. Trong bộ nhớ có gần bốn trăm tấm hình ……

!!!!!!!!

-         Đông à! Mình thích cậu! – Nó không tin vào những gì nó nghe được. Nhỏ lớp phó của lớp nó nói thích nó. Và từ đằng xa, gương mặt hắn đằng đằng sát khí.

-          À …. Thật ra thì mình đã có người yêu rồi. – Nó khổ sở nói

-          Đông nói dối ….. Huyền có thấy Đông đi chung với nhỏ nào đâu à? – Nhỏ có vẻ như muốn khóc.

-          Tại Huyền không thấy thôi chứ đâu phải Đông không có.

-          Vậy Đông chỉ người đó cho Huyền xem đi. – Nhỏ cũng không vừa.

-          Không được…… Mà Đông xin lỗi Huyền …… Đông về đây …… – Rồi nó vội vã chạy lại chổ hắn. Nhỏ đứng chết trân đấy. Lần đầu tiên tỏ tình mà đã bị từ chối thẳng thừng như vậy. Nhỏ phải xem thử kẻ nào

mà Đông lại đem lòng yêu mà bỏ mặc nó như vậy.

Hắn và nó cùng mua kem và ra ngoài bãi cỏ lau gần bờ sông. Nơi này đẹp như một bức tranh và đây cũng là nơi nó thường hay lui tới. Những cánh bồ công anh bay theo gió như ước nguyện của cuộc đời nó.

-          Ghê quá ta ơi! Đã có chồng rồi mà còn có người theo đuổi nữa kìa ……- Hắn chăm chú nhìn những cánh bồ công anh và nói với nó.

-          Hihi ……. Chồng đang ghen đó phải không? – Nó cười nhìn hắn

-          Ai đâu ghen quơi …… – Hắn giả vờ mỉa mai

-          Tại có ai cầu hôn, đưa về ra mắt gia đình, trao nhẫn, làm đám cưới đâu à ….. – Nó cũng giả vờ mỉa mai

-          Thế vợ muốn về ra mắt mẹ chồng à? Ok ….. Hai ngày nữa là mẹ về rồi chồng dẫn vợ qua luôn nha ….. – Hắn vừa nói vừa nhấn nhá từng chữ …..

-          Thôi trời ….. Vợ còn trẻ lắm ….. Vợ chưa muốn lên trời sớm đâu ……

-          Haha ….. vợ đúng là nhát gan ….. Ấy thế mà đòi hỏi đủ thứ …. – hắn cười hí hửng khoái trá

-          Hứ …… Kệ vợ ….. Thấy ghét …….

-          Đông à! Thật không ngờ cậu là pê đê ….. – Tiếng của nhỏ Huyền làm hắn và nó giật cả mình.

-          Huyền à! Mọi chuyện không như Huyền suy nghĩ đâu.  – Nó đứng lên và cố gắng giải thích.

-          Cậu là đồ xấu xa. Cậu là kẻ biến thái. Còn tên kia nữa, chính cậu đã dụ dỗ Đông phải không? – Huyền liếc mắt nhìn về phía hắn.

-          Không phải là dụ dỗ mà là yêu bạn à…. Đồng tính không phải là cái tội … – hắn nhỏ nhẹ và từ tốn nói với nhỏ.

-          Tôi sẽ nói cho mọi người biết để mọi người phán xét xem hai người có tôi hay không? – Nhỏ định quay bước đi.

-          Bạn vừa nói điều đó đồng nghĩa với việc chưa thật lòng yêu ai bao giờ…. – Nhỏ quay lại nhìn hắn – Tình yêu không phải xuất phát từ vẻ bề ngoài, tình yêu cũng không xuất phát vì tiền bạc, tình yêu cũng không xuất

phát từ giới tính, tình yêu không xuất phát từ bất kì động cơ gì, …… mà tình yêu bắt đầu khi người ta dành cho nhau sự cảm thông và tình cảm chân thành …. Tình yêu là không có tội bạn à….

-          Đông! Bạn nói đi! Bạn thật sự không yêu hắn ….. Bạn chỉ vì hắn dụ dỗ thôi phải không? – Nhỏ chạy lại phía nó, nắm lấy tay nó. Nó sợ, nó lùi lại, nhỏ làm nó sợ.

-          Buông tay mình ra đi. Bạn làm mình đau đó. – Nó cố gắng kéo tay nhỏ ra. Và ….. nó lùi bước và nó rơi xuống sông, chìm xuống. Hắn hoảng hồn và nhỏ cũng hoảng hồn.

-          Đông à! – Hắn nhảy xuống sông. Nhưng hắn đâu có biết bơi, hắn với tay lên và cố gắng ngước mặt lên để thở nhưng vô ích “Nếu như không được sống trên đời này cùng vợ. Chồng xin nguyện chết cùng vợ”. Hắn

buông xuôi theo dòng nước. Khi hắn mở mắt ra, nó với nước mắt lưng tròng đang nhìn hắn.

-          Chồng tỉnh rồi à? – Nó khóc mếu máo ôm lấy hắn.

-          Hihi ….. Cuối cùng điều chồng mong cũng thành sự thật, chồng cũng có thể ở cùng vợ nơi thiên đường rồi. – Nó kinh ngạc buông hắn ra.

-          Chồng có sao không? Lúc chồng nhảy xuống chồng bị đụng trúng đầu à? Có chết đâu mà lên thiên đường?

-          Ủa vậy ai cứu chồng với vợ vậy? – Hắn ngạc nhiên nhìn nó và xung quanh, chẳng có ai khác ngoài ba đứa nó.

-          Chồng không biết bơi mà cũng bày đặt nhảy xuống. Vợ biết bơi mà, vợ đã vớt chồng lên đó.

-          Tại lúc nảy thấy vợ chìm mất tiêu nên chồng nhảy theo luôn. – hắn ngại ngùng xoa tóc. Nó đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Nhỏ quay mặt bước đi. Thật sự nhỏ không hiểu được tại sao hai người con trai lại có thể yêu nhau. Nhưng có thể chết vì người mình yêu thì đó là tình yêu thật sự rồi. Hắn không biết bơi, nhỏ cũng không biết bơi. Nhưng

hắn dám nhảy xuống sông cùng Đông còn nhỏ thì không chứng tỏ hắn rất yêu Đông. Có lẽ nhỏ đã sai rồi. Từng giọt nước mắt nhỏ rơi, thấm ướt buổi chiều buồn hôm đó. Rồi khi hai đứa nhìn lại thì nhỏ đã về mất. Từng cơn

gió nhẹ đưa cuốn những cánh bồ công anh bay thật xa.

!!!!!!!!!

-          Vợ à! Vợ cho chồng mượn chìa khóa nhà vợ đi. Chồng mệt quá, chắc chồng bệnh rồi.

-          Trời. Thôi để vợ đưa chồng về. – Nó lo lắng nhìn gương mặt tái mét của hắn.

-          Thôi vợ học đi. Chồng tự đi về được mà.

-          Chồng có về được không đó. Vợ không yên tâm. – Nó lo lắng lắm.

-          Không sao đâu vợ. Chồng đi taxi về được chưa.

-          Vậy cũng được. chìa khóa nè chồng.

Hắn nhanh chóng đi về để lại mình nó trong sự lo lắng. Nó ngồi học mà trong đầu chỉ nghĩ đến hắn. Nó lo cho hắn quá, không biết hắn có sao không? Nó thở dài rồi lại nghĩ ngợi, lại thở dài và cô giáo đã đứng bên cạnh nó

tự bao giờ mà nó vẫn chưa hay biết.

-          Em Đông! – Cô vừa gọi vừa khẽ nhẹ cây thước lên bàn nó. Nó giật mình đứng dậy và hỏi cô giáo.

-          Dạ, ai là Đông vậy cô? – thế là cả lớp bật cười vì câu hỏi ngu ngơ của nó. Còn cô giáo thì giận đỏ cả mặt. Nó thì sau một lúc trấn tỉnh nó mới biết mình vừa làm chuyện gì. Thế là nó bị phạt đứng hành lang. Mà cũng

tốt, dù sao đứng đây nó có thể ngắm cảnh, ngồi trong lớp nó cũng có học hành gì được đâu. Nó đang lo cho hắn mà.

Cuối cùng thì nó cũng được ra về. Hôm nay là ngày đầu tiên nó ra về sớm nhất trước bao sự ngỡ ngàng của cả lớp và kết quả là nó lại ôm gốc cây bàng. Mà em ấy đâu dừng lại ở việc đấy. Em ấy có chịu dừng lại để mang

cái cặp vào đâu và thế là khi em ấy chạy ra cổng trường, cái quai cặp mắc vào cổ xe đạp của thằng lớp 10A2, và em ấy kéo cả chiếc xe và thằng kia cùng chạy theo. Khi em ấy phát hiện ra điều kì lạ là mọi người đang nhìn

mình thì em ấy mới dừng lại và phát hiện, em đã kéo cả người cùng xe mà chạy.

-          Hèn chi chạy mà cứ bị chì lại. Sao cặp tui mắc vào mà không nói? – Nó có vẻ giận dữ

-          Có kịp nói đâu à. Chạy theo muốn hụt hơi, nói sao nổi. – Thằng kia đứng thở hổn hển. Còn nó nhìn thằng đó vẻ ái ngại.

-          Cho tui xin lỗi nha. Thôi tui về trước.

Rồi nó chạy một mạch không kịp để thằng kia nói thêm tiếng nào. Và cuối cùng nó cũng về đến nhà. Căn nhà u ám quá. Chắc là hắn nằm ngủ từ trưa đến giờ mà không bật đèn. Nó nhẹ nhàng đi lên lầu.

-          Ủa, hắn không ở trên giường ngủ hay sao mà không kéo cái tủ quần áo che cửa ra vào vậy? – Nó bước vào phòng và bật đèn lên.

Bốp!!!!!!

Những hàng dây kim tuyến bắn tung tóe, rồi tuyết nhân tạo bay khắp nơi. Hắn đang đội cái nón của những chú hề. Miệng thì đang ngậm cái còi mà khi thổi giống như le lưỡi ra vậy. Khắp phòng đầy bong bóng. Nó trố mắt

nhìn hắn. Rồi hắn đi về phía cái bàn cầm một chiếc bánh sinh nhật đến, hắn cẩn thận đốt nến và hát bài hát mừng sinh nhật. Hôm nay là sinh nhật hắn à. Vậy mà nó không hề hay biết.

-          Vợ xin lỗi, vợ không biết hôm nay là sinh nhật chồng nên vợ không chuẩn bị quà! – Nó nói với vẻ có lỗi.

-          Cái gì vậy vợ. Hôm nay là sinh nhật vợ mà! – Hắn mở to mắt nhìn nó. Nó mở to mắt nhìn hắn. và rồi nó nhớ ra hôm nay là sinh nhật nó.

-          Hihi ….. vợ quên mất ….. Mà chồng giả bệnh để về nhà làm mấy thứ này à? – Nó cảm động lắm, nó nhìn hắn với đôi mắt long lanh đầy cảm xúc.

-          Vợ cầu nguyện và thổi nến đi vợ.

“Cầu mong con và người con yêu được mãi bên nhau và hạnh phúc.”

Ánh nến vụt tắt để lại cho nó bao hạnh phúc, hi vọng lời ước của nó sẽ trở thành sự thật.

-          Tặng vợ quà sinh nhật nè. – Hắn đưa cho nó một gói quà nhỏ.

-          Có quà nữa à!!! Hihi …. – Nó đưa tay ra lấy.

-          Vợ mở ra đi. – Nó mở hộp quà ra. Đó là hai chiếc nhẫn bằng bạc, rất đẹp.

-          Võ Hoài Đông con có đồng ý lấy anh Đặng Nguyễn Ngọc Lâm làm chồng dù sao này có ốm đau bệnh tật, dù có khó khăn nghèo khó có mãi bên cạnh và yêu thương anh ấy không?

-          Gạo đã nấu thành cơm rồi nên phải chịu thôi hihi …. Con đồng ý …… – Nó cũng khoái đùa y chang hắn. – Đặng Nguyễn Ngọc Lâm con có đồng ý lấy Võ Hoài Đông làm với dù sao này có ốm đau bệnh tật hay

có đứa nào khác đẹp hơn thì con có mãi yêu cậu ấy không?

-          Hihi ….. con đồng ý …. Trao nhẫn thôi. – Thế là hai đứa trao nhẫn cho nhau. – Và giờ hai con hãy hôn nhau. – Chưa kịp để nó nói gì hắn đã nhào tới ôm hôn nó.

!!!!!!!!!!!

Cuối cùng thì ngày mà hai đứa nó không mong đợi cũng đến. Ba của nó đã về nhà và mẹ của hắn cũng vậy. Thế là hai đứa nó mỗi đứa một nhà và chỉ còn biết nhắn tin thôi. Còn khi đến trường thì chỉ có thể gặp nhau lúc ra

chơi và ra về. Mà không hiểu sao lần này ba mẹ của hai đứa nó lại ở nhà lâu như vậy.

-          Lâm à! Con ngồi đây mẹ có chuyện muốn nói….

-          Dạ …. Mẹ cứ nói đi …..

Mẹ hắn là một người phụ nữ xinh đẹp và đầy quyền lực. Bà ấy có cách nói chuyện mà khiến người khác phải phục tùng, bởi bà sở hữu cách nói chuyện thuyết phục và đôi mắt hút hồn. và hắn cũng được di truyền một phần

vẻ hút hồn của đôi mắt từ bà.

-          Con cũng đã lớn rồi nên mẹ mong con sẽ hiểu cho mẹ …… – Tự nhiên hắn đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. – Mẹ và ba con đã li dị cũng gần ba năm rồi. Và một người phụ nữ thì rất cần một người đàn ông che chở

con à.

-          Mẹ muốn lấy chồng phải không? Con đồng ý – Chẳng đợi mẹ hắn trả lời. Hắn đã đồng ý rồi.

-          Sao con lại dễ dàng đồng ý vậy? – Người phụ nữ quyền lực ấy lần đầu tiên cảm thấy choáng vì lời nói của người khác. Có lẽ bà đã bỏ thằng con của bà quá lâu rồi.

-          Hạnh phúc không dễ kiếm tìm …… Nên con trân trọng điều đó ……. Và con mong mẹ hạnh phúc …… – Hắn đã có âm mưu trong đầu hắn hết rồi đấy. Hắn cũng thừa hưởng cái gen thông minh từ người mẹ xinh

đẹp của hắn. Câu nói này của hắn sẽ được hắn nói lại một lần nữa vào một ngày không xa.

-          Mẹ cảm ơn con đã đồng ý. Vậy tối mai con rảnh không? Mẹ muốn con gặp mặt người mẹ sắp lấy. – Hắn định nói nhưng mẹ hắn lại nói tiếp – Mẹ biết con định nói gì – Bà cũng không phải tay vừa – Ông ấy là giám

đốc của công ti XYZ …. Ông ấy hơn mẹ một tuổi ….. Tức là năm nay ông ấy 42 tuổi …… Ông ấy đã mất vợ và hiện có một cậu con trai trạc tuổi con ……

-          Thế làm sao mẹ quen được ông ấy? – Hắn cũng hiếu kì chuyện của mẹ hắn lắm.

-          Cậu con trai của ông ấy học chung trường với con. Hôm đó đi họp phụ huynh, hai người có xích mích với nhau. Và quen nhau từ đó.

-          Xích mích gì vậy mẹ. Kể con nghe đi. – Hắn hiếu kì lắm. Ai dám gây xích mích với mẹ hắn không biết? Người đó cũng tài giỏi lắm đấy chứ.

-          Thôi nhiều chuyện. Chuyện của người lớn, con hỏi làm gì. Mà tối mai con gặp mặt ông ấy được không?

-          Dạ được. – Rồi hắn tí ta tí tửng bước đi, thế là hắn vấp té, văng chiếc điện thoại trên tay hắn xuống nên gạch. Mẹ hắn lắc đầu ngao ngán. Quả thật bà đã bỏ mặc hắn quá lâu rồi.

-          Trời đất! Cái điện thoai hư rồi.  – Hắn lắc đầu ngán ngẩm. hắn định bụng là sẽ nhắn tin kể cho nó nghe chuyện mẹ hắn vừa nói. Nào ngờ điện thoại hư rồi. Mà ngày mai là chủ nhật, nó và hắn không đi học, làm sao

nói chuyện với nó đây. Chắc hắn nhớ nó mà chết mất. À mà hắn phải mượn điện thoại của mẹ hắn nhắn tin cho nó mới được, không thì nó nhắn tin mà không thấy hắn trả lời thì nó lo.

“Vợ à. Điện thoại của chồng mới bị rớt. Chồng mượn điện thoại của mẹ nhắn tin cho vợ hay. Vợ đừng trả lời vào số này nha. Chồng có chuyện vui muốn kể vợ nghe. Khi nào gặp chồng sẽ kể vợ nghe. Yêu vợ nhiều nhiều

….”

Một ngày không có nó thật buồn biết bao nhiêu, hắn nằm trên giường thở dài ngao ngán. Hắn nhớ nó quá rồi. Hắn đi tới đi lui, đi xuôi đi ngược. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, hắn đi giáp cái nhà đáng chán của hắn. Hắn

nằm ngẫm nghĩ lại cuộc đời hắn. Từ lúc hắn được sinh ra, hắn đã là một cậu ấm sống trong một gia đình giàu có. Nhưng có vẻ ba mẹ nó không hề hạnh phúc, bằng chứng là hắn luôn nghe ba hắn nói mẹ hắn coi thường ông.

Rồi một ngày mùa đông lạnh lẽo. Ba hắn đã bỏ mẹ con hắn. Và kể từ đó, mẹ hắn đã khác hẳn. Bà trở nên ít nói và mỗi lời nói của bà đều mang trọng lượng. Bà cũng không còn ở nhà nhiều với hắn. Bà vẫn còn trẻ và xinh

đẹp, hắn nghĩ, bà đang đi tìm một tình yêu mới. Sống trong nổi cô đơn, hắn sợ, hắn là kẻ rất nhát gan và mỗi đêm ở nhà một mình không có mẹ, hắn sợ ma lắm, hắn đã khóc nhưng rồi hắn nhận ra khóc cũng không giúp ích

gì cho hắn và hắn đã trở nên mạnh mẽ, hắn cố gắng mạnh mẽ. Hắn đánh nhau vì hắn nghĩ khi đánh nhau hắn sẽ trở nên mạnh mẽ.

-          Bạn có sao không? – Một cậu trai có gương mặt không đẹp lắm nhưng lại có nét dễ thương hỏi hắn – Tay bạn chảy máu nhiều quá kìa. Hay là cậu đi đến bệnh viện đi.

-          Mày biến. Muốn chết hay sao mà đụng đến tao hả? – Hắn quát cậu trai ấy. Lúc đó hắn là một thằng lưu manh chính hiệu.

-          Người ngốc nhất trên đời này là người không dùng đầu óc để giải quyết vấn đề mà lại dùng quả đấm….. Và có người ngốc hơn vì không biết nhận sự quan tâm của người khác đúng lúc ….. – Rồi cậu ta bỏ đi. Để

lại đấy một mình hắn với vết thương trên tay. Hắn chợt suy nghĩ. Hắn đã sai khi sống như vậy sao? Hắn đã thật sự sai sao? Hắn có mạnh mẽ lên không? Có, hắn mạnh lên, khỏe lên nhưng chỉ là về mặt thể chất nhưng tâm

hồn hắn vẫn là kẻ yếu đuối. Cậu bé đó trở lại đứng trước mặt hắn làm cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Cậu kéo tay hắn và bắt đầu rửa vết thương. Thì ra là cậu ấy đi mua bông băng. Hắn ngồi im nhìn cậu không nói gì.

Sau khi làm xong, cậu ta mỉm cười, và chìa ra một cây kẹo.

-          Bạn ngoan lắm, cho bạn này. – Hắn đưa tay ra nhận. Rồi cậu bé chạy đi và không quên vẫy tay chào hắn.

Mãi sau đó, mỗi ngày hắn ra đấy nhưng không còn gặp lại cậu ta. Hắn vẫn chưa ăn chiếc kẹo đó. Hắn để chiếc kẹo vào một cái hộp nhỏ rất đẹp và đó là động lực để hắn thay đổi bản thân, hắn trở nên ngoan ngoãn và

chăm chỉ học tập. Hắn học rất siêu và đậu vào trường cấp ba danh tiếng. Nhưng cái danh hiệu thủ khoa của hắn lại bị chia sẻ bởi một đứa lớp bên cạnh. Hắn cũng có nghe thành tích của kẻ đó, học rất giỏi nhưng rất chảnh,

chẳng bao giờ nói chuyện với ai. Đó chính là nó, kẻ học lớp kế bên cạnh và hiện tại cũng là vợ hắn. Điều mà mọi người hay miêu tả về nó là hay đi lơ thơ trong trường như một hồn ma, đôi lần nó ôm cả cái gốc cột. Và hắn

rất hiếu kì để gặp nó. Ông trời cũng không phụ lòng mong đợi của hắn. Chính vì đi thơ thẩn như một hồn ma mà nó đã giẫm phải chân hắn và hắn đã la thét lên. Sau đó dướng như hắn nhận ra điều gì đó làm hồn hắn như lạc

mất “Nó chính là chủ nhân của cái kẹo”. Hắn không hiểu tại sao bây giờ nó khác quá. Nụ cười thiên thần, ánh mắt ấm áp trìu mến ngày nào nay đã mất, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng và ánh mắt cô đơn. Dường như

có chuyện gì đó rất buồn đã đến với nó. Và nó dường như không còn nhớ hắn là ai. Chính vì thế mà hắn suốt ngày cứ đi theo chọc ghẹo nó và trong mắt nó, hắn là kẻ nhỏ nhen, chỉ mỗi giẫm phải chân mà suốt ngày đi theo

làm phiền nó.

Hắn mỉm cười khi nghĩ về chuyện quá khứ, có lẽ hắn đã yêu nó từ cái lần nó cho hắn chiếc kẹo. Hắn lồm cồm ngồi dậy lấy chiếc hộp đựng cái kẹo của hắn. hắn để vào bên trong mấy gói hút ẩm để nó đừng chảy. Hắn

muốn mở kẹo ra xem thử, hắn để đó cũng lâu rồi chắc cũng hư mất rồi. Và khi hắn mở ra, cái nhà đã chấn động vì tiếng hét của hắn. Cái kẹo làm bằng đất sét.

-          Được lắm vợ yêu!!!! Dám dụ dỗ con nhà lành bằng kẹo đát sét à? – Hắn cười tít mắt vì người yêu hết nói nổi của hắn.

!!!!!!!

Hắn đang chuẩn bị để đi gặp người mà mẹ hắn sắp lấy làm chồng. Chẳng biết ông ta như thế nào nữa. Mà hôm qua, mẹ nói con của ông ấy học chung trường với hắn mà hắn quên hỏi xem là thằng nào. Mà chút xíu nữa gặp

chắc là biết thôi.

-          Ông ấy tới rồi kìa con. – Nghe mẹ hắn gọi hắn vội ngẩng mặt dậy và nhìn thằng con trai đi cùng ông ấy trân trối. – Giới thiệu với anh đây là con em, tên Đặng Nguyễn Ngọc Lâm. Còn đây mẹ xin giới thiệu với con

đây là chú Võ Thanh Sơn.

-          Chào con – Ông Sơn vui vẻ chào hắn. Nhưng đổi lại là hắn chết trân nhìn nó và nó cũng vậy. Mẹ hắn và ba nó ngạc nhiên vô kể vì thái độ của hai đứa con mình.

-          Này con. Con đang làm gì vậy hả? – Mẹ hắn lay hắn mà hắn chả hề hớn gì. Và ba nó cũng vậy, ông cũng lay nó nhưng nó vẫn đơ ra.

-          Tại sao lại là Lâm? Tại sao lại là mẹ của Lâm chứ? – Nó hỏi trong vô thức. Rồi nó vùng chạy ra ngoài. Hắn nhanh chóng đuổi theo nó.

-          Đông à. Mau chạy vào trong đi. Xe đang chạy đó. – Nhưng hắn không chờ nó phản ứng. Hắn lao ra kéo nó vào. Bởi một chiếc xe tải lớn đang lao thẳng về nó. Nó và hắn thoát chết trong gang tấc.

-          Tại sao lại là mẹ của chồng chứ? Tại sao ba lại quên mẹ đi vì mẹ của chồng chứ?

Nó khóc nức nở. Hắn hiểu cảm giác trong lòng nó đang phải chịu. Nó thật sự rất quý mếm mẹ nó. Tất cả những gì xung quanh nó đều mang hơi thở của mẹ nó. Người mẹ mà nó rất khâm phục và người mẹ mà suốt đời này

vẫn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng nó. Nước mắt hắn cũng rơi trên mái tóc nó.

-          Tối hôm qua, khi mà ba nói sẽ dẫn vợ đi gặp mặt người mà ba sắp lấy, lòng vợ đã đau lắm. Vợ đã cố gắng chịu đựng vì vợ biết, ba vợ vẫn còn trẻ, nếu như bắt ba vợ phải sống cô độc tới già thì tội cho ba lắm, nên

vợ đã đồng ý. Vợ có ngờ đâu người đó lại là vợ của chồng. Tại sao lại như vậy chứ? Huhu ……

-          Chồng hiểu cảm giác của vợ. Chồng cũng rất sốc khi biết người mẹ chồng định lấy lại là ba của vợ. Vợ đừng buồn như vậy mà. Vợ khóc, chồng đau lòng lắm.

Nó ngước mặt lên nhìn hắn. Những giọt nước mắt của hắn cũng đang rơi.

-          Hai đứa xưng hô với nhau kiểu gì vậy hả?

Ba nó nóng giận quát lớn. Còn mẹ hắn chỉ đứng đấy không nói gì. Nó và hắn bất chợt quay lại thì thấy hai vị phụ huynh đã đứng gần đấy. Họ đã nghe hết rồi sao.

-          Chúng con đang yêu nhau. – Hắn nói mạnh dạn trong sự ngỡ ngàng của nó và ba nó. Mẹ hắn vẫn im lặng chẳng nói gì.

-          Đông! Nó nói có phải là thật không? – Ba nó quát lớn. – Mau bước qua đây thằng bất hiếu kia. Mày có biết mày đang làm gì không hả? Mày có biết mày với nó đều là hai thằng con trai không hả? – Rồi ông không

đợi nó nói gì liền xấn xả bước đến. Mẹ hắn vẫn đứng yên tại chổ và hết sức bình tĩnh. Hắn thì chạy ra phía trước chặn cho nó.

-          Con và Đông yêu nhau, tình yêu của hai đứa con là chân thành và trong sáng. Xin bác đừng ngăn cấm.

-          Tránh ra. – Ông xô mạnh hắn qua một bên và tán mạnh vào mặt nó. Nó ngã lăn quay. Và nó chỉ biết nằm đấy mà khóc. Nó nhớ hình ảnh người mẹ hiền từ của nó. – Mày là đứa bất hiếu. Nếu biết trước tao đã

không sinh mày ra. – Hắn vội vã chạy đến bên nó.

-          Tại sao bác lại đánh Đông chứ? Đông và cháu có tội tình gì chứ? – Hắn giận dữ hỏi

-          Con không biết hay cố tình không biết vậy? Hai thằng con trai yêu nhau mà xem được à? – Đến bây giờ mẹ hắn mới lên tiếng.

-          Hai thằng con trai yêu nhau thì sao chứ mẹ? Tình yêu của hai đứa con là chân thành, là mãnh liệt. Tình yêu của hai đứa con còn đẹp hơn cả tình yêu trai gái nữa. Mẹ thấy đó, mẹ đã từng lấy chồng rồi li dị, rồi bây giờ

muốn lấy nữa. Còn bác, bác thấy tình yêu nam nữ là đáng quý hơn vậy tại sao bác lại quên đi mẹ của Đông, người vợ quá cố của bác. – Lời hắn nói làm mẹ hắn và ba nó chết lặng, còn nó thì nhìn hắn đầy trìu mến.

-          Nhưng liệu con có thể sống trên sự khinh miệt của người đời.- Mẹ hắn cuối cùng cũng lên tiếng.

-          Cuộc đời mỗi con người chỉ có thể sống một lần. Vậy tại sao lại phải sống cho vừa lòng những người mình không quen biết? “Hạnh phúc không dễ kiếm tìm …… Nên con trân trọng điều đó ……. Và con mong mẹ

hạnh phúc ……” Con từng nói điều đó với mẹ ….. Và con cũng mong mẹ hãy tôn trọng hạnh phúc của con.

Người mẹ ấy đăm chiêu trước những lời con trai mình nói. Bà đã bỏ mặc hắn quá lầu rồi. Và quả thật vậy, và khi bà gặp lại hắn, hắn đã thật sự lớn và trở thành người đàn ông bản lĩnh, và vượt trội cả mẹ hắn. Bà là người

phụ nữ của thời đại mới, bà hiểu rõ tình yêu đồng tình không phải là cái tội. Những lời bà hỏi con bà, chỉ để bà biết rằng, con bà đã thật sự lớn.

-          Dù mẹ cậu có đồng ý thì tôi cũng không đồng ý. Đông mày từ bỏ ngay cái chuyện này đi nghe chưa. – Ông Sơn nóng giận thật sự. Ông lại tiếp túc tiến tới. Ông định đánh nó. Hắn lại đứng ra che chở cho nó. Nhưng

có một bàn tay đã giữ tay ông lại. Và bàn tay đó là mẹ hắn.

-          Anh có từng suy nghĩ cho con anh chưa. Anh đã bỏ nó rất lâu rồi. Anh đã bỏ nó từ khi vợ anh mất. Nó đã tự mình sống và tự mình vượt qua tất cả. Rồi khi anh quay lại, anh lại nói anh sẽ lấy vợ khác. Anh không

thể cho nó hạnh phúc vậy tại sao lại ngăn cản hạnh phúc của nó? – Ông Sơn không tin vào tai mình nữa. Cả nó và hắn cũng vậy.  Những lời đó xuất phát từ lời mẹ hắn sao.

Ông Sơn chợt nhìn về con trai của mình. Đôi mắt nó mênh mông biết dường nào, đôi mắt đó thăm thẳm sự cô đơn và nổi đau. Ông đã rời xa nó quá lâu. Ông đã bỏ ngôi nhà, nơi mà người vợ ông rất yêu và bỏ lại đứa con

nhỏ. Cũng bởi vì ông không muốn đau lòng khi phải biết rằng chỉ còn mình ông nơi thế gian này với những gì mà người ông yêu nhất để lại. Ông đã rời bỏ điều đó rồi ông đã tìm được liều thuốc xoa dịu trái tim mình. Ông đã

vô tình bỏ lại mình nó. Nó sống trong sự cô đơn và khao khát yêu thương đến dường nào. Vậy mà bây giờ có người mang lại cho nó sự ấm áp và niềm hạnh phúc, cớ sao ông lại nỡ chia cắt nó. Ông hiểu cảm giác bị mất đi

tình yêu là đau khổ đến dường nào và ông hiểu được khi bên cạnh một người cô đơn tuyệt vọng, có một vòng tay ôm từ phía sau là hạnh phúc đến dường nào. Ông biết và hiểu tất cả những điều đó. Vậy mà ông lại …..

Ông là người cha không tốt vậy tại sao lại bắt nó phải nghe lời ông cơ chứ. Ông không thể mang lại cho con ông hạnh phúc vậy tại sao lại ngăn cản nó đi tìm hạnh phúc của nó cơ chứ ………

!!!!!!!!!

Reng!!!!!!!!!!

-          Chồng à! Sao chồng lại chỉnh đồng hồ báo thức chi vậy?

-          Hihi ….. Vợ không nhớ hôm nay là ngày gì à? Thức dậy đi vợ yêu …..

-          Ủa hôm nay là ngày gì vậy chồng ….. Vợ quên mất luôn á …… – Nó ngốc đầu ngồi dậy nhìn hắn

-          Hôm nay là đầy tháng của bé Sumo á tèng …… Ba mẹ nói mình phải qua sớm tiếp ba mẹ mà …..

-          Hihi vợ quên mất …… Hôm nay là đầy tháng của con nuôi mình mà vợ quên ……..

-          Đúng rồi …….. Chỉ cần vợ nhớ mỗi mình chồng là chồng vui rồi …..

-          Chài ai …… Đi ghen tị với con nít kìa ……..

-          Ai thèm ghen tị chứ …..

-          Hớ …… Rõ ra mặt luôn kìa …….

-          Hồi …..

“Cuốc hà ….. Cuốc hà ……”

Hắn chưa kịp nói hết câu thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

-          Chồng nghĩ sao mà xài nhạc chuông như vậy không biết.

-          Hì hì để chồng xem mẹ nói gì đã

Hắn bắt máy lên nghe.

-          Alo con nghe nè mẹ!

-          Cái thằng kia…… Sao kêu qua sớm tiếp mẹ mà bây giờ không thấy mặt mũi đâu hết vậy hả……. xyz …… Thế là mẹ hắn nói nguyên một tràng làm hắn không thể chen vào được …..”

-          Mẹ à …. Nếu mẹ không để con đi thì đến trưa con mới đến đó mất …..

-          OK …… đến đây đi rồi biết tay mẹ …..

Quay qua với nó.

-          Vợ thấy chưa mẹ gọi điện thoại hối rồi kìa.

-          Vợ biết rồi mình chuẩn bị đi thôi chồng.

-          Mà dù sao trễ rồi. Thôi cho trễ luôn đi hihi ……….

Thế là chuyện gì đến nó lại đến. Hai người đó chẳng có lịch sự gì hết, ban ngày ban mặc mà lại …….. hì hì ……….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro