Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8

"Người của tao mày có thể tuỳ tiện động vào sao?"

Kim Tại Hưởng ngay cả âm thanh nói chuyện của hắn đều rất bình thản, sau tiếng nói Tuấn Chung Quốc liền nghe thấy tiếng xương bị bẻ gãy, tiếp đến là tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông kia. Sau khi Kim Tại Hưởng buông tay ra, tên đó dùng một tay khác nâng lấy cánh tay bị gãy ngã nằm phục xuống đất, trong miệng còn phát ra tiếng "ô ô", nước mắt cũng đã chảy ra. Tuấn Chung Quốc cảm thấy những người xung quanh trong thoáng chốc đều im lặng, mọi ánh nhìn đều đặt trên người Kim Tại Hưởng, chỉ trừ cậu ra – cậu vẫn chưa tiêu hoá được câu nói của Kim Tại Hưởng cũng như những chuyện xảy ra liên tiếp như vậy. Đồng bọn của tên kia cũng không dám tiến lên đỡ hắn. Kim Tại Hưởng không quan tâm đến những ánh nhìn của mọi người xung quanh, cũng mặc kệ người đàn ông trên mặt đất, xoay người bỏ đi, từ đầu đến cuối đều không nhìn Tuấn Chung Quốc, sau đó ánh mắt của mọi người đều nhìn theo đoàn người của bọn hắn, cho đến khi hắn ra khỏi PUB.

Trước khi bước lên xe rời khỏi, Kim Tại Hưởng nói với người đàn ông bốn mươi mấy tuổi sau lưng, trong ngữ khí thấy rõ sự kính trọng và sự tôn nghiêm của thân phận hắn.

"Lương thúc, để chú quản cái PUB này là tin vào khả năng quản lý của chú. PUB là để người ta đến vui chơi, không phải đến gây náo loạn. Nếu cứ có những tên như thế đến gây sự, còn ai dám đến?"

Kim Tại Hưởng nhìn những người sau lưng người đàn ông trung niên.

"Để bọn họ tới không phải để ngắm."

"Là tôi khoảng thời gian này quản lý không nghiêm. Đại ca yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cho bang Băng Diễm mất mặt."

"Được. Đúng rồi, lão gia nói lâu rồi không gặp chú, hy vọng năm nay đại thọ chú có thể đến Mỹ, anh em hai người tụ họp."

"Phiền nói với anh Khánh, tôi nhất định sẽ đem theo rượu Mao Đài mà người thích nhất qua đó."

"Lão gia chắc chắn sẽ rất cao hứng."

Kim Tại Hưởng cười cười, đi lên xe.

Còn bên của Tuấn Chung Quốc, sau khi Kim Tại Hưởng đi không lâu cũng rời khỏi PUB, trước lúc bọn họ rời khỏi, tên đàn ông áo sơmi hoa kia cũng được "mời" ra ngoài. Cái đạp trên người Tịch Ngạn Hồng không nặng chỉ có một chút bầm tím, nhưng Tuấn Tại Nghiên vẫn bảo anh ta về trước không cần tiễn mình về nhà. Trên suốt đường đi Tuấn Tại Nghiên không nói gì, về tới nhà mới kéo Tuấn Chung Quốc vào trong phòng.

"Anh, anh cảm thấy Tịch Ngạn Hồng như thế nào?"

"Ừ thì~~ Nói thật, cũng không tệ, chỉ là có cảm giác lạ lạ."

"Lạ lạ?"

"Ừ. Chỉ là cảm giác, cũng nói không rõ."

"Oh, vậy anh cảm thấy người đàn ông kia thế nào?"

"Người đàn ông nào cơ?"

"Chính là người đó."

Tuấn Tại Nghiênđứng lên giường, làm ra động tác bẻ tay.

"Cái người rất lợi hại ấy."

"Không nên chọc, cũng không được chọc."

"Em đương nhiên biết không nên chọc, một tay là có thể bẻ gãy tay người khác, người như thế dễ chọc mới là lạ. Nhưng, anh không cảm thấy anh ta xuất hiện rất đúng lúc sao? Nếu muốn đánh, anh nhất định đánh không lại người đàn ông đó, điểm thể dục của anh chỉ có 60, nên chuyện đó đúng là một đoạn anh hùng cứu mỹ nhân. Lúc đó tên khốn ấy đang sờ mặt của anh, sau đó anh ta liền xuất hiện, còn nữa câu nói đó, a, đúng rồi anh ta tại sao lạinói câu đó, có ý gì ta?"

"Câu nào?"

Tuấn Chung Quốc một mặt bình tĩnh nhìn Tuấn Tại Nghiên, tim không ngừng đập dữ dội. Cậu đương nhiên là biết cái câu mà Tuấn Tại Nghiênnhắc tới, trước sau Kim Tại Hưởng chỉ nói đúng một câu.

"Anh đừng giả ngốc, có quỷ mới tin! Chỉ bằng trí nhớ vừa xem sẽ không quên, nghe thấy cũng sẽ nhớ rõ như bộ máy ảnh "ka-cha" chụp lại, anh dám nói anh không nhớ? Anh ta chỉ nói đúng một câu, "Người của tao mày cũng dám đụng sao?" A~~ cái tay heo đó chính là đang sờ anh, sau đó hắn nói... này anh."

Tuấn Tại Nghiênđưa khuôn mặt đến trước mặt Tuấn Chung Quốc

"Hai người có phải...?"

"Nhóc con đừng nói bậy! Anh cùng anh ta không có bất kì quan hệ gì, anh của em là người rất bình thường, có bạn gái. Chị Cát Phi của em nghe được sẽ giận!"

"Anh nghĩ đi đâu vậy? Em chỉ muốn hỏi anh, hai người có phải quen nhau không. Lúc trước anh đi học không phải cũng gặp những tên thiên tài y học quái đản, thiên tài vi tính điên khùng sao? Cho nên quen biết một "đại ca" cũng không phải kì lạ, em chỉ muốn nói, vì vậy nên anh ta mới tuỳ tiện ra tay giúp anh, cũng có cớ để ra tay. Em cũng không nói hai người có quan hệ đặc biệt không bình thường, anh tại sao lại gấp gáp phủ nhận như vậy?"

Hai câu sau đó, Tuấn Tại Nghiênnói rất nhỏ tiếng. Tuấn Chung Quốc tuy rất ít khi nổi giận, cũng rất thương cô. Nhưng một khi đã nổi giận lại khá đáng sợ. Giống một ngọn núi lửa đã tắt đột nhiên phun trào, uy lực đó so với núi lửa đang hoạt động còn lớn hơn.

"Vậy bây giờ trả lời em, không quen."

"Thật sự không quen? Sao em cứ cảm thấy anh ta không phải là dạng người thích tuỳ tiện ra tay giúp người khác."

"Thật sự không quen? Hay là tại thân phận của anh ta đặc thù, giả vờ không quen?"

"Thật sự là không quen."

.

.

.

Tuấn Chung Quốc từ nhà cha mẹ rời khỏi rồi ngồi lên xe của mình, khẽ thở dài. May mà Cát Phi không ở đây, nếu không không biết cô nghe được những câu đó sẽ cảm nhận như thế nào. Thời gian gần đây vì thân thể có vấn đề – cũng không phải là do cậu nguyện ý, khiến cho cảm giác tội lỗi của cậu càng ngày càng nặng, càng thêm cảm giác lúc đối diện với Kim Tại Hưởng trở nên hỗn loạn, nên cùng Cát Phi cả hôn cũng trở nên ít đi. Tên Kim Tại Hưởng này đúng là...? Ngày mai chính là ngày phải đến chỗ hắn, xem ra có những chuyện nhất định phải nói rõ với hắn.

.

Lúc Tuấn Chung Quốc bị đón qua bên đó, Kim Tại Hưởng đã ở trong phòng. Hắn đã thay sẵn áo ngủ – chắc đã tắm rồi, đang vẽ gì đó trên giấy, Tuấn Chung Quốc không nhìn kĩ. Cậu không như trước đây trực tiếp bước vào phòng tắm, cậu cảm thấy nên nói rõ với Kim Tại Hưởng, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.

Qua một lúc lâu, Kim Tại Hưởng mới bỏ bút xuống ngước đầu lên, nhìn Tuấn Chung Quốc đứng trước mặt động cũng không động, lại nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.

"Sao rồi?"

"Tôi nghĩ tôi từ trước đến nay đều được tính là "nghe lời", quan hệ của chúng ta cũng rất đơn giản, nên có thể mong anh đừng xuất hiện trước mặt những người bên cạnh tôi, nói những câu kì lạ lại dễ dàng khiến người ta hiểu lầm được không?"

"Tôi nghĩ cậu đã nhầm, người nhà của cậu, bạn bè hoặc những người khác tôi đều không quan tâm nên không biết. Người biết là bọn Đặng Dũng, tôi chỉ xem qua hồ sơ của cậu. Còn nữa, hôm qua người trong lời nói đó, không phải chỉ cậu."

"Tôi xem cậu hôm qua cùng ở cùng Tịch Ngạn Hồng, chắc là quen biết cậu ta. Tịch Ngạn Hồng chính là một trong ba thiếu gia đứng đầu dưới tay tôi ở "Tư thục", tôi nói người đó là người của tôi, chắc không có vấn đề gì?"

Tuấn Chung Quốc chưa đi qua "Tư thục", nhưng cậu nghe nói qua, đại khái cũng biết nó làm gì. Tuy đối với những thứ này không hiểu rõ, nhưng cậu vẫn có thể biết được sự khác biệt giữa ngưu lang và thiếu gia: ngưu lang là cùng với nữ nhân còn thiếu gia là với đàn ông. Cậu cuối cùng cũng biết được Tịch Ngạn Hồng có chỗ nào là lạ rồi: là ánh mắt, sau khi Tuấn Tại Nghiênđi, ánh mắt Tịch Ngạn Hồng nhìn cậu rất khác.

"Hay là?? Cậu hy vọng người tôi muốn chỉ là cậu?"

Sau một lát, Kim Tại Hưởng lại nhìn vào mắt Tuấn Chung Quốc hỏi.

Tuấn Chung Quốc hất mặt, xoay người cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm. Cậu không thích cùng Kim Tại Hưởng nhìn nhau như vậy, cậu phát hiện cứ như thế qua ba giây, bản thân sẽ trở nên kì lạ, sẽ muốn phục tùng hắn một cách khác thường. Cậu đương nhiên không nghĩ Kim Tại Hưởng có khả năng đặc biệt gì, đó là vấn đề của bản thân, cậu biết.

Ngâm nước nóng không chỉ có thể tiêu giảm mệt mỏi, còn giúp chúng ta thả lỏng. Tuấn Chung Quốc cảm thấy bản thân có một bụng hoả, vì cái gì cậu cũng không biết, chỉ cảm thấy rất tức giận muốn phát tiết. Nhưng đương nhiên, Kim Tại Hưởng không phải là người có thể để cậu phát tiết. Vừa nghĩ đến Kim Tại Hưởng cậu lại càng giận.

"Tôi sẽ ngâm chết trong nước, xem anh làm gì tôi."

Tuấn Chung Quốc nước vừa lạnh đã xả bớt đi, lại mở thêm nước nóng quyết ở lì trong bồn tắm ngâm nước không đi ra. Đợi đến khi ngâm tới khi ngón tay trắng cả, da cũng đã nhăn, vẫn không thấy Kim Tại Hưởng lôi cậu ra. Cuối cùng bản thân nhịn không nổi đứng dậy mặc áo choàng tắm vào đi ra ngoài, nhưng cậu ra tới nơi mới phát hiện Kim Tại Hưởng không ở trong phòng, cau mày ngồi trên sopha, lại phát hiện trên bàn có vài tấm giấy vẽ, bên cạnh còn đặt một cây viết chì. Cái này là bức tranh vừa nãy Kim Tại Hưởng vẽsao, Tuấn Chung Quốc rời ánh mắt đi, nhưng một lát sau lại không kiềm được nổi hiếu kì cầm lên.

Có tổng cộng tám bức vẽ, mới bắt đầu Tuấn Chung Quốc không nhìn ra là vẽ cái gì, tấm thứ hai cậu mới biết trên giấy vẽ là súng, nói một cách chuẩn xác là bản thiết kế. Những cây súng trên giấy là đủ các loại, các dạng súng. Tên Kim Tại Hưởng này...? Rốt cuộc là đại ca xã hội đen hay là chuyên gia thiết kế vũ khí?!

Đúng lúc Tuấn Chung Quốc định đặt bản vẽ trở lại, đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến cậu giật mình làm rớt bản vẽ xuống đất, trong lúc gấp gáp nhặt lên mới phát hiện mặt sau của một bản vẽ có vẽ một đôi mắt, Tuấn Chung Quốc cảm thấy nhìn rất quen. Lại không xem kĩ, nhanh chóng đặt về chỗ cũ, đứng dậy đi mở cửa.

Thời gian gần đây Tuấn Chung Quốc mới phát hiện, căn phòng này chính là nơi tuyệt đối riêng tư của Kim Tại Hưởng, cho dù Đặng Dũng hay Đào Chí Cương bọn họ không có mệnh lệnh của hắn cũng không được vào phòng. Còn người thường xuyên xuất hiện trước cửa phòng Kim Tại Hưởng cũng chí có hai người họ. Mở cửa ra quả nhiên là Đặng Dũng. Cậu không quan tâm việc họ nhìn thấy cậu mặc áo choàng tắm, dù gì quan hệ giữa cậu và Kim Tại Hưởng họ cũng hiểu rõ.

"Tuấn Chung Quốc, đại ca có chuyện ra ngoài, chắc là đến khuya mới trở về, cũng có thể không về. Đại ca có dặn, nếu Kim tiên sinh muốn về, tôi cùng Tiểu Nhạc sẽ đưa cậu về, nếu như cậu muốn ở lại, có thể trực tiếp nghỉ ngơi tại phòng đại ca, ngày mai bọn tôi sẽ đưa cậu đến công ty?"

Tuấn Chung Quốc đương nhiên là chọn về nhà. Cậu cũng đâu phải là liên quan gì của Kim Tại Hưởng, tại sao phải ở đây? Ngồi trên xe, Tuấn Chung Quốc cảm thấy càng giận: hắn có ý gì! Đón cậu tới đây, một tiếng cũng không nói liền bỏ cậu lại, hại cậu ngâm nước lâu như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro