4. Kịch bản đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Note: Phần cốt chuyện của kịch bản sẽ in nghiêng, còn khi tương tác ngoài diễn thì vẫn là font thẳng nhé.

Mạch truyện sẽ dài nên nếu mấy ní không kiên nhẫn có thể tua thẳng đến phần chịt cũng được nha Ov<

*

Khi lời đếm ngược của đạo diễn kết thúc, Kaveh và AlHaitham bắt đầu nhập vào diễn phim. Nói thật đây là lần đầu tiên anh thử sang loại phim người lớn kiểu này - có kịch bản, thay vì những lần đóng phim lúc trước của mình - chỉ theo hướng dom và sub, cho nên anh có chút căng thẳng.

Sở dĩ kiểu diễn này yêu cầu diễn sâu ngang với những diễn viên thực thụ kia, nó thật sự rất khó. Nhiều người trong giới giải trí còn có nhan sắc hơn so với những diễn viên đóng phim người lớn, họ chuyên nghiệp hơn, biết cách diễn hơn. Nhưng nếu như những diễn viên ấy chịu đồng ý đóng những kiểu phim kiểu này thì cũng đã chẳng cần đến anh ở đây làm gì.

"Anh lo lắng sao?" AlHaitham cúi xuống thì thầm vào tai anh, hành động này không nằm trong kịch bản.

Kaveh lúng túng ngoảnh mặt sang chỗ khác, anh không muốn thừa nhận lắm về điều này.

Sau đó đạo diễn đã hô "cắt", lỗi là nằm ở phía anh. Đạo diễn dường như biết được điều đấy nên cho Kaveh thời gian để lấy tinh thần nhập diễn, sau khi ổn thoả thì sẽ bắt đầu diễn lại.

Dường như anh ta không vội vàng lắm, hoặc bản thân anh ta cũng không để tâm quá nhiều về tác phẩm.

AlHaitham đã đưa Kaveh đến chỗ khuất người, rồi bất ngờ dồn anh vào góc tường và hôn lên trán anh. Chỉ lặng lẽ và nhẹ nhàng như gió phảng, lại làm dịu đi tâm tình bất ổn của anh, Kaveh hưởng thụ một lúc rồi đẩy hắn ra.

"Đ-đủ rồi!" Trong đôi mắt màu đỏ ngọc, lại hiện lên vẻ bối rối không giống như thường ngày.

"Bình tĩnh, anh không cần phải cố tỏ ra mình đang diễn. Hãy coi bản thân mình là nhân vật đấy, được chứ?"

Cứ vậy, một lát sau cả hai cùng trở về rồi bước vào khu vực quay phim, tỏ ý đã sẵn sàng. Đạo diễn đứng từ xa thấy vậy liền gật đầu, cho người chỉnh lại chút về đạo cụ rồi ung dung hô to.

"3,2,1, diễn!"

*

"Mùi gì vậy?"

Âm thanh to nhỏ rầm rì từ bốn phía lớp học, đám học sinh tụ ba tụ năm mỗi phe một góc xì xào. Bình thường chúng nó sẽ đứng buôn chuyện của sau khi tan học, hoặc hỏi bài nhau, nhưng hôm nay có mùi tanh hôi đã khiến chúng nó rời chủ đề để chú ý đến.

Phải, mùi tanh hôi của máu và rác. Những mùi này không nên xuất hiện ở trong lớp.

Mà người mang theo mùi hôi này vào lớp lại là nam sinh tóc vàng xinh đẹp ngồi phía trung tâm lớp học. Hôm nay em trông thật suy sụp, đôi mắt màu đỏ ngọc hiện ra vẻ đờ đẫn vì không có giấc ngủ ngon, đồng phục mặc trên người vẫn là của ngày hôm qua, song lại có chút bẩn tưởi.

Thiếu niên im lặng lấy trong balo ra sách vở, học bài như ngày thường, mặc kệ cho ồn ào xung quanh mình. Thế nhưng trong đầu em lại chẳng tiếp thu được kiến thức gì cả.

Mù mờ như chính em, chỉ toàn nghĩ tới người khiến em thành ra như thế này, nhưng em dại khờ lại chẳng tài nào mà hết yêu.

Người thầy giáo đáng kính của mình, người mà đã cứu em khỏi gia đình tệ hại ấy.

Cũng là người biến em trở nên như ngày hôm nay.

Thiếu niên ấy từng là học sinh ưu tú nhất lớp, nhưng chỉ sau một thời gian mà tuột dốc không phanh.

Ồn ào, bàn tán, chỉ chỏ, của bạn học. Rồi sự lạnh nhạt, trách móc, của người thầy đáng kính ấy, ngày ngày rồi ngày ngày, thiếu niên ấy dần mất kiểm soát lý trí của bản thân.

"Thầy ơi, nếu em học tốt lại thì thầy sẽ lại chú ý tới em chứ? Thầy sẽ yêu thương em lại chứ?"

Thiếu niên luôn tự hỏi, tự hỏi bản thân như thế, nhưng lại chẳng thể lấy lại được phong độ hồi trước. Sau đó thực tại tát thẳng mặt thiếu niên một cách lạnh lùng, em lại thấy người thầy ấy cưng chiều một học sinh ưu tú khác, không còn nhìn nấy em nữa.

"Em làm tôi thất vọng."

Thiếu niên vò đầu rồi hét lên, rồi đứng dậy phắc dậy trước sự bất ngờ của bạn học. Đôi mắt đỏ ngọc đẹp đẽ chẳng còn nữa, chỉ còn lại đôi mắt vô hồn trống rỗng, em đi đến cửa sổ lớp đang mở toang rồi trèo lên.

Mặc cho sự ngăn cản của các bạn cùng lớp, em rơi xuống---

Kéo theo đó là mẩu hồi ức đẹp đẽ nhỏ nhoi trong cuộc đời địa ngục của mình.

*

"Lớp trưởng, ở ngoài cửa sổ có gì vui vẻ hay sao?"

Người thầy giáo cao ráo, với mái tóc màu xám tro được vuốt ngược về phía sau, anh đeo chiếc kính cận vuông nhìn trông tri thức cùng set áo sơ mi trắng quần âu tôn lên vóc dáng. Anh cười mỉm lại gần nam sinh tóc vàng đang ngẩn ngơ nhìn phía cửa sổ, nhẹ nhàng gõ bàn để thức tỉnh thiếu niên, dường như cậu nhóc đang chú tâm suy nghĩ về điều gì, tới mức quên mất tiết học đã vào từ lúc nào.

"A... Em-Em xin lỗi thầy..." Thiếu niên giật mình bật thốt lên, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hoảng loạn, có chút tái xanh.

Biểu cảm đó được người thầy thu lại, anh tỏ ra bất lực trước học trò nhỏ, chỉ qua loa nhắc nam sinh không nên chú ý lung tung.

"Em là học sinh giỏi của khối, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà làm hỏng bản thân."

Thiếu niên sững người, lúng túng đáp lại thầy rồi lấy bút làm bài tập, dần trở lại trạng thái học trò ngoan nghe thầy giảng bài trên lớp.

Thật ra thiếu niên đang gặp một vấn đề không biết giải quyết như thế nào, có thể em sẽ bị ép bỏ học.

Phải, nam sinh ấy, thật đen đủi khi phải sống chung với người bố nghiện cờ bạc. Đó là chuỗi ác mộng trong cuộc đời của em.

Chỉ có đi học mới giúp cậu thoát khỏi ông bô nhà mình, em mới có cơ hội tìm ra cho mình tương lai tốt đẹp hơn. Thế nhưng dạo gần đây lão ấy đang có âm mưu nào đó, khiến cho nam sinh bé nhỏ sống trong lo sợ đến nỗi không dám về nhà.

Một khi em về nhà là mọi thứ sẽ kết thúc, em sẽ không còn sống cuộc đời của một học sinh nữa.

Mọi chuyện bắt đầu khi ông bô đổi tính, đối xử với em tốt đến lạ thường. Gã không còn bạo hành thân thể, hay sự hành hạ về tâm lý em nữa mà thay vào đó là hào phóng cho em tiền tiêu sài, rồi nịnh nọt em bằng bữa sáng lão nấu, sau đó thì thủ thỉ tâm sự hàn gán tình cha con. Những điều gã làm khiến thiếu niên sinh nghi, cho nên em đã âm thầm theo dõi, để rồi một hôm nghe thấy cuộc trò chuyện điện thoại của gã với bên nào đó, về chuyện bán em đi để trả nợ.

Là bán dâm, không sai, là bán dâm.

Chuyện con cái có đặc điểm gì của cơ thể, cha mẹ là người đầu tiên biết rõ nhất. Cho nên bí mật của thiếu niên luôn phải che giấu với người ngoài, lại bị người cha nghiện ngập này nói qua điện thoại với người lạ, đem những lời ghê tởm bẩn thỉu nhất để miêu tả cơ thể của con trai mình như một gái điếm, cho dù không phải là người nhà nghe cũng phát tởm.

Không may thay là phía bên kia cũng rất thích. Đám người đó thích điều mới mẻ, còn hứa hẹn cho lão một tương lai tiền nhiều như nước.

Những lời nói của gã, thiếu niên nghe rõ từng lời từng lời một. Cho đến khi cuộc điện thoại kết thúc, em chỉ biết đứng thần người, hai mắt dại ra, sau đó là chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh nôn mửa suốt 30 phút đồng hồ, cho đến khi bụng chẳng còn gì.

Quá ghê tởm.

Sau hôm đấy, thiếu lúc nào cũng phải sống trong lo sợ, sợ rằng một ngày bản thân bị bắt đi mất và sẽ chẳng có ai biết đến điều đó. Mấy ngày nay em phải chạy ra ngoài để tìm chỗ sống tạm, lúc thì là quán net, lúc thì là nhà kho của khu tập thể, chỉ có quần áo đồng phục thay ngày qua ngày cùng số tiền ít ỏi tiết kiệm được nhờ chép bài tập cho đám cá biệt.

Thiếu niên còn rất nhiều thứ phải làm. Em phải đi học, tìm phao cứu sinh, phải tốt nghiệp, chuyển qua nơi khác sống.

Em còn muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đi tỏ tình với người mình thích. Mà người ấy là người thầy chủ nhiệm của lớp, là người đàn ông đã luôn cho em động lực để tiếp tục học. Cho dù không đạt được mục đích, nhưng em vẫn có được những hồi ức đẹp về người ấy.

Khao khát sinh tồn của thiếu niên mãnh liệt hơn ai hết, giống như con thú nhỏ đầy rẫy vết thương bị dồn vào đường cùng, nhưng vẫn giơ nanh vuốt ra để không cho ai lại gần bắt nó đi. Em phải mạnh mẽ vượt qua khoảng thời gian này, để được giải thoát khỏi nơi gọi là "nhà", nhưng lại chẳng phải là nhà mà em sống.

Hai mắt chẳng biết từ bao giờ đã nhoè nước, từng giọt nước mắt rơi đầy trên trang giấy trắng. Thiếu niên sững người, sau đó thì gục mặt xuống bàn khóc nấc run rẩy. Vô tình điều này lại khiến cho các bạn cùng lớp và người thầy chuẩn bị ra khỏi lớp chú ý đến, anh ra hiệu cho các bạn học im lặng, còn bản thân chậm rãi đi xuống bục giảng và lại gần nam sinh tóc vàng, nhẹ nhàng vỗ vai vỗ vai em hỏi nhỏ.

"Lớp trưởng, em sao thế?"

*

Thiếu niên với đôi mât đỏ ửng lặng lẽ đi sau lưng thầy giáo, trong lòng liền nghĩ thật mất mặt khi vô tình để lộ sự yếu đuối của bản thân trước người mình thầm thích. Thế nhưng đối diện với vấn đề nghiêm trọng hơn, em chỉ có thể đè nén tâm tư nhỏ của mình lại.

Cả hai đi tới nhà ăn, thầy giáo mua cho cậu bánh ngọt và sữa - những món ăn mà đám học sinh bình thường vẫn luôn ăn, nhưng đối với em nó lại xa xỉ vô cùng. Thiếu niên chẳng ngại mà nhận lấy, rồi cùng thầy ra chỗ văng người qua lại. Khi cả hai vừa ngồi xuống ghế đá, thiếu niên cũng nhanh chóng bóc gói bánh ra mà ăn.

Đến khi no nê em mới dám ngẩn đầu lên nhìn thầy, hai mắt đã ngừng chảy nước, chỉ còn bọng mắt sưng húp đến thương. Nam sinh xấu hổ không nói lên lời, hai tay nắm chặt quần đồng phục, rụt rè như đang trên lớp.

"Em no rồi chứ? Cần tôi mua thêm bánh không?"

Thiếu niên lắc đầu tỏ vẻ không cần, em không muốn bản thân mất hình tượng hoàn toàn.

"Vậy em có thể tâm sự với tôi chứ? Về chuyện của em."

Nam sinh im lặng cúi gằm xuống, vốn dĩ không muốn kể cho thầy nghe về chuyện của gia đình. Một phần vì đây là người mình thích, phần còn lại là sợ phiền toái, và lòng tự trọng. Dù thầy là người sẵn lòng giúp đỡ, em vẫn không dám.

Nhận thấy sự im lặng của thiếu niên, người thầy vỗ nhẹ vai em, trong giọng nói trầm thấp luôn sắc bén nay có chút dịu dàng hiếm thấy, giống như thôi miên em - một đứa trẻ cứng đầu trong hoàn cảnh khó khăn không dám cầu xin sự giúp đỡ, dần dần chìm đắm vào sự dịu dàng không nên có.

"... Bởi vì em là học sinh mà tôi quý trọng nhất."

Chỉ thế thôi, em đã chia sẻ hết mọi chuyện với thầy giáo, từng chút từng chút lột hết những vết thương thối rữa mà bản thân che giấu ra cho thầy.

Em cần sự cứu rỗi.

*

"Chuyển cảnh!"

Phân đoạn giải quyết vấn đề gia đình của nam sinh đã được quay xong. Đạo diễn tỏ ra hài lòng nhìn hai diễn viên, rồi ra lệnh cho họ đi nghỉ giải lao. Quá trình quay phim đã diễn ra gần 2 tuần, mà hoạt động phim lần này của cả hai người đều được giấu kín không kẽ hở, giống như tạo bất ngờ, rồi sau đó tung ra bản CD, bản web tính phí với giá cao.

Ban đầu anh ta có lo cho Kaveh, vì đây là lần đầu nam diễn viên ấy đóng phim theo phong cách này, sẽ không thể nào mà tránh khỏi chuyện diễn cứng ngắt - giống như các diễn viên phim người lớn hay đóng kịch bản: anh thợ nước và cô chủ nhà dâm đãng, chủ tịch và thư kí,... biểu cảm cho có, diễn như không.

Nhưng khi thấy Kaveh diễn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Quả thật không sai, diễn viên top đầu của ngành công nghiệp phim người lớn nó phải khác bọt. Đó là lý do vì sao mà ngành này mới lên đỉnh cao xã hội.

"Này, sắp tới cảnh ấy ấy mà cậu mong đợi rồi đấy Kavey. Trải nghiệm được nếm con cặc bự chảng số 1 Sumeru, hầu hạ cậu ta thật thật tốt nào!!"

Tại phòng nghỉ ngơi, Dehya cao hứng cầm khăn lau mồ hôi đưa cho Kaveh như trợ lý nhỏ. Đây là lần vui vẻ hiếm có của vị quản lý, vì cô rất hài lòng với thái độ làm việc của gà nhà mình, không còn những trận than thở hay càu nhàu của anh, hay làm mình làm mẩy giãy đành đạch. Kaveh nhận lấy khăn từ cô, nhưng anh lại chẳng sử dụng nó, thay vào đó là thẫn thờ nhìn về khoảng không vô định.

Nhận thấy sự im lặng từ cậu chàng khiến cho Dehya có chút hụt hẫng, nhưng cô vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt về sự tuyệt vời của thần tượng của cô - AlHaitham. Cho đến khi cảm thấy sự bất thường thật sự, cô liền quay sang nghiêm túc nhìn Kaveh.

"Kaveh, cậu ổn chứ?"

*

"3,2,1, diễn!"

Cảnh diễn bắt đầu ở căn chung cư của thầy giáo, khi ấy người thầy đã giải quyết xong vấn đề của nam sinh với người cha khốn nạn kia. Anh ta đã đưa cậu nhóc về nhà mình, với mục đích là sống chung cho đến khi cậu tốt nghiệp, thật chính đáng và cao cả làm sao.

Thiếu niên coi thầy là ân nhân của mình, tình cảm của cậu với thầy lại sâu nặng thêm một phần, đến mức mà không còn cách nào để che giấu.

Tối hôm ấy, sau khi đã giải quyết triệt để chuyện của ông bố, thiếu niên và thầy cùng nhau trở về nhà của mình. Vì lòng mang ơn lẫn yêu thích thầy giáo, cho nên cậu muốn bày tỏ điều gì đó đặc biệt với ân nhân của mình.

Kaveh đặt balo cũ kĩ xuống dưới sàn, rồi đi tới phòng tắm. Ngón tay thon dài từ từ cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, rồi đặt vào chiếc giỏ đựng quần áo bẩn. Hành động của anh chậm rãi, từng chút từng chút cởi bỏ lớp quần áo khỏi thân, camera theo chỉ đạo của đạo diễn cũng điều chỉnh để quay hết mọi hành động của anh lại.

Cơ thể trắng nõn được phô ra trước mặt mọi người trong phòng quay phim. Vóc dáng chuẩn thụ, chân dài eo thon, mông mẩy chắc thịt, dương vật hồng hào còn đang say ngủ, che đi chiếc lồn nhỏ dâm đãng làm mưa làm gió trong ngành công nghiệp phim người lớn. Lúc này anh giống như hồ ly tinh, thoắt ẩn thoắt hiện câu dẫn, vô tình hút hồn của người xung quanh.

"Này! Bỏ ngay tâm tư bẩn thỉu của cậu ngay!" Đạo diễn làu bàu đạp mông cameraman, bắt cậu ta chú ý vào công việc thay vì phát nứng giữa thanh thiên bạch nhật.

Chuyện nứng khi quay phim sếch là chuyện khó tránh. Bạn không phải là diễn viên, bạn không có cửa húp.

Những ánh mắt xung quanh ấy chẳng ảnh hưởng gì tới người trong cuộc, Kaveh vẫn chìm đắm vào thế giới nhân vật của mình. Anh bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen lên để nước xối vào cơ thể mình. Hơi nước ấm dần bao phủ khắp phòng tắm, khiến cho nơi này trở nên mờ ảo như chốn bồng lai tiên cảnh, cùng kết hợp với người đang loã lồ trong phòng tắm đúng là cảnh đẹp ý vui.

Kaveh lấy sữa tắm thoa toàn thân, xoa bọt sữa từ cổ xuống dưới ngực, như có như không mà khẩy nhẹ núm vú hồng, rồi lại chuyển tay xuống bụng eo, xuống mông. Như nghĩ đến điều gì đó, anh thoa bọt lên phía trước, xoa nấy dương vật thanh tú của mình.

Từ đầu đến cuối, nhưng lại bỏ qua chiếc lồn không nên có trên cơ thể.

Quá trình tắm rửa kết thúc, anh mau chóng lấy khăn tắm che thân thể mình, rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Trợ lý ở bên cạnh đạo diễn cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay sang nói thầm với đạo diễn, ý muốn quay lại cảnh này. Đạo diễn nghe thấy vậy tỏ ý đã biết, nhưng anh ta không có ý định dừng quay.

Vốn dĩ cảnh này Kaveh phải thủ dâm trong phòng tắm, nhưng anh đã không làm thế.

"Kaveh đang coi bản thân là cậu nam sinh ấy, cậu ấy sẽ hành động theo suy nghĩ vốn có."

"Nếu theo kịch bản hẳn thì mất đi sự tự nhiên, đồng thời kéo Kaveh trở về." AlHaitham không biết từ chỗ nào xuất hiện, nói chen vào giữa đạo diễn và trợ lý. "Tôi nói thế đúng chứ, ngài Daichi?"

*

Bữa tối diễn ra rất chậm, hai thầy trò ngồi đối diện nhau chỉ chú tâm vào ăn uống, nhưng tâm trí của cả hai lại chẳng để ý tới bữa ăn này.

Vấn đề lớn nhất của nam sinh đã được giải quyết, nhưng em lại chẳng thể nào gạt bởi nó ra khỏi đầu. Lão già đó trước khi bị tống lên xe, đã nói những điều ghê tởm ấy trước mặt em, và trước mặt thầy giáo.

Gã nói em không còn trong sạch, đã lên giường thầy giáo để mượn tay tống cổ lão vào tù. Nếu không vì sao em ngày thường vẫn là con ngoan, bây giờ lại dám phản kháng lại gã?

Gã nói em là con trai của gã, là con trai thì phải nghe lời cha, cha bảo gì cũng phải nghe, cha bắt làm gì cũng phải làm vì đó là báo hiếu. Gã nuôi em bao lớn, cho nhà ở cơm ăn mà giờ lại bị em cắn ngược.

Tất thảy những lời lẽ dơ bẩn, những lời buộc tội vô căn cứ và tư tưởng lệch lạc của gã, cứ thế mà đè ép thiếu niên.

Em có nói, có bênh vực, có đáp trả thì vẫn chẳng thể thay đổi được gã cha bệnh hoạn đó.

Tệ hơn là người thầy giúp đỡ em đã nghe thấy tất cả và biết đến bí mật cơ thể mà em đang chê giấu.

Thiếu niên không biết phải đối diện với thầy giáo như thế nào nữa. Em sợ hãi, nhưng cũng biết ơn, nhưng rồi lại sợ hãi.

Có lẽ em đã khiến thầy thất vọng vì không giữ lời hứa.

Vào một ngày nọ, thầy đã bảo em hứa với thầy rằng đừng che giấu bất kì chuyện gì, thầy muốn hiểu sâu với về học trò của thầy.

Bí mật về cơ thể, chuyện kinh khủng như thế sao em lại có thể kể ra được? Thiếu niên sợ mình sẽ trở thành quái vật trong mắt thầy, sau đó cũng sẽ chẳng được tận hưởng sự dịu dàng hiếm có từ thầy nữa.

Nhưng mấu chốt là em vẫn thất hứa.

Trong lúc còn mải suy nghĩ thì người trước mặt em đã ăn xong, anh còn chủ động dọn dẹp bàn ăn giúp cậu rồi đi về phòng làm việc.

Cho đến khi thiếu niên tỉnh táo lại thì trên bàn ngoài phần ăn còn đang dở dang của em ra thì còn lại đã được dọn dẹp sạch sẽ.

*

Thiếu niên lặng lẽ bước vào phòng ngủ không thuộc về mình, nhìn về chiếc giường vẫn có chút hơi ấm nhàn nhạt mà thầy vẫn nằm đi ngủ, em lại gần rồi nằm xuống, tham lam hít thở mùi hương còn xót lại. Mặc kệ tín hiệu cảnh báo từ lý trí, em bây giờ chỉ muốn bản thân thuộc về thầy mãi mãi.

Có lẽ người cha nghiện cờ bạc của em nói đúng, rằng em vốn có bản chất của đĩ điếm, chỉ biết leo lên giường của người khác nịnh nọt. Hôm nay là lên giường cọ xát hơi ấm, ngày mai có thể em sẽ thủ dâm tại chiếc giường này, rồi ngày kia, ngày kia nữa em sẽ vượt qua giới hạn đạo đức của bản thân, để lộ ra mặt trái của mình.

Hoặc trong lúc em đang nằm cuộn tròn trên giường của thầy giáo, thầy giáo đã đứng nhìn em từ lâu rồi.

"Lớp trưởng, em..."

Thiếu niên quay lại nhìn thầy giáo, đôi mắt đỏ ngọc lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Em bối rối, muốn bỏ trốn, nhưng có điều gì đó bắt em phải ở lại.

Thiếu niên nói: "Thầy ơi, thật ra em không ghê tởm như lời cha em đã nói..."

Sau đó, em lại gần thầy với đôi mắt rưng rưng, hai tay muốn ôm lấy thầy giáo nhưng vì sợ bản thân khiến thầy chán ghét nên chỉ dám níu lấy tay áo thầy.

"Xin thầy... xin thầy đừng vứt bỏ em!"

"Nếu không muốn chuyện diễn ra như thế, em biết phải làm như thế nào mà?" Thầy giáo nở một nụ cười dịu dàng, rồi ngồi xuống cạnh nam sinh đang trên bờ sụp đổ, lời nói của anh giống như thôi miên thiếu niên, đầy ẩn ý nhưng đủ để thức tỉnh. "Em là một học sinh ưu tú, là người mà tôi quý trọng nhất..."

"...Tôi tin chắc em sẽ không làm tôi thất vọng."

...

Dưới ánh đèn mập mờ của căn phòng ngủ, có hai hình bóng đang ngồi đối diện với nhau. Thiếu niên và thầy giáo kính yêu của em, mặt đối mặt làm chuyện xấu hổ.

Một bên thì quần áo chỉnh tề, bên còn lại thì khoả thân banh chân ngồi đối diện, hai mắt long lanh ngập nước phô ra bộ phận không thuộc về em.

Ngón tay rụt rè tách môi lồn ra, để lộ hột le ngây ngô và lỗ lồn khít còn trinh lộ lồ ra trước mặt thầy giáo. Vì là lần đầu lồn nhỏ được tiếp xúc ra ngoài nên nó không hỏi co rút vì sợ hãi, nhưng phản ứng nhỏ ấy đã nhen nhóm cho thiếu niên một khoái cảm vô hình.

Em nuốt nước bọt ngước mắt nhìn thầy giáo, trong đôi mắt đỏ ngọc lộ rõ vẻ đáng thương xen lẫn với lấy lòng. Nam sinh xinh đẹp dâng bộ phận nhạy cảm của mình lên cho thầy giáo chiêm ngưỡng, với mục đích là không làm thầy giáo thất vọng và muốn được chấp nhận. Em ngây thơ cho rằng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, chỉ cần để thầy giáo nhìn lồn là sẽ chứng minh em trong sạch.

Nhưng theo một cách nào đó em thấy bản thân bị xỉ nhục, nhưng con tim của em thì đập liên hồi vì hồi hộp. Trong vô thức, thiếu niên bỗng hỏi thầy, rằng: "Th-thầy ơi... nó... đẹp không ạ?"

Đáp lại thiếu niên là tiếng cười trầm thấp, người thầy giáo từ khi nào đã chuyển sang ngồi sau lưng em, để lưng em được dựa vào người thầy. Phía dưới vốn chỉ có tay em giờ đã có thêm bàn tay của thầy, chạm vào dương vật thanh tú đang bán cương rồi luồn xuống dưới nữa, sờ vào thịt lồn đang run rẩy.

"Ứm..." Thiếu niên giật bắn mình rên nhẹ, ngón tay đang tách mép lồn vì phản ứng cơ thể mà sơ suất thả ra, làm cho ngón tay của thầy giáo bị kẹp lại bên trong. Em hoảng hốt muốn quay lại nhìn thầy giáo nhưng cảm giác về ngón tay không thuộc về mình đang rờ vào lồn khiến em không biết phải làm sao. Một bên là muốn thầy bỏ tay ra, còn một bên thì lại khao khát ngón tay của thầy đi sâu vào trong hơn một chút.

Trong khi thiếu niên đang đấu tranh tư tưởng thì ngón tay của thầy bắt đầu di chuyển ở khe lồn em, không phải là muốn thoát ra mà lại là tiến vào trêu chọc. Anh dùng tay gãi nhẹ hột le của thiếu niên, rồi chuyển qua mân mê lỗ lồn đang rỉ nước vì bị kích thích.

Lồn non chưa từng trải qua kích thích kì lạ ngày tiết ra thêm dâm dịch, bắt đầu lộ bản chất biến thái của nó. Mà chủ nhân của cái lồn đó thì chỉ biết rên rỉ ư a ngọt xớt như mời gọi anh đến thăm.

Là một thầy giáo, anh biết rằng làm điều này là vi phạm đạo đức, không phù hợp với tư cách của một thầy giáo kỷ cương gương mẫu. Nhưng đây đang là ở nhà, mà thiếu niên kia ngày nào cũng nhìn anh với ánh mắt si mê không che giấu thì chuyện cả hai đi đến bước này không sớm thì muộn.

Anh chỉ là người thúc đẩy cậu nhóc đi nhanh một bước mà thôi.

Huống hồ thiếu niên còn đang thích thú đến vậy, nếu không thì làm sao lại chịu khoả thân nằm trên giường anh, khoe cho anh bộ phận nhạy cảm không thuộc về giới tính của mình?

Thầy giáo đẩy nam sinh nằm xuống giường, bản thân thì chen vào giữa hai chân cậu nhóc, rồi tỏ vẻ quan tâm thiếu niên mà hôn lên trán em, còn ngón tay đang nghịch ở khe lồn đang nhân lúc chủ nhân nó mất cảnh giác mà đột nhập vào sâu bên trong.

"Á--"

Thiếu niên kêu lớn vì sự xâm nhập không báo trước của ngón tay, em muốn vùng vẫy thân mình để đẩy vật lạ ra khỏi cơ thể, nhưng người thầy đã nhanh hơn em một bước. Anh cong ngón tay mình lên và chạm ngay đúng điểm dâm của thiếu niên, khiến cho thiếu niên không nhịn được mà sụt sịt.

Đúng như anh dự đoán, điểm G của thiếu niên rất nông, rất dễ tìm. Chỉ cần cong ngón tay lên một chút là khiến cho cậu nhóc như lên thiên.

Quá trình khuếch trương lồn tơ diễn ra một cách chậm rãi, từ một ngón tay rồi đến hai ngón tay, ba ngón tay, anh từ từ xâm nhập vào bên trong âm đạo non tơ của thiếu niên mà khuấy đảo mạnh mẽ. Bản thân anh chỉ im lặng dùng ngón tay của mình, chẳng nhanh chẳng chậm mà đụ chiếc lồn tơ của thiếu niên, khiến cho em rên rỉ không kiểm soát.

Như một nghệ nhân chơi đàn dương cầm, anh hài lòng thưởng thức thứ âm thanh ngọt dâm đến từ nam sinh yêu thích của mình.

Thiếu niên bị ba ngón tay của thầy giáo chơi lên đỉnh, em không kiểm soát được mà phun nước như vòi hoa sen bị hỏng, tưới đẫm chiếc ga trải giường màu trắng của thầy em. Còn em, thì nằm co giật dưới háng của thầy, hai mắt trợn trắng và miệng há to ra thở hổn hển, hai chân của em thì bị banh rộng sang hai bên, để lộ dương vật xìu xuống vì vừa xuất tinh cùng chiếc lồn bị tách mép hơi sưng đỏ.

Nhìn qua tưởng rằng đã bị dương vật chơi qua, nhưng thực chất mới chỉ là ba ngón tay.

"Nhớ cho kĩ, đây mới chỉ là khởi đầu của tôi và em." Anh từ tốn rút ngón tay ướt đẫm của mình khỏi lỗ dâm của thiếu niên, rồi quẹt tay mình lên bụng nhỏ của em, đôi mắt anh không còn chút dịu dàng nào.

"Vâng... vâng ạ..." Thiếu niên khàn giọng đáp lại thầy giáo trong mơ màng, không còn để ý thầy giáo đã cởi quần ra từ khi nào và chân em đã được vác lên vai của thầy.

Dương vật to lớn nóng hổi tiếp xúc với lồn tơ, từ từ tách môi lồn ra rồi đi vào bên trong âm đạo chật hẹp.

...

Bạch bạch bạch...

Âm thanh của va chạm xác thịt vang lên trong phòng ngủ, cùng với âm thanh rên rỉ đầy ám muội khiến cho mọi người ở xung quanh đều phải nín thở. Cameraman ở gần vị trí của hai diễn viên nhất cũng không có động tĩnh, chỉ cứng đơ cầm máy quay quay khung cảnh như cái máy. Cảnh quay yêu cầu thì đã kết thúc, nhưng họ không biết được hai người này làm tình này trong bao lâu nữa. Kaveh thì liên tục xuất tinh và phun nước từ dương vật và lồn, còn AlHaitham đã xuất tinh lần thứ hai nhưng hắn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Quá thô bạo, quá kích thích.

AlHaitham giống như thú đực tìm thấy được bạn tình lý tưởng, hắn không ngừng đẩy hông giã mạnh vào bên trong âm đạo của Kaveh, khiến cho mỹ nhân dưới thân hắn chỉ biết rên rỉ phê pha, không còn biết trời trăng gì cả.

Mà tệ hơn là Kaveh không nhận thức được giữa thực và ảo, anh không biết người đang đụ anh bán sống bán chết là thầy giáo hay AlHaitham và bản thân anh đang là Kaveh hay là nam sinh ấy. Anh rên loạn lên, hết gọi tên AlHaitham rồi chuyển qua gọi tên thầy giáo, cầu xin được nương tha và đụ nhẹ lại một chút. Biểu cảm của anh lúc này không còn là diễn, mà là thật sự chìm vào khoái cảm của làm tình.

Đây là điều mà chưa từng thấy trước đây trong sự nghiệp đóng phim AV của cả hai. Một người thì hoá thú còn người còn lại thì ngu muội, cả phòng quay thì không dám dừng lại cảnh quay này.

Đến khi Kaveh hét lớn lên vì đau thì cả trường quay mới tỉnh táo trở lại. Đạo diễn vội vàng đứng lên ra hiệu cho cameraman tắt máy rồi mau chóng đến gần chỗ diễn viên để ngăn cản, nhưng anh ta còn chưa kịp nói năng gì thì đã nhận lấy ánh nhìn không chút thân thiện của AlHaitham.

"Này... cậu định làm chết con người ta à..?"

Mà lời đáp lại của hắn với đạo diễn, chỉ vỏn vẹn vài từ: "... Đâm đến tử cung rồi."

Một lời nói thản nhiên như sấm đánh thẳng vào tai của cả đám người trong trường quay, bọn họ không thể nhịn được mà thốt lên câu: "Vãi lồn." vì sốc. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến AlHaitham cả.

Người còn lại đang ở dưới thân hắn thì đã rơi vào trạng thái trợn mắt thè lưỡi, thở không ra hơi, thân dưới co giật hết nấc, không nhận thức được tử cung của mình bị cặc to xâm phạm. Mọi người thấy tay anh đang xoa lên bụng nhỏ, giống như muốn xoa dịu nó và cũng giống như muốn xé toạc nó ra để lôi cái thứ đang đóng cọc ở bên trong ra ngoài, nghĩ đến cái nào cũng phát sợ.

Không biết sau đó như thế nào, ngài đạo diễn xoa thái dương bảo cameraman tiếp tục quay phim, còn bản thân anh ta thì đi về ghế ngồi niệm thần niệm chúa. Người gây sốc là AlHaitham tiếp tục nắc hông hưởng thụ bọc thịt dâm mềm bao bọc dương vật mình, chiều chuộng bạn diễn lên đỉnh hết lần này sang lần khác.

Đây là lần đầu tiên Kaveh tiên bị chơi hỏng, ngay trong lúc quay phim sếch, trước mặt tất cả mọi người trong phòng quay phim.

Lại thêm một khoảng thời gian nữa AlHaitham thì mới chịu kết thúc, hắn xuất ra lượng tinh dịch lớn ở sâu trong tử cung của bạn diễn, làm cho bụng nhỏ của đối phương phình lên như đang mang thai mấy tháng. Sau đó hắn thoả mãn rút dương vật ra ngoài để chiêm ngưỡng thành quả cuối cùng của mình - lồn dâm của tiền bối nhỏ bị đụ đến sưng đỏ, lỗ lồn thì không thể khép lại được mà để lộ cả thịt lồn bên trong, đống tinh trùng ở bên trong không có gì đậy lại cũng theo đường đó mà chảy ra, qua khe mông rồi xuống giường ẩm ướt.

Ngay lúc đó cameraman cầm máy quay đi lại gần hơn với diễn viên rồi chậm rãi lia cam xuống, chỉnh góc cam đối diện với phần háng đang banh ra của Kaveh, quay lại cảnh lồn bị chơi đến không thể khép lại được mà để tinh trùng chảy đầy ra ga giường. Từng phản ứng của nó được quay lại hết không để sót chút nào.

Sau đó, đạo diễn yêu cầu AlHaitham đưa Kaveh vào bên trong phòng nghỉ tắm rửa và nghỉ ngơi. Các cảnh quay sau đó đành phải để hôm khác quay vì tình trạng hiện tại của anh không thể nào đáp ứng được họ.

*

Sau khi kết thúc cảnh quay cuối cùng của kịch bản đầu tiên, Kaveh đã mất hơn hai tuần để thoát vai khỏi nhân vật anh đang diễn. Trong hai tuần đó, AlHaitham với tư cách là người chịu trách nhiệm đã đưa anh đi gặp chuyên gia tư vấn tâm lý để giúp anh mau chóng phục hồi.

Còn những chuyện diễn ra vào cảnh quay hôm ấy Kaveh không còn chút kí ức nào cả. Sau đó anh có bị sốt cao, toàn thân đều đau không cử động nổi, vì thế đã trì hoãn đoàn phim hơn một tuần. Những gì Kaveh biết được là cảnh quay rất thuận lợi, đạo diễn rất hài lòng.

Nhưng diễn ra như thế nào thì chẳng ai nói với anh. Đến cả Dehya hôm ấy cũng có mặt cũng chỉ cười đầy ẩn ý, nói với anh rằng khi nào có phim thì tự mình xem đi.

Từ bây giờ cho đến khi kịch bản phim thứ hai còn hơn hai tháng, trong lúc đó anh có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Nhưng Dehya, đúng, Dehya đã dập tắt kì nghỉ ngơi của Kaveh bằng yêu cầu anh đi tập luyện sức bền của bản thân. Đây là một yêu cầu rất nghiêm khắc đối với một diễn viên đóng phim AV, nó liên quan đến vấn đề chịu đựng khi đóng cảnh quay người lớn và vấn đề xuất tính khi quay phim. Nếu như quản lý bắt anh đi tập luyện cái này, thì chắc hẳn là cảnh quay lúc trước đã có chuyện gì đó xảy ra thật, điều đó càng làm Kaveh nghi ngờ.

Trùng hợp sao là huấn luyện viên sức bền của anh lại tiếp tục là AlHaitham.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro