Chương 1: Người bạn khó ưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới chớm tháng sáu mà trời đã nóng như đổ lửa, cái không khí oi bức và ngột ngạt làm cho người ta như muốn phát điên lên...Vy ngồi trong nhà, vừa với tay lấy cái quạt nan vừa nhâm nhi cốc mơ ngâm mát lạnh.
- Nóng nhỉ. Nam ngó ra ngoài sân rồi lại nhòm vào tận mặt Vy. Ra là cậu ta đã tới rồi cơ đấy.
- Không nóng mới là chuyện lạ. Lại còn mất điện nữa chứ! Vy lấy tay quyệt ngang giọt mồ hôi đang chuẩn bị nhỏ xuống mi mắt và chĩa cốc nước về phía Nam :
- Này, uống đi. Vy cười đầy ngụ ý.
- Biết là người ta không uống được rồi lại còn... Nam lườm Vy một cái thật dài tỏ ý không hài lòng.
- Không uống được tớ mới mời, còn uống được thì nói làm gì...
- Bạn tốt nhỉ.
- Tớ mà lại. Vy bật cười khanh khách.
Nam nhíu mày quay đi chỗ khác.
- Thôi tớ đùa mà!
- Đùa cái kiểu gì thế không biết!
- Gớm, biết tính tớ rồi mà lại còn giận à?
- Điên cả đầu! Nam lại lườm Vy một cái nữa rồi đứng dậy nhìn ra phía cửa sổ.
- Nắng thế ngó ra ngoài làm gì kia chứ? Vy tỏ ý không hiểu.
- Chiều đi bơi đi! Nam liếc mắt nhìn Vy, cười nhe ra hàm răng trắng bóng và đều đặn trông rất có duyên.
- Tự dưng lại gạ đi bơi, thấy lạ nha.
- Đi bơi cho mát. Cậu không thấy nóng chảy mỡ ra à!
- Đời sống cao nhỉ, tớ thất nghiệp làm gì có tiền mà đi bơi cơ chứ. Vy lắc đầu quầy quậy.
- "Chém" giỏi nhỉ, hôm nọ tớ thấy cậu dấu một xấp tiền trong ngăn bàn kia mà.
- Toàn tiền lẻ thôi, tớ nghèo lắm!
- Không phải trình bày nhiều, nghèo cũng thừa sức mua được cái vé bơi. Có đi không? Cậu ta hỏi mà như ra lệnh.
Vy lừng khừng một lúc rồi bảo:
- Không đi!
Thấy tình cảnh có vẻ bất lợi, Nam năn nỉ:
- Đi đi mà, đi với tớ đi...
- Thích thì đi một mình đi, có ai thu tiền cậu đâu mà sợ. Vy nói trong khi mút cái ống mút chùn chụt.
- Không, đi một mình thì đi làm gì, đi với tớ đi mà...
Thấy bộ dạng có vẻ khổ sở của Nam, Vy thích chí lắm nhưng vẫn muốn trêu cho cậu ta tức điên lên:
- Đi bơi chán lắm, tớ không thích!
- Có đi không? Nam lại gắt lên, lần này xem chừng cơn tức giận đã xì ra đằng mũi rồi. Vy đành xuống nước:
- Được rồi, đi thì đi. Làm gì mà phải gắt như mắm tôm thế.
- Thế mới là bạn tốt của tớ chứ.
- Mấy giờ thì đi đây?
- 5 giờ.
- 5 giờ thì bơi đến mấy giờ về?
- 5 rưỡi! Nam cười nhăn nhở.
- Tớ bóp cổ cậu bây giờ. Bơi nửa tiếng thì ở nhà cho khỏe. Vy hét lên và phi cái quạt về phía cậu ta.
- Có trúng đâu nào! Nam bật cười khanh khách.
- Nụ cười dễ ghét. Vy thầm nhủ

**********
5 rưỡi chiều, Vy cùng Nam đến bể bơi tư nhân cách nhà gần chục km.
Vy đưa vé bơi cho người soát vé, rồi vào phòng thay đồ. Bộ đồ bơi một mảnh kiểu áo liền váy màu đen này Vy mua từ mấy năm trước, lâu lắm mới mang ra dùng. Lúc Vy bước ra ngoài, Nam nhìn từ trên xuống dưới một lượt, định nói gì nhưng lại thôi. Vy chăm chú nhìn bể bơi lổn nhổn người, cảm xúc thật khó tả. Cũng lâu rồi chưa đến chỗ đông người như vậy. Đôi lúc Vy cảm thấy mình như người tối cổ vậy, mắc hội chứng sợ đám đông, lại hay ngại ngùng nữa. Thật là khó sửa.
Ánh chiều tà phản chiếu trên làn nước xanh sóng sánh như đang tan chảy ra hàng ngàn vạn giọt lấp lánh trông như một bức tranh tuyệt đẹp, Vy nhắm mắt và tưởng tượng ra mình đang ở biển. Nhắm mắt vào thật dễ chịu nhưng khi mở mắt ra thì cảnh tượng đập vào mắt là người bơi xuôi, bơi ngược khiến Vy nhức nhức cái đầu. Vy xuống nước rồi mon men phía chỗ thấp nhất trong bể bơi.
- Vừa ý chưa hả ''ông nội'' ?
- Người ta còn thanh niên phơi phới mà gọi nghe khiếp thế. Bơi cho người nó dài ra.
- Hết tuổi cao rồi, bơi giờ chỉ to bắp thôi. Mà cậu đến đây chủ yếu để ngắm gái thôi, tớ biết thừa ? Vy nhếch mép, chau mày lại tỏ thái độ không hài lòng.
- Mấy em đang bơi đằng kia á, cũng xinh xắn ấy nhưng không phải gu của tớ.
- Thế gu của cậu kiểu gì?
- Cũng không cụ thể lắm, kiểu như vừa gặp đã thích rồi ấy! Cậu ta tủm tỉm cười.
- Thì ra cậu thích kiểu tình yêu sét đánh. Vy gật gù: nhưng để gặp mà yêu thích ngay thì trước tiên cũng phải phải đẹp đã, hoặc chí ít cũng ưa nhìn, chứ xấu quá thì sao nhỉ? Vy đang băn khoăn bỗng có tiếng nói làm cô giật mình:
- Bạn không biết bơi à?
- Ừ, mình đang tập thôi. Vy lúng túng nhìn sang người đang hỏi. Là một thanh niên có nước da rám nắng, khuôn mặt góc cạnh, không đẹp hút hồn nhưng có nét nam tính, rắn rỏi. Vì đang ở dưới nước nên Vy không biết cậu ta cao khoảng mét mấy, cơ mà tay dài thế kia chắc cũng trên mét 7 là ít.
- Thấy bạn đi bơi có một mình nên mình hơi tò mò chút. Cậu thanh niên kia vui vẻ nói: Tụi bạn mình ở đằng kia, mình bơi tới chỗ cậu là cuối bể lát sẽ vòng ngược lại.
Tự dưng có người bắt chuyện Vy cũng hơi lúng túng, chưa biết nói gì tiếp theo thì người kia tiếp tục:
- Muốn học bơi không mình chỉ cho.
- Thôi, không phiền bạn, mình chỉ đi tí cho vui, biết bơi cũng được không thì thôi. Vy xua tay.
Nam đang ngồi trên thành bể bơi, dòm xuống: Hê, anh bạn này nhiệt tình thế nhỉ. Cậu trông thế mà cũng có người để ý đấy.
- Cậu làm như mỗi cậu mới được người khác chú ý à? Tớ không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nghiêng xô nghiêng chậu nhưng có duyên ngầm. Vy hắng giọng, lời nói có ý cười. Mà đúng thật, trông Vy bé nhỏ, chiều cao dao động trên dưới m5, da cũng gọi là trắng nhưng không ăn ảnh, nhìn mặt mũi cũng gọi là tạm ổn, không xấu xúc phạm người nhìn nhưng cũng không thể gọi là xinh. Tóm lại là hết sức bình thường, vậy mà cũng có người bắt chuyện làm quen. Đến bản thân Vy còn ngạc nhiên chứ chả nói đến Nam. Lúc học đại học năm nhất cũng đã học bơi và phải biết bơi để qua môn, Vy cũng không nhớ ngày đó tập bơi kiểu gì mà lấy được chứng chỉ, hình như lần đầu rớt, sau bơi lại cũng gọi là có biết tí chút nên may mắn qua. Mấy năm rồi nên cũng không còn phản xạ bơi, Vy xuống nước mà thấy lạ lẫm, nước cứ ngập mắt mũi cay xè, không ngoi lên nổi. Thôi chắc có lẽ học bơi lại sau, Vy đứng ở chỗ nước nông, ngang tới ngực, nhìn tới nhìn lui, đang định ở thêm lúc nữa rồi bảo Nam đi về, bỗng lại nghe tiếng người vừa nãy:
- Học bơi dễ lắm, để mình chỉ cho lúc là biết ngay mà.
Sự nhiệt tình thái quá của cậu thanh niên làm Vy hơi khó xử, định từ chối lần nữa thì cậu ta bỗng áp sát vào người Vy, do có sự tiếp xúc cơ thể đột ngột nên Vy hơi giật mình, vội di chuyển ra xa. Người kia thấy Vy phản ứng vậy thì bơi ra chỗ khác, ánh mắt có chút tiếc nuối. Vy nhanh chóng lên bờ mà còn nổi cả da gà, đây cũng có thể gọi là một kiểu quấy rối chăng?
Mặt Nam biến sắc:
- Chắc nó thấy mặt cậu ngu ngơ, lại đi một mình nên có ý đồ xấu. Có cần tớ cho nó một trận không?
- Thôi khỏi, về thôi. Cũng chưa có gì quá đáng xảy ra cả. Cũng có thể do tớ nhạy cảm quá.
- Ừ hay cậu cứ để người ta dạy bơi đi, biết đâu lại nên cơm cháo gì thì sao. Nam phá lên cười.
- Làm gì có miếng ngon gì từ trên trời rớt xuống, ngoại trừ nước mưa với cứt chim thôi. Vy tức giận rồi xoay người bỏ đi.

************
Về đến nhà, Vy quăng mình xuống giường nghe cái rầm. Nam cười hì hì bên cạnh:
- Có vận động tay chân mấy đâu mà xem chừng mệt mỏi thế?
- Một mình tớ lóp ngóp dưới nước, không mệt sao được, chứ ai như cậu, khô ráo thế kia đâu.
- Tớ muốn ướt người cũng đâu có được nữa.
- Ui giời, nghe thảm quá đi mất. Vy ném gối về phía cậu bạn : Để cho tớ ngủ một lát, ra chỗ khác đi.
- Ai thèm, đi chơi đây. À mà tớ hỏi cái này...
Thấy Nam do dự, Vy liếc sang: Hỏi đi!
- Nếu hôm nay không phải đứa kia mà là tớ ngỏ ý dạy cậu bơi, cậu có đồng ý không?
- Cái này tớ chưa từng nghĩ tới. Cậu mà cũng để ý đến tớ sao? Quả thực Nam đẹp từ cái nhìn đầu tiên, da trắng, lông mày đậm, mi cong vút như con gái nhìn hơi ướt át, sống mũi thẳng, mặt dài dài, không góc cạnh, đẹp kiểu nhẹ nhàng, dễ chịu. Hơn nữa dáng người Nam cũng cao, hơi gầy, có lẽ béo hơn tí nữa chắc đẹp hơn. Vy chưa biết trả lời sao thì Nam đã nói :
- Dĩ nhiên là tớ không để ý đến cậu rồi! Ha ha, chắc chắn tớ sẽ tìm em nào chân dài để dạy bơi chứ không phải chân ngắn như cậu. Nói xong sợ Vy chửi mắng, hay kiếm gì ném nên cậu ta vù một cái biến mất tiêu.
Vy bất lực không nói thành lời. Đúng, dĩ nhiên nếu là người như cậu ta bảo dạy bơi, 99,99% Vy cũng đồng ý, con gái mà, sao lại không động lòng trước cái đẹp được chứ.

************
Tối đến cơm nước xong xuôi, Vy vào phòng lật quyển sách xem lại ít từ vựng tiếng Anh để chuẩn bị phỏng vấn tìm việc thì Nam lò dò tới. Vy ngươc mắt chừng vài giây rồi lại chăm chú vào quyển sách ngay :
- Đi đâu chơi thế ?
- Đi xem đánh ù. Cậu ta lại nhe răng cười.
- Vẫn ham cờ bạc à?
- Tớ không ham, chỉ xem cho vui thôi.
- Tớ biết cậu không ham, ý tớ là bảo mấy người chơi kia cơ. Mà chỗ nào không đi sao cậu lại lò dò đến mấy chỗ đấy cho hư hỏng cả người ra.
- Giờ hư hỏng thêm chút nữa cũng có sao đâu.
- Ôi, những linh hồn ham mê cờ bạc. Vy lẩm bẩm.
- Cậu bảo sao cơ?
- Không có gì đâu. Chỉ là tớ thấy cuộc đời này có nhiều thứ khó hiểu thật. Tật xấu đến chết cũng không bỏ được.
- À, thế hôm nay ai thắng ?
- Thằng Tuấn ''xì ke''. Sao bảo không thích nghe? Nam trợn mắt nhìn Vy.
- Thì tò mò thôi, có việc gì đâu. Mà tớ không hiểu dưới đấy thì xúc xắc, bài tây lấy đâu ra?
- Thiếu gì, chỉ cần muốn là được mà. Nam cười ranh mãnh.
- Thế cậu muốn gì? Vy gấp quyển sách lại quay ra hỏi: Xe, tiền, hay những cô gái đẹp?
- Nếu là trước đây thì tớ thích tất cả những thứ đó nhưng giờ tớ chỉ thích được như cậu!
- Như tớ à, thất nghiệp, kiết xu? Vy trề mỏ ra điều không hiểu.
- Trời đất, không phải thích con người như cậu, mà là thích cuộc sống của cậu, hiểu chưa?
- Cuộc sống của tớ thì bình thường như mọi người mà, ước gì mà kỳ cục thế.
- Giải thích với cậu mệt lắm, tóm lại cậu cứ biết như vậy đi...Cậu ta dứ dứ ngón tay lên trán Vy. Để trả đũa lại Vy cũng dứ dứ nắm đấm về mặt cậu ta:
- Biết tớ thích gì không?
- Chịu.
- Tớ thích đẹp như cậu. Vy cười lớn.
- Điên rồi, cậu là con gái, thích đẹp trai làm gì?
- Đẹp trai để đi tán gái. Tớ thích làm tomboy.
- Tính tình kỳ cục. Nhanh mà tìm người yêu đi, để lâu bệnh nặng hơn đấy.
- Cũng muốn lắm, nhưng có ai để tìm đâu.
- Thế mới bảo cậu phải tìm dần đi, không khéo vài năm nữa lại ế chồng!
- Khỏi cần cậu nhắc, tớ tự biết lo cho mình. Vy liếc xéo Nam.
''Quăng'' đi gần chục bộ hồ sơ xin việc. Vy đang lẩm nhẩm xem chi phí hết bao nhiêu. Vừa tính Vy vừa tặc lưỡi:
- Làm hồ sơ cũng tốn kém thật đấy.
- Cái gì không tiếc lại đi tiếc con lợn còi. Vung mấy trăm mua quần áo còn không tiếc vậy mà...
- Mấy trăm nào, quần áo cả người tớ chưa đến trăm ngàn, toàn đồ hàng chợ thôi.
- Thế cậu muốn như tớ chắc? Không có cửa đâu nhá. Nam nhếch mép cười. Nụ cười mới đáng ghét làm sao.
Vy quay sang nhìn chằm chặp về phía cậu bạn, giả vờ thèm thuồng:
- Tớ sao có điều kiện được như cậu, quần áo toàn hàng shop, đồ hiệu. Bộ cậu mặc có đến chục củ không?
- Làm gì đến mức ấy. Nhà tớ cũng có phải đại gia đâu, làm gì mà toàn đồ hiệu được chứ. Cậu thích à?
- Thích, thích lắm. Vy gật đầu lia lịa.
- Thích thì cho luôn đấy. Nói rồi cậu ta bắt đầu cởi cúc áo!
- Ê, làm gì vậy, đùa thôi mà!
- Sao bảo thích? Tớ tốt bụng mà.
- Cậu định lột hết quần áo để làm trò khỉ à. Đồ biến thái! Vy quát.
- Không, tớ đâu biến thái đâu, tớ cho luôn cả người nữa, coi như khuyến mại!
- Biến ra ngoài mau. Vy phi sách vở về phía Nam .
- Có đau đâu mà ném, cho thật mà, cần gì phải từ chối chứ. Cậu ta làm bộ mặt ngây thơ tiến lại phía Vy.
- Cậu không biến thì tớ biến. Nói rồi Vy vội vã bước ra khỏi phòng. Cậu ta còn gọi với theo:
- Sao phải ngại nhỉ, thế này còn lâu mới lấy được chồng.
''Bạn bè kiểu gì thế không biết. Đẹp nhưng có phần đê tiện.'' Vy tự nhủ. ''Chẳng đứng đắn tẹo nào. Cậu ta còn thích chí cười khanh khách nữa chứ. Biến đi đâu thì biến đi! Coi mình là loại người gì không biết.''
- Eo, làm bộ à. Người tớ đẹp lắm đấy!
- Lại còn gọi với theo nữa chứ. Đúng là hết thuốc chữa. Vy lẩm bẩm, đưa tay ôm đầu.
Đi lòng vòng ngoài ngõ một lúc cuối cùng thì cơn giận dữ trong lòng Vy cũng vơi đi phần nào. Nhưng Vy vẫn không hiểu sao cậu ta lại có hành động như vậy. Nếu đùa thì không sao nhưng nếu là thật thì... Hay tại mình có vấn để nhỉ, xem thử thì cũng có sao đâu. Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu cô nhưng ngay lập tức bị lý trí xua đi!
Vy trở về nhà, lên gác, đắn đo không biết có nên mở cửa không. Kệ chứ, nhà của mình cơ mà! Vy hít một hơi dài rồi mở cửa. Vừa mon men bước vào, Vy đã thấy Nam ngồi trên ghế, trông bộ dạng hả hê lắm. Vy nhìn chăm chú vào cái áo cậu ta mặc xem có cái khuy nào tuột ra không. May thật, vẫn y nguyên! Dường như đoán được suy nghĩ của Vy, Nam quay ra cười, lần này nụ cười có vẻ ''tử tế'' hơn:
- Sao phải phản ứng mạnh thế. Cậu tưởng dễ lắm mà được chiêm ngưỡng cơ thể tuyệt trần của tớ chắc.
- Hình như bệnh cậu ngày càng nặng hơn rồi đấy. Vy thở dài: Thế nếu gặp người khác mà không phải tớ thì cậu cũng làm như vậy à?
- Người khác? Để tớ suy nghĩ đã. Cậu ta vê vê ngón tay, mắt ngước lên trần nhà tỏ vẻ đăm chiêu. Được mấy giây im lặng cậu ta chợt reo lên:
- Cho luôn!
Nói xong Nam quay ra nhìn Vy dò xét thái độ. Vy thở dài:
- Tối nay quay về chỗ cũ đi. Đừng tá túc tại nhà tớ nữa.
- Về đâu?
- Về cái chỗ mà cậu bắt đầu đi đấy. Vy chụp cái gối lên mặt : Muốn hư hỏng thì hư hỏng luôn đi.
- Giận rồi à. Đùa mà. Cậu ta xăm xắn chạy lại giường, lật cái gối khỏi mặt Vy. Vy trợn mắt quát:
- Thích ăn đòn hả? Rồi kéo mạnh cái gối về vị trí ban đầu.
Nam thoáng biến sắc mặt, cậu ta rụt rè liếc nhìn Vy:
- Được rồi, từ nay tớ không trêu cậu như thế nữa, hứa đấy!
Vy nằm im giả vờ như không nghe thấy gì cả, được khoảng mươi phút không có tiếng nói nào nữa, nghĩ là cậu ta đã đi ra ngoài, Vy bỏ gối ra khỏi mặt, đảo mắt quanh phòng. Vy tự nhủ: đi cũng tốt, làm bạn với cậu ta thật là mệt.
Các cơ bắp đau nhức vì lâu lắm mới đi bơi, Vy nắn tay chân rồi uể oải bước khỏi giường, cài lại cửa để đi ngủ. Đang định đóng chốt thì bất chợt có tiếng: Hú...Òaaaaaaaa!!! Vy giật thót mình tưởng như rơi tim ra ngoài, cơn ngái ngủ biến mất tiêu. Vừa định thần lại thì trông thấy bộ mặt của Nam đang cười nhăn nhở. Hai con mắt trắng dã, không thấy con ngươi đâu, tóc tai thì bù xù còn cái áo trên người thì...biến mất. Vy nhặt cái gối vừa rơi xuống đất xong ném vào người cậu ta:
- Ra ngay! Từ nay còn lảng vảng thì biết tay tớ!
- Tớ thề! Đây là lần cuối. Cậu ta cười sặc sụa : Nhìn mặt cậu tái mét không còn giọt máu đến tớ cũng sợ!
Vy đóng sập cửa, không nói thêm câu nào nữa, dai như đỉa vậy.
- Đóng cửa chính thì tớ leo cửa sổ.
- Đồ mặt dầy, có biết lịch sự là gì không? Vy hét lên.
- Không, từ này lạ lắm, chưa có trong từ điển của tớ. Nam cười nhăn nhở.
Hình như giận đến mức không thể giận hơn được nữa và có lẽ cũng đã quá quen với những trò đùa của cậu ta nên Vy cũng chẳng còn muốn nói thêm câu gì nữa. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vy. Vy bật dậy, nhìn Nam chăm chú, nhìn như muốn xuyên thủng người cậu ra vậy. Sau khi nhìn từ trên xuống dưới và từ dưới lên trên người Nam một lượt, Vy nhếch mép cười:
- Nhìn toàn cảnh thì cậu cũng ngon đấy. Vy xoa xoa đập đập hai bàn tay vào nhau: Tớ nghĩ là tớ cảm nhận được cơ thể của cậu! Vy lừ lừ tiến đến, đôi mắt sáng rực.
Cậu ta hơi lùi lại, mặt tỏ vẻ bất an:
- Làm...làm gì đấy?
- Làm cái cậu muốn, tớ muốn... Không phải cậu muốn cho tớ nhìn thấy cậu trần truồng sao?
- Cởi nốt quần ra! Vy quát.
Thấy phòng bà chị trên gác cứ rầm rầm, Đức, em trai đang học lớp 10 của Vy gào lên:
- Mẹ ơi, chị không cho con làm bài tập, mẹ bảo chị ấy đừng có làm ồn nữa đi! Mai con có bài kiểm tra một tiết môn Hóa đấy mẹ!
- Nhanh lên nào! Em tớ nó ý kiến rồi kia kìa. Vy nuốt nước bọt làm bộ nôn nóng.
Cậu ta cũng nuốt nước bọt nhưng...vù chạy mất. Giọng nói vẳng lại phía sau:
- Tớ có việc gấp, gặp...gặp...lại... sau!
Vy cười thầm: Đáng đời, ai bảo đùa dai. Nhưng ngộ nhỡ cậu ta cởi thật thì không biết Vy phải xoay sở ra sao nữa. Thôi mặc kệ, nghĩ làm gì cho mệt óc. Đến đâu hay đến đó. Nghĩ sao làm vậy, Vy leo tót lên giường và đánh một giấc đến sáng. Ngoài sân còn lao xao tiếng gió và văng vẳng tiếng chim cú ăn đêm, khiến Vy chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro