Cảm ơn vì đã tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Không phải anh."


***


Khi Kei vào lại căn hộ của mình, cậu thấy Akiteru đang đứng ở trung tâm, xoa ngón tay một cách lo lắng khi nhìn vào không gian cằn cỗi.

"Anh ấy đi rồi," Kei nói, đóng cửa lại sau lưng.

Akiteru giật mình kinh ngạc. Anh ta đã bị phân tâm bởi căn phòng trống rỗng đến nỗi không nhận thấy Kei bước vào.

Akiteru thấp hơn vài cm so với em trai của mình, nhưng dẫu vậy anh ta vẫn cao. Trong hai người, anh luôn hơi đô hơn một chút, mặc dù bộ quần áo trên người bây giờ không ám chỉ điều này. Chiếc áo len trắng và áo khoác da đen quá khổ, còn chiếc denim thì rộng thùng thình, với những vết sơn loang lổ dọc ống quần. Kei bối rối tự hỏi những vết bẩn đó đến từ đâu.

"Căn hộ ..."

Akiteru mở lời, anh ta nhanh chóng bỏ đi khi bắt gặp ánh mắt của em trai mình, chùn bước trước sự xem xét gay gắt của chúng. Kei biết chính xác anh định nói gì, vì trong tông giọng có ý hỏi. Nó không phải lúc nào cũng trông như thế này, đúng không? Akiteru không thể nói chắc chắn, vì anh chưa bao giờ đến thăm.

"Là do món nợ", cuối cùng anh ta đã nhận ra.

Kei gật đầu, còn Akiteru thì bối rối, đôi mắt nâu to tròn đầy tội lỗi.

Akiteru đã mất nhiều năm chạy trốn trách nhiệm. Do đó, anh ta là một kẻ nói dối rành rọt, quá quen với việc chuyển hướng đổ lỗi bất cứ khi nào đối mặt với những sai lầm của mình. Tuy nhiên, đứng ở trung tâm căn phòng đó, Akiteru cảm thấy bị dồn vào chân tường khi biết rằng đây là lỗi của anh ta. Không thể tránh được nó.

"Anh xin lỗi," Akiteru nói một lần nữa. Kei cho rằng lần thứ hai lời xin lỗi có phần chân thành hơn.

Thực tế, căn phòng cằn cỗi chỉ đứng đầu trong danh sách những điều Akiteru cần phải xin lỗi. Còn nhiều điều hơn thế nữa mà Kei có thể viết thêm vô danh sách của anh trai mình: đói khát, làm việc quá sức, lo lắng, mất mát tài chính, bị gạ gẫm... Kei biết mình thực sự có thể làm tổn thương Akiteru nếu cậu muốn.

Nhưng như thế thì có ích gì chứ? Thiệt hại cho cuộc sống của cậu đã được thiết lập sẵn, và không một số tiền nhỏ nào có thể khiến cậu yên tâm.

Kei không có ý định trả thù, cũng như không quan tâm đến việc hòa giải. Dù có là người trong gia đình hay không, Kei không thể tha thứ cho anh trai mình. Không gì có thể xóa bỏ sự phản bội của Akiteru, thậm chí cả sự kết thúc mà Kei mong muốn. Tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là giả vờ hòa nhã vì lợi ích của bố mẹ. Mối quan hệ này không đáng để cứu vãn nữa.

"Để dành lời xin lỗi đi - em không quan tâm," Kei nói. Akiteru đã không phản đối cậu. Thay vào đó, anh ta quay lại quan điểm tranh cãi trước đó.

"Kei, cái quái gì đang xảy ra vậy?"

Cậu nhún vai một cách ngây thơ. "Em không biết anh đang nói về cái gì."

"Dừng lại đi - chuyện này thật kinh khủng. Anh rời đi được bốn tháng và em đang ở với... tên khốn đó?"

"Chúng ta đã nói xong về Tets... về Kuroo-san."

"Không, chúng ta chưa xong."

Akiteru phản bác, ngày càng nghiêm khắc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Kei thoáng nhìn thấy người anh trai mà cậu đã cùng lớn lên: người sẽ nấu bữa tối cho cậu khi bố mẹ đi làm, người sẽ đưa cậu đi xem phim vào cuối tuần, người đã cổ vũ cậu trong mỗi trận đấu bóng chuyền.

Anh ấy không còn là người đó nữa , Kei phải tự nhắc nhở mình.

Akiteru tiếp tục với một giọng nhỏ. "Anh thậm chí không thể mô tả làm thế nào - chuyện này liều lĩnh như thế nào." Anh ta bật ra một tiếng cười ngắn, mặc dù rõ ràng từ biểu hiện của anh ta rằng tình huống này chẳng có gì khiến anh ta thích thú.

"Anh chỉ không hiểu em đang nghĩ gì. Ý anh là, nó thật ngu ngốc - nó giống như một chuyện gì đó anh sẽ làm. Nhưng em, Kei, em luôn là người có trách nhiệm. "

"Em chịu trách nhiệm. Em đã dọn dẹp đống lộn xộn của anh, phải không nhỉ? "

Akiteru nghiến răng. "Anh biết Kei, anh là tên khốn. Và anh biết em nghĩ rằng anh không quan tâm đến em. Nhưng em là em trai của anh. Tất nhiên là anh quan tâm chứ. "

"Anh nói hài hước thật đấy."

"Anh -"

Akiteru thở dài, nuốt lại sự xúc phạm trên đầu lưỡi. Trước sự bất hòa, cả hai hiếm khi cãi nhau. Đến bây giờ Akiteru mới nhớ lại lý do tại sao lại như vậy: Kei có thể là một tên khốn thực sự khi cậu muốn, chỉ bằng những lời nói của mình.

"Anh hiểu rồi. Em cảm thấy em không thể tin tưởng anh sau những gì đã xảy ra. Nhưng xin hãy tin anh khi anh nói rằng anh chưa bao giờ có ý định để mọi thứ đi vào vòng xoáy như thế này. Và anh thề anh không lường trước được rằng tên khốn đó sẽ... Anh không biết anh ta đã nói gì với em, anh ta đã hứa những gì... nếu anh ta đe dọa em..."

"Thực ra em đã đến gặp anh ấy," Kei nói. Cậu cũng có thể đi đúng vào trọng tâm, trong khi Akiteru đang đưa ra những giả định táo bạo. "Anh ấy không ép buộc em vào bất cứ điều gì."

Akiteru nghẹn trước lời nói của Kei. Anh ta thậm chí còn không nhận ra rằng đứa em trai dễ thương của mình (người mà phần lớn cuộc đời không quan tâm đến các mối quan hệ) lại là người bắt đầu chuyện này. Sau một hồi im lặng, anh ta lại thở dài.

Akiteru thẳng thắn nói: "Vậy là gu em dở quá rồi. Và giả sử nó đến từ anh. Nếu anh nói rằng đó là vô trách nhiệm, thì em không nghĩ đó là regflag sao? " Anh ta cố chấp lắc đầu và bình tĩnh lại. "Hơn cả vô trách nhiệm, nó rất nguy hiểm. Điều gì xảy ra nếu anh ta làm em tổn thương? Hoặc thực sự tổn thương em."

"Anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương em."

"Làm sao em có thể biết được điều đó?"

Bởi vì anh ấy yêu em, Kei cưỡng bách nghĩ và rồi thu mình lại với chủ nghĩa lý tưởng của riêng mình.

"Bởi vì em tin tưởng anh ấy," cậu tiếp tục.

"Hừm, em không nên. Không quan trọng em nghĩ rằng em hiểu rõ anh ta như thế nào - anh ta là một tên tội phạm, một con chó của yakuza, kẻ thấp nhất trong số những kẻ thấp kém. Anh ta sẽ kéo em xuống với anh ta. "

"Em đã ở đáy vực rồi, nhờ có anh," Kei bật lại, tính khí bùng lên.

Kei mất một chút thời gian để tự bình tĩnh lại. Sau đó, với một giọng nghiêm túc, cậu nói, "Akiteru, khi anh bỏ đi, em đã rất sợ hãi, đơn độc và tuyệt vọng. Mặc dù đó không phải là công việc của anh ấy, nhưng Kuroo-san đã giúp em", cậu dừng lại, cơ mặt bất giác dịu lại khi nhớ lại đêm trước cùng nhau của hai người. "Anh ấy không phải là người mà anh nghĩ đâu."

Akiteru cảm thấy bụng mình cồn cào. Tình cảm của em trai anh rõ ràng như ban ngày và anh ta cho rằng có lẽ, theo một cách nào đó, nó cũng có lý. Nhưng anh ta cũng biết trước sự nguy hiểm mà Kuroo gây ra. Suy nghĩ giao đứa em trai mình cho một người đàn ông như thế...

"Anh ta đã giết người. Đó là điểm mấu chốt. Có cả một khía cạnh khác của anh ta mà em chưa thấy. Anh đã bảo lãnh khoản nợ vì anh biết anh ta có khả năng gì ". Akiteru đưa tay vò rối tóc, miễn cưỡng thừa nhận, "Anh rất kinh hãi con người này, và em cũng nên như vậy. Ý anh là, vay tiền từ yakuza là một chuyện. Nhưng chuyện này..."

Có một lời buộc tội trong giọng điệu của anh ta. Em không nghiêm túc đấy chứ.

"Em có khả năng đưa ra phán đoán của riêng mình." Kei khẳng định.

Akiteru biết sự thật đó hơn bất cứ ai. Kei là một người thông minh, một người có trách nhiệm và một đứa trẻ hoàn hảo. Cậu thừa khả năng để đưa ra phán đoán của riêng mình.

Nhưng điều đó không làm cho chuyện này dễ nuốt hơn chút nào.

"Có lẽ anh vẫn nghĩ em như một thằng nhóc trung học, nhưng anh đã rời khỏi cuộc đời em gần ba năm rồi," Kei tiếp tục. Không có bất kỳ ý độc địa trong lời nói của cậu; cậu chỉ đơn giản là nói ra sự thật. "Rất nhiều thứ đã thay đổi kể từ đó. Em đã thay đổi - bây giờ em đã trưởng thành. Em đã giải quyết khoản nợ của anh và giải thoát cả hai chúng ta."

"Giải thoát?" Akiteru mơ hồ lặp lại, nghiền ngẫm từ đó. "Giải thoát để làm gì? Khiến mình bị thương ư?"

Kei nhún vai. "Giải thoát để nói chuyện."

Người anh của cậu im lặng đến sững sờ, tự hỏi tính cách của hai người đã thay đổi từ lúc nào. Akiteru được cho là người phóng túng; một người cần được kiểm soát khỏi những hành động liều lĩnh. Vậy tại sao bây giờ Kei lại mất kiểm soát?

Đứa trẻ hoàn hảo đó đã đi đâu mất rồi?

"Em nói đúng, em đã thay đổi," Akiteru nhẹ nhàng đồng ý.

Cảm giác thật đắng khi tự uống thuốc của chính mình. Đến bây giờ anh ta mới hiểu được cảm xúc mà bản thân đã gây ra cho bố mẹ mình suốt những năm qua.

"Em không hỏi ý kiến anh trước," Kei tiếp tục, bình tĩnh một cách kỳ lạ, khác với phong cách của cậu. "Theo như em biết, ý kiến của anh không còn quan trọng đối với em vào giây phút anh rời đi", cậu khoanh tay. "Nếu anh thực sự có kế hoạch ở lại trong khoảng thời gian này, thì em khuyên anh nên chấp nhận quyết định của em. Bởi vì bất kể anh có nói hay làm gì, em vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro