Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23

Xuống giường bỏ đĩa vào đầu máy, lúc nhìn thấy hình ảnh hiện lên trên màn hình TV, trong hai giây sau đó Tuấn Chung Quốc cảm thấy không thể tin được.

"Cha mẹ, như vậy hai người không cần lo lắng nữa. Tuy chúng ta không biết anh hai đang ở đâu, nhưng hai người nhìn những hình này xem sắc mặt của anh ấy rất hồng hào, chắc chắn là sẽ không chịu khổ, nói không chừng đang hạnh phúc lắm."

Tuấn Tại Nghiên chỉ vào những bức ảnh trên mặt bàn rồi an ủi cha mẹ mình. Còn những bức ảnh đó chắc chắn đều là hình Tuấn Chung Quốc.

"Tốt, sống tốt là được, là được rồi."

Mẹ Tuấn cầm một trong những bức ảnh lên xem, trong mắt ngập nước, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tuấn Chung Quốc trên tấm hình.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao không nói gì đã biến mất?"

"Mẹ, anh hai chắc có nguyên nhân của mình, anh ấy cũng biết chúng ta sẽ lo lắng, nên mới có những bức ảnh này! Tuy rằng là trực tiếp bỏ vào thùng thư nhà chúng ta. Mẹ, chúng ta có nên viết thư cho anh không, nói với anh ấy chúng ta đều tốt? Anh ấy chắc chắn cũng rất nhớ chúng ta."

"Nhưng chúng ta làm sao gửi cho nó? Trên phong thư này không có ghi cái gì hết."

"Bỏ vào hộp thư của nhà chúng ta, chắc chắn sẽ có người đến lấy."

Hai vợ chồng nhìn nhau rồi gật đầu.

"Tốt, con mau đi lấy giấy viết đi."

Tuấn Tại Nghiên chạy vào phòng, một lát sau trên tay cầm giấy và viết chạy ra. "Nói với anh của con, dù nó đang ở đâu, cũng phải chăm sóc tốt bản thân. Mẹ và ba đều rất khỏe, bảo nó không cần lo lắng. Còn nữa, chúng ta cũng sẽ nói với Cát Phi rằng nó bây giờ rất tốt."

Màn ảnh tới đó thì tắt, nhìn thấy màn hình trắng, Tuấn Chung Quốc đứng dậy cầm phong thư lên, đưa tay vào trong đó quả nhiên là có một tờ giấy! Lập tức mở ra, Chung Quốc nhìn dòng chữ thanh tú, lộ ra nụ cười đã lâu không được nhìn thấy.

[Anh:

Nhìn thấy chữ của Tiểu Nghiên có vui không? Anh thật không nghĩa khí, không nói một lời đã bỏ rơi mọi người, mọi người đều rất buồn! Nói đùa đấy, mọi người không trách anh đâu. Anh thật sự bị người khác bắt cóc rồi à?

Được rồi, nói nghiêm túc đây. Cha mẹ vẫn khỏe, sức khỏe tốt, tinh thần tốt nên anh không cần lo lắng. Em cũng rất ngoan, không tin anh hỏi cha mẹ (*^__^*) Hihi,,,, chỉ là khoảng thời gian anh mất tích chị Cát Phi rất lo lắng, người cũng ốm đi. Nhưng bây giờ vẫn giống như trước đây! Mọi người cũng đã cho chị ấy xem hình của anh để chị ấy biết anh bây giờ rất tốt. Nhưng nói thật đi, anh, anh có phải trốn đi cùng người khác không?! Nói đùa đấy!

Em nói với anh, còn nhớ con chó mập mạp tiểu Dục của dì Lý ở dưới lầu không? Hai ngày trước đã cắn tai của con Labrador nhà dì Đàm...]

Nhìn những lời Tuấn Tại Nghiên kể về những chuyện xung quanh, Tuấn Chung Quốc nhịn không được mỉm cười. Đặt thư xuống, Tuấn Chung Quốc nhìn chiếc tủ đầu giường bên Kim Tại Hưởng, sau đó đi qua đó mở ngăn kéo, từ trong đó lấy ra bút và giấy.

Cả ngày hôm nay tâm trạng của Chung Quốc đều rất vui, cũng lần đầu tiên đặc biệt hy vọng Kim Tại Hưởng về sớm một chút. Nhưng sau khi Chung Quốc ăn xong cơm, tắm rửa xong, trong tay cầm phong thư phẳng phiu ngồi bên giường đợi tới mười hai giờ rưỡi, đầu gật gật như gà mổ thóc, Tại Hưởng vẫn chưa về. Thất vọng đặt thư lên tủ đầu giường, chui vào trong chăn, Chung Quốc vừa nhắm mắt liền ngủ say.

Có thể là trong lòng nhớ rõ, nên ngày hôm sau mới sáng sớm Chung Quốc đã tỉnh dậy, ngồi bật dậy trên giường.

"Sao vậy?"

Tuấn Chung Quốc nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn Tại Hưởng từ trên giường ngồi dậy, dường như phản ứng không kịp, ngẩn ngơ tròn mắt nhìn. Tại Hưởng đưa người sang hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng cắn, Chung Quốc hơi giật mình, vươn người cầm bức thư đưa tới trước mặt Tại Hưởng.

"Có thể gửi sang đó không?"

Kim Tại Hưởng nhận lấy, mở thư ra. Chung Quốc biết hắn nhất định sẽ "kiểm duyệt" thư của cậu, dù gì cậu cũng không viết bí mật gì, hắn thích xem cứ xem, cậu chỉ đợi hắn "được" hay "không được". Đọc sơ một lần, Kim Tại Hưởng lấy viết trong ngăn kéo ra vẽ vẽ lên giấy, lại đưa cho Tuấn Chung Quốc.

"Chỉ có thể viết ngắn lại như vậy."

Nói xong Kim Tại Hưởng xuống giường làm vệ sinh cá nhân sau đó quay đầu nói với Chung Quốc một câu "mau xuống ăn sáng" sau đó đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc Kim Tại Hưởng đóng cửa lại, Chung Quốc vò tờ giấy trong tay sau đó ném xuống dưới đất. Kim Tại Hưởng viết gọn lại chỉ một câu: [Ta rất tốt, không cần lo lắng.]

Ngồi bên bàn ăn, Kim Tại Hưởng nhìn phần ăn sáng sắp dùng xong của mình lại nhìn đĩa thức ăn chưa được đụng vào ở bên kia bàn.

"Dì Tống."

"Thiếu gia, có dặn dò gì ạ?"

"Đưa đồ ăn sáng lên cho Tuấn thiếu gia."

Dì Tống bưng thức ăn lên lầu, nhưng một lát lại bưng xuống.

"Thiếu gia, Tuấn thiếu gia nói cậu ấy không muốn ăn. Tôi xem cậu ấy dường như không vui, có phải đang bị bệnh không?"

"Đặt đồ ăn ở đây, dì lui xuống trước đi."

"Vâng."

Kim Tại Hưởng lại ăn thêm vài miếng, cầm khăn ăn lên lau miệng, đứng dậy, đi lên lầu. Lúc đẩy cửa đi vào, Tuấn Chung Quốc đang ôm hai chân ngồi dưới mặt đất, nhìn thấy hắn liền xoay người về phía cửa, Kim Tại Hưởng đi vào, nhặt tờ giấy bị vò thành một cục trên mặt đất mở ra, sau đó xé đôi tờ giấy, cầm lấy một trong hai phần nắm chặt trong tay đi về phía Chung Quốc.

"Chỉ có thể như vậy, không được mặc cả nữa."

Khoảng sau một phút, Tuấn Chung Quốc mới đứng dậy xoay người về phía Kim Tại Hưởng, từ từ đưa tay nhận lấy một nửa tờ giấy từ tay hắn, liếc mắt về phía bàn tay phải đang nắm thành nắm đấm của Kim Tại Hưởng.

"Uhm."

"Viết lại một bức, viết xong thì sẽ giúp em đưa sang đó."

"Uhm."

Nhìn thấy vẻ mặt như bắt được vàng của Tuấn Chung Quốc, Kim Tại Hưởng cúi người hôn lên môi cậu.

"Sau này không được không ăn cơm. Tôi còn việc không thể đợi em, viết xong thì bảo bọn họ đưa cho tôi."

"Được rồi, vậy anh đi đường cẩn thận."

Tuấn Chung Quốc nói xong xoay người lấy viết và giấy nằm rạp lên bàn. Còn nụ cười lúc đó của cậu khiến Kim Tại Hưởng hơi ngạc nhiên. Nhìn người đang nằm trên bàn viết viết, Tại Hưởng không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ nhẹ nhàng đóng cửa lại, khoé môi khẽ nhếch lên.

Đào Chí Cương ngồi ở ghế trước nhịn không được liếc nhìn gương chiếu hậu, dùng chân khẽ đụng người đang lái xe Đặng Dũng. Đặng Dũng quay đầu nhìn Đào Chí Cương, anh dùng giọng nho nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe nói:

"Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vui, sao đại ca lại vui vẻ như vậy?"

Đặng Dũng dùng bộ mặt "cậu không biết thì làm sao mà tôi biết" nhìn Đào Chí Cương sau đó tiếp tục lái xe, nhưng cũng không nhịn được nhìn Kim Tại Hưởng qua kính chiếu hậu.

Bọn họ ở bên đại ca lâu năm như vậy, biết hắn khi nào giả vờ vui vẻ, khi nào thật sự đau lòng. Chuyện xảy ra trước đây quá nghiêm trọng vẫn luôn gây áp lực cho hắn, đã lâu rồi không có chuyện gì khiến hắn thật sự vui vẻ. Hôm nay, là vì Tuấn thiếu gia. Hy vọng mọi thứ đều như đại ca kỳ vọng.

Còn trong phòng ngủ Chung Quốc sau khi viết được vài dòng, thì dừng bút, cầm tờ giấy bị xé mất một nửa lên.

Một phần ba còn lại của bức thư là phần viết cho Cát Phi, chỉ nói với cô ấy là cậu xin lỗi, bảo cô chăm sóc tốt bản thân, đừng lo cho cậu, cũng đừng đợi cậu nữa. Vì cậu có thể rất lâu cũng không thể về được. Nhưng lại bị Tại Hưởng xé mất, một chữ cũng không sót lại, còn lấy mất phần bị xé đi. Cậu có thể xem như hắn đang ghen không? Có thể là vậy.

Tuấn Chung Quốc bất giác mỉm cười, đặt tay lên trước ngực.

Đây là lần đầu tiên Kim Tại Hưởng hôn cậu như vậy khi cậu tỉnh táo, lúc trước đều hôn khi nghĩ rằng cậu đã ngủ hay thật sự đã ngủ. Vừa nãy cậu không vui, nhưng không phải vì thế mà không ăn cơm, cậu không phải con gái chơi trò tuyệt thực kháng nghị với Kim Tại Hưởng. Đến đây, cậu dường như ngày nào cũng ngủ tới lúc tự tỉnh dậy, rất ít khi dậy sớm như vậy, không ăn, tâm trạng không tốt là một lý do nhưng nguyên nhân chủ yếu là không đói, không muốn, vô tình lại thành công. Sau này có thể dùng chiêu này.

Từ đó về sau cứ khoảng nửa tháng là Tuấn Chung Quốc lại nhận được thư của gia đình, có lúc còn có thể có phim hoặc hình của họ, sau đó cậu lại hồi thư cho gia đình. Chỉ cần không nhắc đến Tạ Cát Phi hay chỗ cậu đang ở, Tại Hưởng cũng sẽ không "bác bỏ". Từ sau hôm đó Tại Hưởng còn đem về cho Chung Quốc rất nhiều sách: ví dụ như chính trị, kinh tế, văn hoá, lịch sử, triết học, văn học cũng có, còn có cả truyện tranh. Nhưng cả ngày an nhàn đọc sách, sách này tuy rằng đều rất hay, những lâu ngày Chung Quốc cũng cảm thấy buồn chán. Chính vào lúc cậu muốn xin phép Kim Tại Hưởng cho cậu ra ngoài dạo, nhưng còn chưa kịp nói, Tại Hưởng đã phải rời khỏi Mỹ để đến Thái và Mianma.

Nhìn những gạch mình vẽ trên giấy, Tuấn Chung Quốc cảm thấy mình thật giống khuê phòng oán phụ, ngồi đếm những ngày tháng chờ chồng trở về, liền buông bút xuống, chui vào trong chăn.

Chỗ đó đã trống trải mười ba ngày rồi. Kim Tại Hưởng trước đó chỉ nói với cậu hắn phải đi đâu, nhưng không nói đi bao lâu, khi nào trở về. Có khi nào lại đi như trước đó đi Trung Quốc, đi liền mấy tháng, lúc về lại đem một người về, sau đó nói với cậu "Cậu có thể trở về rồi?"

Chung Quốc mơ màng ngủ thiếp đi.

.

Đột nhiên cảm thấy lạnh, Tuấn Chung Quốc nhắm mắt đưa tay sờ loạn xạ, chăn chưa tìm được đã nắm được một vật hơi thô và ấm áp.

Tay?! Của ai?

Mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Tuấn Chung Quốc còn có chút mơ hồ nên dùng tay dụi mắt.

"Đây là cái gì?"

Một bức vẽ trên đó có mười ba gạch, Tuấn Chung Quốc một chốc đã hoàn toàn tỉnh táo, đưa tay giật lại tờ giấy từ tay Kim Tại Hưởng.

"Không có gì, chỉ vẽ chơi thôi!"

Giây tiếp theo, môi bị một đôi môi khác chiếm lấy, chưa kịp phản ứng, cửa thành đã rơi vào tay giặc, thành trì bị xâm lược rồi. Vốn dĩ tưởng rằng chỉ một nụ hôn, nhưng tay của Kim Tại Hưởng...

"Bây... bây giờ... là... buổi sáng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro