Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:  Mây vô tri


Miêu Tòng Thù ngủ đến tận khi trời sáng trưng, đứng dậy lấy quần áo xanh lam trên đầu giường mặc vào, mu bàn tay vô tình chạm vào lồng ngực thấy chút ấm ấm, vì thế lấy khối hắc thạch đầu treo trên cổ lên nhìn.

Hắc thạch đầu tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt, tựa hồ như chuyện ngày hôm qua ở Thanh U Điện đã tiêu hao hết linh khí để dành, giờ phút này nhìn qua giống như khối đá cuội thông thường.

Ngón trỏ cào cào hắc thạch đầu hai cái, rồi Miêu Tòng Thù lại nhét trở về trong áo, không có ý định vứt đi mà coi như trang sức thông thường.

Y vươn vai một cái rồi đi ra cửa, ở Đình Viện thấy Động Đình Chân Quân dưới tán cây đào liền mau chóng dừng chân. Trong đầu nghĩ cũng may y là một người vô cùng có nguyên tắc trong khi yêu, đổi lại là người khác thấy cảnh trước mắt này chỉ sợ muốn dứt khoát quay đầu ăn máng cũ.

Chỉ thấy Động Đình Chân Quân đạo bào màu lam bạch hạc văn đứng dưới tán đào nở rộ, đeo trâm cài, tay cầm trường kiếm, tóc bạch kim như thác, vảy rồng trên trán, ung dung khoan thai như thiên quân.

Đăng Tây Chi đang xuất thần nhìn kiếm trong tay, nhận ra được khí tức của Miêu Tòng Thù liền ngẩng đầu: "Tiệc rượu của Thái Huyền Tông giờ Mùi mới chính thức khai tiệc, chừng nào vào thì đi theo ta."

Thái Huyền Tông với việc đối ngoại không chia môn phái, không hỏi xuất xứ cũng như tu vi của khách mời, nhưng thực ra đem tiệc rượu chia làm hai sân.

Một là trong Thanh U Điện, đặc biệt mời các tu sĩ cao môn đại phái. Một chỗ khác thì bố trí bên ngoài đình mở tiệc theo kiểu băng chuyền, chuyên biệt cho những tán tu hoặc các tu sĩ của các môn phái nhỏ đến ăn chùa.

Vốn Miêu Tòng Thù lấy thân phận là tán tu, y không có tư cách vào Thanh U Điện tham gia tiệc rượu chân chính, thậm chí ngay cả Hội Đỉnh cũng không có tư cách đặt chân vào. Thái Huyền Tông bất quá là vì mặt mũi của Vũ Yếu Ly cũng như đám đệ tử nội môn của Vạn Pháp Đạo, cho phép hắn mang theo Miêu Tòng Thù từ Hội Đỉnh cùng tham gia tiệc rượu.

Nhưng cho dù có được tham gia vào tiệc rượu, đoán chừng cũng là được sắp xếp chỗ ngồi phía dưới.

Miêu Tòng Thù đối với lần này thực ra rất hài lòng, suy cho cùng thì cũng chỉ là y tới ăn uống chùa mà thôi.

Bây giờ Đăng Tây Chi muốn dẫn y theo, ắt sẽ bị kẹp lại giữa một đám đại lão khó khăn cầu sinh. Hơn nữa nghe nói Tiết Thính Triều chính là đại lão của đại lão, Tiết Thính Triều ở đó, đám người kia điên cuồng truy đuổi - môn đồ của Bồng Lai Tông chắc chắn cũng ở cách đó không xa.

Ba bên, trong đó có hai phe hận không thể giết chết y, thế việc y đi ăn chùa còn có ý  nghĩa gì nữa?

Miêu Tòng Thù lắc đầu từ chối: " Đạo lữ chưa cưới gả của Thiếu tông chủ Thái Huyền Tông cùng ta có thù cũ, Thái Huyền Tông Tông chủ, đại đệ tử Cảnh Vãn Thu cùng với các trưởng lão hôm qua đã cùng ta phát sinh một số chuyện không vui."

Nào chỉ là chuyện không vui đâu!

Y còn kém chút nữa là khuân sạch kho của kiếm tông tông chủ đệ nhất tu chân giới rồi!

Còn bị y nhân cơ hội lừa đi không ít đồ tốt, lại bị kêu mấy tiếng 'Vân Cẩm tiên tử' làm Cảnh Vãn Thu nhìn Miêu Tòng Thù bằng ánh mắt giống như hận không thể một đao xiên chết y.

Miêu Tòng Thù không chút nghi ngờ nào nếu bọn họ gặp nhau nơi hoang vu hẻo lánh, và trùng hợp thay nếu trong vòng chu vi trăm dặm trừ bọn họ không có người thứ ba, Cảnh Vãn Thu nhất định đem y băm thây vạn đoạn.

"Ta nghĩ bọn họ sẽ không vui khi gặp ta, ta cũng sẽ không chủ động tiếp cận." Dừng một chút, Miêu Tòng Thù nhớ tới Vạn Pháp Đạo cùng Thái Huyền Tông quan hệ cũng không tốt, vì thế tốt bụng nói: "Ta không muốn là quan hệ giữa hai phái Vạn Pháp Đạo cùng Thái Huyền Tông trở nên xấu hơn."

Nghe vậy, Đăng Tây Chi nói: "Vạn Pháp Đạo cùng Thái Huyền Tông xưa nay bất hoà, cũng không tìm biện pháp để giải quyết địch ý. Vừa hay, cũng không sợ quan hệ trở nên ác liệt hơn. Miêu Thù, ngươi không cần suy nghĩ vì ta. Ta đã từng nói, nhận ngươi là đạo lữ, cũng muốn toàn bộ tu chân giới biết chuyện này."

Miêu Tòng Thù: "!"

Chơi lớn như vậy sao?

Có quỷ mới biết toàn bộ tu chân giới rốt cuộc y còn bao nhiêu người yêu cũ chưa giải quyết nữa!

Nếu như trước khi lộ ra đương nhiệm không tìm tới là chuyện tốt, nhưng nếu tìm tới cửa biết mình xanh rì chính là xảy ra tang sự đấy biết không?

Miêu Tòng Thù: "Ta từ chối."

Đăng Tây Chi: "Lý do."

Miêu Tòng Thù: "Ta không muốn trở thành đạo lữ của ngươi." Đã rong ruổi khắp trên biển nên nam nhân không cho phép khả năng lật thuyền xả ra, vì thế bình thường y không là chuyện như việc một chân đạp hai thuyền.

Đăng Tây Chi: "Rốt cuộc là không muốn hay vì Từ Phụ Tuyết? Ngươi nuôi lớn Từ Phụ Tuyết mười ba năm, nói ngươi cùng hắn là quan hệ cha con nuôi, bên ngoài đồn thổi bọn ngươi có tình cảm. Ta không tin, bởi vì ban đầu ngươi nói là la chính là duyên tiền định của ngươi." Hắn vừa nói vừa đi về phía trước, giữ chặt Miêu Tòng Thù không cho ý tránh né, một tay nâng má y, cơ hồ đã che lại nửa khuôn mặt, tiến gần thấp giọng nói: "Ngươi không lừa ta, phải không?"

Ít người biết rằng một người chỉ có thể có một tình yêu định mệnh trong đời, đây chính là số mệnh.

Mà mệnh chính là đạo lý không thể cãi lại của quy tắc trên trời, không ai có thể so với tu sĩ đối với chuyện này hiểu biết sâu sắc hơn hết.

Đồng tử màu xám bạc dần dần trở thành màu đỏ mê hoặc, như bóng tối không thể suy đoán nguy hiểm đang rình rập, tựa như chỉ cần hắn phát hiện Miêu Tòng Thù lộ ra một chút lừa dối, sẽ không chút do dự vũng xuống thanh đồ đao trong tay.

Miêu Tòng Thù nội tâm trong lòng buồn bực, ban đầu lúc trêu lừa người khác về tay y sẽ làm bất cứ thứ gì, trong miệng bô bô nhiều nhất là câu'Ngươi chính là duyên tiền định từ kiếp trước mà kiếp này ta phải ngàn dặm tìm mới thấy được.' bây giờ những lời nói này đều trở thành cái chuôi nguy hiểm của y.

"Không hề." Miêu Tòng Thù ánh mắt đoạn chính, nét mặt nghiêm  trang: "Ta chưa bao giờ lừa dối người yêu. Ngươi hãy tin ta, ngươi xác thực đúng là duyên mệnh của ta."

Y chưa bao giờ lừa gạt người yêu lúc đấy, duyên mệnh đương nhiên là thật rồi, chỉ là hơi nhiều một chút thôi.

Y không nói láo, cũng không lừa người nào cả.

"Nhưng.." Đăng Tây Chi vạch trần: "Chính ngươi đã đem nhân duyên giữa chúng ta cắt đứt."

Đăng Tây Chí lúc trước bỏ mặc y, còn dùng phương thức lạnh lùng quyết liệt đối xử với y, lúc ấy thiếu chút nữa là y bị giết chết rồi.

Đăng Tây Chi trán kề trán Miêu Tòng Thù, chăm chú nhìn y, định từ trong mắt y tìm ra tia sợ hãi. Nhưng tựa hồ một chút sợ hãi cũng không có, hắn nghĩ Miêu Tòng Thù có thể chỉ là đang nổi giận. 

"Xin lỗi." Hắ muốn bù đắp, nhưng lại không nói ra quá nhiều: "Ta sẽ hàn gắn mối quan hệ giữa chúng ta."

Miêu Tòng Thù "À" nội tâm thờ ơ, thậm chí còn nhớ đến người yêu hiện tại Tiểu Cá Bạc.

Môi Đăng Tây Chi câu lên, cười nhẹ một cái nhưng rất nhanh liền biến mất, đại khái trừ cây đào cùng gió nhẹ có lẽ không ai nhìn thấy được nét đẹp diễm lệ đột nhiên nở này.

"Ngươi không muốn đi thì không đi, để Vũ Yếu Ly dẫn ngươi theo cũng tốt."

Đăng Tây Chi rất nhanh đã cho Miêu Tòng Thù rời đi, tiệc rượu còn chưa mở, nhưng hắn là đại diện của Vạn Pháp Đạo cần đến Thanh U Đỉnh bàn chuyện về bí cảnh cùng các môn phái khác.

Nếu là bình thường, hắn còn tuỳ xem tâm trạng có đi hay không. Nhưng tình huống bây giờ đặc thù, chuyện liên quan đến tương lai tu chân giới, hắn không thể không nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi, hắn đem Miêu Tòng Thù giao phó cho Vũ Yếu Ly: "Bảo vệ hắn thật tốt, thau ta chiếu cố hắn."

Vũ Yếu Ly: "Được, Tiểu sư thúc."

Chờ Đăng Tây Chi rời đi, Vũ Yếu Ly vội vàng nhảy cẫng lên nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi lúc này còn có người yêu?!"

Miêu Tòng Thù hơi khiếp sợ: "Ngươi bây giờ mới phản ứng được?" Chuyện xảy ra tối hôm qua.

Vũ Yếu Ly: "Lúc ấy sự chú ý của ta đều đặt trên Ngũ Hành Đạo Ngọc, không kịp phản ứng thì Tiểu sư thúc đã trở về. Ngươi với người hiện tại cũng là duyên mệnh?"

Miêu Tòng Thù: "Không phải."

Vũ Yếu Ly: "Ngươi một chân đạp ba thuyền."

Miêu Tòng Thù: "Đánh rắm! Ta chẳng qua là quên nói chia tay mà thôi."

Vũ Yếu Ly: "..."

Vũ Yếu Ly: "Ta nhớ ngươi cùng Tiểu sư thúc ta, Từ Phụ Tuyết có chính thức chia tay, lễ vật chia tay còn nhận không ít. Hắn giọng nói sâu xa: "Ngươi còn quên nói chia tay với người trước nữa?"

Miêu Tòng Thù: "Ngươi nghe ta giải thích đã."



..............................................

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Tiểu Thù: Rong ruổi khắp biển khơi rồi nam nhân không cho phép mình bị lật thuyền trong mương, thí dụ như chuyện bắt cá hai tay.

Nếu như có, chắc chắn là quên nói chia tay thôi.

Vũ Yếu Ly, Vũ huynh đệ, một phát bị buộc chấp nhận huynh đệ nhà mình chính là hải vương còn tra nam.


20240120

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro