Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ, San Francisco, tổng bộ của bang Băng Diễm.

Kim Tại Hưởng ngồi trên một chiếc sopha xa hoa thoải mái, nghiêm túcnghe báo cáo của thuộc hạ.

"A Huy xem ra thời gian gần đây anh quản lý bên này rất tốt."

"Đây là bổn phận của tôi."

"Đại thọ của lão gia chuẩn bị như thế nào rồi?"

"Mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt. Những anh em trong đạo đều rất nể mặt, rất nhiều quà cáp nửa tháng trước đã được gửi tới."

"Được. Ngày mai chủ yếu là phải đảm bảo an toàn, không được để xảy ra bất kì vấn đề lớn nào, những rắc rối nhỏ tốt nhất là không nên có."

"Vâng, tôi sẽ an bài tốt bảo vệ. Đại ca khi nào mới chính thức trở về? Những chuyện bên này tuy tôi vẫn có thể giải quyết, nhưng bang Băng Diễm vẫn cần đại ca ra mặt, luôn có một số người không có đại ca ở đây sẽ không biết sợ."

"Đợi sau khi làm xong đợt súng đạn này, tháng sau đi. Sexy lover gần đây như thế nào?"

"Rất tốt. Nhóm được gửi tới gần đây cũng không tồi. Đúng rồi, có một cậu bé vừa được huấn luyện xong, có cần bọn họ chuẩn bị tốt cho anh không?"

"Không cần. Hôm nay tôi nghỉ ngơi trước. Anh chuẩn bị một chút, ngày mai tôi sẽ qua bên lão gia, rồi mới sang Las Vegas xem sao."

"Vâng."

Đợi sau khi Kim Tại Hưởng đi lên lầu bước vào phòng của mình, Đào Chí Cương dùng cánh tay khều khều Dương Húc Huy.

"Anh Huy này, anh nói xem đại ca cứ mãi ăn cùng một món là vì sao?"

"Cái gì một món ăn?"

"Khoảng thời gian ở Trung Quốc, đại ca cứ ăn mãi một món, một món ăn trí thức."

"...Nam hay nữ?"

"Nam, mười bảy tuổi tốt nghiệp tiến sĩ, thật quá đáng, em vẫn chưa tốt nghiệp cấp hai."

"Tại sao lại để người như thế bên cạnh đại ca?"

"Là đại ca muốn, bọn em có cách nào? Người ta cũng không nguyện ý, mỗi lần đều cần A Dũng đi đón cậu ta qua, anh nói xem đại ca có phải thích cậu ta rồi không?"

"Cậu sao không đi hỏi đại ca? Tôi đâu phải con sâu trong bụng đại ca."

"Em cũng đâu phải chán sống rồi đi hỏi đại ca cái đó. Không phải sâu trong bụng thì cũng là cùng nhau lớn lên mà."

"Cậu không phải cũng là cùng lớn lên với đại ca sao?"

"Anh và A Dũng không phải thường nói em ngốc sao?"

"Thật sự muốn biết?"

"Dĩ nhiên."

"Cậu có phải đã phẫu thuật chuyển đổi giới tính ở Trung Quốc không?"

"..."

"Tại sao lại nhiều chuyện như đàn bà thế. Nếu cậu cảm thấy trở về chán quá, thì về Trung Quốc cùng A Dũng trông coi bang đi."

"Còn nói em nhiều chuyện, em không tin anh không hề muốn biết!" Đào Chí Cương nói với cái dáng người đang đi khỏi cửa.

.

.

Kim Tại Hưởng biến mất rồi, Tạ Cát Phi đã đến Tokyo, Tuấn Tại Nghiên cũng trở nên nghiêm túc không gây sự nữa, cuộc sống của Tuấn Chung Quốc một lúc trở nên bình yên đến vô vị. Vì điện thoại đường dài rất đắt, Tạ Cát Phi lại bận, nên hơn một tháng này số lần gọi điện của hai người cũng không nhiều, cuộc gọi gần đây cũng là lúc giáng sinh gọi đến.

Tuấn Chung Quốc rút chìa khóa để mở cửa nhà, vẫn chưa kịp bật đèn, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, một làn môi mềm áp lên mặt cậu. Tuấn Chung Quốc mở đèn, nhìn người trước mặt.

"Cát Phi?!"

"Chuyện gì? Gặp em không vui sao?"

"Sao có thể. Về lúc nào thế?"

"Trưa hôm nay."

"Sao không nói với anh, để anh đi đón em."

"Muốn cho anh một niềm vui bất ngờ."

"Không phải nói ít nhất là ba tháng sao?"

"Đúng vậy. Nhưng biểu hiện của em ưu tú, nên cho em bốn ngày nghỉ. Còn nhớ ngày mai là ngày gì không?"

"Đương nhiên. Sinh nhật vui vẻ!"

"Cám ơn. Được rồi, ăn cơm đi, đã làm xong rồi. Ngày mai anh phải phục vụ em nha."

"Vâng, tiểu thọ tinh."

Tuấn Chung Quốc cúi người hôn lên má của Tạ Cát Phi. Đúng, cuộc sống thường ngày của cậu là nên có Tạ Cát Phi chứ không phải Kim Tại Hưởng.

Tuấn Chung Quốc nhìn đồng hồ, sắp tới giờ tan sở rồi. Quyết định sau khi tan sở

sẽ đi mua nguyên liệu cho các món tối nay, sau đó đến tiệm hoa mua một bó hoa hồng. Trên đường về mới đi đặt bánh kem.

Chính vào lúc Tuấn Chung Quốc dọn dẹp đồ chuẩn bị về, điện thoại reo lên, cầm lên xem, số lạ! Tuấn Chung Quốc phân vân một lát rồi mới bắt máy, còn chưa kịp mở miệng nói với đối phương.

[Là tôi, tôi hiện ở khách sạn Nhạn Hằng phòng 4016, bọn A Dũng sẽ không qua đó, cậu tự lên lầu là được rồi.]

Tuấn Chung Quốc còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã cúp máy.

Tên đàn ông thối này thật sự xem cậu như trai bao, vừa gọi liền tới! Ở khách sạn năm sao thì hay lắm sao, cậu không đi thì sao?!

Tuấn Chung Quốc tức giận dọn đồ rời khỏi công ty, theo như kế hoạch đi mua đồ, mua bánh kem về tới nhà, Tạ Cát Phi không có ở nhà, vì sáng nay nàng cùng chị em tốt của mình gặp mặt. Tuấn Chung Quốc thuần thục lấy ra nguyên liệu đã mua ra sơ chế. Đợi đến khi cơm chuẩn bị xong, Tạ Cát Phi cũng trở về. Lúc Tạ Cát Phi vừa thổi tắt nến thì chuông cửa vang lên. Tuấn Chung Quốc cảm thấy không ổn nên đã đứng dậy trước.

"Để anh."

Vừa mở cửa ra, quả nhiên là Đặng Dũng. Cậu cũng giận đến hồ đồ rồi, quên mất việc bọn họ biết chỗ cậu ở.

"Tuấn tiên sinh, mời cậu lập tức theo tôi đi."

Tuấn Chung Quốc xoay đầu nhìn vào bên trong nhà.

"Có thể nói với hắn là tôi ngày mai mới đi được không?"

"Đại ca chỉ cho cậu ba mươi phút, không phải hai mươi bốn tiếng đồng hồ."

"Chung Quốc, là bạn của anh à?"

Tạ Cát Phi từ trong nhà chạy ra.

"Oh, không phải, là một đồng nghiệp."

"Chào Tạ tiểu thư. Vì một kế hoạch quan trọng của công ty xảy ra một chútvấn đề, lúc nãy gọi điện cho quản lý Tuấn nhưng cậu ấy không bắt máy, có thể là không thấy, nên tổng giám đốc muốn tôi qua đón quản lý Tuấn đi họp khẩn cấp."

Đặng Dũng nói xong, Tuấn Chung Quốc liền đưa tay vào túi. May thật, điện thoại vẫn ở bên trong. Thật không hổ là một người lăn lộn trên chiến trường sinh tử, nói dối còn thuận miệng hơn cả nói thật, mặt không đỏ khí không loạn.

Tạ Cát Phi nghe xong sắc mặt thay đổi, một lát sau vẫn nở nụ cười dịu dàng. "Nếu đột nhiên có người đến đón anh, việc đó chắc chắn là rất quan trọng. Đi đi, không sao đâu."

"Xin lỗi. Anh nhất định nhanh chóng xử lý, về sớm một chút."

"Được rồi. Đi đường cẩn thận."

Lúc Tuấn Chung Quốc bước vào phòng 4016, Kim Tại Hưởng đứng trước chiếc cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, trong tay cầm một li rượu, nghe thấy âm thanh liền xoay người. Nhìn có vẻ không có gì thay đổi, chỉ là hình như ốm đi một chút. Kim Tại Hưởng nhìn Tuấn Chung Quốc một lúc, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống.

"Qua đây."

Tuấn Chung Quốc quay mặt đi hướng khác, không nhìn hắn cũng không động đậy. Kim Tại Hưởng nheo mắt đứng dậy, đi đến trước mặt cậu.

"Nhìn tôi."

Quay đầu nhìn Kim Tại Hưởng một cái, Tuấn Chung Quốc lại quay đi.

"Anh muốn làm thì nhanh lên, tôi đang gấp, bạn gái tôi vẫn đang ở nhà đợi tôi."

"Đừng có cáu kỉnh với tôi!"

Lưng của Tuấn Chung Quốc cứng lại, yết hầu chuyển động lên xuống một cái. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Kim Tại Hưởng dùng ngữ khí lạnh lùng mang theo tức giận nói chuyện với cậu. Nhưng vẫn là miễn cưỡng không nhìn Kim Tại Hưởng, chỉ cụp mắt xuống. Tay Kim Tại Hưởng ôm lấy mặt cậu, ngón tay cái mân mê làn môi dưới mê người.

"Đoạn thời gian trước tôi trở về Mỹ, sinh nhật của lão gia tôi phải..."

"Anh đi đâu, làm gì, đều là chuyện của anh, không liên quan đến tôi, không cần báo cáo với tôi, càng không cần giải thích với tôi."

"Tôi nói rồi đừng có cáu kỉnh với tôi!!"

"Ai cáu kỉnh với anh? Tôi chẳng qua cũng chỉ là một người bạn giường, sao dám cáu kỉnh với anh."

Kim Tại Hưởng bất ngờ giữ chặt cằm của Tuấn Chung Quốc, kéo mặt cậu về hướng của mình, Tuấn Chung Quốc bất giác lui về phía sau nhưng không thành công. Đôi môi của Kim Tại Hưởng không do dự hôn lên, vẫn dịu dàng như bình thường, bàn tay đang giữ chặt chuyển ra sau gáy, nhẹ nhàng vuốt ve, Tuấn Chung Quốc khịt mũi, lưỡi của Kim Tại Hưởng tách hàm răng cậu ra, luồn vào trong, một tay khác đưa vào trong áo của cậu, giữ lấy eo cậu??

Sa mạc mênh mông, mặt trời nóng bức trên đầu đang thiêu đốt, Tuấn Chung Quốc cảm thấy cổ họng của mình sắp bị đốt cháy rồi. Xa xa nhìn thấy một dải màu xanh, chẳng lẽ là ốc đảo? Phải nhanh chóng đi về hướng đó, nhưng lại đạp lên một khoảng không.

Giật mình một cái, Tuấn Chung Quốc mở to hai mắt, thì ra là một ác mộng. Nhưng cổ họng thật khó chịu. Nhớ đến nguyên nhân khiến cho cổ họng khó chịu, mặt của Tuấn Chung Quốc liền đỏ lựng. Lúc đó cậu thật sự đã hét lên! Đây là lần đầu tiên cậu lên tiếng trên giường Kim Tại Hưởng, cũng là lần đầu tiên Kim Tại Hưởng dùng tay giúp cậu, cậu liền đến cao trào. Câu nói đó của Kim Tại Hưởng cứ tự động phát lại bên tai.

"Tuy rằng chỗ này không phải chuyên dùng để làm, nhưng vẫn có điểm mẫn cảm, điểm mẫn cảm của cậu chính là ở đây. Đây mới gọi là làm tình, hãy nhớ kĩ cảm giác này."

Thật phiền phức, cậu nhớ không sót một chữ!

Cảm giác cổ họng khô đến lợi hại, Tuấn Chung Quốc đưa tay bật đèn đầu giường, ngồi dậy trên giường định đi rót li nước.

"Ah..!"

Tên khốn Kim Tại Hưởng! Thật sự đã làm hai lần liền, không sợ làm hư người sao! Tuấn Chung Quốc dùng tay xoa xoa eo mình, xoay đầu nhìn người "ăn no uống đủ" đang nằm cách cậu một chút Kim Tại Hưởng, thật muốn một chân đá hắn xuống giường, nhưng chỉ là xoay người xuống giường rót li nước uống, cậu hiện tại cũng không có hơi sức đó, nói thật, cũng không dám. Lúc Tuấn Chung Quốc uống xong nước muốn lên giường nằm, đột nhiên phát hiện dưới gối Kim Tại Hưởng có một vật đen đen.

Súng?! Trước đây cũng không thấy Kim Tại Hưởng để súng dưới gối. Đây là vì ở bên ngoài, hay là?? Muốn thăm dò cậu? Tuấn Chung Quốc nhẹ tay rút ra vật dưới gối, quả nhiên là một cây súng lục. Nhưng Kim Tại Hưởng cư nhiên một chút phản ứng cũng không có, Tuấn Chung Quốc không tin Kim Tại Hưởng có thể ngủ say như vậy, ngay cả khi người từ dưới gối hắn lấy đồ ra cũng không biết, tuy rằng hành động của cậu rất nhẹ. Chẳng lẽ là đang thăm dò cậu?

Súng trong tay Tuấn Chung Quốc đè lên phần trán của Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng quả nhiên mở to mắt, nhẹ nhàng rút tay từ trong chăn ra đẩy cây súng đang đặt lên trán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro