Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 30

Kim Tại Hưởng đang ngồi trên ghế sopha của phòng nghỉ, nhìn mười bức ảnh do Dương Húc Huy đưa, mày càng ngày càng nhíu lại. Bỏ những bức ảnh xuống rồi đứng dậy, Kim Tại Hưởng đi đến bên cửa sổ nhìn thế giới bận rộn bên ngoài.

Đặng Dũng đứng cạnh Dương Húc Huy phóng ánh nhìn đến những bức ảnh đặt trên bàn: trên đó tổng cộng có mười một bức ảnh đều là chụp Tuấn thiếu gia trong hai ngày nay, để gửi về Trung Quốc, những bức ảnh này... ngay cả anh cũng nhìn ra được, Tuấn Chung Quốc có chút không vui, khuôn mặt hoàn mỹ lại lộ ra nét u buồn, hình ảnh ngồi ôm lấy đầu gối bên hồ nước mang cảm giác cô đơn.

"A Huy, những chuyện còn lại giao cho anh. A Dũng, theo tôi đến chợ."

"Vâng."

"Vậy còn những bức ảnh?"

"Qua vài ngày tính tiếp."

"Vâng."

Kim Tại Hưởng sau khi tới chợ mua những thứ cần mua, rồi để Đặng Dũng lái xe trở về. Hôm nay hắn đi sớm hơn mọi ngày, thuộc hạ nói Tuấn Chung Quốc không ở trong hoa viên, Tại Hưởng lên lầu đi vào phòng ngủ, nhưng Chung Quốc không ở trong đó. Bỏ đồ vừa mới mua về vào ngăn tủ, Tại Hưởng xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Lên đến sân thượng, nhìn thấy Chung Quốc hướng lưng ra phía cửa ngồi đung đưa trên xích đu, cho đến khi Tại Hưởng đi qua đó giữ lấy sợi dây của xích đu, Chung Quốc mới giật mình ngước đầu nhìn Kim Tại Hưởng. Tuấn Chung Quốc đứng dậy, hai người cứ nhìn nhau, không ai mở miệng nói gì. Một lát sau, Kim Tại Hưởng dần buông lỏng tay đang giữ lấy sợi dây, lại từ từ di chuyển lên khuôn mặt của Tuấn Chung Quốc, đến khi khoảng cách chỉ còn khoảng năm phân thì dừng lại.

"Sẽ không có chuyện như vậy nữa."

"Uhm."

"Hàn Kính từng học đại học."

"Tôi biết. Chỉ là, vẫn chưa muốn ra ngoài."

"..."

"..."

"Có thể ôm tôi không?"

Tuấn Chung Quốc nhìn vào mắt của Kim Tại Hưởng, tay nắm chặt lấy sợi dây xích đu. Kim Tại Hưởng áp bàn tay rộng lên khuôn mặt của Tuấn Chung Quốc, ngón tay thon dài mân mê đôi môi cậu, sau đó kéo cậu vào trong lòng, ôm chặt.

...

Tuấn Chung Quốc thở dài, đặt tờ giấy ghi chú xuống: Kim Tại Hưởng vẫn không chịu trực tiếp đưa cho cậu những vật cần đưa. Cầm chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường: có thể gọi đường dài sao? Ngón tay ấn dãy số quen thuộc, một lát sau thì vang lên tiếng tút tút chờ nhận điện thoại, nhưng chưa đợi đầu kia bắt máy, Tuấn Chung Quốc đã cúp điện thoại. Hai tay cầm lấy điện thoại đặt trước ngực:

"Đợi con làm xong chuyện này sẽ gọi điện thoại cho mọi người"

Giống như quyết tâm tuyên thệ, Tuấn Chung Quốc xuống giường. Vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà ăn sáng, khuôn mặt Tuấn Chung Quốc hiện ra một nụ cười nhẹ khi nhìn thấy Hàn Kính xuất hiện đúng giờ:

"Anh có biết chỗ nào chơi vui không?"

Hàn Kính không phải là người thích những nơi náo nhiệt, có thể là vì thường phải ở những nơi đó nên thích những nơi yên tĩnh hơn. Nhưng nhìn Tuấn Chung Quốc với bộ dạng thích thú đang đi trước mình khoảng ba bước, Hàn Kính lại cảm thấy những chỗ đó cũng không quá khó chịu.

Dù ở những nơi thế này việc bảo vệ sẽ khó khăn hơn, nhưng sau vụ việc lần trước của Hồng bang thì những nguy hiểm rình rập quanh Tuấn thiếu gia đã ít đi nhiều, trừ anh ra, còn sáu người mặc thường phục bố trí quanh đó.

Anh không nghĩ tới việc Tuấn Chung Quốc sẽ đến thuỷ cung. Anh rất ít khi đến những nơi này, lần cuối cùng đến đây cũng đã là chuyện của một năm về trước rồi. Hôm nay vừa đúng vào kì nghỉ nên có rất nhiều người, đặc biệt là trẻ con. Anh phát hiện một khi tới những nơi đông người nụ cười của Tuấn Chung Quốc sẽ đặc biệt rạng rỡ, rất dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác, nhưng cậu lại không hề để ý đến điều đó.

Tuấn Chung Quốc đang đi đằng trước đột ngột dừng lại, Hàn Kính chạy đến bên cậu, khoảng cách cỡ một bước chân, cùng cậu ngắm những con cá đầy màu sắc đang bơi lội.

"Trước đây lúc nhỏ tôi cũng từng đến thuỷ cung, nhìn cá mập sẽ nghĩ: liệu có thể thuần phục được cá mập khiến cho nó trở nên hiền hòa, giống như cá heo thân thiết với con người không? Trước đây nhìn thấy cái gì cũng sẽ có những vấn đề kì quái, bây giờ nhìn lại, phát hiện không nghĩ gì cả, chỉ ngắm nhìn như vậy cũng thật tốt."

Tuấn Chung Quốc tay áp lên tấm kính trước mặt, mắt chăm chú ngắm nhìn

những chú cá đang bơi lội.

"Có rất nhiều thứ chỉ cần nhìn ngắm là tốt rồi, không cần nghĩ quá nhiều. Tôi từ nhỏ trong đầu chỉ có một câu: "Wa! Thật đẹp, thật đẹp!" la lên một cách ngốc nghếch."

Hàn Kính nói rồi bật cười. Tuấn Chung Quốc nghiêng đầu nhìn anh sau đó lại nhìn những chú cá đang bơi lội, rồi cũng mỉm cười.

Lúc ra khỏi thuỷ cung Hàn Kính nhìn đồng hồ, là đại ca dặn phải nhắc nhở Tuấn thiếu gia ăn cơm. Vừa định mở miệng lại khựng lại, nghĩ đến những lời Tuấn thiếu gia trước đây nói với anh:

"Lúc chỉ có hai người có thể không gọi tôi là "Tuấn thiếu gia" không, tôi không thích lắm? Người khác nghe thấy cũng sẽ cảm thấy kì quái, gọi thẳng tên là được. Nếu như không quen có thể gọi cả họ và tên. Tôi bây giờ cũng sắp quên mất tên mình là gì rồi."

Hàn Kính vẫn còn nhớ câu cuối cùng Tuấn Chung Quốc nói, biểu tình có chút tự ti và bất lực, nhưng phải gọi tên của cậu...

Hàn Kính chần chừ mở miệng, "Tuấn......"

Nghe thấy tiếng của Hàn Kính, Tuấn Chung Quốc quay đầu nhìn anh, trên mặt mang một dấu chấm hỏi.

"......Chung Quốc, đến giờ ăn cơm rồi."

"Ừ. Cám ơn."

Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng cười, bước đi nhanh hơn nhiều.

Ngồi trên băng ghế trong công viên, Tuấn Chung Quốc cầm nước suối và gặm bánh mì, tinh thần thoải mái. Còn người ngồi cùng cậu – Hàn Kính tay cũng cầm bánh mì và nước suối, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Tuấn Chung Quốc: Tuy rằng đại ca không bảo anh phải báo cáo lại việc Tuấn thiếu gia đi đâu, ăn cái gì, nhưng không biết nếu đại ca biết Tuấn Chung Quốc chỉ dùng nước suối và bánh mì để giải quyết bữa trưa thì sẽ như thế nào.

Một Tuấn Chung Quốc như thế luôn khiến người ta cảm thấy cậu chỉ là một con người bình thường, đơn giản, cũng giống như những người đang đi dạo trong công viên. Nhưng dù là như vậy, anh vẫn cảm thấy người đàn ông bên cạnh giống như một thiên sứ, nhưng lại không phải chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống nhân gian mà là không bị nhiễm bụi phàm trần, không phải lạnh lùng xa cách, mà là thân cận hiền hòa. Nhưng "thân cận" như vậy sẽ khiến người khác tự giác giữ khoảng cách, không dám tuỳ ý tiếp cận, sợ không cẩn thận sẽ mạo phạm đến cậu.

Bỏ rác vào trong sọt, Tuấn Chung Quốc ngước đầu nhìn bầu trời. Hôm nay thời tiết không tệ, bầu trời màu xanh, có vài áng mây trắng trôi lững lờ.

"Anh nghe qua câu chuyện "Ếch ngồi đáy giếng" chưa?"

Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng hỏi, nhưng không nhìn Hàn Kính. Mặt trời vẫn rất cao, bầu trời quang đãng khiến cho cậu có chút chói mắt, Tuấn Chung Quốc khẽ nheo mắt.

"..."

"Kì thực ếch ngồi đáy giếng cũng không phải là không tốt. Ở bên trong giếng, bầu trời vĩnh viễn cũng chỉ lớn như vậy, thế giới vĩnh viễn cũng chỉ to như thế, nó có thể đi khắp nơi trên thế giới, mãn nguyện rồi, cũng cảm thấy hạnh phúc. Nếu như đã hạnh phúc, thì bầu trời có thực sự chỉ lớn như vậy hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Vẫn tốt hơn việc nhảy ra khỏi giếng, nhìn thấy bầu trời rộng lớn mới biết thật ra thế giới lớn như thế, vẫn còn những cảnh sắc đẹp hơn, nhưng lại phát hiện bản thân mãi mãi chỉ có thể nhìn từ xa, mãi mãi không tới được thế giới đó."

Hàn Kính nhìn khuôn mặt đang nhìn ngắm bầu trời của Tuấn Chung Quốc. Câu chuyện "Ếch ngồi đáy giếng" này không giống như câu chuyện kia.

Thiên sứ đã bị giam cầm rồi sao? Đã trở thành con ếch nhảy ra khỏi giếng rồi sao?

Tuấn Chung Quốc thu lại tầm mắt, cúi đầu cười trừ.

"Đọc sách nhiều quá, lời cũng nhiều, một ngày còn nói nhiều hơn mấy tháng."

"Kì thực đại ca chỉ lo lắng cho sự an nguy của cậu."

Tuấn Chung Quốc nghiêng đầu nhìn Hàn Kính, cười. Nụ cười đó bao gồm nhiều thứ, Hàn Kính không thể hiểu được.

"Tôi có phải là thân tại phúc trung bất tri phúc* không?"

*Thân tại phúc trung bất tri phúc: Sống trong hạnh phúc mà không biết.

Không đợi Hàn Kính nói tiếp, tầm nhìn của Tuấn Chung Quốc lại phóng ra xa, nhìn về phía người đang chạy về phía họ, một cô bé năm sáu tuổi trên tay cầm một miếng bánh kem, mắt của Hàn Kính cũng nhìn về phía đó. Cô bé không cẩn thận tự mình vấp ngã, miếng bánh rơi xuống mặt đất. Tuấn Chung Quốc không tự giác đứng dậy, chạy đến đỡ cô bé lên, Hàn Kính không dám sơ ý chạy sang đó.

"Are you OK?"

Cô bé nhìn Tuấn Chung Quốc một lát, không nói gì, cứ ngồi trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía một đám trẻ con đang chơi gọi lớn:

"Anh ơi!"

Cô bé vừa gọi, một cậu bé khoảng tám chính tuổi trong đám trẻ con đó hướng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy cô bé đang ngồi dưới đất lập tức chạy lại. Tuấn Chung Quốc dường như hiểu được nên đứng dậy, nhưng lại không rời khỏi.

"Em sao rồi?"

"Đau."

Cô bé bĩu môi đưa tay về phía anh trai, nước mắt chảy dài. Anh trai nhỏ của cô bé nắm lấy cánh tay bị ửng đỏ khẽ thổi.

"Anh thổi thổi rồi sẽ không đau nữa."

"Bánh kem."

Cậu nhóc anh trai đặt tay cô bé xuống, đưa tay chùi đi nước mắt của cô bé.

"Anh sẽ bảo mẹ mua lại cho em, được không? Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ không xinh đâu."

"Vâng ạ."

Cô bé lại mỉm cười, để anh trai nắm tay dắt đi.

Ánh mắt của Tuấn Chung Quốc vẫn dõi theo họ, ánh mắt của Hàn Kính lại dừng lại trên khuôn mặt của cậu.

Nụ cười của Tuấn Chung Quốc khi nhìn thấy niềm hạnh phúc của hai đứa trẻ, đã in sâu vào trong tâm trí của anh.

"Tôi cũng có em gái, nhỏ hơn tôi bảy tuổi. Lúc nhỏ, nhìn em gái của người khác làm nũng vẫn luôn cảm thấy ngưỡng mộ, vẫn hy vọng Tiểu Nghiên cũng giống những cô bé khác làm nũng với mình, rất muốn biểu hiện khí phách của bản thân. Nhưng mỗi lần Tiểu Nghiên té, lúc tôi chạy đến bên nó, nó cũng đã tự mình đứng dậy, mở to mắt nhìn tôi, nói "Không được cười, em lần sau nhất định sẽ không té ngã nữa", sau đó rất có khí thế chạy mất, chưa bao giờ khóc lóc. Từ từ lớn lên, chỉ khi nó muốn có thứ gì mà không có được, mới làm nũng với tôi."

Tuấn Chung Quốc nói xong vừa cười vừa nhìn Hàn Kính, lại hướng mắt về phía đám trẻ con đang chơi đùa.

Trước đây, Hàn Kính không hề biết trên khuôn mặt một người lại có thể có nhiều dạng nụ cười khác nhau thu hút ánh nhìn của người khác như vậy. Nếu như nói nụ cười mang theo hạnh phúc trước đó có thể khiến người khác cảm thấy hạnh phúc theo, không tự giác khoé môi lại kéo lên, như vậy nụ cười rực rỡ lúc này sẽ khiến người khác cảm thấy bầu trời u ám trong thoáng chốc đã trở nên quang đãng.

Đại ca là vì lý do này mới đem cậu ta về đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro