Chapter 1 : Hai mặt của thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy tin vào điều kì diệu của thời gia, còn nếu không, hãy tin vào sự phôi phai theo thời gian...

*********************************

11:17 p.m

Lộc Hàm khóc oà trong điện thoại. Cuối cùng thì cái ngày tăm tối nhất của cuộc đời đã 20 năm của cậu cũng đến, tàn nhẫn kéo cậu xuống vũng bùn đen lạnh lẽo. Ở bên kia dầu dây, Ngô Thế Huân ngập ngừng. Anh đang đau đớn, hay đang mong chờ cuộc gọi này sắp kết thúc?

-Huân, em hỏi anh một câu cuối cùng thôi, em muốn tùng yêu hai năm qua của chúng ta cho em một bài học cụ thể. Anh có muốn khuyên nhủ hay dặn dò điều gì không? Coi như để em rút kinh nghiệm cho những lần yêu tiếp theo. - Lộc Hàm gạt nước mắt, cố thốt ra một câu nói đùa, nhưng hình như chính cậu đang tự xé lòng mình thành trăm mảnh. Không yêu anh nữa, cậu đâu còn tha thiết với ai...

-Em là một chàng trai mạnh mẽ Lộc Hàm à, trong lúc này, anh chẳng muốn đưa ra lời khuyên dạy gì cả. Dù ngày xưa anh mắng em nhiều thế nào,muốn em sửa đủ thứ, nhưng chưa bao giờ anh coi đó là khuyết điểm cả. Em rồi sẽ tìn thấy một người xứng đáng với mình hơn anh.

Lộc Hàm cắn môi để tiếng nấc không len lỏi vào loa điện thoại, dù cho màn hình máy giờ đã đẫm nước. "Ngày xưa" ư, sao hai từ này nghe anh nói ra mà dường như có hàng vạn mũi dao lao thẳng vào tim cậu, đau xót và mặn đắng.

-Anh dập máy đi, chúc anh ngủ ngon. Mà anh ơi, em yêu anh, yêu nhiều và mãu mãi.

11:25 p.m

Thế Huân thẫn thờ, cảm thấy không khí lạnh ngắt như bọc lấy cơ thể mình, thậm chí còn khiến anh không thể cử động, dù chỉ là đưa tay lên xem mình có rơi nước mắt hay không. Ừ, không được khóc, không thể, chẳng phải chính anh đã kết thúc tình yêu này hay sao, đã nói những lời cuối cùng giã biệt một tình yêu thuần khiết, vậy anh có quyền gì mà nức nở thương tiếc nó? Phải, đó là quyết định của anh, anh không hối hận, không được quyền hối hận.

Nhưng, sao đến cuối cùng, em vẫn nói yêu anh hả Tiểu Lộc? Anh phải sống thế nào khi câu nói ấy cứ ong ong đầy ám ảnh trong đầu anh?

*************************************

Nửa năm sau...

7:21 a.m

Lộc Hàm choàng tỉnh giấc,carm thấy bả vai và cánh tay đau nhức dữ dội, cậu chắc mìng đã trải qua một giấc ngủ vật vã lắm, nhưng bỗng phì cười khi tưởng tượng mùnh giống Tôn Ngộ Không đang bị núi đè. Cậu với tay tìm điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ nào, thật may mắn. Cậu vặn người sang trái, khẽ chạm vào chiếc đòng hồ quả quít để sát bên gối, mỉm cười thầm nói :"Chúc anh may mắn đi em", rồi cất chiếc đồng hồ vào túi xách mang đi.

Nhanh quá, cậu đã là sinh viên năm cuối, chỉ một mùa hè nũa thôi là bị đá văng khỏi trường đại học rồi. Cái cảm giác lưu luyến mỗi khi nhìn thấy các lớp khác dần dần mặc áo cử nhân chụp kỉ yếu, những cô cậu sinh viên mới vào trường với ánh mắt còn đầy nhiệt tình và háo hức, ngay cả màu nắng vàng ruộm như mật ong đậu trên chiếc ghế đá quen thuộc mà ngày nào cậu cũng ngồi để chờ tiêang chuông vào học... tất cả khiến cậu thấy rùng mình run rẩy.

Thời gian sao chẳng đợi ai thế, cuộc đòi cứ phải đổi thay xoay vần vậy hay sao, đến người cậu yêu thương nhất cũng không còn ở bên cạnh nữa...

Lại nghĩ ngợi vẫn vơ rồi, Lộc Hàm lắc đầu thật mạnh, tựa như có thể dùng lực cơ học này để đá bay những ngơ ngẩn trong tâm trí.

Hôm nay khoa của Lộc Hàm tổ chức sự kiện lễ hội đường niên, cậu vẫn nằm trong thành phần Ban tổ chức và Đạo diễn cánh trái như mọi năm. Chỉ có một khác biệt rằng, chương trình này cậu có 4 phút lên sân khấu diễn hài. Bốn phút ngắn ngủi nhưng sẽ là 4 phút huy hoàng nhất trong cuộc đời Minh- 4 phút bước ra khỏi vị trí hậu cần, đứng rạng rỡ dưới ánh đèn chói loá.

8:00 a.m

Ngô Thế Huân bước vào văn phòng, vẫn tác phong đúng giờ như mọi ngày. Chưa có ai đến cả, sau Tết ai cũng có vẻ rệu rã. Bản thân anh cũng vậy, những ngày này, phố xá thường bị mưa phidn tưới tắm, khiến không gian nhuốm màu lạnh lẽo sũng nước. Anh thường liên tưởng đến hình ảnh một cậu trai đang khóc, hàng mi ướt đẫm và đôi mắt đỏ hoe, hai má ửng hồng nóng ran. Có phải anh đang nghĩ tới...?

Thế Huân lắc đầu thật mạnh, tựa như tin rằng có thể dùng động tác này ghìm nỗi nhớ trong lòng xuống. Nhưng để làm gì chứ, có ngày nào anh không quay quắt với cảm xúc này đâu?

Anh giở lịch công tác, hôm nay là ngày thứ Hai đầu tiên của tháng Ba, chẳng phải ngày này hai năm trước và cả năm trước nữa, anh đang có mặt tại trường của Tiểu Lộc hay sao? Phải, là lễ hội thường niên mà khoa cậu tổ chức. Năm trước nữa anh đến, cậu ra tận cổng đón anh, kéo anh tham quan trường rồi tíu tít giới thiệu như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, còn dặn anh ngồi thật "ngoan" để cậu yên tâm làm đạo diễn sân khấu. Giờ này, Lộc Hàm có đang bận rộn như mọi năm không?

Tiếng chuông điện thoại reo lên.

-Hôm nay rãnh không Huân, tối theo bố đi gặp mặt gia đình bên kia nhé.-Tiếng bố vang vọng.

Anh cười đau khổ, chút mảy may ý định "khách không mời vẫn đến" vừa le lói, bỗng chốc bị dập tắt không thương tiếc.

3:00 p.m

Lộc Hàm lưỡng lự mãi, chính cậu cũng ngạc nhiêm với tâm trạng giằng co này cuả mình. Cậu và Huân đã không liên lạc từ ngày chia tay tới giờ sao bỗng dưng hôm nay cậu lại thèm gọi điện thoại hay nhắn một tin cho anh đến vậy? Những ký ức màu nhiệm ngày xưa ào ạt trở về bên cậu, tưởng chừng chỉ cần xoay lưng, giơ tay ra là có thể chạm vào.

Ngày ấy, cậu hồi hộp cho chương trình diễn ra một, thì háo hức đợi anh đến xem những cố gắng, nổ lực của khoa cậu mười. Trong mắt cậu, anh là một người rất giỏi, có thể nói là "siêu việt" -nhân viên kinh doanh xuất sắc, đạo diễn của các chương trình tổng kết cuối năm kiêm vị trí MC cho mọi ngày hội hè cuat công ty. Những chương trình văn nghệ sinh viên như thế này đaau còn xa lạ gì đối với một người như anh. Cậu biết thế nhưng vẫn luôn muốn mời anh đến tham gia để sống lại những ngày tháng sinh viên trẻ trung đầy nhiệt huyết. Để rồi lần nào đến, anh cũng hỏi:- Tại sao em luôn đứng sau cánh gà, sao không tự tin lên sân khấu biểu diễn?

Năm nay, em sẽ biểu diễn trước rất đông khán giả, còn anh đang ở đâu?

Cậu thoáng nghĩ tới hành động sẽ gọi điện hỏi thăm, và rồi lại mời anh đến trường xem lễ hội. Có nên không? Anh vẫn luôn thích ngắm lại quãng đời sinh viên đẹp đẽ của mình mà...

Nhưng cậu với anh còn là gì của nhau nữa đâu?

Suy nghĩ maho hiểm vừa le lói, cậu đành cay đắng vùi dập không thương tiếc.

7:00 p.m

Ngô Thế Huân đưa bố đến nhà hàng theo lịch hẹn. Trên đường đi, bố cứ nhắc mãu:-Không được tỏ ra bất lịch sự, không vui con nhé. Sớm muộn thì tương lai của con cũng gắn bó với gia đình ấy.

Thế Huân cười buồn, im lặng chẳng nói gì. Rốt cuộc, anh nghe lời bố khuyên và quyết định thế này có thực sự tốt cho tất cả không, cho bố mẹ, cho anh? Nhưng còn Tiểu Lộc thì sao?

Kim phút nhích dần đến con số Sáu, gia đình bên kia vẫn chưa xuất hiện. Anh còn nhớ giờ này năm ngoái, anh đang đi công tác xa nhà, giữa đường về phải xuống xe bắt taxi đến thẳng trường Lộc Hàm. Chương trình bắt đầu từ bảy giờ ba mươi phút, mà một tiếng sau anh mới có mặt. Cả hội trường đông nghịt, anh phải đứng xem, rồi khi kết thúc đêm hội, tất cả lục đục kéo nhau ra về, anh tìm một chỗ ngồi đợi Lộc Hàm, lúc đó mới thấy cậu lò dò ra sân khấu để... dọn dẹp.

Cậu bé của anh chỉ biết khuất sau hậu trường, làm những công việc thầm lặng.

Năm nay là năm học cuối của Lộc Hàm, cậu đang làm gì ở đó? Đó là chương trình cuối cùng của cậu ở trường đại học, những năm sau, những năm sau, cậu sẽ giã biệt để bước vào cánh cửa cuộc đời, đầy thử thách và khó khăn.

Chẳng phải đó cũng là lúc anh thật sự không bao giờ có thể biết cậu đang ở đâu nữa hay sao? Nếu muốn nhìn thấy cậu, anh phải tìm như thế nào?

Anh vội vàng đứng dậy, lao vội ra cửa, tức thù bố nắm chặt cổ tay anh, giọng đầy ngạc nhiên:-Con đi đâu đấy, dịnh làm gì?

-Bố, chỉ một lần này, bố hãy để con làm theo ý mình. Rồi sau đó, chắc chắn con sẽ nghe lời bố. - Anh đã không còn biết gì nữa, tâm trạng chỉ toàn hướng về chàng trai ấy, ngườiaf anh yêu thương nhất trên đời.

10:30 p.m

Đêm hội thành công rực rỡ, tiết mục hàu của lớp cậu ra sân khấu mang đến cho khán giả những tràn cười dữ dội. Họ cổ vũ và hò hét nhiệt tình khiến Lộc Hàm diến càng lúc càng hăng hái. Chương trình kết thúc bằng ca khúc 'Cảm ơn tình yêu' như một lời chia tay khoá sinh viên chuẩn bị ra trường như Lộc Hàm. Ban tổ chức và dàn diễn viên nắm tay nhau hát trên sân khấu. Rất nhiều bạn bè cậu không kiềm được cảm xúc, họ ôm nhau khóc khi cảm giác chuẩn bị rời xa mái trường bốn năm gắn bó đã phả những luồn hơi thở gấp gáp đầy bịn rịn.

Lộc Hàm không khóc, cậu biết, những cảm xúc quyến luyến, xúc động nhất, cậu sẽ chỉ giữ cho riêng mình. Để đến khi bản thân cô độc chìm khuất trong bóng tối, có lẽ nước mắt sẽ trào ra ngay khi đang mỉm cười nhớ về bốn măm sinh viên đầy sữ sống.

Có tiếng chuông điện thoại, là Mân Thạc, cậu bạn từ hồi cấp ba. Sau khi nghe cậu kể về chương trình lễ hội này, Mân Thạc đã rất hứng thú, liền xin Lộc Hàm vé đến xem-Tao đi cùng bạn, nhưng muộn quá bọn nó lục đục kéo nhau về hết rồi. Mày đã có ai đưa về chưa hay để tao đèo về cho?

Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm, chương trình kết thúc muộn thế này, cô định qua nhà bạn gần trường ngủ nhờ một đêm, nay như người suýt chết vớ đuọc cọc, không ngần ngại mà đồng ý ngay.

Thế Huân, anh đang ở đâu, giờ này năm ngoái anh còn đưa em về, mắng em sao lại mặc phong phanh thế, và còn nói rằng nếu lần sau không mặc ấm, anh sẽ không đến đón nữa cơ mà. Em mặc ấm rồi, anh đang ở đâu? Băm nay em đã dũng cảm lên sân khấu viểu diễn, sao lại không có anh đến xem?

10:40 p.m

"Lộc Hàm đã lên biểu diễn một tiết mục rất đặc biệt trên sân khấu, và cũng như mọi lần, em ấy lại ở lại đến phút cuối để dọn dẹp", Thế Huân tự nhủ. Anh cứ tưởng từ hôm chia tay đến mãi mãi về sau, sẽ không bao giờ đủ dũng khí để gặp lại Lộc Hàm nữa. Nếu gặp cậu, tình yêu cố dồn nén trong anh bấy lâu sẽ lại trào dâng, liệu anh có thay đổi quyết định của mình, có khiến bố mẹ đau lòng không?

Mẹ anh đang bước vào đợt xạ trị lần thứ tư, mái tóc dài đã rụng lả tả. Từ một gia đình khá giả, cả nhà anh đã phải bán tất cả đồ đạc quý giá để có tiền cho mẹ chữa bệnh. Cách đây nửa năm, khi biêt bệnh tình của mẹ quá nặng, y học trong nước chưa đủ công nghệ để chữa khỏi, bố đã kéo anh ra một góc, nghẹn ngào nói:- Huân, bố xin con hãy cứu lấy mẹ. Ông giám đốc bệnh viện này là bạn học cũ của mẹ, từ lâu con gái ông ấy đã yêu con. Bố xin con hãy vì mẹ mà lấy cô ấy, ông giám đốc đã hứa sẽ tạo điều kiện đưa mẹ ra nước ngoài chữa trị. Chỉ có cách này mới cứu được mẹ thôi, bố xin con...

Nước mắt lã chã rơi, bố tù tù gục xuống, níu lấy chân Thế Huân. Anh đứng sững, những ước mơ về tương lai, về hạnh phúc dường như đã tan biến trong màu trắng lạnh lẽi của bệnh viện, bỏ anh trôi về nơi xa lắm...

Ngô Thế Huân thẫn thờ ngoài cổng trường quan sát những người còn lại ra về. Mọi năm anh đề đến đón Lộc Hàm, năm nay cậu sẽ về bằng cách nào, có mặc ấm không? Năm ngoái, anh tặng cậu một chiếc đồng hồ quả quýt, anh muốn nhắn nhủ cậu rằng, đừng bao giờ về nhà muộn nếu người đua đón cậu không phải là anh. Thời gian, sao thời gian trôi qua lạnh lùng tàn khốc vậy...

Lộc Hàm đang chạy ra cổng, khuôn mặt hớt hải mệt mỏi. Không kìm lòng được, anh định gọi tên cậu, nói những lời cuối trước khi gia đình mình cùng gia đình bên kia sang nước ngoài chữa bệnh cho mẹ. Nhưng rồi, tiếng gọi của anh nghẹn lại trên đầu môi...

Lộc Hàm chạy về phía một người con trai, chắc bằng tuổi cậu, nở nụ cười vui vê và ngồi lên xe của cậu ấy. Teong giây phút này, Thế Huân không biết mình thực sự đang nghĩ gì, có một chút trong tâm khảm nói anh hãy yên tâm, Lộc Hàm đã tìm được một ai đó bao bọc mà không còn phải đau buồn vì anh nữa. Nhưng sâu trong trái tim, lại có tiếng khóc não nề nhắc anh, người con trai mà anh rất yêu, đã mãi mãi rời xa...

********

Trong balo của Lộc Hàm, chiếc đồng hồ vẫn chạy êm đềm. Thời gian trôi không ngừng nghỉ, báo hiệu những điều vẫn đang từng ngày từng giờ thay đổi. Lộc Hàm còn yêu anh, sẽ mãi yêu anh, nhưng biết đâu vào ngày mới nào đó, cậu lại có thể nhìn thấy mình bình yên trong ánh mắt của một người khác... Hãy tin vào sự kì diệu của thời gian...

**********

Ngô Thế Huân trở về nhà, đã sẵn sàng đón nhận gương mặt không hài lòng của bố. Anh chấp nhận, dẫu sao đât cũng là lần cuối anh tự cho phép mình sống với tình yêu và trái tim thật thà. Từ nay về sau, anh sẽ là con người của gia đình. Còn Lộc Hàm, em ấy sẽ ổn thôi, cô ấy từng đau khổ, nhưng rồi thời gian sẽ khiến tất cả chúng ta bình tâm trở lại, Lộc Hàm cũng đã tìm thấy hạnh phúc thực sự là của mình.

Hãy tin vào điều kì diệu của thời gian, còn nếu không, hãy tin vào sự phôi phai theo thời gian...

End...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro