171 - 175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 171 Về nhà

Mãi cho đến khi tan tầm,  Lộc Hàm  vẫn suy nghĩ chuyện Ngô Lâm đến tìm Thế Huân , tinh thần không yên đi đến địa điểm đã hẹn với Thế Huân .

“Lộc Hàm !”  Lộc Hàm  còn chưa đi đến, đã bị Thế Huân chạy tới ôm vào trong ngực.

“Thế Huân …”  Lộc Hàm  há miệng nghĩ muốn hỏi Thế Huân chuyện về Ngô Lâm, nhưng lại sợ nghe được đáp án từ y, do do dự dự muốn hỏi lại không dám hỏi.

“Xảy ra chuyện gì! ? Tại sao sắc mặt khó coi như thế?” Thế Huân giơ tay lên sờ sờ hai má  Lộc Hàm , thần tình lo lắng.

“Không… không sao, có lẽ công việc nhiều quá nên hơi mệt một chút.”  Lộc Hàm  lắc đầu, Thế Huân ôn nhu săn sóc như thế, mình không nên suy nghĩ quá nhiều.

“Không phải đã bảo em chú ý thân thể đừng quá lao lực sao! ?  Lộc Hàm  em nếu còn như vậy, anh sẽ cắt chức quản lý của em đó!” Thế Huân cố ý giả bộ nghiêm túc tức giận uy hiếp  Lộc Hàm .

“Em…”  Lộc Hàm  lại tin là thật, thần sắc lo lắng nhìn Thế Huân .

“Anh nói đùa thôi. Lộc Hàm , em làm việc rất tốt, là quản lý tài chình giỏi nhất của Ngô thị từ trước tới nay. Nhưng thân thể là Ngô trọng nhất, công việc đứng thứ hai, Lộc Hàm  vì anh mà chiếu cố hảo chính mình, Thế Huân so với Ngô thị càng cần  Lộc Hàm  hơn.” Thế Huân chạy nhanh đem  Lộc Hàm  ôm vào trong lòng ngực, bàn tay khẽ vuốt lưng  Khẳn Văn giúp hắn bớt khẩn trương.

“Ân.” Trong lòng  Lộc Hàm  nảy lên một dòng nước ấm, ngoan ngoãn ứng thanh.

“Lộc Hàm , chúng ta về nhà .” Thế Huân buông ra  Lộc Hàm , đổi thành một bàn tay ôm bả vai hắn, kè  Lộc Hàm  đi đến chiếc xe đang đậu trên đường.

Thế Huân giúp  Lộc Hàm  mở cửa xe, chờ sau khi hắn lên xe ngồi xong, mới đi đến bên còn lại khởi động xe chạy về nhà.

Về đến nhà, hai người cùng vào phòng bếp nấu cơm, đương nhiên là  Lộc Hàm  chỉ huy, Thế Huân ở bên cạnh làm trợ thủ.

 Lộc Hàm  thái đồ ăn trên tay, trong lòng lại luôn nghĩ đến chuyện Ngô Lâm tìm đến Thế Huân . Ngô Lâm chính là người cùng Thế Huân kết giao năm năm, trong lòng hắn làm sao có thể trấn an chính mình, cũng không có khả năng không thèm nghĩ nữa.

“Ôi!”  Lộc Hàm  nghĩ rất xuất thần, không chú ý thái dao trên tay, lập tức cắt vào ngón tay, miệng vết thương nháy mắt tràn ra một đạo tơ máu.

“Sao lại không cẩn thận như vậy! ?” Thế Huân đứng bên cạnh nhanh chạy tới, nửa đau lòng nửa trách cứ đem ngón tay chảy máu của  Lộc Hàm  ngậm vào trong miệng.

May mắn miệng vết thương cũng không sâu, sau khi máu ngừng chảy, Thế Huân dùng băng cá nhân cẩn thận băng bó cho  Lộc Hàm , kiên trì thay đổi để mình cắt rau.  Lộc Hàm  căn bản không cảm thấy vết thương trên tay của mình có gì to tát, Thế Huân không cho thiết thái,  Lộc Hàm  bắt đầu tìm việc khác.

“Trong nhà hết muối rồi, em đi ra ngoài mua một chút.”  Lộc Hàm  phát hiện trong nhà hết muối, nói với Thế Huân nói một tiếng liền xoay người chuẩn bị đi mua muối.

“Em bị thương, cứ ngoan ngoãn ở nhà, anh đi mua.” Thế Huân nhanh chóng ngăn lại  Lộc Hàm , tự mình ra khỏi nhà bếp mặc vào áo khoát.

“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu.”  Lộc Hàm  đi theo phía sau Thế Huân , đưa y đến cửa nhà.

“Em đừng có đụng tay lung tung, đồ ăn chờ anh về thái cho!” Thế Huân  không yên lòng  Lộc Hàm , vừa ra đến trước cửa lại đặc biệt nghiêng đầu dặn dò một tiếng.

“Ân, đã biết.”  Lộc Hàm  vẻ mặt không thể từ chối đáp ứng.

“Vậy mới ngoan.” Thế Huân nghiêng người về trước, ở trên môi  Lộc Hàm  hạ xuống một nụ hôn, sau đó mới vô cùng cao hứng ra cửa.

 Lộc Hàm  thần tình ngọt ngào vui vẻ trở lại nhà bếp, tiếp tục bận rộn chuẩn bị cơm chiều.

Leng keng leng keng! Thế Huân đi không lâu, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa dồn dập.

Chẳng lẽ là quên mang theo tiền! ?  Lộc Hàm  tưởng Thế Huân đi rồi quay lại, bất đắc dĩ lắc đầu đi đến phòng khách mở cửa.

“Ngô Lâm!”  Lộc Hàm  mở cửa, lại nhìn thấy Ngô Lâm đứng ở ngoài cửa, giật mình hô lên.

172 Ác nhân

“Anh là ai! ? Thế Huân có ở nhà không! ?” Ngô Lâm nhăn lại mi cao thấp đánh giá  Lộc Hàm , nói cũng chưa nói một tiếng, liền trực tiếp theo bên cạnh người  Lộc Hàm  đi vào trong nhà.

“Thế Huân đi ra ngoài. Tôi…”  Lộc Hàm  còn chưa từ hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, càng không biết nên hướng Ngô Lâm giải thích Ngô hệ giữa mình và Thế Huân là như thế nào. Dù sao y cùng Ngô Lâm kết giao cũng năm năm, hai người ở công ty hành động thân mật,  Lộc Hàm  đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở, biết Thế Huân đã từng rất yêu sủng Ngô Lâm. Trước khi Ngô Lâm xuất hiện,  Lộc Hàm  đối với tình cảm của mình cùng Thế Huân còn tin tưởng, nhưng hôm nay nghe được đồng sự nói Ngô Lâm tìm đến Thế Huân ,  Lộc Hàm  lập tức liền luống cuống, trong lòng bất ổn dù có an ủi bản thân như thế nào cũng sẽ nhịn không được miên man suy nghĩ.

Hơn nữa Thế Huân vẫn luôn không nhắc tới việc này,  Lộc Hàm  đoán không được tâm tư của y, huống chi Ngô Lâm hiện tại đột nhiên tìm đến,  Lộc Hàm  không biết Thế Huân cùng Ngô Lâm đã như thế nào rồi, trong lòng liền càng thêm bối rối không biết làm sao.

“Ngươi… chính là gã đàn ông ti tiện câu dẫn Thế Huân !” Ngô Lâm nhìn thấy  Lộc Hàm  một thân quần áo mặc nhà, nhất định là sống ở đây mới có thể mặc như vậy. Hắn nhớ đến Thế Huân lúc trước từng nói mình đã có người yêu, ngữ khí liền đặc biệt khinh thường trào phúng nói với  Lộc Hàm .

Mặt  Lộc Hàm  trắng bệch một chút, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngô Lâm. Hắn tính tình hảo, đời này cũng chưa từng nổi giận với ai, thời điểm bị người khác mắng khó nghe nhất, cũng chính là lần bị Thế Huân đuổi ra khỏi nhà và những lời hiện tại của Ngô Lâm.

“Chỉ bằng loại diện mạo này của anh mà muốn cùng tôi tranh Thế Huân ! ?” Ngô Lâm tự biết mình lớn lên xinh đẹp, căn bản là chướng mắt với diện mạo bình thường của  Lộc Hàm .

 Lộc Hàm  bị Ngô Lâm nhục nhã nan kham, cắn chặt môi không nói ra lời.

“Tên tiện nhân này trả Thế Huân lại cho tôi!” Ngô Lâm lại cho rằng  Lộc Hàm  chột dạ, cảm thấy mình đã chiếm thượng phong, đột nhiên nhào lại bắt đầu đánh  Lộc Hàm .

“Cậu… cậu đừng đánh…”  Lộc Hàm  tránh trái tránh phải liên tục lui về phía sau. Không phải khí lực hắn không sánh bằng Ngô Lâm, Ngô Lâm cũng khá gầy, vóc dáng còn không cao bằng  Lộc Hàm , nếu thật sự là cứng đối cứng đánh nhau,  Lộc Hàm  chưa chắc đã ở thế hạ phong. Nhưng tính tình của hắn xưa nay ôn hậu, phàm chuyện gì cũng tự mình lui trước một bước, cũng không muốn cùng người khác xung đột. Huống chi  Lộc Hàm  cũng không muốn làm Thế Huân phiền toái, để y đứng giữa mình và Ngô Lâm sẽ cảm thấy khó xử.

Ngô Lâm lại càng đánh càng hung, giương nanh múa vuốt tay đấm chân đá,  Lộc Hàm  hơi chút tránh không kịp, sẽ bị Ngô Lâm hung hăng đá vài đá.

“A!” Mấy nơi khác bị đau  Lộc Hàm  còn có thể nhẫn, nhưng vết thương do dao cắt vừa rồi bị Ngô Lam chụp một cái, miệng vết thương vỡ ra, máu vất vả mới ngừng lại tiếp tục chảy, toàn tâm dường như đau đớn làm cho  Lộc Hàm  hô lên, một phen đẩy Ngô Lâm ra.

Ngô Lâm đang nhào đến đánh  Lộc Hàm , không nghĩ tới hắn dám đẩy mình, trở tay không kịp bị  Lộc Hàm  đẩy ngã đặt mông ngồi trên mặt đất.

“Các người đang làm cái gì! ?” Vừa rồi Ngô Lâm tiến vào,  Lộc Hàm  cũng quên luôn đóng cửa. Thế Huân mua muối trở về, vừa vào cửa thì trông thấy một màn Ngô Lâm bị  Lộc Hàm  đẩy ngã xuống đất.

“Thế Huân , hắn đánh em!” Ngô Lâm lại xấu xa cáo trạng trước, lập tức đứng dậy nhào vào lòng Thế Huân , ngữ khí đặc biệt ủy khuất hướng y khóc lóc kể lể.

“Thế Huân , em…”  Lộc Hàm  lo lắng muốn giải thích, nhưng nhìn thấy Ngô Lâm gắt gao ôm lấy Thế Huân , ngập ngừng dừng lại không bước qua.

“Ai cho cậu tới nhà của tôi! Con mẹ nó cút đi cho tôi!” Thế Huân một tay kéo Ngô Lâm ra khỏi người mình, trực tiếp đẩy ra ngoài cửa.

“Thế Huân ! Anh…” Ngô Lâm không thể tin trừng mắt nhìn Thế Huân , lúc trước khi hai người kết giao Thế Huân chưa bao giờ nổi giận, thậm chí ngay cả một câu nói nặng cũng không có, vậy mà hiện tại lại hung thần ác sát đối với mình nói lời bạo thô.

“Cút!” Thế Huân căn bản là không hề cho Ngô Lâm có cơ hội mở miệng, trước mặt hắn trực tiếp đóng cửa lại.

“Thế Huân …”  Lộc Hàm  cũng chưa thấy qua Thế Huân nổi giận như thế, thậm chí lần đem mình đuổi ra khỏi nhà cũng không giận đến vậy. Hắn lăng lăng nhìn y, có chút phản ứng không kịp.

“Lộc Hàm , tay em! Chảy nhiều máu quá, chúng ta phải đi bệnh viện mới được! Bên ngoài trời lạnh, chờ một chút anh đi lấy áo khoác cho em.” Thế Huân đóng cửa lại lập tức lo lắng chạy đến bên cạnh  Lộc Hàm , nắm tay hắn lên nhìn nhìn, xoay người định lấy áo khoác chuẩn bị đưa  Lộc Hàm  đi bệnh viện.

“Không sao không sao, đã hết chảy máu rồi, đổi miếng băng khác là được.”  Lộc Hàm  vội vàng bắt lấy Thế Huân .

“Không được! Lỡ vết thương bị nhiễm trùng thì tính sao! ?” Thế Huân vẫn kiên trì muốn đi bệnh viện.

“Một vết thương nhỏ mà thôi, thật sự không sao. Em lập tức đi lấy miếng băng khác.”  Lộc Hàm  nhìn đến bộ dáng lo lắng của Thế Huân , vì không muốn y bận tâm, nhanh chóng đi đổi băng cá nhân.

“Em đừng lộn xộn, anh đi lấy cho.” Thế Huân giữ chặt  Lộc Hàm , tự mình chạy đi giúp hắn lấy băng cá nhân.

Thế Huân nâng tay  Lộc Hàm  lên, thật cẩn thận đem băng cá nhân đã bị nhuộm máu xé bỏ, nhìn đến vết thương bị hở miệng, đau lòng đến hốc mắt đều đỏ.

“Vết thương rộng như vậy còn nói là không có gì! Đau lắm phải không! ?” Thế Huân giúp  Lộc Hàm  thay băng cá nhân mới, lại trẻ con thổi thổi, môi thiếp lên ngón tay bị thương của  Lộc Hàm  không ngừng khẽ hôn.

173 Anh yêu em

“Thế Huân , em không có cố ý đẩy ngã Ngô Lâm…”  Lộc Hàm  được Thế Huân ôn nhu chăm sóc, cảm động đến sóng mũi cay cay, trong lòng vẫn nhớ chuyện lúc nãy Ngô Lâm ác ý cáo trạng, lo lắng hướng Thế Huân giải thích cho rõ.

“Lộc Hàm  thực xin lỗi, đều là anh không tốt. Thực xin lỗi thực xin lỗi…” Thế Huân ngẩng đầu nhìn bộ dáng lo lắng của  Lộc Hàm , lòng tràn đầy hối hận đem hắn ôm vào trong ngực, liên tục nói xin lỗi, trong giọng nói đã dẫn theo vài phần nghẹn ngào.

Đối với Thế Huân mà nói, Ngô Lâm đã trở thành quá khứ, hiện tại chỉ là một người ngoài không liên Ngô . Cho nên y đối với việc Ngô Lâm đòi tái hợp căn bản không để trong lòng, cảm thấy chỉ cần mình cự tuyệt thì từ nay về sau hai người sẽ không còn Ngô hệ gì, cái gì gặp lại vẫn là bằng hữu đều là do y tùy tiện nói ra. Thế Huân cũng không tính đem chuyện Ngô Lâm đến tìm mình nói cho  Lộc Hàm  nghe, cũng không phải cố ý giấu diếm, chủ yếu là vì y nghĩ  Lộc Hàm  biết rõ chuyện trước kia của mình cùng Ngô Lâm, không muốn vì chuyện của Ngô Lâm mà làm cho hắn bận tâm.

Nhưng Thế Huân quên mất lúc Ngô Lâm tìm đến công ty khẳng định sẽ có nhân viên nhìn thấy, hơn nữa lại xem nhẹ tốc độ lan truyền tin đồn trong công ty, tin đồ càng truyền càng xa sự thật, cuối cùng rơi vào tai  Lộc Hàm  không biết đã biến thành loại chuyện nhảm gì.

Tan tầm hai người gặp nhau, Thế Huân đã phát hiện sắc mặt  Lộc Hàm  không tốt. Nhưng bởi vì gần đây  Lộc Hàm  vừa lên làm quản lí tài chính, công việc thật sự rất nhiều, cho nên khi hắn nói sắc mặt không tốt là do làm việc mệt mỏi, Thế Huân cũng liền thật sự tin tưởng. Sau đó  Lộc Hàm  ở nhà nấu cơm lại không cẩn thận bị dao cắt trúng, Thế Huân đau lòng hắn bị thương, nên không suy nghĩ nhiều tại sao  Lộc Hàm  trù nghệ thuần thục như vậy, lại bị dao cắt trúng tay.

Thẳng đến hiện tại Ngô Lâm tìm tới cửa, Thế Huân mới nhớ tới những phản ứng không bình thường của  Lộc Hàm , đoán rằng ở trong công ty hắn có lẽ đã nghe được chuyện Ngô Lâm đến tìm mình. Nếu lúc trước y đem việc này nói rõ ràng với hắn, như vậy dù hiện tại Ngô Lâm có nháo đến mức nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến hai người. Sai ở chỗ là Thế Huân không đem chuyện này nói cho  Lộc Hàm  nghe, hiện tại bị Ngô Lâm đến nhà gây rối như vậy, vốn là là chuyện rất đơn giản lại trở nên phức tạp.

Bất quá hiểu lầm có thể dùng miệng để giải thích, nhưng ủy khuất mà  Lộc Hàm  phải chịu lại làm Thế Huân hận chết chính mình. Thế Huân cùng Ngô Lâm kết giao năm năm, sao lại không hiểu hắn là dạng người gì. Điêu ngoa, tùy hứng, làm người xử sự không để ý đến ai, vô luận làm cái gì cũng không chịu nửa điểm thiệt thòi. Với loại tính cách này của Ngô Lâm thì  Lộc Hàm  làm sao đánh được hắn! ?

Hơn nữa, dựa vào vết thương trên tay  Lộc Hàm  bị hở miệng, trong lòng Thế Huân đã có thể đoán ra đại khái, nhất định là  Lộc Hàm  bị đánh lại không phản kháng, bị Ngô Lâm chạm đến vết thương. Vốn dĩ trong lòng Thế Huân đã không còn tình cảm đối với Ngô Lâm, nhưng cũng không đến nỗi thành cừu nhân thâm cừu đại hận, nếu không có việc ngày hôm nay, sau này hai người liền nước giếng không phạm nước sông. Nhưng hiện tại người mà mình phủ trong lòng yêu thương lại bị Ngô Lâm khi dễ, Thế Huân không chỉ hận chính mình, mà đối với Ngô Lâm cũng chán ghét cực kỳ.

“Lộc Hàm , anh lúc trước cùng Ngô Lâm chia tay là bởi vì mẹ của Ngô Lâm sinh bệnh muốn hắn kết hôn sinh con, nhưng xế chiều hôm nay Ngô Lâm đột nhiên tới tìm anh nói mẹ hắn giả bệnh lừa hắn, hiện tại muốn một lần nữa cùng anh tái hợp…” Thế Huân chuẩn bị đem chuyện của Ngô Lâm nhất nhất nói rõ cho  Lộc Hàm  nghe, nói đến khúc Ngô Lâm muốn tái hợp, y cảm giác được  Lộc Hàm  đột nhiên giơ tay lên ôm chặt chính mình.

Đối với nguyên nhân mà Thế Huân cùng Ngô Lâm chia tay, từ lần Thế Huân uống say  Lộc Hàm  đã biết. Chính là hiện tại vừa nghe y nói mẹ của Ngô Lâm không có bị bệnh, Ngô Lâm còn muốn tiếp tục cùng Thế Huân cùng một chỗ! Trong lòng  Lộc Hàm  liền sợ hãi muốn chết, sợ sẽ mất đi Thế Huân , sợ giấc mộng vất vả lắm mới viên mãn của mình sẽ bị phá hủy. Lần đó bị Thế Huân đuổi ra khỏi nhà, hắn chưa có được cái gì, nên mất đi cũng không sao cả, còn có thể một mình đem đoạn tình cảm không có kết quả này cắt đứt. Nhưng hiện tại đã nếm được hạnh phúc, cả đời  Lộc Hàm  sẽ vô pháp tự kềm chế mà hãm ở trong ngọt ngào mà Thế Huân mang lại.

 Lộc Hàm  dùng hết khí lực toàn thân ôm chặt Thế Huân , vô luận như thế nào cũng luyến tiếc buông tay.

“Lộc Hàm , anh không phải là người mà ngay cả tình cảm của mình cũng không rõ ràng. Anh biết người hiện tại anh yêu là ai, ở cùng ai sẽ hạnh phúc hơn. Anh cũng đã trực tiếp nói rõ với Ngô Lâm, anh nói anh đã có được người yêu rồi, hơn nữa hiện tại cuộc sống thực hạnh phúc. Sở dĩ không nói chuyện Ngô Lâm tìm đến cho em biết, là vì sợ em sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng không nghĩ tới Ngô Lâm sẽ tìm tới cửa. Lộc Hàm , thực xin lỗi thực, để em ủy khuất nhiều như vậy…” Thế Huân biết trong lòng  Lộc Hàm  thực khẩn trương cùng bất an, phản thủ nhanh đưa hắn ôm lấy, còn vì chuyện của Ngô Lâm mà không ngừng giải thích.

“Thế Huân Thế Huân …” Trái tim vẫn luôn lơ lửng cuối cùng cũng kiên định lại,  Lộc Hàm  rốt cuộc nhịn không được ghé vào đầu vai Thế Huân thấp giọng nức nở.

“Lộc Hàm , anh yêu em!” Thế Huân đem  Lộc Hàm  buông ra một chút, nhìn hai mắt đỏ hồng vì khóc của hắn trịnh trọng nói.

“Em cũng yêu anh!”  Lộc Hàm  thấu qua hôn lên môi của Thế Huân .

174 Phòng tắm

Đây là lần đầu tiên Thế Huân nghe được  Lộc Hàm  thổ lộ tình yêu, trong lòng kích động không thôi, lập tức liền biến bị động thành chủ động, ngậm lấy đôi môi hắn dùng sức mút vào, nước mắt chảy xuống nơi gắng bó của hai người, hương vị mằn mặn, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

Trải qua chuyện này của Ngô Lâm, hai người không có tức giận cãi nhau, ngược lại thổ lộ với nhau, làm tình cảm càng tiến thêm một bước, hai đôi môi giao cùng một chỗ làm thế nào cũng không tách ra được. Bất quá giằng co nửa ngày, hai người cũng đều có chút đói bụng, tuy nói có tình uống nước cũng thấy no, nhưng cái này bất quá chỉ là hình tượng, dù sao người cũng không phải sắt thép, cơm chiều dù sao cũng phải ăn.

“Tay em bị thương, không được lộn xộn! Ngoan ngoãn ngồi xuống sofa xem TV đi, anh đi nấu cơm.” Thế Huân hôn đủ mới buông  Lộc Hàm  ra, chuẩn bị đi vào bếp nấu cơm. Chính là lại sợ  Lộc Hàm  động thủ, còn cố ý trương ra gương mặt đặt biệt nghiêm túc dặn dò một câu.

“Chỉ là vết thương nhỏ không sao đâu…”  Lộc Hàm  làm sao có thể để Thế Huân một mình bận việc, lo lắng muốn cùng đi.

“Vết cắt sâu như vậy sao có thể gọi là vết thương nhỏ!  Lộc Hàm , em nếu cứ nhất định đòi nấu cơm, thì sau khi nấu xong phải theo anh đi bệnh viện khám vết thương ngay.” Thế Huân tiếp tục vẻ mặt nghiêm túc mà uy hiếp.

“Em… em không làm cơm. Nhưng mà em không muốn ở phòng khách xem TV, em muốn… cùng ở một chỗ với anh.”  Lộc Hàm  nghĩ thầm vết thương trên tay chỉ là vết thương nhỏ, đi bệnh viện trị liệu nhất định sẽ bị bác sĩ cười cho, nên cũng không tái phản bác Thế Huân . Nhưng là lại muốn cùng Thế Huân ở chung một chỗ, nói xong sau đó lại ngượng ngùng mà đỏ mặt.

Thế Huân rốt cuộc không thể giả vờ nghiêm túc được nữa, nháy mắt trong lòng nhu tình vạn chủng, dắt tay  Lộc Hàm  cùng đi vào bếp nấu cơm.

Bất quá lúc nấu cơm, Thế Huân cũng thật không cho  Lộc Hàm  động một móng tay, chỉ cần đứng bên cạnh chỉ y nấu là được. Tuy rằng trù nghệ Thế Huân kém xa  Lộc Hàm , nhưng hắn lại cảm thấy đồ ăn y làm mới là ngon nhất đẹp nhất.

Hai người cơm nước xong thu thập phòng bếp, sau đó liên ngồi vào sofa xem TV. Đợi lúc chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, Thế Huân sợ ngón tay bị thương của  Lộc Hàm  dính nước, liền dùng túi plastic bao một tầng lại một tầng, đem ngón tay hắn gói lại y như cái bánh chưng.

 Lộc Hàm  có một tay động tác không tiện, đành phải nhờ Thế Huân cỡi quần áo dùm mình.

Thế Huân đương nhiên vui lòng giúp đỡ, một bên giúp  Lộc Hàm  cỡi quần áo, một bên nhìn trộm thân mình  trụi trắng nõn của ai kia. Nhưng khi Thế Huân cởi đến quần dài của  Lộc Hàm , nhìn thấy hai bắp chân tinh thế có mấy vết bầm xanh, y lặp tức liền thay đổi sắc mặt.

“Lộc Hàm , chỗ bầm này là do Ngô Lâm đá hả! ?” Thế Huân cơ hồ chính là nghiến răng nghiến lợi hỏi. Kỳ thật không cần  Lộc Hàm  trả lời, Thế Huân cũng có thể khẳng định suy đoán của mình, hiện tại y thật hối hận vì vừa rồi đã để Ngô Lâm dễ dàng cút đi, đáng ra nên hung hăng đánh hắn một chút mới đúng.

“Không sao không sao, đã không còn đau .”  Lộc Hàm  nhanh chóng cuối người định che đi mấy vết bầm kia, nhưng toàn thân cao thấp đều bị Thế Huân cởi sạch, hơn nữa chỉ có một bàn tay làm sao che được nhiều chỗ, che đến che đi càng ngày càng lo lắng.

“Được rồi được rồi, em nói không sao thì không sao. Chúng ta đi tắm rửa.” Thế Huân biết  Lộc Hàm  không muốn để mình lo lắng, nên cũng không ép hỏi hắn nữa. Y đem hắn nâng dậy, ôm lấy bờ vai của hắn đi đến dưới vòi phun nước.

Dòng nước ấm áp lao xuống,  Lộc Hàm  thoải mái ngẩng đầu lên, nhắm lại hai mắt.

“Lộc Hàm …” Theo cái cổ tinh thế, chảy qua đường cong nơi gáy, những bọt nước trong suốt xuôi theo thân thể trắng nõn mà chảy xuống… Cho dù phòng tắm tràn ngập hơi nước ẩm ướt, nhưng Thế Huân vẫn nhìn đến miệng khô lưỡi khô, bụng lủi khởi một cỗ nhiệt, dương vật cơ hồ nháy mắt liền cương. Nhưng hiện tại tay  Lộc Hàm  đang bị thương, hai chân lại đầy vết bầm, Thế Huân nghĩ thầm lúc này mà bổ nhào lại có phải hay không có chút không bằng cầm thú. Thân thể tuy rằng bị dục hỏa đốt khó chịu, chính là cố kỵ đến vết thương của hắn, y lại do do dự dự không dám lộn xộn.

“Thế Huân .” Thân thể hai người cơ hồ chính là dính cùng một chỗ,  Lộc Hàm  sớm đã cảm giác được cơ thể Thế Huân có biến hóa, nhưng y lại chậm chạp không hề động tay.  Lộc Hàm  mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt dục vọng của y, ôn nhu mỉm cười, chủ động tiến lại hôn lên môi Thế Huân .

Lửa nóng dục vọng rất nhanh thiêu đốt, thậm chí ngay cả nhiệt độ trong phòng tắm cũng đột nhiên lên cao.

Ôm chằm, hôn môi, vuốt ve… Trong động tác vội vàng của Thế Huân lại dẫn theo một chút cẩn thận, tận lực không để mình đụng tới ngón tay bị thương của  Lộc Hàm .

“Thế Huân … có… có thể … tiến vào…” Thế Huân ngồi xổm trước mặt  Lộc Hàm , miệng phun ra nuốt vào cương dương vật, ngón tay cắm trong hậu huyệt rất nhanh khuếch trương. Trước sau hai bộ vị Ngô trọng đều bị kích thích làm  Lộc Hàm  đứng không vững, đứt quãng rên rỉ, khát vọng Thế Huân mau một chút thỏa mãn thân thể hư không của mình.

Thế Huân đứng lên buông ra  Lộc Hàm , để hắn đưa lưng về phía mình, hai tay vịnh lấy vách tường chống đỡ thân thể. Y cầm lấy dương vật chính mình để ở cửa huyệt ma xát qua lại, dụ đến  Lộc Hàm  lại vang lên tiếng rên rỉ ngọt ngào, lúc này Thế Huân mới đem dương vật đỉnh tiến vào trong, một hơi sáp nhập thẳng đến chỗ sâu nhất.

 175 Yêu nhất (H)

Thế Huân một khi tiến vào thân thể  Lộc Hàm  liền khống chế không được tư tưởng cùng hành động của mình, liều mạng va chạm, trừu sáp, thao lộng… Điên cuồng, hoàn hoàn một bộ dáng muốn chiếm cứ người trước mắt. Phòng tắm đóng kín, chung Ngô h tràn ngập mùi vị tình dục dâm mỹ.

“Thế Huân …” Trận này sau khi chấm dứt,  Lộc Hàm  đến cả cổ họng cũng đều khàn đi, trên người lại không có nửa điểm khí lực, cũng không tái cậy mạnh, ngoan ngoãn tựa vào người Thế Huân để y giúp mình tẩy rửa thân thể.

Trong phòng tắm nhiệt độ hơi cao, cho dù tình dục đã muốn rút đi, khuôn mặt  Lộc Hàm  vẫn đỏ bừng như trước, ánh mắt nửa khép hờ đem đầu gối lên vai Thế Huân , tựa như một con mèo nhỏ vừa mới được chủ nhân uy ăn no, bộ dáng biếng nhác làm Thế Huân nhìn xem mà trong lòng càng yêu càng say.

Bởi vì ngày mai còn phải đi làm, Thế Huân cũng rất nhanh tẩy rửa cho cả hai rồi lên giường đi ngủ.

Cuộc sống của hai người cũng không bởi vì sự xuất hiện của Ngô Lâm mà sinh ra bất luận biến hóa gì, ngày hôm sau như cũ, Thế Huân lái xe đưa  Lộc Hàm  cùng đến công ty.

“Thế Huân !” Nhưng làm Thế Huân không ngờ chính là vừa bước vào văn phòng không lâu, Ngô Lâm lại từ ngoài cửa xông vào.

“Thông báo với bảo an đem Ngô Lâm ra ngoài cho tôi. Sau này nếu Ngô Lâm còn tới tìm, không chuẩn cho hắn vào công ty.” Thế Huân lãnh mặt hướng thư ký bởi vì không ngăn cản Ngô Lâm mà phân phó một tiếng, căn bản là không cho Ngô Lâm có cơ hội mở miệng nói câu thứ hai.

“Vâng” Thư ký nhanh chóng rời khỏi văn phòng, dựa theo phân phó của Thế Huân mà làm việc.

“Thế Huân ! Anh sao có thể đối xử với em như vậy! ? Cái tên tiện nam nhân kia đến tột cùng là đã cho anh uống bùa mê gì! ?” Sắc mặt Ngô Lâm nháy mắt trở nên trắng bệch, giống như bị bệnh thần kinh mà hét lớn.

“Cậu nói ai là tiện nam nhân! ?” Thế Huân lập tức đứng dậy vọt tới trước mặt Ngô Lâm, tay phải giương cao tựa như nháy mắt sẽ tát xuống mặt Ngô Lâm.

Ngô Lâm và Thế Huân bên nhau năm năm, tuy rằng chưa gặp qua y phát giận, nhưng cũng hiểu biết ít nhiều tính cách của y. Ngô Lâm nhìn thấy bộ dáng Thế Huân thật sự hung hãn, biết y thật sẽ đánh mình, sợ tới mức cắn chặt môi không dám tranh luận, hốc mắt đỏ lên một bộ dáng sắp khóc.

“Ngô tổng.” Bảo an dưới lầu vừa lúc lên tới.

“Đuổi cậu ta ra ngoài, sau này không được để cậu ta bước chân vào công ty nửa bước!” Dù sao ở trước mặt cấp dưới mà đánh người thì cũng không tốt, Thế Huân thu hồi cánh tay đang giơ lên, coi như là cho Ngô Lâm một chút mặt mũi, bất quá vẫn nghiêm cấm hắn tiến vào công ty.

“Vâng” Bảo an theo phân phó mà làm việc, một tả một hữu kẹp lấy cánh tay Ngô Lâm ly khai văn phòng.

Ngô Lâm đại khái còn kinh hách, chưa từ lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị của Thế Huân mà phục hồi lại tinh thần, mặt mày ngốc lăng bị bảo an lôi đi.

Thế Huân ngồi trở lại ghế tiếp tục làm việc.

Ngày hôm qua trong công ty lưu truyền tin tức Thế Huân cùng Ngô Lâm hợp lại, hôm nay Ngô Lâm lại bị bảo an kè lấy đuổi đi. Máu ‘tám’ của nhân viên Ngô thị lặp tức sôi trào, sự kiện Ngô Lâm nhanh chóng trở thành đề tài thảo luận nóng nhất ở các phòng ban, phòng tài chính của  Lộc Hàm  đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

“Nghe nói Ngô Lâm bị Ngô tổng đuổi ra ngoài, thiệt hay giả! ?”

“Thiệt! Vừa rồi tôi còn tận mắt thấy. Ngô Lâm bị hai bảo an một tả một hữu kẹp lấy cánh tay, hốc mắt hồng hồng, một bộ dáng vừa mới khóc xong.”

“Tôi mà là Ngô Lâm thì tôi cũng khóc, rất dọa người. Mọi người nói coi có phải Ngô tổng quá tuyệt tình hay không ! ?”

“Biết đâu hết thảy đều là Ngô Lâm tự tìm! Ngô Lâm muốn cùng Ngô tổng, Ngô tổng không muốn. Sau đó hắn thà chết nhõng nhẽo bám theo làm cho y nổi giận, trong cơn tức giận mới đem Ngô Lâm đuổi ra ngoài. Tôi cảm thấy Ngô tổng làm như vậy là rất đúng, trong chuyện tình cảm nên rõ ràng dứt khoát, dài dòng dây dưa ngược lại sẽ hại người hại mình. Hơn nữa nếu Ngô tổng đã có người yêu mới, vậy càng phải đem chuyện của Ngô Lâm giải quyết rõ ràng.”

“Cô nói vậy tôi mới nhớ, gần đây tâm tình Ngô tổng tốt như vậy, nếu không phải vì là Ngô Lâm hợp lại, vậy nhất định là có tình yêu mới rồi!”

“Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy như thế. Bất quá Ngô tổng giấu cũng kỹ quá, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu, cũng không thấy được có ai thân mật xuất hiện bên cạnh y.”

“Cho nên mới càng làm cho người ta tò mò a! Dù sao chuyện của Ngô Lâm đã là quá khứ, chúng ta bắt đầu nghiên cứu xem ai là người yêu mới của Ngô tổng đi…”

… …

 Lộc Hàm  ngồi làm việc trước máy vi tính, nhưng tiếng các đồng nghiệp ồn ào thảo luận cũng thường xuyên bay vào tai hắn.

Ngô Lâm lại đến tìm Thế Huân ! Nhưng là bị Thế Huân đuổi khỏi công ty !

 Lộc Hàm  không biết nên làm sao để hình dung tâm tình của mình lúc này, tuy rằng không nên cao hứng khi người khác gặp họa, nhưng  Lộc Hàm  thật sự có chút vui sướng, bất quá không phải vì Ngô Lâm bị Thế Huân đuổi khỏi công ty. Tỷ như ngày hôm qua hắn bị Ngô Lâm vừa đánh vừa mắng, nhưng lấy tính cách hòa nhã khoan dung của  Lộc Hàm , căn bản là sẽ không oán hận Ngô Lâm. Thậm chí hắn còn nghĩ nếu đứng trên lập trường của Ngô Lâm, có lẽ cũng sẽ làm như thế đi. Đương nhiên tình yêu đều là ích kỷ,  Lộc Hàm  tuyệt đối sẽ không bởi vì hiểu được Ngô Lâm mà nhường Thế Huân cho hắn.

Niềm vui của  Lộc Hàm  là đến từ Thế Huân , vô luận Thế Huân có hay không đem Ngô Lâm đuổi đi, chỉ cần y giữ vững phần tình cảm này, cũng đã làm lòng  Lộc Hàm  tràn đầy vui mừng cùng cảm động, cũng khăng khăng một mực yêu Thế Huân . Chỉ cần ngươi yêu ta, ta liền càng yêu ngươi gấp bội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro