Chương 10: Người Giám Hộ - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Năm Nhất Bác 13 tuổi...

-A Chiến ca, anh đến rồi.

Đứa trẻ vừa nói vừa nhảy bổ nhào vào lòng ngực thiếu niên mới đến.

-Sao, Nhất Bác ở nhà có ngoan không?

-Nhất Bác rất ngoan a, không hề quậy chút nào.

-Nào, Điềm Điềm bỏ Chiến ca ra một chút. Mẹ có chuyện muốn nói với anh.

Nghe vậy cậu cũng luyến tiếc mà buông tay ra, nhảy xuống người anh rồi chạy lại đám lego còn đang dỡ ở trên sàn.

(....)

-Chiến, chuyện cô cùng chồng li hôn con có thể hay không giữ bí mật với Nhất Bác thêm một khoảng thời gian nữa. Cô sợ đứa nhỏ sẽ không chấp nhận được.

-Dạ, được ạ.

Hai người rời khỏi phòng, Tiêu Chiến đi đến cùng Nhất Bác lắp lego còn mẹ Vương thì ở dưới bếp nấu một chút món ăn.

-Nào, hai đứa rửa tay rồi ăn cơm thôi.

Anh cùng cậu đứng dậy chạy đến bồn rửa tay, vì bồn có chút cao cậu phải nhón mới với tay đến nước được... Anh rửa tay xong lại nhìn cục thấp tròn không ngừng nhón chân có chút buồn cười.
(....)

Cả hai ngồi vào bàn ăn. Mẹ Vương cũng đã dọn đủ, ngồi chờ sẵn.

-Nào, ăn cơm thôi.

-Mẹ, không đợi ba ạ.

-Ừm, ba có chút việc. Bảo chúng ta ăn trước, không cần đợi.

Tiêu Chiến ngồi gắp hết thứ này đến thứ khác bỏ vào bát, khiến chén cậu đầy ú ụ.

-Chiến ca, anh gắp như vậy em ăn không hết.

Tiêu Chiến bỗng khựng lại, anh có lẽ sợ bản thân không che giấu được nhóc con nên có lơ đãng mà gắp nhiều thức ăn bỏ vào chén cậu.

Năm 14 tuổi...

Nhất Bác ngồi trong phòng ôm chăn mà khóc nức nở. Bố mẹ cậu không hiểu vì sao rất hay cãi nhau. Có lần cậu nhìn thấy mẹ rất tức giận khi nhìn thấy một thỏi son lạ trong phòng.

-Anh à, cái bà già trong nhà này không đánh chết em chứ.

Một giọng nữ ẻo lả vang lên.

-Em yên tâm, cô ta không làm gì được em đâu.

Nói rồi hai người đẩy nhau vào phòng ngủ chung của bố và mẹ.

Cậu trong phòng không khóc nữa, cảm thấy bố đối với mẹ rất quá đáng muốn chạy ra đánh người đàn bà kia nhưng lại sợ bố sẽ đánh chết cậu.

Từ khi cậu mới chào đời sự nghiệp ông đều tuột dốc nên đối với cậu không có yêu thích chỉ có chán ghét. Cậu cũng rất sợ người bố này, lực roi ông đánh rất mạnh.

Còn nhớ năm 10 tuổi cậu đá banh làm vỡ một chậu hoa liền bị ông mang roi ra mà đánh, đánh đến đâu máu đỏ đến đó; nếu mẹ lúc đó không về kịp thì e đã chết mất rồi.

King kong king kong...

Cậu vội rửa mặt, chạy ra ngoài mở cửa.

-Chiến ca, chúng ta ra ngoài ăn đi. Em muốn hóng gió.

Nói xong cậu lòng tay mình vào tay anh kéo đi, không để anh có cơ hội từ chối đề nghị đó.

(....)

-Anh làm gì vậy hả, đem tình nhân về nhà. Không biết, hôm nay Điềm Điềm được nghỉ sao. Thằng bé, mà thấy được sẽ nghĩ gì.

-Mặc kệ là nó nghĩ gì. Thấy được thì đã sao, tôi cùng cô cũng đã li hôn rồi. Cô nghĩ không phải vì số tiền kia, tôi sẽ ở đây diễn kịch cho nó xem sao. Tôi ưa thích nó lắm ư.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro