Hoa Hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hôm nay là sinh nhật thứ 39 của tôi.
    Tôi nóng lòng muốn tìm ra món quà mà năm nay Tiên sinh tặng tôi.
    Kể từ khi tôi gặp một người đàn ông bằng tuổi tôi năm tôi 19 tuổi, anh ấy luôn chuẩn bị cho tôi một món quà bất ngờ mỗi năm.
    Đôi khi nó là một bức tranh xinh đẹp, nó có thể là chiếc cà vạt mà tôi thầm thích hoặc là một bó hoa thơm.
    Tôi vẫn còn nhớ món quà đầu tiên anh tặng cho tôi là một bó hoa hồng.
    Nhưng tôi lại bị dị ứng với nó, chồng của tôi ngượng ngùng nhìn tôi mặt đỏ bừng, tôi bảo ko sao sau này nhớ đừng mua hoa hồng nữa là đc.
    Anh ấy đồng ý và tôi ko bao giờ nhìn thấy một bông hồng nào sau 19 năm sau đó.
    Nhưng hôm nay, vào ngay lúc này tôi lại nhận được một bó hoa hồng từ Tiên sinh. Người mà tôi nhìn thấy trên TV đang đi cùng với một người nổi tiếng nào đó.
     Trong giây phút đó tôi như chết lặng. Tôi kiểm tra địa chỉ trên bó hoa và đó là một cửa hàng xa lạ mà tôi chưa từng bt.
     Sau khi kiểm tra lại một lúc lâu tôi tìm ra đây là một cửa hàng hoa mới nổi của Thành phố A gần đây đc một số bạn trẻ yêu thích.
      Trong căn phòng tối om ko chút ánh sáng đôi mắt tôi khô khốc, tôi với lấy lọ thuốc nhỏ mắt trên bàn cạnh giường nhưng vô tình đụng phải chiếc ghế đẩu để bó hoa chưa kịp bỏ, mùi hoa hồng ập đến tôi lập tức bất tỉnh.
      Ngày hôm sau tỉnh lại trong bệnh viện. Nghĩ về chuyện ngày hôm qua, người đó là ai, quen chồng tôi khi nào mà  có thể khiến anh ấy quên mất rằng vợ anh dị ứng với hoa hồng.
      Tôi rất buồn nhưng nước mắt ko rơi một giọt nào.
      Tôi đang nghĩ rằng nếu bạn yêu một ai đó, bạn sẽ khóc vì người ấy, và nếu bạn hết yêu một ai đó bạn sẽ quên đi những j mk đã ghi nhớ trong suốt 20 năm qua.
      Có tiếng bước chân của tiên sinh.
      Anh ấy vẫn đẹp trai và hấp dẫn như mọi khi, tôi nằm trên giường quay lưng lại với anh, mặc cho anh giải thích thế nào cũng ko bắt lời.
     Thật lâu sau đó, Tiên sinh bỏ đi bỏ lại câu:" Anh sẽ quay lại". Rồi vội vã kéo Omega trẻ đẹp đang đứng ở cửa rời đi.
      Cuộc cãi vã của họ truyền tới và dần tan biến.
      Nước mắt của tôi lẵng lẽ rơi.
     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#dammy