Hai lần đau rồi chỉ mình anh biết anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAI LẦN ĐAU RỒI CHỈ MÌNH ANH BIỀT ANH YÊU EM

Một câu chuyện k có những cái chết và máu. Nhưng tình yêu và nước mắt thật nhiều!

Cám ơn e đã dành cho tôi 1 tình yêu thiên thần, để t biết rằng cuộc sống này thật vui vẻ va hp khi có e. Cám ơn những dòng tin nhắn của e vào mỗi sáng cho t bắt đầu một ngày mới đầy sức sống. Những câu hát, lời yêu thương khi t buồn cô đơn, để t vượt qua khó khăn, mệt mỏi. T là 1 người đàn ôg hp phải k? May mắn phải k? Nhưng t thật tồi khi nhiều lúc đã lam e buồn khóc. Vì những phút giây nhu nhược, yếu đuối đôi khi t muốn kết thúc tình yêu này bởi sức ép, ngăn cản... Nhưng có e t vững tin để vượt qua tất cả, và sẽ là 1 thằng đàn ông mạnh mẽ để xứng đáng với tình yêu của e...

Xa e mấy tháng rồi, nhớ e qúa! E giờ thế nào? Đang làm gi? Có khỏe k? Những câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu t hàng nghìn lần mỗi ngày và trong suốt 2 tháng nay...

Vậy là hôm nay t đc gặp e, tình yêu của t. T sẽ nói với e tất cả những gì đã suy nghĩ trog suốt tháng ngày xa e. '' Dù mai có là ngày tận thế đi chăng nữa, a vẫn mỉm cười hp vì a đã có e vào những giây phút cuối cùng''. Đừng bao giờ xa tôi e nhé, trái tim t cần có e lắm...

"Mình kết thúc, chia tay đi a"

Những câu nói cuối cùng t có thể nghe thấy e, cảm nhận đc e và sau đó là những âm thanh ù ù, k rõ ràng nữa.

Nhưng tại sao? Sao lại nghiệt ngã vậy? Hôm nay cũng là ngày e muốn chia tay, cũng là ngày t biết e k còn yêu t nữa... Nhìn bóng e xa dần t biết từ giây phút này e k là của t, t đã mất đi 1 món qùa vô giá của cuộc sống. Như một hành động vô thức t ngã xuống, đâu còn đủ sức và niềm tin để đứng vững nữa. Ngã xuống mà k biết m đang nằm ra đường mặc cho cái nắng thiêu đốt lúc 12h trưa giờ tan học. Ánh mặt trời như hủy hoại trái tim t. T cũng mặc kệ cho ng đi đườg nói gì, bàn tán ra sao. Họ đâu biết t đã mất e...

Giờ đây t biết m phải làm gì, t phải xa e, quên e thôi... T và e đã là 2ng k quen biết khi gặp nhau những ngày sau đó. '' chia tay, dc, dễ thôi mà, 1tuần để buồn, 1tuần nhớ e... M sẽ đi tìm ng mới!''

Những ngày dài và buồn trôi đi, t đc gặp e trog những giấc mơ, t vẫn cảm nhận đc trọn vẹn những yêu thương, hp ngọt ngào khi còn ở bên e. Giật mình thức giấc t mới biết chỉ là mơ, là ảo giác. Tỉnh giấc những vẫn đâu hết chiêm bao, t lại tìm thật nhanh cái điện thoại gỳ chặt tay, ôm vào lòng và hồi hộp chờ đợi, từng hơi thở, nhịp tim như chậm lại cứ ngỡ sẽ nhận đc những dòng tin nhắn yêu thương, nhắc nhở của e vào mỗi bình minh như ngày nào... Thật hụt hẫng. T đã khóc, những giọt nc mắt của 1 thằng đàn ông.

Nỗi đau này, tình yêu này e có biết, có hiểu k?

Chọn 1 cuốn sổ thật đẹp tôi viết nhật kí, viết như 1 người điên. Yêu e thế nào, nhớ e thế nào, rồi t viết cả những lời chúc dành cho e vào nhưng ngày lễ nữa. T đâu có thể gặp và chúc e đc vì 2 tiếng ''chia tay''. T cứ nghĩ rằng cuốn nhật kí là trái tim, trang giấy này là tâm hồn e mà viết, viết cho vơi đi lỗi lòng và có chăng vơi bớt tình yêu tôi dành cho e. Để tâm hồn thôi lạnh lẽo, cô đơn...

Ngày... Tháng... Năm...

Trời chuyển đông từ bao giờ, cuốn nhật kí đã nhiều dần lên bởi lỗi nhớ, đau thương. Lạnh lắm em! Tôi nhớ e, nhớ hơi thở, từng cái ôm ấm áp đến từ e, Nhớ những khi đi chơi mà tôi hậu đậu quên tất tay, e nũng nịu, dễ thương cầm lấy tất tay của mình đeo cho tôi và e mỗi ng 1 chiếc, tay còn lại chúng mình đã nắm lấy nhau thật ấm áp, hạnh phúc dạo bước trên phố ngày đông... Hồi ức về e sao rõ nét, sâu sắc qúa mà khiến tôi cứ nghĩ "ngày hôm qua thôi mà", "e yêu tôi, vẫn thương tôi, m tạm xa nhau thôi e nhé!"....

Tôi k thể mãi tự lừa dối bản thân đc, thật sự mệt mỏi đau khổ. E đã từng nói với tôi: "điều đáng buồn nhất là những người mình yêu thươg lại k biết mình thương yêu họ". Ngày hôm nay, t sẽ trao cuốn nhật kí này cho e, để e biết t yêu e và sẽ mãi là như thế dù e đã quên. T trả e những yêu thương, ngọt ngào mà e đã dành tặng trog qúa khứ. Xin lỗi e, hãy cho t 1 lần được ích kỷ, hãy cho t làm vậy là vì t, để có thể quên em, thôi hoài niệm và cắn rứt...

Cầm cuốn nhật kí trên tay sao cái cảm giác hồi hộp, háo hức mà mỗi lần khi xưa ở bên e lại đến, ùa về "hay chúng mình vẫn còn yêu nhau? M sẽ đi chơi e nhé, a đợi e".

E kia rồi, thật xa và mịt mờ. "E vẫn ở đó chứ? e đừng đi nhanh qúa, đừng bỏ rơi a."

T chạy thật nhanh, thật nhanh... 400m... 300m... 200m...

Tôi làm sao thế này? K thể bước tiếp đc, khó thở qúa...

Sao lại là ngày hôm nay? E hay ông trời đã làm vậy? Sao k cho t 1 cơ hội để nói?

E đang nắm tay và đi cùng 1 một ng khác, vui vẻ, hp, ấm áp lắm hả e? Vậy là tình yêu này sẽ thêm 1 lần dấu kín vào góc tối nơi trái tim, nỗi đau này lại thêm 1 lần nhân lên bởi trăm nghìn vết thương cào xé. T đứng đó, gục xuống, cuốn nhật kí cũng rơi như từng mảnh vụn con tim. Nó thắt lại, đau đớn bởi những xiềng xích của lí trí "e có người mới rồi, nhìn được đấy, tao mong mày hãy im lặng, điều duy nhất và tốt nhất mày có thể làm cho e, mày hiểu chứ trái tim?"...

...

Trời mưa phùn, từng cơn gió rét của tiết trời đông như khứa qua da thịt lạnh buốt, t vẫn nằm đó, ngay trên con đường tình yêu của tôi và e ngay nào. Người đi đường nhìn, lại bàn tán. Nhưng họ đâu biết tôi đang rất đau, rất đau....

"Hạnh phúc nhé e! Giờ đây và cả sau này nữa Chỉ mình a mới biết a yêu e!!!"

p/s: 1 câu truyện tình yêu thật buồn, đau đơn. Hãy luôn sống lạc quan vui vẻ các b nhé. Đừng như nhân vật 'tôi' trong truyện, mãi hoài niệm và đau khổ về qúa khứ - những thứ đã mất và đã trôi qua. Tình yêu luôn có cả hp và khổ đau mà.

viết bởi hero9xtn, thpt Chu Văn An, Thái Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro