Chương 1: Xuyên qua thời không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân doanh chỉnh tề màu xanh biếc, sau giờ ngọ ánh nắng vô cùng rực rỡ. Phong cảnh trước mắt một mảng trắng xóa, khói thuốc súng chậm rãi tan đi. Hải Lan như mơ hồ nhìn thấy người mặc quân phục là chồng của mình đang chạy đến, mọi thanh âm náo động đều không nghe được nhưng lại có thể nghe rõ ràng thanh âm gió thổi nhẹ nhàng. Cảm giác đầu tiên sau vụ nổ đó là đau đớn, thân thể nhẹ bổng như bay, chỉ sợ chính mình chết đi, thật sự không cam lòng. Cô chỉ muốn đến thăm người thân, muốn nhìn bộ đội tập luyện ra sao, nhưng bỗng dưng lại có vụ nổ mạnh, khó trách thầy tướng số nói, năm nay sẽ có tai họa, phải cẩn thận.

"Hải Lan, em không thể xảy ra chuyện được." Hải Lan bị ôm lấy, Tiêu Dật đã không còn sự uy nghiêm thường ngày của một vị đại đội trưởng, sự cơ trí trầm ổn trong đôi mắt bây giờ chỉ còn sự bối rối, anh ngàn vạn lần hối hận vì sao lại để cho Hải Lan đến đây thăm người thân, người trong lồng ngực hô hấp dần suy yếu, trải qua chuyện sống chết Tiêu Dật sao có thể không rõ, chỉ có thể không ngường kêu tên Hải Lan, anh không tin thần phật nhưng vẫn khẩn cầu trời cao, chỉ cần làm cho cô vượt qua kiếp nạn này, cho dù tai họa ập vào anh.

"Hải Lan, Hải Lan, hãy nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến anh trai thương yêu nhất của em, nghĩ đến anh nữa..." Trên chiếc xe cứu thương đang lao như tên bắn, Tiêu Dật nữa quỳ bên cạnh Hải Lan, trên mặt Hải Lan mang lồng dưỡng khí. Năm cô mười tám tuổi, bọn họ bởi vì tranh chấp ngoài ý muốn mà gặp nhau, khi đó hai mươi tuổi, chính mình đã động tâm, trải qua thiên tân vạn khổ, vượt qua sự coi thường của anh trai Hải Lan, sau khi cô tốt ngiệp, thuận lợi đem cô đi đăng kí kết hôn, đưa cô vào giáo đường

"Tiêu... Dật." Hải Lan cố gắng mở mắt, muốn mở miệng, Tiêu Dật lấy lồng dưỡng khí xuống: "Tiêu Dật, đây là việc ngoài... Ý muốn... Em không oán trách anh, anh hãy thay em báo hiếu, là... Em tùy hứng...Mmới..."

"Hải Lan..." Tiêu Dật la lớn, điện tâm đồ bên cạnh chạy một đường dài thẳng tắp, ngón tay tinh tế thon dài của Hải Lan buông xuống. Ai nói đàn ông không rơi lệ, người cương nghị quả cảm như Tiêu Dật mắt lúc này đã đỏ hoe, giọt lệ ở vành mắt tuôn rơi, rũ xuống, trên mái tóc vợ mình, trầm thấp gọi: "Hải Lan, Hải Lan."

***********************

Trên thảo nguyên Mông Cổ, mây trắng nhàn nhạt khẽ thổi qua bầu trời, những ngôi nhà bạt phân bố chằng chịt. Mấy người mặc trang phục Mông Cổ đứng xung quanh một ngôi nhà bạt không ngừng đi qua đi lại, xa xa có một con tuấn mã chạy như tên phóng tới, một thiếu niên chừng bảy, tám tuổi ghìm dây cương xoay người xuống ngựa hỏi: "Phụ thân, còn chưa sinh sao?"

Một người Hán trung niên khoác trên mình áo Mông Cổ lam dài, bên hông mang thắt lưng màu vàng, tóc đuôi sam trên đầu được chải thật dài, mũi thẳng miệng rộng, trong ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nhất là khi nghe thấy trong nhà bạt truyền ra từng thanh âm đau đớn, lắc đầu: "Không có, chưa có tin gì cả."

Thiếu niên anh tuấn cũng rất lo lắng, dậm chân giận dữ nói: "Sao lâu thế?"

"Thiếu gia, người đừng nóng vội, Tát Mãn đã tính cái thai này nhất định sẽ bình an vô sự." Tùy tùng bên cạnh trấn an, nói.

Lúc này từ phía sau, một tiểu cô nương tầm tám tuổi, vóc người nhỏ nhắn một thân xiêm y hồng phấn cũ kỹ, đầu thắt bím nhỏ chạy đến, lo lắng hô to: "Không xong, không xong, ngất đi rồi."

"Cáp Nhật Châu Lạp thế nào rồi?" Thiếu niên kéo tiểu cô nương qua một bên, mở miệng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua không phải còn rất tốt sao?"

"Ngươi hoảng cái gì? Cáp Nhật Châu Lạp bị sao vậy?" Tâm trạng của vị lão hán trung niên kia đều đặt trên người nữ nhân đang sinh con kia. Thê tử của hắn từ khi mang thai bắt đầu có những phản ứng rất lớn, khiến cho hắn lo lắng không ngớt, hắn sợ sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trực tiếp mở miệng nói: "Ngô Khắc Thiện, con hãy đi xem muội muội của con đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?"

Thiếu niên kia sắc mặt hơi đổi, nhanh chóng theo tiểu cô nương kia trở về bên trong nhà bạt, nhìn Cáp Nhật Châu Lạp sắc mặt tái xanh, trắng bệch đang nằm trên nhuyễn tháp, Ngô Khắc Thiện nửa quỳ gối, nhẹ giọng gọi: "Cáp Nhật Châu Lạp, muội ngàn vạn lần phải chịu đựng, khi muội khỏe lại, ca ca sẽ dạy muội cưỡi ngựa..."

Mành trướng bị đẩy ra, chỉ thấy một lão nhân có khuôn mặt già nua, cả người khoác trường bào đã cũ, trên mặt mơ hồ ẩn hiện những nếp nhăn tang thương đi đến, Ô Mã kích động lên tiếng: "Gia gia, người mau đến xem, nàng có phải... Ô Mã không muốn nàng xảy ra chuyện."

Ngô Khắc Thiện ngây ra một lúc, hắn không nghĩ đến nha đầu bên cạnh Cáp Nhật Châu Lạp lại gọi Đại Tế Ti là gia gia. Rốt cuộc đây là chuyện gì? Vì sao hắn không biết gì cả?"

Lão nhân giật giật khóe miệng, đi tới phía trước nhuyễn tháp, ngồi một bên, miệng lẩm bẩm, sau một hồi lâu lại ánh mắt xẹt qua sự bất lực, vừa muốn lắc đầu thì đột nhiên ánh mắt đục ngầu lại xuất hiện một tia sáng tia sáng: "A, đây là..."

"Tát Mãn Đại Tế Ti, Cáp Nhật Châu Lạp... Muội ấy có ổn không?" Đôi mắt Ngô Khắc Thiện đỏ lên, gặp ánh mắt sáng ngời của lão nhân kia, hắn nghe những lời lão nhân nói không hiểu, cũng không thể cưỡng lại mở to mắt nhìn muội muội đang hôn mê không rõ đang nghĩ gì.

Lão nhân từ trong lồng ngực lấy ra pháp khí gia truyền, đặt trên khoảng trống phía trên người Cáp Nhật Châu Lạp, đung đưa pháp khí, đọc kinh. Nhất thời trong nhà bạt chỉ nghe thanh âm già nua vang lên. Một lúc lâu sau, lão nhân dừng nói, trên trán phủ một tầng mồ hôi, giống như rất mệt nhọc, lại nhìn thoáng qua người đang nằm trên nhuyễn tháp nhẹ giọng nói: "Chuyển sang kiếp khác đi, Cáp Nhật Châu Lạp."

"Tát Mãn sư, ý của ngài là?" Ngô Khắc Thiện không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lão nhân mệt mỏi khoác tay, bước ra ngoài như chốn không người. Lúc đi ngang qua tiểu cô nương kia, nhẹ nhàng nói: "Ô Mã, ngươi rất trung thành với chủ tử, nàng sẽ vô cùng biết ơn ngươi."

Trong miệng lão nhân không ngừng lặp lại: "Trời cao ban ân, nghịch thiên sửa mệnh... Nghịch thiên sửa mệnh."

Ô Mã liền nhào đến nhuyễn tháp, nghe thấy lời nói của Đại Tế Ti làm cho lòng yên ổn hẳn, nhất là khi thấy lông mi nhẹ chớp, càng vui vẻ, lau nước mắt rồi khẽ nói: "Cách cách, người tỉnh lại đi, đừng bỏ lại Ô Mã."

Hải Lan nghe thấy thanh âm bô bô bên tai, một câu nàng cũng không hiểu. Chẳng lẽ mình chưa chết? Mình đã đi nước ngoài rồi sao? Nhưng nàng có thể hiểu được tiếng Anh với tiếng Pháp mà, sao lại không hiểu người kia đang nói gì? Cố sức mở mắt, lờ mờ nhìn thấy một tiểu cô nương mặc trang phục Mông Cổ. Chậm rãi nhắm mắt lại, ảo giác, chính là ảo giác, nhất định là ảo giác. Tiêu Dật anh hứa bảo vệ em cả đời, giờ anh ở đâu?

Ngô Khắc Thiện lúc này mới từ biểu hiện của Tát Mãn mà khôi phục lại tinh thần, thương xót muội muội vừa mới tỉnh táo lại, tiến lại gần, nhìn thấy người trên nhuyễn tháp sắc mặt đã biến chuyển, mừng rỡ nói: "Muội muội, cuối cùng muội cũng đã tỉnh."

Chỉ nghe được thanh âm ồn ào, Hải Lan nghe không rõ, lại mở mắt. Lần này đã thấy rõ hơn một chút, nhìn quanh bốn phía, đây là nhà bạt, chỉ thấy ánh sáng lờ mờ. Cẩn thận nhìn lại vị thiếu niên kia cùng tiểu cô nương, làn da của cô nương này không trắng mà lại đỏ sậm, chắc đã trải qua nhiều nắng gió thảo nguyên mới như vậy.

Thiếu niên có chút anh khí, không có khí chất trầm ổn của một nam tử trưởng thành nhưng từ trong mắt có thể thấy một tia sắc bén, ắt hẳn không phải nhân vật đơn giản. Chẳng qua nàng không rõ, hắn là ai? Cùng thân thể này có quan hệ như thế nào?

Âm thanh rõ ràng như vậy, bài trí xung quanh không tính là hoa lệ thuần khiết, vậy chắc không phải nằm mơ. Cố sức đưa tay lên, Hải Lan sau khi thấy bàn tay nho nhỏ, nàng sợ ngây người, nàng ủ rũ ai oán. Thì ra thật sự có chuyện xuyên không, nhưng tại sao không mặc định sẵn tiếng Hán địa phương, này ngôn ngữ Mông Cổ sao nàng hiểu được?

Bên ngoài nhà bạt truyền đến tiếng tung hô, nghe rất ồn ào: "Sinh rồi, sinh rồi, phúc tấn đã sinh ra một tiểu cách cách."

Ngô Khắc Thiện trong lòng vui mừng, nhìn thấy Cáp Nhật Châu Lạp đã thanh tỉnh, hắn liền nhanh chóng đi nhìn muội muội mới sinh của mình, an ủi mấy câu, hắn phân phó Ô Mã chiếu cố nàng, sau đó nhanh chóng rời đi.

Ô Mã hiểu được, nhẹ giọng an ủi: "Cách cách, người đừng để ở trong lòng, người cũng là Khoa Nhĩ Thấm Cáp Nhật Châu Lạp tôn quý, không ai có thể bạc đãi người."

Tuy nghe không hiểu nàng đang nói gì, chính là bản thân có phản ứng giống như Hải Lan nghe được tên Cáp Nhật Châu Lạp, lòng bỗng co rút lại. Không phải như mình nghĩ sao, không phải Hải Lan Châu ư, nhất định là nghe lầm, nhất định là như vậy, không hiểu tiếng Mông Cổ, có thể nó còn có nghĩa khác...

Hải Lan nhớ đến lời hứa vĩnh viễn yêu cô, bảo vệ cô của đại đội trưởng trưởng bộ đội đặc chủng, nhớ đến cha mẹ, nhớ anh trai của mình, nhớ đến chị dâu nữa. Năm hai mươi tuổi mẹ cùng cha kết hôn sớm, sau đó sinh anh hai, khi anh trai mười lăm tuổi mẹ mới sinh ra Hải Lan, nên cô rất được yêu thương.Vì lớn hơn mười mấy tuổi nên anh rất yêu thương cô, che chở cô, gia đình hạnh phúc đó... Không có, rốt cuộc lại không trở về được.

Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, nơi xa lạ này, không biết số mệnh thế nào, Hải Lan luôn cởi mở nhưng lúc này không biết phải làm sao, thân thể này là của ai? Vì sao bệnh như thế mà cha mẹ không ở bên người? Theo kinh nghiệm của nàng thì chắc người này không được sủng ái. Từ nhỏ đến lớn cô luôn được cha mẹ cùng anh hai nuông chiều, không hề chịu qua ủy khuất như Hải Lan mà nói lại càng thêm khổ sở mấy phần, thậm chí cô không dám mở miệng, chỉ sợ không nói được tiếng Mông Cổ bọn họ tưởng cô là yêu nghiệt.

Ô Mã nâng chủ tử dậy, đem nước đặt ở khóe miệng Hải Lan, cô liền thông suốt, đây là muốn cho mình uống nước? Hải Lan tỉnh táo lại, giả bộ sợ hãi làm rơi chén nước, ôm lấy hai đầu gối, vùi đầu vào, chỉ lộ ra đôi mắt đen hoảng sợ: "Ô... ô... ô..."

Thấy Ô Mã hiện ra vẻ lo lắng, Hải Lan có chút áy náy, nhưng vận mệnh chính mình là quan trọng nhất, nàng không sợ chết, nhưng lại xuyên qua thời không. Nàng phải cố gắng sống tốt, mọi người vẫn sống tốt mà, chỉ sống ở thời điểm khác thôi. Chắc bọn họ sẽ nghe được, chúng ta có sợi dây vô hình ràng buộc mà. Đem mặt vùi vào đầu gối, trong lòng thầm nghĩ: "Cha, mẹ, anh hai, Tiêu Dật, Hải Lan còn sống, mọi người phải khỏe mạnh, Hải Lan mới có thể yên tâm sống tốt ở thời đại này, Tiêu Dật... Tiêu Dật."

Ô Mã nhìn chủ tử của mình như thế, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nghe thấy bên ngoài kịch liệt phát ra tiếng hoan hô, ở thảo nguyên Mông Cổ, nữ nhân là tôn quý, nhất là lại lấy được một mỹ nữ nổi tiếng Khoa Nhĩ Thấm, vành mắt Ô Mã chuyển hồng, nửa quỳ xuống, đem Hải Lan ôm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Cách cách, Ô Mã sẽ ở bên người, sẽ không rời khỏi người."

Hải Lan tuy không hiểu nhưng có thể cảm nhận được thiện ý của tiểu cô nương kia. Trong lòng cười nhạo mình vô dụng nhưng phần ấm áp này lại làm cho Hải Lan quyến luyến thời không xa lạ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro