Chương 21: Ngắm hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu từ lúc đó, Tề Ngọc Yên chính thức sống trong cung .

Bởi vì không cần đi Khôn Dương Cung thỉnh an Trịnh Hoàng Hậu, Tề Ngọc Yên sợ đi ra ngoài đụng mặt Lý Cảnh, liền tận lực trốn trong Chiêu Thuần Cung, tản bộ cũng chỉ tại vườn hoa xung quanh  Chiêu Thuần Cung đi một chút. Cũng may Chiêu Thuần Cung là nơi hoang vu, Lý Cảnh bình thường không đến bên này, ba tháng qua, nàng sống rất bình tĩnh an dật.

Ở bên trong Hoàng Cung, Tề Ngọc Yên tựa như một người ẩn hình bình thường, ngoại trừ người trong Chiêu Thuần Cung, người khác gần như đều đem nàng lãng quên. Nàng cũng mừng rỡ hưởng thụ những ngày không tranh không đấu này.

Nghe Bích Hà nói, ba tháng qua, Lý Cảnh trừ bỏ chiêu kiến La Xảo Nhi, không có chiêu kiến qua những người khác đến thị tẩm. Hơn nữa, La Xảo Nhi tùy giá (ở cạnh vua) cũng không có nhiều, 1 tháng cũng chỉ ba bốn lần.

Nghĩ tới kiếp trước, Lý Cảnh gần như mỗi ngày cùng nàng dính liền một chỗ, có lúc hai người chuyện gì cũng không làm, hắn buổi tối cũng sẽ đến nàng Trọng Hoa Cung nghĩ tạm. Xem ra, Lý Cảnh đối với La Xảo Nhi, cũng không giống kiếp trước sủng ái nàng như vậy. Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên cảm thấy chua xót trong lòng giảm đi vài phần.

Tuy rằng trong cung đã không còn mấy ai nghĩ tới Tề quý nhân người lặng yên không tiếng động, nhưng nàng vẫn không dám khinh thường, mỗi ngày sáng sớm vẫn là lấy thuốc mỡ mà Trúc Vận đưa cho trát ở trên mặt.

Sau khi tiến cung, Trúc Vận lại vì nàng lấy qua hai lần thuốc mỡ, mỗi thứ dược liệu cần thiết, đều là Vương thái y tự mình đưa đến. Đưa thuốc là lấy cớ, mục đích là gặp người phối dược. Tề Ngọc Yên biết tâm tư của hai người, cũng liền tùy ý hai người mặt mày đưa tình.

Vào tháng 6, thời tiết cũng dần dần nóng lên.

Một ngày chạng vạng, e là mưa to sắp tới, ở bên trong phòng liền vừa sầu (khổ) vừa hoảng (hốt)

Tề Ngọc Yên cảm thấy trong lòng phiền muộn, đeo mạng che mặt, bảo Trúc Vận cùng nàng đi vườn thuốc một chút.

Bởi vì sợ gặp Lý Cảnh, Tề Ngọc Yên trước nay không đem theo Mai Hương đi ra Chiêu Thuần Cung. Ra cửa thời điểm, nàng buộc phải đối với ánh mắt u oán của Mai Hương làm như không thấy.

Ra khỏi Chiêu Thuần Cung, Tề Ngọc Yên cùng Trúc Vận liền dọc theo đường nhỏ ở trong vườn đi lung tung.

Trúc Vận đột nhiên cười nói: "Quý nhân, nô tỳ nghe nói trong vườn thạch lựu hoa đều đã nở, có nên tới đó thưởng hoa không?"

Tề Ngọc Yên dừng một lát, sau đó gật gật đầu, cười nhạt nói: "Được a, chúng ta liền đi tới vườn thạch lựu đi." Dù sao cũng là trong lúc rãnh rỗi, huống hồ nơi này cách vườn thạch lựu không xa, đi thưởng hoa thạch lựu cũng là ý không tồi.

Nói xong, hai người liền hướng vườn thạch lựu đi, vừa đi vào trong vườn, Tề Ngọc Yên liền nghe được tiếng nữ tử cười đùa trong vườn truyền đến.

"Lương tỷ tỷ mau đến xem, nhánh cây thạch lựu này nở rất là đẹp!" Thanh âm của một nữ tử xinh đẹp.

Tề Ngọc Yên đã hiểu, đây là La Xảo Nhi thanh âm. Trong miệng nàng Lương tỷ tỷ, tự nhiên liền là Lương Tử Vân. Kiếp trước hai người này có quan hệ tốt, kiếp này đương nhiên cũng không ngoại lệ, ước hẹn cùng đi nơi này thưởng hoa thạch lựu cũng không có kì quái.

Tề Ngọc Yên đang ở do dự mình có nên đi qua chào hỏi không , liền nhìn thấy La Xảo Nhi từ một bụi thạch lựu phía sau lòe người ra, nàng liếc mắt liền nhìn thấy đang đứng ở bên cạnh cửa Tề Ngọc Yên, ngạc nhiên chạy tới, vẻ mặt vui thích kêu lên: "Tề tỷ tỷ, tỷ  cũng đến ngắm hoa?" Tươi cười giản dị, nhìn không ra có chút tâm cơ.

Tề Ngọc Yên thấy đã không thể tránh, liền mỉm cười gật đầu nói: "Đúng a, La tiểu nghi cũng đến ngắm hoa sao?" Tuy rằng nàng so với La Xảo Nhi lớn tuổi, nhưng hiện tại La Xảo Nhi là lục phẩm tiểu nghi, vị phần so với nàng cao, nàng lại xưng hô với La Xảo Nhi là muội muội, liền thật là không thích hợp.

"Lương tỷ tỷ nói với ta vừa đúng dịp vườn thạch lựu hoa nở, hẹn ta cùng đi xem." La Xảo Nhi cười híp mắt nói: "Sớm biết rằng Tề tỷ tỷ cũng thích ngắm hoa, chúng ta liền đi qua Chiêu Thuần Cung kêu Tề tỷ tỷ cùng đi."

"Chúng ta không có ước hẹn cũng gặp được, thuyết minh (nói sẵn là) có duyên phận đâu." Tề Ngọc Yên vẻ mặt mỉm cười, ánh mắt tinh tế đánh giá La Xảo Nhi.

Đời này, La Xảo Nhi là Lý Cảnh duy nhất nữ tử được sủng hạnh, tuy rằng số lần không phải nhiều, nhưng mà so với ba người khác không được sủng phi tần mà nói, nàng cũng được cho là trong cung này sủng phi. Nhưng mà, Tề Ngọc Yên gặp La Xảo Nhi đối nhân xử thế tựa hồ cùng trước kia không có sai biệt. Xem ra, nàng cũng không phải là vì chính mình được sủng mà sinh kiêu (kiêu ngạo), vẫn là cái kia đơn thuần tiểu muội muội.

Lúc này, Lương Tử Vân trong tay cầm một cái quạt tròn vẽ tơ vàng đám hoa, đi tới, nhìn thấy Tề Ngọc Yên, gật đầu cười nói: "Ngọc Yên muội muội cũng tới?"

"Đúng a, Lương tỷ tỷ." Tề Ngọc Yên cười híp mắt nói. Bởi vì Tề Ngọc Yên dung mạo xấu, đối với bất kì người nào cũng không có uy hiếp, cứ như vậy, cũng không có người nào muốn nhắm vào nàng.

"Tề tỷ tỷ đến vừa đúng lúc, chúng ta tỷ muội ba người cùng ngắm hoa!" Nói tới đây, La Xảo Nhi trên mặt tựa hồ có vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc, Phan tỷ tỷ không có cùng đi, bằng không, chúng ta tỷ muội bốn người lại họp mặt đủ."

Lương Tử Vân nghe La Xảo Nhi nhắc tới Phan Dửu Quân, lạnh lùng cười, nói: "Xảo Nhi muội muội, hiện tại ngươi Phan tỷ tỷ nào có ở không đến để ý tỷ muội ta nha, nàng hiện tại có thể đang bận đại sự (việc lớn) đâu."

La Xảo Nhi nghe Lương Tử Vân lời nói có thâm ý, hơi hơi ngẩn ra, hỏi: "Phan tỷ tỷ đang bận cái gì a?"

Lương Tử Vân khóe miệng phủi phiết, nói: "Muội không biết nhiều ngày nay chạng vạng, kia Phan Dửu Quân đều chạy đến Ức Xuân bên hồ trong Thản Nhiên đình đàn đàn cổ đâu, nàng cái này tâm tư Tư Mã Chiêu*, ai không biết?"

(*Tư Mã Chiêu (: 司馬昭; 211- 6 tháng 9, 265), Tử Thượng (子上), là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà thời Tào Ngụy thời Tam Quốc, trong lịch sử Trung Quốc.

Ông tiếp nối cha Tư Mã Ý  và anh trai Tư Mã Sư , chấp chưởng quyền lực dòng họ Tư Mã, nắm vị trí cao trong chính quyền Tào Ngụy. Về sau, ông tiêu diệt Thục Hán , củng cố quyền lực cho Tào Ngụy cũng như quyền lực của bản thân dòng họ trong triều đình Tào Ngụy, được phong Tấn vương (晉王). Sau khi diệt Thục Hán, một năm sau thì ông qua đời. Ngụy Đế Tào Mao  từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che dấu của một người.)

Nghe được Lương Tử Vân nói như vậy, Tề Ngọc Yên không khỏi im lặng cười lên. Kiếp trước Phan Dửu Quân cũng từng dùng qua chiêu này, không nghĩ tới đời này, nàng còn dùng chiêu này.

Nàng còn nhớ rõ, cũng là vừa tiến cung chưa được mấy tháng, 1 ngày Lý Cảnh nắm tay nàng ở bên hồ Ức Xuân tản bộ, Tề Ngọc Yên nghe được đánh đàn âm thanh, nàng biết là Phan Dửu Quân muốn dụ dỗ Lý Cảnh, liền cũng nổi dậy tiểu nữ nhi tâm tình, cố ý ở trước mặt Lý Cảnh khen âm đàn dễ nghe.

Lý Cảnh nghe được lời của nàng, xem xét nàng sau một lúc, cười cười, kéo nàng cùng nhau vào Thản Nhiên đình ngồi. Phan Dửu Quân gặp Lý Cảnh tiến đến trong đình, vừa mừng vừa sợ. Lý Cảnh lại nói với Phan Dửu Quân rằng Tề Ngọc Yên thích nghe nàng đánh đàn, hỏi Tề Ngọc Yên còn thích khúc nhạc nào không, bảo Phan Dửu Quân đàn cho nàng nghe. Nàng nhớ rõ, Phan Dửu Quân lúc ấy tức đến, mặt đều tái đi rồi.Ngày hôm sau, Phan Dửu Quân liền không có xuất hiện ở Thản Nhiên đình. Sau này, Tề Ngọc Yên nghe nói, ngày đó Phan Dửu Quân trở về, liền đem cái cầm đập nát.

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên đáy lòng thở dài. Có lẽ từ lúc đó, Phan Dửu Quân liền rất hận chính mình, sau này mới có thể giống như điên rồi trả thù chính mình đi?

La Xảo Nhi nghe được Lương Tử Vân lời nói, sắc mặt có chút kinh ngạc: "Phan tỷ tỷ vì cái gì muốn đi Thản Nhiên đình đánh đàn a?"

Lương Tử Vân trắc mắt liếc nhìn La Xảo Nhi, hỏi: "Muội hầu tẩm nhiều ngày như vậy, muội chẳng lẽ không biết Hoàng Thượng lúc nhàn hạ, thích đi Ức Xuân bên hồ tản bộ? Kia Phan Dửu Quân có thể đánh cái gì chủ ý? Nàng dĩ nhiên muốn ngẫu nhiên chạm mặt Hoàng Thượng."

Nghe Lương Tử Vân lời nói, La Xảo Nhi mặt đỏ lên, cười hắc hắc nói: "Cái này, Hoàng Thượng, hắn không có nói với ta."

Lương Tử Vân nhìn La Xảo Nhi mặt thẹn thùng, bĩu môi cười nói: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng mỗi lần chiêu muội, chỉ cùng muội xử lí việc, không có nói với muội?"

La Xảo Nhi nghe Lương Tử Vân nói như vậy, mặt lập tức đỏ bừng. Nàng dậm chân một chút, nũng nịu kêu lên: "Ai nha, Lương tỷ tỷ, tỷ, tỷ giễu cợt muội! Muội, muội không thuận theo!"

"Có cái gì không thuận theo!" Lương Tử Vân nhẹ nhàng lắc lắc trong tay quạt tròn, ngượng ngùng cười nói: "Muội không biết, muội bây giờ là cỡ nào làm cho người hâm mộ, cái này Phan Dửu Quân rất muốn cùng Hoàng Thượng xử lí việc, còn không biết Hoàng Thượng có nguyện ý hay không nữa."

La Xảo Nhi nghe Lương Tử Vân nói như vậy lộ liễu, trên mặt lại là một hồng, hỏi: "Phan tỷ tỷ nhiều ngày nay đều đi Thản Nhiên đình?"

Lương Tử Vân cười cười nói: "Cái này à, đúng là phí công vô bổ mà. Nghe nói Hoàng Thượng mấy ngày nay không có đi Ức Xuân hồ."

La Xảo Nhi ngẩn người, đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng cười: "Ta nghĩ, liền tính Hoàng Thượng đi Ngọc Xuân trì (khúc này đào đâu ra cái tên này edit cũng ko hiểu, thôi thì cứ hiểu là đi Ức Xuân hồ đi), Phan tỷ tỷ cũng sẽ không như nguyện."

Tề Ngọc Yên nhìn thấy La Xảo Nhi nói câu này thì thần sắc tựa hồ có vài phần cô đơn. Nàng không khỏi nao nao.

Lương Tử Vân nghe được La Xảo Nhi lời nói, bĩu môi nói: "Đúng a, cái kia Phan Dửu Quân tự nhận là kinh thành đệ nhất mĩ nhân, luôn luôn tự cho là đúng. Đây đều bị Thái Hậu chọn tiến cung, cũng không nhất định ai so với ai kém. Xảo Nhi muội muôi nha, ngươi không biết, Hoàng Thượng vào đêm hôm đó tuyển ngươi, không có tuyển nàng, muội không biết tỷ có bao nhiêu vui vẻ. Cái tát này đánh vào mặt thật là khiến người sảng khoái!"

Xem ra, này Lương Tử  Vân đối với Phan Dửu Quân có rất nhiều bất mãn. Nhưng hôm nay Tề Ngọc Yên, cũng không có hứng thú tham gia những việc của họ, liền chỉ đứng ở một bên lẳng lặng nghe, cũng không có nói nhiều.

La Xảo Nhi nhìn Lương Tử Vân nói tới Phan Dửu Quân thì trong lòng tựa hồ rất là không dễ chịu, liền cười đỡ Lương Tử Vân đi về phía trước, nói: "Lương tỷ tỷ, không nói tới những chuyện không vui nữa, chúng ta vẫn là hướng phía trước đi một vòng, hoa ở bên kia còn đẹp hơn nữa. Nhìn hoa lâu chút, tâm tình liền sẽ tốt lên." Nói xong nàng quay đầu, đối với tề Ngọc Yên vẫy vẫy tay, kêu lên: "Tề tỷ tỷ, tỷ cũng mau đến a!"

Tề Ngọc Yên gật gật đầu, đi lên, đi theo La Xảo Nhi cũng Lương Tử Vân phía sau, xuyên qua tầng tầng lớp lớp hoa, những thị nữ theo hầu đều đi ở phía sau.

Nhìn sắc trời sắp muộn, Tề Ngọc Yên nhìn Lương Tử Vân và La Xảo Nhi tựa hồ ngắm hoa hưng trí không giảm, đang nghĩ tới tìm một lý do rời đi trước. Lúc này, chỉ thấy một thị nữ vội vàng chạy tới đối với Lương Tử Vân hành một lễ, kêu lên: "Dung hoa."

Lương tử vân nhìn thấy thị nữ này, gật gật đầu, vội vàng hỏi: "Ngậm Xuân, sự tình thế nào?"

Ngậm Xuân nâng mắt nhìn nhìn Tề Ngọc Yên cùng La Xảo Nhi, biểu tình tựa hồ có chút do dự.

Lương Tử Vân thản nhiên nói: "Nói lời thật là được rồi. La tiểu nghi cùng Tề quý nhân cũng không phải người ngoài."

"Vâng."Ngậm Xuân cúi người hành lễ, nói: "Hồi dung hoa, hôm nay hoàng thượng đi Ức Xuân hồ."

Lương Tử Vân vội vàng hỏi: "Vậy hoàng thượng có nghe được Phan Dửu Quân tiếng đàn hay không?"

Ngậm Xuân gật đầu: "Hoàng thượng nghe được."

Lương Tử Vân biến sắc, run giọng hỏi: "Vậy... Phan Dửu Quân được truyền sao?"

Tề Ngọc Yên lúc này trong lòng cũng là căng thẳng, nàng nhìn thẳng Ngậm Xuân, hai tay ở trong tay áo, gắt gao nắm chặt lại. Đời này, cái gif cũng không giống với kiếp trước. Nàng không biết Ngậm Xuân đến tột cùng sẽ mang đến một kết quả như thế nào...

______Hết chương 21_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro