sao rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


hwang yunseong tự hỏi, từ bao giờ nỗi niềm thi sĩ chẳng còn thuộc về mảnh đất phảng phất mùi cỏ non này, mà cứ hoài mải miết tìm về đáy mắt em sáng vô ngần ánh sao? từ bao giờ nét bút ngả nghiêng chẳng còn họa màu hoa, màu nắng, mà cứ hoài khắc lên mình hình bóng em thẫn thờ?

gã đã từng ngợi ca bản thân, vì thế gian này có điều gì mà gã chẳng tường, chẳng tận đâu. để rồi khi gặp em, giữa chốn bộn bề đông đúc một chiều cuối thu, bắt gặp ánh mắt khiến lòng ngẩn ngơ bồi hồi, cảm xúc dạt dào tựa tuổi thiếu niên mới lớn. mà, cái tuổi ấy trong gã đã chết từ lâu lắm kìa, nay lại như bừng lên vài sắc thắm, ngây dại.

gã bỗng thấy nắng lốm đốm trong tim. ôi chao, cớ sao nhịp đập trở nên kì quặc thế này!

và sau lần gặp ấy; gã chẳng biết gì cả.
chẳng biết vì sao dải ngân hà rộng lớn lại như thu mình ẩn vào đôi mắt em, chẳng biết vì sao bầu trời cao vời vợi, mặt trời thì tít tắp đằng xa, mà nắng cứ tỏa ra mỗi lần nụ cười em hiện hữu, chẳng biết vì sao đêm đã về mái hiên nhưng lòng vẫn hằng đỏ rực màu trời chiều hoàng hôn.

chẳng biết vì sao, em lại đẹp thế này; cũng chẳng biết vì sao, trái tim gã lại rộn ràng khôn xiết.

lòng yunseong từng chất chứa biết bao phiền lo trần thế, em lại như cơn gió cuốn đi nỗi niềm về nơi xa. những con chữ gã từng bước theo thiên nhiên núi rừng, phiêu bạt theo chốn giang sơn hữu tình, nay rồi chỉ mãi hướng về em mà thôi.

có đôi lúc, gã thường thắc mắc vài ba câu ngớ ngẩn, tỉ như, em đã bao giờ ăn cắp chưa?

và em sẽ lắc đầu, nguầy nguậy. gương mặt lại đăm chiêu; kìa, em có thiếu thốn gì đâu mà phải ăn cắp, hả anh?

nhưng em cắp đi mấy vì tinh tú trời cao, đặt vào đôi mắt thẳm sâu tựa bờ đại dương vô tận, tiện thể cắp luôn cả trái tim gã rồi đấy, em ơi.

gã cứ hoài loay hoay, tìm cách thoát khỏi đôi mắt ấy; để đừng chìm sâu giữa bờ đại dương thẳm xanh vô tận này. tuy nhiên, chưa một lần, gã thành công.

bởi, đôi khi thật khó để khước từ một điều gì đó. ấy mà, với em thì lại càng không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro