Lời nguyền trinh nữ chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nguyền trinh nữ chap 3
Phú nheo nheo đôi mắt nhìn về phía Duyên rồi khẽ cười: để lúc khác đi, giờ anh phải đưa Ái về phòng nghỉ. Em cần dặn dò chuyện gì thì đợi tới mai tha hồ mà nói.

Ánh mắt Duyên loé lên một tia sáng rồi vụt tắt nhanh chóng. Ánh mắt ấy dần tối sầm lại. Cô cất tiếng: anh say rồi đó anh Phú.

Phú nghe Duyên nói vậy lập tức ưỡn thẳng người lên vỗ ngực: vài chén rượu không đủ làm anh đây say đâu. Em cứ yên tâm đi.

Nói rồi anh khoác tay Ái kéo về phòng. Ái liếc ánh mắt nhìn về phía Duyên đang giận run cả người rồi theo Phú bước thẳng về phòng.
Phú kéo Ái tới bên chiếc giường cưới rồi nhanh chóng mở ngăn tủ ra lấy một chiếc hộp trang sức mở ra cho Ái xem: quà của em này, em có thích hay không? Anh phải nhờ người tìm kiếm bao nhiêu lâu mới mua được làm quà cưới cho em đấy.

Ái nhận lấy chiếc hộp trang sức mà không khỏi xuýt xoa: đẹp quá! Tất cả là anh đều chuẩn bị cho em sao?

Phú mỉm cười: chỉ cần em thích thì ông trời anh cũng mang tới cho em được. Em là cuộc sống của anh, là tình yêu của anh, là khát vọng, là tất cả những gì quý giá nhất đời của anh.

Phú trong hơi men ngà ngà liên tiếp tuôn ra những lời nói có cánh khiến cho Ái lại thêm si mê và chìm ngập trong hạnh phúc.

Từ ngày Ái về làm vợ Phú tới đó thấm thoắt đã ba tháng. Bụng Ái càng lúc càng to lên trông thấy. Bà Phú chăm sóc rất kĩ càng cho Ái. Đồ ăn thức uống của Ái bà giao trực tiếp cho Duyên chuẩn bị. Ái ban đầu thấy lạ lắm bởi vợ cả lại luôn phải phục tùng vợ hai. Nhiều lúc đồ ăn có lỡ mặn hoặc canh quá nóng lập tức bà Phú lại mắng Duyên như tát nước. Ái nghe mà thấy áy náy.

Duyên thì dường như khá an phận. Cô ấy luôn một điều dạ, hai điều vâng với mẹ chồng. Ái về làm dâu ba tháng trời mà chưa khi nào thấy Duyên nói một lời khó nghe hay thái độ coi thường hạch sách ra vẻ bà lớn với Ái. Điều đó lại làm cho Ái thấy lo lắng khôn nguôi.

Ngày Ái về thăm bố mẹ, bà Mỹ thấy con gái da dẻ căng hồng thì vui vẻ hồ hởi hỏi thăm: con sang bên ấy đã quen chưa? Có ai gây khó dễ cho con hay không?

Ái lắc đầu khẽ đáp: không ai gây khó dễ cho con, thậm chí con còn thấy mọi người chăm sóc cho con rất kĩ càng. Mẹ xem đi, con mới bầu gần 6 tháng thôi mà sắp thành con gấu mất rồi.

Bà Mỹ mắng yêu: cha bố nhà chị chứ. Chị được người ta quý mến, yêu chiều là cái phúc kiếp trước chị tu được đấy. Mẹ lúc đầu cứ lo con về bên ấy sẽ bị người ta bắt nạt. Nay mẹ thấy con như thế này là mẹ mừng lắm rồi.

Ái khẽ mỉm cười. Quả thật cô ở nhà được chăm sóc kĩ càng thic về nhà chồng còn được coi như bả bối. Bà Phú không những chăm cô kĩ về đồ ăn thức uống mà còn chú ý tới quần áo cô mặc trên người. Tất thảy váy áo bà đều tìm thợ may giỏi tới đo may riêng cho Ái. Chỉ cần Ái hắt hơi sổ mũi nhẹ là bà lập tức kêu bác sỹ tới nhà trực tiếp thăm khám cho cô. Dường như Ái cảm thấy sự quan tâm hơi thái quá nên bảo với mẹ: sao con thấy nhà chồng con cứ là lạ ra sao ấy mẹ ạ! Ai cũng đều quá tốt. Con thấy nó giả tạo và bất an.

Bà Mỹ đáp: chẳng qua con được bà Phú quý mến nên như vậy chứ phải người khác chắc chết chứ sống không yên thân đâu.

Bà Mỹ ngó nghiêng ra cửa rồi thì thầm: thế cái cô vợ cả kia thái độ với con thế nào? Tốt nhất con đề phòng người này cho mẹ nhé.

Ái đáp: chị Duyên rất tốt với con. Chị ấy chỉ bảo cho con từng li từng tí một. Có đồ ăn bổ dưỡng cho thai nhi là chị ấy lại chế biến cho con ăn mẹ ạ.

Bà Mỹ chẹp miệng: nhưng con phải đề phòng vào. Mẹ là có cơ sở nên mới nói với con như vậy. Cô ta là con rắn độc đấy. Nhìn vẻ bề ngoài mẹ cũng bị đánh lừa.

Ái lo lắng: thực ra là có chuyện gì hả mẹ? Có phải mẹ biết chuyện gì hay không? Mẹ nói cho con biết đi ạ!

Bà Mỹ đáp: thì cái chuyện con Duyên trước đây đi đánh ghen đấy. Mẹ mới nghe người ta kể mới đây thôi. Nghe đâu con bé kia làm thuê cho cửa hàng thằng Phú rồi léng phéng tán tỉnh cả ông chủ. Ai dè bị con Duyên bắt được nó lôi ra đường xé toạc cả quần áo rồi đánh bầm dập hết cả người. Con kia sợ quá lao vào ôm thằng Phú cầu cứu liền bị con Duyên túm tóc lôi ra đánh. Nó lao vào lấy kéo cắt trọc cả tóc tai rồi bêu rếu con bé khắp cả dãy phố.

Ái nghe bà Mỹ kể chuyện hơi chau mày khó hiểu: thật lạ! Con về nhà đó 3 tháng nay chưa khi nào thấy chị ấy to tiếng với ai. Kể cả chuyện mẹ chồng bắt anh Phú hàng đêm phải ngủ trong phòng con thì chị ấy cũng không phản đối.

Bà Mỹ vui mừng: vậy có nghĩa con Duyên nó sợ mẹ chồng con rồi. Vậy là may mắn cho con lắm đấy. Thực tình lúc biết chuyện con Duyên ghê gớm đánh con nhà người ta tàn ác như thế mẹ cũng lo lắng lắm. Mẹ chỉ sợ nó lại thừa cơ tìm cách hãm hại con thôi.

Chuyện bà Mỹ kể về Duyên Ái gần như bỏ ngoài tai. Cô không để ý tới bởi lẽ trong nhà ít ra Còn có bà Phú luôn bênh vực và đứng về phía cô.

Ái có thai tháng thứ 7 thì bụng dần tụt xuống thấp khiến cho vận động khó khăn. Vốn dĩ Ái bị xuống máu sớm nên hai chân phù và giãn tĩnh mạch nhìn rất đáng sợ. Tối nào cô cũng phải ngâm chân nước thuốc cho dễ ngủ và bớt phù nề. Ái ít ra ngoài hơn mà giành nhiều thời gian ở trong phòng đan móc quần áo cho em bé.

Không hiểu sao ngay từ lúc có bầu Ái cứ đinh ninh rằng mình sẽ sinh ra một đứa bé gái nên cô cả ngày móc quần áo cho con màu hồng. Phú thấy Ái hăng say chuẩn bị đồ sơ sinh cho con gái cũng rạng rỡ nét mặt. Anh nhẹ nhàng tới gần áp mặt lên bụng Ái mà nịnh: vợ giỏi lắm đấy nhé! Anh ao ước cô con gái này từ rất lâu rồi.
Ái bĩu môi: chẳng qua anh có hai đứa con trai nên mới thèm khát con gái. Giờ cứ thử chị Duyên sinh được hai cô con gái xem anh có nằng nặc đòi con trai hay không?

Phú vỗ nhẹ lên bụng vợ mà đáp: không bao giờ. Ai có thể sinh con trai chứ riêng em anh lại muốn xinh con gái. Em thử nhìn xem: nếu như con gái mà giống em thì có phải sẽ rất xinh đẹp hay không?

Ái mỉm cười trong hạnh phúc. Phú chắc mẩm: nhất định em sẽ sinh cô con gái này.

- Nếu sinh không được thì thì sao?
- Làm sao mà trật được chứ? Thầy Lý đã bấm rồi, chắc chắn là con gái.

Ái ngạc nhiên: thầy Lý là ai? Sao thầy ấy lại bấm ra em sinh con gái?

Phú không đáp lại lời của Ái mà lập tức lảng tránh sang việc khác: em cần thêm len đan áo cho con không? Chiều nay anh đi kiểm tra thuốc bên cửa hàng ghé chợ mua cho em thêm.

Ái lắc đầu: em đan nhiều rồi anh ạ! Anh không cần mua thêm nữa. Nhưng em thèm khoai lang mật. Anh có thể mua cho em được không?

Phú nhanh nhẹn đồng ý rồi rời đi. Nhà lúc ấy cũng có khách ghé thăm. Ái nghe tiếng Duyên và bà Phú cười nói vui vẻ phía bên phòng khách. Ái cũng không quan tâm mà ở lì trong phòng tiếp tục đan áo.

Vị khách kia ở lại nhà khá lâu mới rời đi. Bà Phú tiễn khách xong liền quay vào phòng Ái ngay sau đó. Bà lại gần Ái đưa cho cô một sợi dây màu vàng có vệt vằn như con rắn nhỏ: con mau đeo cái này bên người cho mẹ.

Ái ngạc nhiên: đây là cái gì vậy mẹ? Tại sao con lại phải đeo cái này bên mình?

Bà Phú đáp: cái này là bùa bình an đấy. Mẹ phải mất rất nhiều tiền mới tìm được người làm cho con. Gần đây trong nhà ta xảy ra một số chuyện không hay. Mẹ tìm thầy tới coi thì người ta nói do đất nhà ta bị động long mạch. Ngoài ra khu này xuất hiện con yêu nữ làm hại người khác, nhất là trẻ con và người sức khoẻ yếu. Con hiện tại đang mang thai sẽ không tốt nếu gặp trúng yêu tinh đó.

Ái lần đầu tiên trong đời nghe mẹ nhắc tới yêu tinh nên ngạc nhiên hỏi: sao lại có yêu tinh hả mẹ? Nó có nguy hiểm hay không?

Bà Phú nhìn chằm chằm vào cái Bụng của Ái mà đáp: bởi con đang không khoẻ lại bầu bì sắp sinh nên mẹ mới lo lắng. Cái sợi dây này nhìn nó đơn giản nhưng mẹ phải mất cả miếng đất bên phố mới đủ tiền mua nó cho con đấy. Con tốt nhất nên đeo bên người, không được phép tháo ra nghe không?

Ái vội nhận lây sợi dây từ tay mẹ chồng rồi hỏi lại cho chắc ăn: mẹ là cho con ạ? Yêu tinh làm hại trẻ con, vậy hay là mẹ để dành cho hai đứa con chị Duyên đi ạ!

Bà Phú vẻ không vui đáp: con lại muốn cãi lời mẹ có phải không?

Ái lắc đầu: dạ không! Con nào dám cãi mẹ. Tại con thấy mẹ tốn nhiều tiền mua nó như thế, hơn nữa con cũng chỉ ở trong phòng chứ không ra ngoài. Con tin yêu tinh kia sẽ không làm hại được con đâu mẹ.

Bà Phú đáp: cẩn tắc vô áy náy. Con đang mang bầu cháu của mẹ. Mẹ không muốn đứa bé gặp phải bất cứ chuyện xấu gì. Thầy Lý vừa nói con yêu tinh đó nhằm vào phụ nữ và bé gái nên là con trai sẽ không việc gì phải sợ. Con lại đang mang thai một đứa bé gái. Mẹ không muốn cháu mẹ xảy ra chuyện.

Ai nghe bà Phú nói vậy thì bắt đầu lo lắng. Cô buộc sợi dây lên cổ tay của mình giống như chiếc vòng tay. Bà Phú thấy vẬy mới hài lòng: phải vậy mới đúng. Con chịu khó dưỡng thai cho tốt để sinh cho mẹ đứa cháu thật bụ bẫm. Mẹ đảm bảo cuộc đời sau này con sẽ sống trong nhung lụa, gấm vóc; không bao giờ phải lo lắng tới tiền bạc.

Bà nói vài câu rồi ra ngoài. Ái ngồi nhìn lại sợi dây vừa mới đeo lên cổ tay mình rồi thắc mắc: chỉ là một sợi dây thôi, có thực là nó sẽ giúp mình và con tránh được tai hoạ hay không?

Tuy nhiên cô cũng lại vui mừng bởi hai mẹ con nhận được sự quan tâm lo lắng của cả nhà.

Vài ngày sau đó, Gia đình Ái lại xảy ra chuyện bởi Duyên cũng có thai. Bà Phú nghe người làm báo tin lại thì giận dữ quát tháo: chị Duyên đâu, chị mau lên đây cho tôi.

Duyên nghe tiếng mẹ gọi lật đật chạy lên. Phú cũng vừa hay về tới cửa thì nghe tiếng bà Phú quát oang oang: tôi nói mấy anh chị không để chút nào vào đầu hay sao? Hiện tại là thời khắc nào mà chị lại để có thai? Chị giết tôi rồi chị có biết hay không?

Duyên mặt mũi tái nhợt: mẹ, con...chuyện này...con đã uống thuốc rồi....không hiểu sao con lại dính tiếp.

Bà Phú lừ mắt sang phía Phú rồi quát lớn: chuyện này là sao? Tôi dặn anh thế nào? Con Ái nó đang bầu bí dễ xúc động. Anh làm ra cái chuyện gì thế hả?

Phú lúc bấy giờ mặt cũng hơi tái đi: kìa mẹ! Thì thêm cháu nhà cửa đông vui chứ sao đâu.
- Vui cái gì mà vui? Con yêu tinh nó đang lộng hành cái đất này. Tụi bay muốn mẹ chết sớm mới hài lòng có đúng không?
Bà Phú chửi bới một hồi. Bà mệt quá ngồi phịch xuống ghế vuốt ngực thở hổn hển. Bà dường như cực kì tức giận vì chuyện Duyên mang thai.

Duyên quỳ rạp trên đất đi bằng hai đầu gối tiến lại phía mẹ chồng: con lạy mẹ! Mẹ đừng giận kẻo ảnh hưởng tới sức khoẻ. Mẹ không muốn con có bầu thì con lập tức sẽ giải quyết.

Ái thấy vậy vội vã lên tiếng: mẹ ơi, mẹ đừng bắt chị bỏ mà tội nghiệp. Con không phải người ích kỉ. Con về làm vợ anh Phú thì xác định chuyện con của chị ấy và con của con. Đứa bé trong phụng con cũng là cháu mẹ, đứa bé trong bụng chị ấy cũng là cháu mẹ.

Ái nói với Duyên: mẹ là người có lòng thương người. Ngay như em mẹ còn rước về nên chị đừng làm chuyện dại nhé.

Bà Phú quát: hai chuyện đó khác nhau. Mẹ rất muốn có thêm cháu nhưng thời điểm này tuyệt đối không thể được. Đứa bé sẽ gây hoạ cho dòng tộc này.

Bà ngửa cổ lên trời mà gào: ông trời ơi! Không lẽ ông muốn chúng tôi chết ông mới hài lòng hay sao?

Duyên lại càng sợ hãi. Cô quỳ rạp xuống mà lạy bà Phú mà khóc: con biết tội rồi. Tại con không đúng. Con sẽ lập tức bỏ đứa bé đi.

Bà Phú lừ mắt rồi vung tay hất Duyên ngã rạp ra đất: khóc cái gì mà khóc? Trong mấy ngày tới chị tới phòng thờ quỳ mà thỉnh tội với bố chị cho tôi. Trong 1 tuần chị không được phép bước chân khỏi phòng thờ.

Phú nghe mẹ nói vậy lo lắng: mẹ, Duyên còn hai đứa bé lại cấn bầu. Mẹ phạt cô ấy quỳ suốt một tuần thì còn sức nào mà sống nữa?

- Anh thích cãi phải không? Hay anh muốn tôi dùng gia pháp?

Lần thứ hai Ái nghe thấy bà Phú nhắc tới gia pháp.  Dường như nó là thứ gì đó rất khủng khiếp. Cả Duyên và Phú đều tái mặt khi vừa nghe bà Phú nhắc tới hai từ Gia Pháp ấy. Phú lắp bắp: mẹ...mẹ bớt nóng.  Hơn nữa... con chắc gì qua nổi 30 tuổi. Con cố gắng thêm cho mẹ vào đứa cháu chẳng phải không tốt sao?

Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng Phú khiến Ái sững sờ. Dường như cô bị bất ngờ tới mức người như hoá tượng. Bà Phú quát: đừng ăn xằng nói bậy. Anh tự vả vào miệng mình cho tôi. Thầy Lý đã nói nhất định sẽ thành công. Anh bất mãn cái gì thế?
- Nhưng con...con sợ...

- Sống mà không có niềm tin thì chỉ có là đồ bỏ đi. Bà già này đẻ anh ra đúng là phí sức, phí công. Anh mau tự sám hối lại bản thân với tổ tiên.

Bà quay sang Ái vỗ về: con đừng nghe lời thằng Phú nói bậy mà ảnh hưởng sức khoẻ. Con mau về phòng nghỉ ngơi đi. Chuyện ở đây con không cần quan tâm.

Ái không chịu đi. Cô tiến thẳng lại bên Phú mà hỏi: anh nói đi, anh không sống qua nổi 30 tuổi là có ý gì? Anh mau nói cho em nghe. Tại sao lại thế? Anh mắc bệnh gì đúng không? Anh nói đi. Chúng ta sẽ tìm thầy giỏi chữa bệnh cho anh.

Ái càng nói càng gấp gáp. Giọng cô bắt đầu lạc tiếng vì nước mắt nghẹn nơi cổ họng.

Phú thở dài: là chuyện ông thầy bói nói vậy. Em đừng bận tâm. Mẹ đã tìm được thầy cao tay về cúng di cung hoán số cho anh rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

-  Thầy bói sao? Chứ không phải anh bị bệnh sao? Di cung hoán số là thế nào?

Bà Phú cũng vội lên tiếng giải thích: con đang bầu bí đừng có nghĩ ngợi nhiều. Mẹ đã tìm thầy Lý tới nhà giúp sức rồi. Lúc bầu thằng Phú mẹ đi xem gặp ông thầy mo phán nó gặp hạn lớn năm 30 tuổi. Thầy nói sẽ gặp được quý nhân giúp đỡ. May mắn mẹ gặp trúng thầy Lý cao tay. Thầy ấy nói sẽ giúp làm lễ di cung hoán số.  Mẹ giận dữ vậy là tại thầy dặn phải sinh đứa bé xong mới di cung cho thằng Phú được. Mẹ tính con sinh xong sẽ lập tức làm lễ. Giờ con Duyên lại ễnh cái bụng ra nên...

Ái dường như hiểu ra câu chuyện liền nhanh nhảu: nghĩa là khi đứa bé được sinh ra thì thầy mới làm lễ di cung hoán số cho anh Phú được phải không mẹ? Vậy năm nay anh Phú 29 tuổi, chị Duyên cũng chỉ khoảng 8 tháng nữa là sinh. Nghĩa là vẫn kịp thời gian làm lễ di cung hoán số cho chồng con đúng không mẹ? Nhưng cách đó có thực sự hiệu quả không mẹ?

Bà Phú chẹp miệng: đêm dài lắm mộng, giá như làm sớm hơn một ngày sẽ bớt lo thêm một ngày.

Bà quay lại lừ mắt nhìn Duyên và Phú: mấy người đúng là làm tôi tức chết. Mau đi về phòng thờ cho tôi ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro