Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

Tại Việt Nam, trong căn nhà nhỏ ở một nơi yên tĩnh.

"Lý lão đại, chúng ta quen biết đã nhiều năm, ông biết con người tôi không thích nói chuyện vòng vo. Vụ làm ăn này e là không thành."

"Kim lão đại, kinh doanh súng đạn chúng ta cũng không phải mới hợp tác với nhau lần một lần hai, tôi nghĩ từ trước đến nay cái giá mà tôi trả cũng không phải không hợp lí."

"Nếu như chỉ là súng đạn, tôi đương nhiên đồng ý giúp ông vận chuyển, tôi cũng kiếm được một bộn, không phải chúng ta vẫn luôn hợp tác vui vẻ sao? Nhưng tôi nghe nói trong loạt súng đạn này còn có cái khác nữa. Mọi người trong nghề đều biết, bang Băng Diễm từ trước đến nay không vận chuyển ma tuý."

"Nếu Kim lão đại đã biết, thì tôi cũng sẽ nói rõ. Không sai, trong loạt súng đạn này còn có một lượng lớn ma tuý. Nhưng chỉ cần loạt hàng này thành công vận chuyển đến nơi, đối với chúng ta sẽ là thắng lợi gấp đôi."

"Lý lão đại, tôi vừa nói rồi, bang Băng Diễm không dính vào thứ này. Quá khứ chưa có, hiện tại không có, và sau này cũng sẽ không có, chí ít là khi Kim Tại Hưởng tôi làm đại ca sẽ không có. Tôi cùng Cát gia còn có hẹn nên xin cáo biệt trước. Nếu như sau này Lý đại ca có mối kinh doanh nào lớn, đừng quên thông báo cho tiểu đệ một tiếng, hy vọng lần sau hợp tác vui vẻ."

Kim Tại Hưởng nói xong liền đứng dậy đi khỏi ngôi nhà nhỏ, một hàng hơn mười người leo lên bốn chiếc xe rồi lái đi.

"Đại ca, Kim Tại Hưởng không chịu, chúng ta phải chăng nên tìm một con đường khác?"

"Không được, đi Trung Đông thì đường dây của bang Băng Diễm mới ổn thoả, hơn nữa những băng nhóm khác không phải ăn lời nhiều khiến ta không kiếm tiền được thì là không tin tưởng được. Những bến cảng bên Mỹ cũng phải là những cái dưới tay bang Băng Diễm mới là an toàn nhất. Quan hệ của bọn chúng với hải quan vẫn luôn "tốt đẹp". Loạt hàng này lớn như thế, chúng ta càng không thể mạo hiểm."

"Vậy phải làm sao? Thái độ của Kim Tại Hưởng cứng rắn như thế, em thấy cho dù có tiếp tục đàm phán, hắn vẫn sẽ không đáp ứng."

"Hừ, mềm dẻo không được thì cứng rắn, minh bạch không xong thì ta dùng hắc ám. Kim Tại Hưởng nó có lợi hại như thế nào thì cũng vẫn là tên oắt con, phải cho nó biết thế nào là gừng càng già càng cay."

Lý Hồng Quyền là một cựu chiến binh của Việt Nam, từng tham gia chiến tranh ở Việt Nam, là người nham hiểm, độc ác. Kì thực trong ngành này, nếu không đủ nhẫn tâm cùng độc ác, cũng sẽ khó sống đến tuổi của hắn.

"A Dũng, trong tay chúng ta nắm được bao nhiêu nhược điểm của Lý Hồng Quyền?"

Kim Tại Hưởng vừa ngồi lên xe liền hướng người đàn ông đang khởi động xe hỏi.

"Nhiều đến nỗi đủ để đẩy hắn vào tù ngồi hai đời hoặc chết một hai lần cũng không thành vấn đề."

"Lý Hồng Quyền, lão già này thích chơi âm mưu. Bảo anh em sau khi rời khỏi Việt Nam phải cảnh giác một chút, một khắc cũng không được lơi là. Hắn muốn chơi thì ta cũng đang buồn chán đây, nên sẽ tận tâm tiếp đãi hắn, thuận tiện sẽ dạy hắn vài câu tiếng Trung, để hắn biết ngoài câu "Gừng càng già càng cay", Trung Quốc còn có một câu "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát", cái gì gọi là hậu sinh khả uý!"

"Vâng."

Kim Tại Hưởng, đương gia hiện tại của băng Băng Diễm, cũng là đương gia nhiệm kì thứ tư, mười tám tuổi đã ngồi lên vị trí này, đã nắm vững vị trí này mười năm. Tác phong thẳng thắn, tuyệt tình, trong đạo có danh xưng là "Báo Lang", kì thực cũng không có loại động vật "Báo Lang", nhưng trong đạo đều công nhận chỉ có danh xưng này mới thích hợp với hắn. Hắn có bảy người thân tín, lần này đến Việt Nam đã mang theo ba người: Đặng Dũng, Đào Chí Cương, Hồ Ba.

Bang Băng Diễm, bang phái lớn nhất của người Hoa tại Mỹ, nằm trong hàng năm bang phái đứng đầu tại Mỹ. Bang Băng Diễm trừ ma tuý, tất cả những việc liên quan đến xã hội đen đều có: sòng bạc – ba sòng bạc ngầm được phân bố ở các nơi tại Las Vegas, kỹ quán – câu lạc bộ cao cấp ở phố Đèn Đỏ có tiểu thư, có thiếu gia; buôn lậu – lấy việc buôn lậu súng đạn làm chính, những cái khác đều không từ chối, chỉ cần kiếm được tiền; vì bang khống chế được một số bến cảng, nên cũng có lúc làm nghề vận tải thu phí chuyên chở, hoặc cho mượn cảng cập tàu. Trường kì làm kinh doanh Trung Đông nên cho đến bây giờ nếu đi Trung Đông dường như đã hình thành một đường dây an toàn của bang Băng Diễm. Còn việc vay nặng lãi, thu phí bảo hộ không còn là nguồn thu nhập chính nữa, nhiều tiệm trên địa bàn của hắn cũng không cần đóng phí bảo hộ vẫn được hắn tuyệt đối bảo vệ. Trên địa bàn của hắn, người ta có thể tiến hành giao dịch bất cứ thứ gì ngoại trừ ma tuý. Nếu như là một mối giao dịch lớn, thì phải chia hoa hồng cho hắn. Bang Băng Diễm không lấy nhiều tiền hoa hồng, nên nhiều người muốn kinh doanh trên địa bàn của hắn, vừa kiếm được tiền lại an toàn. Còn việc Bang Băng Diễm tại sao không kinh doanh ma tuý để kiếm nhiều tiền, nguyên nhân nhiều người trong đạo cũng như người trong bang Băng Diễm đều không biết, chỉ biết là không được làm trên địa bàn của hắn, kể cả có ý định cũng không được. Còn người của Bang Băng Diễm bất luận ở đâu cũng không được dính vào thứ đó. Một khi bị phát hiện cùng bắt được, cho dù là người của bang Băng Diễm, đều sẽ theo luật lệ của bang mà xử lý. Điểm này, bang Băng Diễm từ lâu đã giới thiệu rõ với các bang phái khác, chỉ cần là người trong đạo thì không ai là không biết. Đã từng có người không biết điều, quyết dùng hành động khiêu khích, hậu quả thê thảm, từ đó đều không còn ai dám thử.

Bang Băng Diễm trên thực thế là bang của Kim Gia, người đương gia đầu tiên chính là ông cố của Kim Tại Hưởng, tiếp đến là ông của Kim Tại Hưởng, sau đó là ba của Kim Tại Hưởng, hiện tại là Kim Tại Hưởng. Bang Băng Diễm có bang quy vừa nghiêm khắc vừa khoan dung, nghe liền cảm thấy rất mâu thuẫn nhưng lại là sự thật. Trên cánh tay trái của mỗi thành viên trong bang Băng Diễm đều có một hình xăm ngọn lửa màu xanh lam, bên dưới ngọn lửa chính là con số. Số của mỗi người đều là độc nhất, chỉ trừ hai trường hợp: một chính là đại ca của bang Băng Diễm, trên cánh tay trái của đại ca cũng có ngọn lửa màu xanh lam, nhưng màu của ngọn lửa đậm nhất mang số 0, Kim Tại Hưởng cùng cha hắn, ông hắn cũng mang số 0, một là "Tử thừa phụ nghiệp", nếu như một thành viên của bang có cha mẹ cũng là thành viên của bang, trừ nguyên nhân phản bội, bất luận là nguyên nhân gì trước lúc người đó gia nhập mà mất đi, như thế số của người đó chính là số của cha hoặc mẹ hắn. Trong bang Băng Diễm cái loại "kế tục" số hiệu không ít.

.

.

.

Hôm nay là một ngày cuối tuần nắng ấm, Tuấn Chung Quốc không từ chối được lời "thỉnh cầu" của nhân viên, đã tổ chức chuyến du lịch một ngày đến nông thôn. Nơi này kì thực không tính là xa, ngay tại vùng ngoại thành. Nơi đây không khí trong lành, cảnh vật tươi đẹp, có một khu nghỉ dưỡng nhỏ. Nơi đây có một vườn hoa lớn, các loại hoa trên chợ hoa có 70% được trồng từ nơi này, là nơi mà nhân viên kiên quyết đề cử. Lúc mới bắt đầu biết hoa là đặc trưng của nơi này, Tuấn Chung Quốc rất do dự, Tả Lộ cùng Châu Lâm cầm theo giấy giới thiệu vắn tắt đến cho cậu xem, phát hiện ra không có hoa tường vi cậu mới yên tâm.

Những người trí thức chịu nhiều áp lực nặng nề cuối cùng cũng có một ngày vui chơi rất thoải mái, rất nhiều người đem theo cả gia đình của mình. Tuấn Chung Quốc vốn có ý định dẫn theo Tạ Cát Phi cùng đi nhưng hôm nay cô lại không thể đi được, nên cậu chỉ có thể làm người cô đơn. Tại nơi đây, người hướng dẫn viên của họ là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, ông lão dường như rất thích họ – những du khách văn minh lịch sự, nên quyết định giới thiệu với họ một khu vực mà những người khác không được biết tới. Lúc Tuấn Chung Quốc nhìn thấy một khu vườn hoa màu hồng phấn, dường như cả người đơ ra, những người khác bị mỹ cảnh trước mắt làm cho nói không nên lời.

"Sao nào, đẹp phải không? Vườn tường vi này là toàn bộ tâm huyết của tôi, không dễ dàng giới thiệu với du khách."

Ông cụ nói bằng thanh âm vui vẻ, mọi người đều cầm lấy máy ảnh, người chụp hình thì chụp hình, người quay phim thì quay phim. Châu Lâm cùng Tả Lộ chơi được một lát thì nhớ tới Tuấn Chung Quốc, phát hiện ra thần sắc của cậu không tốt lắm, len lén đi đến bên người cậu.

"Quản lý, sắc mặt của anh không tốt lắm, lần này chắc nghiêm trọng hả?"

"Không, tôi không sao, hai người đi chơi đi."

Hai người không biết làm sao giúp Tuấn Chung Quốc, cũng không có cách khiến thời gian đảo ngược, nên lại bắt đầu đi tham quan.

Hôm đó đến trước lúc về đều không có xảy ra sự cố gì, lúc trở về, Tuấn Chung Quốc tìm cớ không đi cùng đoàn. Châu Lâm cùng Tả Lộ biết cậu không muốn liên lụy đến mọi người, nếu như khiến cho xe nửa đường dừng lại thì làm sao. Nhưng họ không biết số lượng của tường vi quyết định cấp độ của "vận rủi".

Điểm này, Tuấn Chung Quốc bản thân cũng rõ. Một cành, hai cành, thậm chí một bó tường vi cậu cũng không lo lắng, bình tĩnh chờ đợi vận rủi. Nhưng một mảnh vườn lớn như thế, cậu tuyệt nhiên không thể không lo lắng, cậu không dám xem thường năng lực của cả vườn tường vi. Năm mười sáu tuổi, chỉ một bờ tường tường vi trắng đã khiến cậu nếm thử việc suýt chút nữa mất đi một nửa sinh mạng. Tường vi hiện nay so với lúc đó không chỉ nhiều hơn gấp đôi, liệu sẽ đem đến cái gì, cậu không biết, cũng không muốn biết. Nhưng cậu cũng hiểu, cho dù cậu có làm gì cũng không trốn tránh được, tường vi muốn đem đến cho cậu, cậu trốn cũng không được.

Lúc trở về, Tuấn Chung Quốc mượn ông lão kia một chiếc xe đạp, cậu thật không dám đi nhờ xe, vạn nhất gặp tai nạn. Tuy cậu chưa từng gặp qua tai nạn xe cộ, vận rủi của cậu vẫn không thể chuyển đổi được, nhưng sẽ lây cho người khác. Nhiều tường vi như thế gặp tai nạn xe nghiêm trọng không phải là không thể phát sinh. Nhưng cậu lại không ngờ khổ cực đạp xe như thế mới khiến cậu gặp vận xui.

Khi Chung Quốcvề tới nhà, Tạ Cát Phi vẫn chưa về tới nên không biết cậu đạp xe về nhà. Vì không muốn khiến cô lo lắng, nên lúc cô trở về, Tuấn Chung Quốc cũng không kể cho cô nghe chuyện hôm nay. Nhưng lòng Chung Quốcvẫn luôn lo lắng, sau khi về nhà làm mọi chuyện đều hết sức cẩn thận. Việc nhà là do hai người chia sẻ với nhau, nên lúc Tuấn Chung Quốc đang trong nhà bếp thì không để Tạ Cát Phi vào. Nhưng ngay cả đến đêm đều rất bình thường, thuận lợi, cho đến khi Tuấn Chung Quốc đặt mình xuống giường, vẫn chưa có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra. Nằm trên giường, Tuấn Chung Quốc nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, cho đến khi kim ngắn chỉ qua số 12 mới thả lỏng thân thể đang cứng đờ, mệt mỏi nhắm mắt ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro