181 -185

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

181 Bất mãn

“Thế Huân .” Tan tầm xong,  Lộc Hàm  đi đến điểm hẹn gặp Thế Huân . Ở tít từ xa đã thấy y rất nhanh hướng chỗ mình chạy tới,  Lộc Hàm  không tự giác mà gợi lên khóe môi, trên mặt lộ ra một nụ cười đặc biệt ôn hòa.

Thế Huân một tay ôm lấy  Lộc Hàm  kéo vào trong ngực, trực tiếp hôn lên miệng. Cũng may lúc trước vì tránh nhân viên Ngô thị, hai người chọn nơi hẻo lánh để gặp mặt, người qua đường cũng không nhiều, bằng không  Lộc Hàm  cũng không dám để Thế Huân muốn làm gì thì làm.

“Không cần!” Bất quá Thế Huân được một tấc lại muốn tiến một thước, bàn tay cũng đã mò đến quần áo trên người  Lộc Hàm , hắn vẫn là nhanh chóng đẩy y ra.

“Hôn thêm một cái!” Thế Huân lại cợt nhả mà ghé qua, ngậm lấy môi  Lộc Hàm  hung hăng mút một hơi, mới cảm thấy mỹ mãn mà choàng lấy vai hắn đi về phía xe.

“Cơm chiều muốn ăn cái gì! ?” Hai người lên xe,  Lộc Hàm  thắt dây an toàn, quay đầu hỏi Thế Huân .

“Hôm nay chúng ta không ăn cơm ở nhà. Ba mẹ anh vừa từ nước ngoài trở về, họ muốn gặp gặp em, chúng ta vừa lúc thuận tiện đi ăn nhờ một bữa.” Thế Huân một bên lái xe một bên thuận miệng trở lời.

“A! Ba mẹ anh! ?”  Lộc Hàm  lập tức ngây ngẩn cả người, biểu tình ngơ ngác hỏi lại.

“Sao vậy! ? Anh cũng không phải từ tản đá chui ra, đương nhiên sẽ có ba mẹ.” Thế Huân không quá để ý phản ứng của  Lộc Hàm , còn cảm thấy rất buồn cười mà cố ý đùa một câu.

“Dừng xe dừng xe! Anh mau dừng xe đi!”  Lộc Hàm  đột nhiên dùng sức phát vào cánh tay Thế Huân bắt y dừng xe.

“Có chuyện gì sao ! ?” Thế Huân hoảng sợ, không rõ cho nên nhanh chóng ngừng xe lại.

“Anh… Anh dù sao cũng nên nói trước với em một tiếng chứ, em… em ngay cả quần áo cũng không kịp thay…”  Lộc Hàm  hoang mang rối loạn, chỉnh chỉnh lại ống tay áo của mình.

“Ba mẹ anh trước nay đều sống ở nước ngoài với anh hai, vừa nghe nói anh tìm được một người yêu vừa ôn nhu biết săn sóc, lại còn đặc biệt có năng lực, liền lập tức bay trở về muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà có bản lỉnh như vậy, làm cho con của bọn họ yêu đến mất hồn, suốt ngày khen lấy không ngừng.” Thế Huân nhẹ nhàng thở ra, cười đè lại hai bàn tay đang bối rối sửa sang lại quần áo của  Lộc Hàm .

“Nhưng mà…” Đột nhiên đi gặp cha mẹ Thế Huân ,  Lộc Hàm  khẩn trương đến vô pháp bình tĩnh được.

“Đừng có nhưng mà, Lộc Hàm  em tốt như thế, ba mẹ anh nhất định sẽ thích em. Sắp đến giờ hẹn với họ rồi, em ổn định chỗ ngồi đi, anh lái xe.” Thế Huân nghiêng đầu ở bên môi  Lộc Hàm  đặt xuống một nụ hôn trấn an, sau đó thẳng lưng tiếp tục lái xe.

Đối với chuyện gặp mặt ngày hôm nay, đương nhiên là Thế Huân đã sớm có kế hoạch, chỉ là sợ  Lộc Hàm  sẽ khẩn trương, cho nên ở trước lúc đi mới nói cho hắn biết. Vốn là cha mẹ Thế Huân tính ra nhà hàng ăn cơm tiện thể xem  Lộc Hàm  dài ngắn ra sao, nhưng Thế Huân muốn an bài ở nhà, để cho  Lộc Hàm  ngay từ đầu liền hòa nhập vào gia đình của mình.

“Ba.” Hai người lái xe đến nhà cha mẹ Thế Huân , vừa vào nhà Thế Huân đã thấy cha mình ngồi trên ghế sofa, liền lễ phép lên tiếng chào hỏi.

“Ân.” Ông Ngô gật gật đầu, xem như biết Thế Huân đã về, mặt không đổi sắc ngắm nhìn  Lộc Hàm  đang đứng bên cạnh y.

“Ba, đây là Lộc Hàm .” Thế Huân vội vàng giới thiệu.

“Chủ… Chủ tịch, không… Bác… bác trai hảo.”  Lộc Hàm  thật cẩn thận nhìn lại ông Ngô , khẩn trương đến lòng bàn tay thẳng đổ mồ hôi lạnh. Thế Huân là tổng giám đốc Ngô thị, còn ông Ngô mới là BOSS chân chính ở phía sau. Tuy rằng vài năm gần đây chuyện của công ty đã được giao cho Thế Huân xử lý, bản nhân rất ít xuất hiện trong công ty, nhưng vị chủ tịch nghiêm túc bất cẩu ngôn tiếu này vẫn được mỗi nhân viên trong Ngô thị kính nể. Ông Ngô giờ phút này tỏ ra nghiêm túc cao thấp đánh giá  Lộc Hàm , lại làm cho hắn khẩn trương đến không biết nên làm sao mới tốt.

Ông Ngô thấy  Lộc Hàm  bộ dáng chân tay luốn cuống, bất mãn nhíu mày.

“Thế Huân !” Bà Ngô từ nhà bếp đi ra trông thấy đứa con lâu ngày không gặp liền cao hứng gọi.

“Mẹ! Đây chính là Lộc Hàm  người mà con thường nói với mẹ đó.” Thế Huân kéo  Lộc Hàm  đi qua, đầu tiên là ôm lấy Lộc mẫu thân, sau đó lại nhanh chóng giới thiệu  Lộc Hàm  với mẹ mình.

“Bác… bác gái hảo.”  Lộc Hàm  vẫn khẩn trương như trước, nói chuyện còn là có chút lắp.

“Ân. Được rồi, đều ngồi xuống đi.” Bà Ngô thản nhiên lên tiếng, tuy rằng không giống ông Ngô biểu tình bất mãn hiện lên trên mặt, nhưng cũng nhìn ra được bộ dáng không cao hứng lắm.

Thế Huân từ lâu đã nói ra tính hướng của mình, lúc bắt đầu cha mẹ còn phản đối, nhưng chuyện tính hướng không phải chỉ giáo huấn hai ba câu là có thể thay đổi, sau đó cũng liền ngầm đồng ý. Lúc trước khi Thế Huân cùng Ngô Lâm kết giao, Thế Huân cũng mang Ngô Lâm đi gặp qua cha mẹ, chẳng qua lúc ấy là ở trong nhà hàng. Cha mẹ Ngô Lâm cũng là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, từ nhỏ Ngô Lâm đã theo cha mẹ đi tiếp khách, cho nên khi nhìn thấy cha mẹ Thế Huân đương nhiên không có khẩn trương như là  Lộc Hàm . Ngô Lâm khuôn mặt lẫn bộ dạng đều xinh đẹp, miệng lại ngọt, mặc kệ sau này như thế nào, ít nhất lúc mới gặp cha mẹ Thế Huân là đặc biệt cao hứng. Nhưng  Lộc Hàm  lại khẩn trương đến ngay cả nói chuyện đều nói lắp, làm cho cha mẹ Thế Huân ngay từ đầu đã không lưu lại ấn tượng tốt.

 Lộc Hàm  nhìn thấy cha mẹ Thế Huân đối với mình không thực vừa lòng, nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống trên ghế sofa, một chút cũng không dám lộn xộn.

182 Tán thành

“Ta nghe Thế Huân nói con ở Ngô thị đảm nhiệm chức quản lý tài chính! ?”  Lộc Hàm  khẩn trương làm cho ông Ngô càng ngày càng bất mãn, sắc mặt âm trầm lãnh đạm hỏi. Lúc trước ông gọi điện thoại nghe Thế Huân nói năng lực làm việc của  Lộc Hàm  xuất sắc ra sao, hiện tại ông Ngô thực hoài nghi con mắt nhìn nhân tài của con mình, có lẽ vì thích  Lộc Hàm  mà làm việc thiên vị, chứ một người ngay cả nói chuyện với trưởng bối cũng nói lắp như vậy thì làm sao có thể giữ chức vị Ngô trọng kia.

“Phải”  Lộc Hàm  nhanh chóng gật đầu đáp.

Kế tiếp, ông Ngô bắt đầu đưa ra một số câu hỏi chuyên về lĩnh vực tài chính mà hỏi  Lộc Hàm . Ông Ngô đã tính dù Thế Huân có bao nhiêu yêu thích  Lộc Hàm  đi nữa, nhưng nếu hắn không có năng lực công tác, cũng sẽ tuyệt đối cắt đi chức quản lý tài chính này của hắn.

Bởi vì nghi ngờ năng lực làm việc của  Lộc Hàm , cho nên ngay từ đầu ông Ngô đưa ra vấn đề rất dễ, không nghĩ tới  Lộc Hàm  trả lời thật thuận lợi.Ông Ngô liền bắt đầu chậm rãi gia tăng độ khó của câu hỏi.

 Lộc Hàm  được ông Ngô hỏi những vấn đề chuyên về lĩnh vực của mình, ngược lại không có khẩn trương như lúc đầu, cảm xúc từ từ ổn định lại, lúc sau vấn đề càng khó thì càng trả lời trôi chảy.

Biểu tình ông Ngô từ cau mày thành giản ra, càng hỏi càng vừa lòng gật đầu.

“Cũng là con tinh mắt, tuệ nhãn thức nhân tài a!” Câu hỏi chấm dứt, ông Ngô cười tươi như hoa vỗ vỗ bả vai con trai.

“Ba, không phải con nói rồi sao, Lộc Hàm  là quản lý tài chính giỏi nhất từ trước tới nay của Ngô thị!” Thế Huân mặt đầy kiêu ngạo ôm lấy  Lộc Hàm .

“Uy…”  Lộc Hàm  ngượng ngùng giơ cánh tay lên cản cái ôm của Thế Huân .

“Thế Huân ba nói cho con biết, một ngày nào đó nếu mà Lộc Hàm  từ chức, cái chức tổng giám đốc đó của con cũng khỏi làm luôn đi.” Không khí buổi nói chuyện đã hoàn toàn thả lỏng, thậm chí ngay cả người luôn nghiêm túc như ông Ngô cũng bắt đầu nói đùa.

“Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, tôi đi chuẩn bị cơm chiều.” Vẫn luôn yên lặng không nói, bà Ngô từ trên ghế sofa đứng dậy.

“Bác gái, để con giúp bác.”  Lộc Hàm  cũng lập tức đứng lên.

“Con biết nấu cơm! ?” Ngô Lộc mẫu giật mình mở to hai mắt nhìn. Vừa rồi lúc mới gặp  Lộc Hàm  bộ dáng không biết làm sao, làm bà đối hắn cũng không phải thực vừa lòng, nhưng sau đó qua khảo nghiệm của ông Ngô , biểu hiện xuất sắc của hắn làm trong lòng bà coi như là lọt qua cửa. Nhưng người này còn có thể vào bếp! ? Bà Ngô trong lòng khó tránh khỏi có chút hoài nghi.

“Mẹ, mẹ xem con béo mập như vậy, toàn bộ là do Lộc Hàm  nấu cơm ăn quá ngon đó.” Không đợi  Lộc Hàm  trả lời, Thế Huân dùng hai tay ngắt lên mặt mình, cố gắng chứng minh là mình thật sự béo tốt .

“Con tối ngày chỉ biết đùa giỡn ! Lộc Hàm , vậy con liền theo bác vào nhà bếp đi.” Ngô Lộc mẫu chụp lại hai tay Thế Huân đang tự bẹo má mình, kêu  Lộc Hàm  theo mình đi vào nhà bếp.

Lấy điều kiện Ngô gia muốn mướn đầu bếp dạng nào lại không được, nhưng bà Ngô cảm thấy khẩu vị người trong nhà vẫn là bà hiểu rõ nhất, bữa ăn hàng ngày đều đích thân đi làm, tích lũy ngày tháng, trù nghệ của bà cũng là tương đương rất cao.

Bà Ngô để cho  Lộc Hàm  theo tới nhà bếp là muốn xem trù nghệ của hắn như thế nào, vừa lúc bởi vì hôm nay Thế Huân về nhà ăn cơm, bà cũng chuẩn bị nấu rất nhiều món, một người sẽ rất bận rộn, liền đem vài đồ vật giao cho  Lộc Hàm  xử lý.

“Người trong nghề tường tận, người ngoài nghề đứng chơi”, sau khi  Lộc Hàm  sào vài món rau, bà Ngô liền nhận định hắn đúng thật “Biết nấu cơm”, hơn nữa vô luận là phối hợp ra sao, đều đặc biệt phù hợp với khẩu vị Thế Huân yêu thích. Bà Ngô biết việc này tuyệt đối là do hằng ngày Ngô sát tỉ mỉ mới có, cho nên bằng vào điểm này cũng đã làm cho bà đối  Lộc Hàm  cực kỳ vừa lòng.

Tới lúc bốn người ngồi quây quần bên mâm cơm chiều, thái độ của cha mẹ Thế Huân đối đãi  Lộc Hàm  đã quay phắt 1800, ông Ngô thường cùng  Lộc Hàm  thảo luận về tình hình kinh doanh ở công ty, bà Ngô thì cùng hắn tán gẫu một chút các loại sách dạy nấu ăn cùng trù nghệ tâm đắc.

“Ba mẹ, hai người bớt tranh cãi được không! ? Lộc Hàm  cũng không có thời gian ăn cơm!” Vẫn luôn không có phản ứng, Thế Huân đột nhiên oán giận một tiếng, cầm lấy đũa gắp vào bát  Lộc Hàm  một ít đồ ăn.

“Không sao không sao, em không đói bụng.”  Lộc Hàm  lập tức vừa lắc đầu vừa xua tay.

“Cái gì không đói bụng! Không được nói chuyện, mau ăn đi cơm!” Thế Huân cố ý giả bộ dáng hung hăng răn dạy  Lộc Hàm  một câu.

“A.” Bị Thế Huân mắng hung như thế,  Lộc Hàm  thật đúng là liền ngoan ngoãn cuối đầu ăn cơm.

Cha mẹ Thế Huân thấy động tác của hai người liền nhìn nhau cùng cười.

“Lộc Hàm , ăn nhiều một chút.” Bà Ngô cũng gắp chút đồ ăn bỏ vào trong bát  Lộc Hàm .

“Cảm ơn bác gái.”  Lộc Hàm  nhanh mở miệng nói tạ.

“Sao còn gọi là bác gái! ?” Bà Ngô cười tủm tỉm nhìn  Lộc Hàm .

“A! ?”  Lộc Hàm  chậm nửa nhịp đích không có kịp phản ứng.

“Nhanh lên kêu ba mẹ!” Ở dưới bàn ăn, Thế Huân nhẹ nhàng đá chân  Lộc Hàm  một cái.

“… Ba, mẹ…”  Lộc Hàm  còn có chút không hiểu, tạm dừng một chút rồi mới lấy dũng khí gọi.

“Ai!” Cha mẹ Thế Huân đồng thời cười đến vang dội.

183 Bà xã

Ăn xong cơm chiều, hai người lại bồi cha mẹ Thế Huân hàn huyên một lát, người già ngủ tương đối sớm, hơn nữa Thế Huân cùng  Lộc Hàm  ngày mai còn phải đi làm, liền cáo từ cha mẹ ra về.

“Lộc Hàm  là ‘Con dâu’ tốt, con nên giữ kỹ cho mẹ, nếu một ngày nào đó bị con làm giận mà bỏ đi, mẹ sẽ không để yên cho con!” Trước khi hai người đi, bà Ngô đem Thế Huân kéo đến một bên lo lắng dặn dò.

“Bà xã tốt như vậy con cưng còn không kịp, làm sao làm hắn sinh khí được. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Con cùng Lộc Hàm  sẽ hảo hảo hiếu thuận mẹ cả đời.” Thế Huân cười hì hì hướng Lộc mẫu thân cam đoan nói.

“Đừng có nói giỏi, có thời gian mang Lộc Hàm  về nhà chơi là mẹ vui rồi. Được rồi, mấy đứa ngày mai còn phải đi làm, cũng nhanh đi về đi, trên đường lái xe cẩn thận một chút.” Bà Ngô giơ tay lên giúp Thế Huân đều chỉnh quần áo, thúc giục bọn họ sớm đi trở về.

“Mẹ, mẹ với ba nghỉ ngơi sớm nha, chúng con đi trước.” Thế Huân ôm lấy Lộc mẫu thân, trở lại bên cạnh  Lộc Hàm .

“Ba mẹ, tạm biệt!”  Lộc Hàm  hướng cha mẹ Thế Huân phất tay nói lời từ biệt, sau đó hai người cùng nhau trở về nhà.

Về đến nhà, hai người tắm rửa xong liền lên giường chui vào ổ chăn.

Bởi vì hôm nay gặp được cha mẹ Thế Huân ,  Lộc Hàm  hưng phấn đến không có nửa điểm buồn ngủ, cùng Thế Huân nằm mặt đối mặt, miệng liên miên cằn nhằng không ngừng. Lúc thì nói không biết trong lúc trả lời các vấn đề của ông Ngô có hay không có chỗ không đúng lắm, lúc thì nói món ăn chiều nay hình như mình bỏ muối hơi nhiều.

Thế Huân cũng không chen vào nói, chính là vẻ mặt sủng nịch nhìn  Lộc Hàm .

“Em hôm nay biểu hiện không được tốt lắm phải không! ?”  Lộc Hàm  vẫn luôn nói mình điều này chưa tốt điều kia chưa đạt, cuối cùng ngược lại đem mình cấp đến chột dạ, thật cẩn thận nhìn Thế Huân hỏi.

“Đứa ngốc! Nếu biểu hiện không tốt sao ba mẹ anh lại thay đổi vì em! Trước khi đi, mẹ anh còn uy hiếp nói nếu dám để ‘Con dâu’ tốt như vậy tức giận bỏ đi, bà liền không để yên cho anh!” Thế Huân vươn tay khỏi chăn xoa xoa đĩnh đầu mềm mại của  Lộc Hàm .

“Con dâu…”  Lộc Hàm  thấp giọng thì thào tự nói.

“Bà xã của anh không phải ‘Con dâu’ của bà thì còn là gì! ? Bà xã, em nghĩ xem anh nói đúng không! ?” Thế Huân cố ý giả ngu hỏi lại  Lộc Hàm  một câu, ánh mắt cười loan tràn đầy chờ mong.

“Ông xã nói rất đúng…”  Lộc Hàm  còn có thể không rõ ý tứ trong lời nói của Thế Huân sao, nhưng là da mặt lại mỏng, ngày thường đều là “Thế Huân Thế Huân ” gọi thẳng kỳ danh, hiện tại một tiếng “Ông xã” này nhỏ như muỗi kêu, còn cúi đầu không dám cùng Thế Huân đối diện.

“Bà xã em nói cái gì! ? Nói lớn một chút anh nghe không rõ!” Thế Huân gợi lên cằm  Lộc Hàm , nhìn thấy cả khuôn mặt của hắn đều hồng tới tận lỗ tai.

“Ông xã…”  Lộc Hàm  cho dù có thẹn thùng cũng sẽ không cự tuyệt Thế Huân , nhưng mới vừa mở miệng đã bị Thế Huân cấp ngăn chận miệng.

Thế Huân bên ngoài hôn môi, hai bàn tay bên trong chăn cũng đang không ngừng lục tìm, áo ngủ của  Lộc Hàm  rất nhanh bị Thế Huân lột sạch ném ra bên ngoài.

Thế Huân xoay người đè lên, da thịt  trụi nóng bỏng của hai người dán tại cùng nhau, hơn nữa Thế Huân không ngừng hôn môi âu yếm,  Lộc Hàm  rất nhanh liền mềm nhũn phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào nị nị.

“Thế Huân Thế Huân …”  Lộc Hàm  bình thường kêu Thế Huân quen rồi, loại thời điểm ý loạn tình mê này cũng sẽ không chú ý sửa miệng.

Thế Huân đang ghé vào trước ngực  Lộc Hàm , miệng hàm một bên đầu vú vừa liếm vừa hút, nghe được  Lộc Hàm  vẫn như trước kêu tên của mình, có chút bất mãn hàm lấy đầu vú mút thật mạnh một hơi.

“A!”  Lộc Hàm  bị mút đến đau, chính là lại không biết tại vì sao, đỏ hốc mắt ủy khuất nhìn đỉnh đầu Thế Huân .

“Bà xã…” Thế Huân từ trước ngực  Lộc Hàm  ngẩng đầu lên, ngữ khí ai oán gọi một tiếng.

“…Ông xã.”  Lộc Hàm  đỏ mặt, vẫn là ngoan ngoãn mở miệng.

“Ngoan ~” Thế Huân trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, cúi đầu vươn lưỡi liếm liếm đầu vú sưng đỏ của  Lộc Hàm , động tác lại khôi phục ôn nhu như trước.

 Lộc Hàm  mỗi ngày bị Thế Huân ôm vào ngực vừa hôn vừa sờ, thân thể vì thế cũng trở nên càng ngày càng mẫn cảm, hậu mặt so với lúc trước lại càng dễ khếch trương. Thế Huân dùng đầu lưỡi liếm lộng không quá vài cái, hậu huyệt khô khốc chặt chẽ liền trở nên thấp hoạt mềm mại. Nhưng Thế Huân luôn sợ làm đau hắn, cho dù cố nén dục vọng của mình cũng phải đem tiền diễn làm đầy đủ .

Bên trong hậu huyệt nóng hầm hập bị đầu lưỡi liếm đến ẩm ướt, tiếp theo còn bị ngón tay trừu sáp làm  Lộc Hàm  càng ngày càng có cảm giác. Nhưng ngón tay dù sao vẫn kém dương vật nóng bỏng thô dài,  Lộc Hàm  càng nghĩ càng cảm thấy thân thể hư không, đã muốn Thế Huân mau chút tiến vào thân thể chính mình.

“A a… có… có thể …”  Lộc Hàm  yết hầu khàn khàn thở dốc, chủ động đem hai chân mở rộng ra hai bên.

“Bà xã…” Thế Huân đứng dậy quỳ gối giữ hai chân  Lộc Hàm , quy đầu không ngừng cọ xát huyệt khẩu nhưng là không chịu đi vào.

“Ông xã… A!”  Lộc Hàm  vừa gọi một tiếng “Ông xã”. Dương vật thô lớn nháy mắt đâm thẳng vào hậu huyệt. Khoái cảm mãnh liệt đột nhiên thổi quét làm cho  Lộc Hàm  lập tức thét chói tai, thân thể kịch liệt run rẩy.

184 Trừng phạt

Thế Huân căn bản là không cho  Lộc Hàm  có thời gian thở dốc, dương vật vừa thống đi vào liền lập tức bắt đầu điên cuồng va chạm cùng trừu sáp.

 Lộc Hàm  cả người hoàn toàn xụi lơ nằm trên giường, hai chân cơ hồ dang rộng cùng cực. Hậu huyệt không ngừng bị dương vật nóng bỏng ra vào ma xát, ngay cả quy đầu phía trước cũng tràn ra một cỗ dâm dịch trong suốt, tích đến trên bụng thấp dính một mảnh.

“Bà xã Bà xã…” Bên trong hậu huyệt trơn trượt muốn chết, Thế Huân thống tiến rút ra không hề trở ngại, mồ hôi trán không ngừng rơi xuống trước ngực  Lộc Hàm , nhưng là không có biện pháp dừng lại, tốc độ ngược lại càng lúc càng nhanh.

“A! Ông xã!” Sau một lần Thế Huân mạnh mẽ công kích,  Lộc Hàm  đột nhiên hét lên một tiếng, thân thể nháy mắt căng cứng, hậu huyệt kẹp chặt lấy dương vật y, tinh dịch từ trụ thịt phía trước thẳng tấp phun ra.

“Ngô…” Thế Huân cũng không chịu nổi kích thích mãnh liệt khi hậu huyệt co rút mang đến cho mình, đưa tay đè lại thân thể run rẩy của  Lộc Hàm , dương vật lại dùng sức đỉnh vào chỗ sâu nhất trong hậu huyệt, tinh dịch nóng bỏng một giọt không dư thừa bắn hết vào bên trong thân thể của  Lộc Hàm .

Sau khi bắn tinh, Thế Huân cúi xuống đem  Lộc Hàm  kéo vào trong ngực, hai người im lặng nằm một hồi lâu, đợi cho dư vị cao trào qua đi. Thế Huân lại ôm  Lộc Hàm  đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, liền chân chính lên giường nghỉ ngơi .

Sau khi  Lộc Hàm  gặp gỡ cha mẹ Thế Huân , y lại an bài cho người lớn hai bên cùng ăn một bữa cơm. Hai bên gia trưởng đều là người thông tình đạt lý, vốn cũng đã đồng ý chuyện của Thế Huân cùng  Lộc Hàm , gặp mặt bất quá chỉ là để làm quen, sau này cũng chính là thân gia, lúc không có việc gì cũng có thể gặp gỡ, vung đắp một chút tình cảm.

Chuyện cho tới bây giờ, người lớn hai bên đều thành tâm thành ý chúc phúc, chuyện của Ngô Lâm cũng đã là quá khứ, cuộc sống gia đình của hai người lại trôi qua ngọt ngào ấm áp, cũng thật có thể xưng là hạnh phúc viên mãn. Có lẽ chuyện làm Thế Huân không quá vừa lòng, chính là ở trong công ty vẫn cùng  Lộc Hàm  giả dạng Ngô hệ bình thường.

“Vốn lưu động của công ty tháng này…” Hội nghị chủ quản của công ty,  Lộc Hàm  đang hướng Thế Huân báo cáo tình trạng tài chính của Ngô thị.

Thế Huân biểu tình nghiêm túc nhìn chăm chú  Lộc Hàm , ở trong mắt một đám chủ quản nhìn như là một bộ dáng đang nghe báo cáo, kỳ thật nội dung  Lộc Hàm  nói Thế Huân nửa lời cũng không có nghe vào, dù sao chỉ cần là văn kiện qua tay  Lộc Hàm  Thế Huân cho tới bây giờ cũng sẽ không xem lại lần thứ hai, Thế Huân tin tưởng  Lộc Hàm  so với tin tưởng chính mình còn muốn càng tin hơn.

Tầm mắt Thế Huân hoàn toàn dừng lại trên cái miệng hé ra hợp lại của  Lộc Hàm . Trong đầu hiện ra tối hôm qua lúc ân ái,  Lộc Hàm  giúp mình khẩu giao, khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt, dốc sức phun ra nuốt vào…

“Khụ khụ ~ Ngô tổng, tôi đã nói xong.” Trước lúc biểu tình trên mặt Thế Huân trở nên càng ngày càng kỳ quái,  Lộc Hàm  nhanh mượn cớ yết hầu không thoải mái, che miệng lại ho khan một tiếng ý bảo Thế Huân mình đã nói xong.

“Ân. Cuộc họp hôm nay đến đây thôi.  quản lí, cậu theo tôi quay về văn phòng, tôi còn một chút vấn đề cần thảo luận chi tiết cùng cậu.” Thế Huân khoát tay tuyên bố hội nghị chấm dứt, chủ quản các ngành đều nối đuôi ra khỏi phòng họp,  Lộc Hàm  đi theo sau Thế Huân đến văn phòng tổng giám đốc.

“Bà xã…” Hai người mới vừa bước vào thang máy, không đợi đến cửa thang máy kịp đóng, Thế Huân liền một tay kéo lấy  Lộc Hàm  ôm vào trong ngực, miệng chu ra muốn hôn.

“Cẩn thận bị người…” Cửa thang máy chậm rãi đóng, lời nói của  Lộc Hàm  biến mất giữ gắn bó của hai người.

Sau khi thang máy đến tầng trên cùng, dù sao ở đây cũng chỉ có mỗi thư ký biết Ngô hệ hai người,  Lộc Hàm  cũng thuận theo để Thế Huân bán ôm mình đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Vào phòng, Thế Huân càng trở nên không kiêng nể gì, trực tiếp đem  Lộc Hàm  áp đảo xuống ghế sofa hôn sâu.

“Ngô … Ngô tổng…”  Lộc Hàm  bị Thế Huân hôn đến thở hổn hển, đại não cũng trở nên mơ mơ màng màng, còn chưa từ buổi họp định thần lại.

Thế Huân mất hứng cắn môi  Lộc Hàm  một chút.

“A! Thế Huân … Ông xã…”  Lộc Hàm  đau hừ nhẹ một tiếng, vội vàng sửa lại lời nói, nhưng vừa thấy Thế Huân muốn cắn chính mình, chạy nhanh phóng phóng nhuyễn thanh âm gọi ông xã.

“Để xem lần sao em còn dám kêu sai nữa không!” Thế Huân cười uy hiếp một câu, cúi đầu vươn đầu lưỡi ôn nhu khẽ liếm đôi môi  Lộc Hàm , dụ hống hắn hé miệng, liền ôm lấy cái lưỡi mềm mại tiếp tục triền miên hôn môi.

 Lộc Hàm  song chưởng hoàn trụ cổ Thế Huân , ngẩng đầu lên cùng y hôn sâu.

185 Nằm viện

Hai người đang hết sức triền miên, thì di động của  Lộc Hàm  đột nhiên vang lên.

Thế Huân dừng hôn môi, kéo hắn ngồi xuống, đem người bán ôm vào trong ngực để cho hắn nghe máy.

“Số điện thoại lạ! ?”  Lộc Hàm  lấy di động ra, nhìn số người gọi, bụng đầy nghi hoặc ấn nút nghe.

“Xảy ra chuyện gì! ?” Vốn là Thế Huân đang ôm  Lộc Hàm  bình thản nghe điện thoại, nhưng hắn vừa nói quá hai câu sắc mặt liền lặp tức thay đổi, Thế Huân lo lắng hỏi một câu.

“Là bệnh… bệnh viện gọi tới, nói… Mẹ của em bị đụng xe…”  Lộc Hàm  cúp điện thoại, thất kinh nhìn Thế Huân .

“Mẹ hiện tại ở bệnh viện nào! ?” Thế Huân lập tức kéo  Lộc Hàm  đứng dậy, một bên hướng bên ngoài mà đi một bên hỏi bệnh viện nào, sau đó y lái xe đưa  Lộc Hàm  thẳng đến bệnh viện.

Hai người ở bệnh viện nhìn thấy  Lộc mẫu không có việc gì mới thở phào một hơi. Lúc nghe máy bởi vì  Lộc Hàm  quá kích động nên không có nghe kỹ nội dung,  Lộc mẫu đúng là bị xe đụng, nhưng may mắn chính là không có bị vết thương nghiêm trọng nào.  Lộc mẫu định sẽ về nhà, nhưng lão nhân gia dù sao tuổi cũng lớn, Thế Huân cùng  Lộc Hàm  lo lắng sẽ có hậu di chứng, liền khuyên bà ở lại bệnh viện Ngô sát vài ngày.

Làm xong thủ tục nhập viện,  Lộc mẫu không có chuyện gì, hai người đều ở bệnh viện cũng vô dụng,  Lộc Hàm  liền bảo Thế Huân trở về công ty.

Mấy ngày kế tiếp,  Lộc Hàm  đều ở bệnh viện chăm sóc Lộc mẫu thân. Mẹ của Thế Huân liền phụ trách một ngày ba bữa, làm cơm để Thế Huân đưa đến bệnh viện.

“Thế Huân , con không cần cứ phải đến bệnh viện đưa cơm cho ta, rất chậm trễ công việc của con. Muốn ăn cái gì ta kêu Lộc Hàm  ra ngoài mua là được.” Thế Huân mãi đến đưa cơm,  Lộc mẫu trong lòng liền có chút băn khoăn.

“Mẹ, mẹ còn khách khí với con làm gì. Đồ ăn bên ngoài vừa không dinh dưỡng lại không sạch sẽ, mẹ muốn ăn cái gì liền nói một tiếng, con nhờ mẹ con nấu rồi đem lại đây.” Thế Huân cười nói vài câu, bảo  Lộc mẫu đừng quá khách khí.

“Làm sao có thể làm phiền mẹ con như vậy! ?”  Lộc mẫu càng cảm thấy ngượng ngùng .

“Cũng đã là người một nhà, còn có cái gì phiền toái không phiền toái. Mẹ, mẹ an tâm dưỡng thân thể, con còn có việc phải quay về công ty .” Thế Huân nói xong liền đứng dậy, mặc áo khoác chuẩn bị rời đi.

“Mẹ, con tiễn Thế Huân một lát.”  Lộc Hàm  nãy giờ vẫn đứng bên cạnh giường bệnh liền đi đến bên cạnh Thế Huân , báo với Lộc mẫu thân một tiếng chuẩn bị đưa Thế Huân đi.

“Ân. Mẹ không có việc gì, con không cần trở lại gấp.”  Lộc mẫu cười gật gật đầu, còn cố ý dặn dò một câu. Bà biết mấy bữa nay hai đứa nhỏ vì chăm sóc mình mà không có không gian riêng, muốn để bọn họ có thêm một chút thời gian ở chung.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Thế Huân liền dắt tay  Lộc Hàm , kéo hắn đi đến một góc hẻo lánh không có người.

“Bà xã…” Thế Huân đem  Lộc Hàm  đặt lên vách tường, miệng lập tức thiếp đi lên.

 Lộc Hàm  hé miệng, đầu lưỡi chủ động dây dưa Thế Huân . Bệnh viện im lặng, hành lang vọng lại thanh âm hai người miệng lưỡi giao nhau.

“Mấy ngày nay vất vả cho anh, chạy qua lại giữa công ty và bệnh viện, mệt đến hai mắt đều thâm rồi.” Hai người hôn nhau đến thở hổn hển mới lưu luyến tách ra.  Lộc Hàm  giơ tay lên điểm nhẹ vào vết thâm trên mí mắt Thế Huân , đau lòng vô cùng.

“Mắt thâm cũng không phải vì mệt, là bởi vì mấy hôm rồi không được ôm em ngủ, luôn ngủ không ngon, nghỉ ngơi không đủ mới bị như vậy.” Thế Huân kéo bàn tay  Lộc Hàm  xuống, để ở trên môi không ngừng khẽ hôn. Bình thường Thế Huân quen ôm  Lộc Hàm  ngủ rồi, mấy ngày nay buổi tối hắn đều ở trong bệnh viện, Thế Huân một người ở nhà ngủ cảm thấy lạnh tanh, lăn qua lộn lại làm thế nào cũng ngủ không được.

“Ông xã…”  Lộc Hàm  trong lòng đau xót, hốc mắt đều bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.

“Không sao. Chờ mẹ ra viện, em về nhà để anh hảo hảo ‘Ôm một cái’ là được.” Thế Huân nhìn  Lộc Hàm  khổ sở, nhanh thay đổi thành khẩu khí thoải mái, trên mặt còn cố ý phối hợp lộ ra nụ cười không có hảo ý.

“Ân.”  Lộc Hàm  giơ lên khóe môi bật cười, đặc biệt gật gật đầu.

“Mẹ còn một mình ở trong phòng, em mau quay lại đi, anh cũng nên đến công ty, chờ tối anh lại qua.” Thế Huân lại hôn lên môi  Lộc Hàm , mới buông tay để cho hắn trở về.

“Lái xe cẩn thận một chút.”  Lộc Hàm  dặn dò một tiếng, vẫy tay cùng Thế Huân nói lời từ biệt, sau đó xoay người trở về phòng bệnh.

“Bà , mệnh bà thật là tốt! Con rể cùng con trai ngày nào cũng túc trực bên cạnh. Thằng bất hiếu nhà tôi thì khỏi nói, một tuần cũng không đến bệnh viện nhìn một lần.” Lúc  Lộc Hàm  còn chưa trở lại phòng bệnh, lão thái thái nằm cùng phòng với  Lộc mẫu câu có câu không tán gẫu.

“Cái gì con rể! ?”  Lộc mẫu nhất thời không kịp phản ứng.

“Cái người trẻ tuổi ngày nào cũng đến đưa cơm không phải con rể bà sao! ? Chẳng lẽ cũng là con của bà! ? Nhưng mà hắn và người canh giữ bên cạnh bà một chút cũng không giống a! ?” Lão thái thái thần tình nghi hoặc nhìn  Lộc mẫu.

“Người ở bên cạnh tôi đúng là con tôi, mà người mỗi ngày đưa cơm đến chính là người yêu của nó.”  Lộc mẫu cười đáp, cũng không cảm thấy việc này có cái gì cần giấu diếm.

“Người yêu! ? Con của bà là đồng tính luyến ái! Thích đàn ông!” Lão thái thái giật mình hô lên, toàn bộ người trong phòng cũng đều nghe được.

“Đúng vậy. Xảy ra chuyện gì! ?”  Lộc mẫu hỏi lại một câu, đối với sự ngạc nhiên của lão thái thái có chút bất mãn.

“Không… Không có việc gì.” Lão thái thái ngượng ngùng ngậm miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác không bao giờ cùng  Lộc mẫu nói chuyện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro