Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 32

Ngón tay của người này cởi bỏ nút áo, chạm vào cơ bắp chắc nịch, tay của Kim Tại Hưởng nắm lấy cánh tay đó đẩy ra.

"Cậu biết tôi từ trước đến nay không thích nói nhiều. Lần trước cậu cũng nên hiểu rồi, tôi không muốn nói những lời vô ích."

Kim Tại Hưởng nhìn người con trai đó, không thể dùng lời để diễn tả biểu tình của hắn. Tay khác của người con trai này trượt xuống phía dưới, biểu tình chưa hề chuyển sang nghiêm túc.

"Em từ trước đến nay đều không hy vọng anh sẽ thích em. Nên lúc anh tới muốn em lên giường với anh là em đã không đòi hỏi gì nữa. Em cũng biết bản thân không có tư cách yêu cầu anh cái gì. Nhưng em vì anh giữ mình rất lâu, chưa từng để ai đụng vào, còn vì anh thu thập tin tức, làm rất nhiều chuyện, cuối cùng anh tại sao chỉ vì một người đàn ông lên giường với mình mà làm tới nước này?!"

"Tôi từ trước đến giờ không bắt cậu làm những chuyện này, cậu ấy có thể làm những gì cho tôi không liên quan đến cậu, cũng không phải là chuyện cậu có thể nói."

Người con trai nhìn trừng trừng vào khuôn mặt bình thản của Kim Tại Hưởng khi nói câu đó, cúi đầu cười gằn, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tại Hưởng.

"Không sai, anh từ trước đều không buộc em làm những việc này, đều là em tự nguyện, người đều tự mình dâng tới cửa. Ba năm rồi, tổng cộng thời gian lại thì cũng không hơn ba tháng, cũng đúng giới hạn dài nhất của Kim đại ca, đúng không? Nhìn em xem, cũng thật là đắc ý đến nỗi quên mất. Nhưng Đường Tiểu Diễm em cũng không phải là loại người không biết điều, dính lấy không chịu buông, sau này em sẽ không giúp anh làm những chuyện đó nữa, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh. Nhưng, Kim Tại Hưởng, em nói cho anh biết, anh sẽ phải hối hận."

Đường Tiểu Diễm nói xong, xoay người đi đến cửa phòng.

"Tiểu Diễm!"

Nghe thấy tiếng Kim Tại Hưởng gọi, Đường Tiểu Diễm tiếp tục đi về trước hai bước rồi dừng lại, xoay người dùng đôi mắt đã đỏ lên nhìn Kim Tại Hưởng.

"Muốn người khác yêu thương mình thì phải tự biết yêu thương bản thân trước, nếu không đừng hy vọng bất kì người nào yêu thương mình. Hãy đi sống cuộc sống của mình, cậu không thuộc về thế giới này."

"Kim Tại Hưởng, đừng tỏ ra dịu dàng vào những lúc này, như thế chỉ khiến tôi càng hận anh. Cho anh lời cảnh báo: Hãy canh chừng tiểu tường vi của anh, anh để ý người ta như vậy, người ta trong lòng lại không biết nghĩ gì, cẩn thận đừng để ngày nào đó cậu ta có cơ hội chạy mất. Cường ninh đích qua bất điềm*"

*Cường ninh đích qua bất điềm: Đồng nghĩa với níu kéo thì không hạnh phúc.

Trong giây phút Đường Tiểu Diễm xoay người, đôi mắt đẫm nước nhưng lại không rơi xuống, mở cửa đi ra ngoài, cũng không quay đầu nhìn. Kim Tại Hưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn đi nơi nào đó.

.

Tổng bộ tại San Francisco, Mỹ.

Sau khi có Hàn Kính làm vệ sĩ, số lần ra ngoài của Tuấn Chung Quốc lại giảm đi nhiều. Lúc ra ngoài cũng sẽ không đi quá xa, hay đến những nơi như công viên để tán gẫu với Hàn Kính. Cuộc sống trước Đại học của Chung Quốc không nhiều, nên thường bảo Hàn Kính kể cho cậu nghe một số chuyện về tiểu học và trung học, hai người từ đó thân quen hơn. Lúc không ra ngoài, chỉ khi nào Tuấn Chung Quốc muốn ở một mình thì mới để Hàn Kính về, bình thường cũng luôn để anh ở bên, cầm lấy cây sáo đã lâu ngày không sử dụng đến bên hồ nước trong vườn hoa, quyết định thổi thử khúc nhạc mà mình vừa sáng tác.

Hàn Kính rất thích vào những lúc này đứng ở nơi không xa không gần nhìn Tuấn Chung Quốc. Anh cảm thấy những lúc này Tuấn Chung Quốc giống như thần tiên vượt thời không đến nơi này, trước đây anh không biết một người đàn ông lại có thể xinh đẹp như vậy, thường để bản thân nghe nhạc đến nỗi thả hồn đi nơi khác.

Cây sáo rời khỏi miệng của Tuấn Chung Quốc, Hàn Kính cầm một li nước ấm đi sang đó.

"Uống chút nước cho đỡ khô họng."

"Ừ, cám ơn anh."

Tuấn Chung Quốc mỉm cười nhận lấy li nước, nhấp một ngụm nhỏ, kì thực cậu không khát.

"Thế nào?"

"Rất hay."

"Đừng long trọng như vậy, khiến tôi cảm thấy anh đang đối phó tôi."

"Tôi thật không hiểu âm nhạc, từ nhỏ đã bị người ta nói là ngũ âm không đầy đủ."

"Ngũ âm không đầy đủ đó là do vấn đề sinh lí, không ảnh hưởng đến khả năng thưởng thức âm nhạc."

"Vậy tôi nói không đúng thì cậu đừng giận. Khúc nhạc này... Chung Quốc! Sao rồi?!!"

Hàn Kính lập tức đỡ lấy Tuấn Chung Quốc đang ôm ngực quỳ xuống, Tuấn Chung Quốc ngước đầu nhìn bộ dạng khẩn trương của Hàn Kính, khoé môi nhếch lên, sắc mặt cũng không tốt lắm.

"Không có gì, chỉ là lồng ngực đột nhiên khó chịu, có chút thở không ra hơi."

Nghe Tuấn Chung Quốc nói, Hàn Kính không tự giác muốn dùng tay giúp cậu vuốt vuốt ngực, nhưng vừa đưa tay ra lại nhớ đến thân phận của mình, tay liền đưa vào túi.

"Có thể nhịn một chút không? Tôi gọi Hạ Phương tới."

"Không cần, tôi đã không sao, không cần làm lớn chuyện như vậy."

Tuấn Chung Quốc ngăn anh lại, đứng dậy cười cười. Hàn Kính nhìn Tuấn Chung Quốc, có chút do dự.

"Thật sự không sao?"

"Thật sự không sao. Tôi ăn no, ngủ đủ, sống tốt sẽ có vấn đề gì chứ? Không cần lo lắng, tôi vẫn chưa yếu đuối tới mức đấy."

"Không sao là được. nếu như thật sự không khỏe thì cũng đừng cố chịu đựng, nếu thật sự có vấn đề gì, đại ca sẽ trách tội."

"Ừ, tôi biết rồi. Tôi muốn vào nghỉ ngơi, anh về trước đi, trong nhà vẫn còn người đang đợi."

Tuấn Chung Quốc cười nhẹ rồi xoay người đi vào. Hàn Kính nhìn người đó bước đi, thiếu chút nữa đã gọi lại. Anh chú ý lúc đó sắc mặt của Tuấn Chung Quốc chuyển sang âm u trong chốc lác, chính vào lúc anh nhắc đến Kim Tại Hưởng.

Vào trong phòng ngủ Tuấn Chung Quốc dựa vào cửa, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, muốn đánh tan cái thứ đang nghẹn ngào trong lồng ngực cũng không được. Đi đến bên giường, Tuấn Chung Quốc cảm thấy ngực càng khó chịu hơn, khiến cho tim có chút hoảng loạn, một cảm giác kì lạ từ từ trở nên rõ ràng, mắt phải giật hai cái lại dừng lại, Tuấn Chung Quốc lập tức mở tủ đầu gường lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

"Cha..."

.

.

.

Tại Việt Nam.

Người ngồi đối diện Kim Tại Hưởng tên là Cổ Kiệt, Cổ Kiệt thường cùng Kim Tại Hưởng làm kinh doanh vận chuyển, chí ít trên mặt là như vậy. Lần này hai người bàn chuyện về những vật phẩm quý giá như đồ cổ, tranh nổi tiếng, đang bàn thì Đào Chí Cương ở bên ngoài nhận được điện thoại, sau đó thần sắc khẩn trương đi vào.

"Đại ca, Tuấn thiếu gia xảy ra chuyện rồi!"

Kim Tại Hưởng thoáng chốc nhíu mày đứng dậy.

"Tôi không phải đã giao cho Hạ Phương định kì giúp cậu ấy kiểm tra sao?! Cổ đại ca, việc kinh doanh của chúng ta có lẽ để sau mới bàn tiếp, có chút chuyện ngoài ý muốn phải đi xử lý trước."

"Thì ra lời đồn là thật, tôi vẫn không dám tin. Quả nhiên tự cổ anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Nếu như Kim bang chủ có chuyện thì tôi cũng không cản, chỉ làm theo lễ của chủ nhà tiễn ngài một đoạn."

"Thật không dám phiền ngài như vậy, tôi đi trước đây."

Kim Tại Hưởng không chần chừ xoay người đi ra ngoài, Đặng Dũng đi bên cạnh, Đào Chí Cương nói nhỏ bên tai Kim Tại Hưởng.

"Huy ca nói Cổ Kiệt có vấn đề, lúc nãy em cũng phát hiện bảo vệ bên ngoài đang dần tăng lên, đã dặn dò anh em phải chú ý."

"Được rồi."

Vào lúc Kim Tại Hưởng vừa ra khỏi cửa, Cổ Kiệt nở ra một nụ cười thâm hiểm. Người của Kim Tại Hưởng vừa đi được mười bước, cánh cửa sau lưng đóng lại cái "rầm", tiếng súng cũng đồng thời nổ ra, Đặng Dũng, Đào Chí Cương bảo vệ Kim Tại Hưởng thoát ra, tiến hành đánh trả. Vì không phải địa bàn của mình, lần này đàm phán họ đem theo hơn hai mươi người, cũng có một chút chuẩn bị, lúc nãy lại nhận được tin nên phản ứng cũng không chậm. Nhưng Cổ Kiệt dường như cũng đã chuẩn bị kĩ, kiên quyết không để họ sống sót thoát ra khỏi đây, lực lượng bên Kim Tại Hưởng luôn bị kiềm hãm lại, còn bên của Cổ Kiệt cư nhiên lại càng ngày càng nhiều. Đặng Dũng nhìn về phía Kim Tại Hưởng, nhìn thấy cái thứ treo trên kệ sách lại trợn to mắt.

"Đại ca cẩn thận!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro