levyaku | ghen ¹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝓱𝓪𝓲𝓫𝓪 𝓵𝓮𝓿 𝔁 𝔂𝓪𝓴𝓾 𝓶𝓸𝓻𝓲𝓼𝓾𝓴𝓮

write by #Kuine ( GuennuKuine ) | --BlackDahliaTown--

¤

sân bay đông đúc.

yaku morisuke tháo chiếc kính râm ra, anh đảo mắt nhìn đám người ồn ào xung quanh trước khi sải bước, đôi bàn tay hơi chai sạn vì những đường đánh bóng chuyền lâu ngày nắm lấy tay kéo của chiếc vali. lần về nước này, anh không báo cho nhóm bạn thân của mình. cũng chẳng có lý do gì quá to tát khi hiện tại anh hay thi đấu ở nước ngoài nhiều hơn là trên sân nhà. việc anh luôn đi lại giữa nga và nhật cũng trở thành chuyện thường nhật, những bữa liên hoan mỗi khi anh trở về quê hương lúc nào cũng được tổ chức một cách linh đình với toàn gương mặt dù có đổi thay nhưng chẳng thể xóa nhòa đi sự thân thuộc. cũng dễ hiểu thôi, họ đã bên nhau bao nhiêu thời gian như vậy cơ mà.

mọi lần mỗi khi trở về, anh sẽ đều gọi điện cho mấy người đồng đội của mình. nhưng lần này thì khác. có thứ gì đó khác, cũng là điều dễ hiểu khi anh vừa chiến thắng một giải đấu lớn ở nga. và chẳng phải là muốn đem lại điều gì bất ngờ đâu, yaku muốn tận hưởng một chút yên bình khi mà bản thân mình không là gì cả giữa xã hội gần 8 tỉ người này. nhưng đúng là có người mà anh muốn mang lại cho họ chút bất ngờ thật.

khóe môi bên dưới khẩu trang khẽ cong lên một nụ cười, yaku sải những bước chân nhỏ bé ra cổng chào sân bay, gửi hành lý nhờ người quen trong gia đình đem về nhà kenma còn bản thân thì vẫy gọi một chiếc taxi mà đến thẳng công ti của lev haiba, đồng đội, đàn em hay là người yêu của anh, cánh paparazzi cũng như giới truyền thông vẫn chưa biết tin. phải thôi, bởi vì anh đã yêu cầu lev không được công bố cho họ, nên chuyện hai người hẹn hò cũng chỉ vỏn vẹn là thông tin mà nhóm bóng chuyền ngày xưa biết với nhau. dù sao thì lev không phiền chuyện này lắm, cậu chỉ cười rồi ôm chặt anh từ sau lưng, nói rằng:

- yaku chỉ để mình em ngắm là được.

- đồ ngốc này, đừng nói như thế chứ. - yaku đỏ mặt đẩy người vẫn đang cười lớn không biết ngại kia ra.

nhưng yaku biết rằng lev đã cảm nhận được điều đó, rằng lời nói ấy khiến cho anh thấy an tâm hơn rất nhiều. có thể đàn em của anh vẫn là một con người thích trêu chọc người khác như vậy, nhưng riêng về chuyện tình cảm thì anh biết cậu nghiêm túc. rất rất nghiêm túc.

và đó là điều anh thích ở lev.

chính là lý do mà lần này anh về không nói một lời nào với cậu đàn em phiền phức hay người yêu tính cách con trẻ của mình; anh muốn đem cho cậu một bất ngờ nho nhỏ. một đôi khuyên tai bằng bạc phủ lớp sơn đen bóng, bên trên mặt khuyên khắc chữ y và chữ l rất tinh xảo. anh đã phải đợi cho đến khi đôi khuyên này được hoàn thành mới đặt vé máy bay trở về nhật. tặng vì lý do gì thì anh cũng chẳng biết, có lẽ anh thích thì anh tặng thôi. nhưng trong thâm tâm, yaku biết rằng điều ấy không hẳn là đúng. nhưng đâu mới là đáp án chuẩn, thực tâm thực lòng anh cũng chẳng biết rõ nữa.

mà cũng đâu quan trọng đến thế đâu, miễn cậu ấy thấy thích là được, anh nhủ thầm. chiếc taxi lăn bánh trên con đường rải nhựa, anh thấy thành phố vừa điểm những nét thân thuộc vừa thoáng đôi phần xa lạ kia chuyển động ngang tầm mắt. một khung cảnh quen quen vào trong những lần anh ngồi trên xe để đi ra sân bay, nhưng bao giờ lúc về lòng cũng có cảm giác hoài niệm đôi chút. mấy người đồng đội bên nga của anh rất tốt, nhưng cảm giác được trở về với những điều cũ xưa luôn đem lại cho yaku thứ gì đó rất rạo rực.

tiếng nói cười thân quen, những biển hiệu, hương vị thức ăn và cảm giác có ai đó ở đây đang đợi chờ mình, những điều ấy luôn khiến anh có chút luyến tiếc mỗi lần trở lại sân bay nhưng anh sẽ không để điều ấy làm chùn bước. yaku muốn lev phải thật sự vui mừng khi thấy anh thành công trên con đường thể thao của mình.

chiếc xe dừng lại tại công ty. thiếu niên thấp bé hơn so với độ tuổi trả tiền, gửi cho bác tài lời cảm ơn rồi bước ra khỏi xe. yaku vẫn nhớ lần cuối mình đến đây, anh đến để chào người thương của mình trước khi ra sân bay, đồng thời cũng bảo lev không cần tiễn mình. thế nhưng đối phương không chịu và bất chấp việc bản thân đang có lịch hẹn, cậu vẫn tiễn anh ra tận sân bay kèm theo một nụ cười vui vẻ.

- anh đi cẩn thận, nhớ thu xếp về nước sớm với em nhé.

- tôi biết rồi, cậu mau về đi mọi người đang đợi đó.

lev bật cười rồi xoay người rời đi. nắng vàng phủ lên tấm lưng cao lớn, trước khi chàng trai thấp bé đứng giữa sân bay nhận ra người đàn em bướng bỉnh trẻ con của mình đã trưởng thành hơn ngày xưa rất rất nhiều. vẫn còn đó sự vui tươi thoải mái nhưng vô thức yaku thấy có chút an tâm khi ở bên cạnh.

có lẽ anh sẽ rủ cậu sang nga một chuyến. cũng là quê nhà của cậu phải không nhỉ? tiếng thanh máy vang lên thanh âm 'ting' cao trong nhẹ nhàng, cửa kim loại chầm chậm chuyển động và thanh âm nói chuyện dần dần vang vọng. yaku liếc nhìn số hiển thị trên bảng điện tử như để chắc chắn rằng mình đã đến đúng nơi, sau đó mới từ từ bước ra bên ngoài. nếu như anh nhớ không nhầm thì phòng của lev ở hướng này, ban nãy nhân viên tiếp tân cũng nhận ra anh và nói rằng hiện tại cậu vẫn đang ở trên phòng.

bên tay phải, căn phòng nằm ở cuối hành lang, yaku nhủ thầm.

nắng sớm xuyên vào những ô cửa kính trong vắt vuông vức, bên ngoài là mây trắng mềm mềm dịu dàng trôi. quang cảnh nhìn xuống đều có chút gì đó khang khác, yaku nghĩ thế. sân đấu bóng chuyền thường sẽ là từ dưới nhìn lên trên khán đài đông nghẹt người, nhưng ở vị trí của lev là từ trên cao nhìn xuống đám đông ở dưới, mỗi một lần nghĩ như thế đều đem lại cho anh cảm giác là lạ.

căn phòng của lev đã ngay gần trước mắt, nhưng nó không đóng cửa. yaku hơi nhíu mày khi có thanh âm trong veo vui vẻ của cô gái nào vang lên. có lẽ cậu đang tiếp khách? nhưng cô gái tiếp tân ở dưới sảnh nói rằng hôm nay cậu có cuộc hẹn vào chiều cơ mà? có chút tò mò, chàng trai thuộc đội bóng chuyền nga lại gần rồi đưa mắt nhìn vào bên trong. nơi căn phòng ngập rạng ánh sáng có tấm lưng cao lớn hướng thẳng về tầm nhìn của yaku. hẳn đó là lev, không, đó chắc chắn là lev, có cho nhìn đi nhìn lại hàng ngàn lần đi chăng nữa anh cũng chẳng thể nhận nhầm được, thế nhưng thiếu nữ đang đứng trước mặt lev, với mái tóc nâu dài, thân hình mảnh khảnh và đôi bàn chân đang nhón gót lên để gương mặt rất thanh tú kia dán sát vào người yêu của anh là ai?

hơn nữa, họ đang... hôn nhau đấy ư?

yaku thấy có thứ gì đó đang dừng lại trước khoảnh khắc đầy choáng ngợp này, một thoáng thôi trước khi anh nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. thật vội vã như cố làm bản thân bình tĩnh, anh xoay gót nhanh chóng rời đi.

- hình như bên ngoài có ai đó... - cô gái với mái tóc nâu bồng bềnh kia chớp nhẹ mi cong.

- haiba, anh có biết đấy là ai không?

- anh cũng không biết nữa... - lev đảo mắt nhìn ra ngoài. thường thì ngoại trừ yaku, alisa cùng với vài đồng đội trong đội bóng ngày xưa, chẳng có ai được phép lên đây mà không thông qua của cậu hết.

chậm rãi bước ra ngoài, cậu đảo mắt nhìn xung quanh. chẳng có một ai hết.

- lạ ghê, em đã chắc chắn rằng có thấy ai đó mà ta...

cô gái kia hơi cau mày, trước khi liếc nhìn lev. cậu cũng không thắc mắc gì thêm nữa.

- trên tóc tôi còn dính gì không?

- không đâu, đã làm phiền anh nhiều rồi. - cô gái kia bật cười khúc khích. - ái ngại quá, tự nhiên gọi điện hẹn gặp mặt anh đột ngột như thế...

- không sao đâu, đôi khi tin đồn để lâu quá sẽ gây ra những hậu quả khôn lường đấy.

lev mỉm cười trước khi vẫy tay chào cô gái kia. cậu ngước nhìn trời xanh bên ngoài, bất chợt nhớ đến người đàn anh, đồng đội, người yêu của mình vẫn đang công tác ở nước ngoài. anh ấy luôn mạnh mẽ, cậu tự nhủ vậy, vô thức tay định ấn gọi cho người yêu. nhưng hiện tại là chín giờ mười hai phút sáng, bên ấy mới chỉ hơn ba giờ. gọi cho anh lúc này quả thực không hay chút nào, cậu tự nhủ đến khoảng chiều sẽ gọi cho anh. lev sẽ chúc anh sáng tốt lành, và hẳn là yaku sẽ đáp lời bên nhật hiện tại đang là buổi chiều.

anh ấy tuy có thể là một tay bóng chuyền cừ khôi, nhưng vẫn luôn dịu dàng và đầy tinh tế, cậu nghĩ vậy. nhưng hẳn có chết lev cũng không ngờ rằng người yêu 'dịu dàng và đầy tinh tế' của mình sẽ nổi giận lôi đình vào buổi chiều khi mà cậu định gọi cho anh.

khi yaku về đến nhà, anh vẫn còn ngẩn ngơ trước những sự việc vừa diễn ra. có chuyện gì thế nhỉ? người con gái ấy là ai? tại sao hai người họ lại thân mật với nhau như thế? vốn là một người khá chủ quan và luôn đặt niềm tin vào đối phương, đồng thời lev cũng đã từng khẳng định rằng anh hãy cứ tin tưởng ở em để bản thân có thể toàn tâm toàn ý chơi bóng chuyền nơi đất khách quê người, yaku không dành thời gian tìm hiểu về lev và những thứ diễn ra trong giới giải trí quá nhiều. một mối quan hệ mà không có sự tin tưởng nhau sẽ nhanh chóng đổ vỡ, anh nghĩ như vậy và cũng tin vào quyết định của mình thế nhưng mà...

rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy?

cuối cùng, yaku cũng đành dành thời gian nghỉ ngơi của mình mà điều tra một vài thứ. anh lên cánh bay từ gần một giờ sáng, từ khi về đến đây cũng chưa được chợp mắt nghỉ ngơi chút nào mặc dù trên máy bay ngủ được một chút. sự chênh lệch tận sáu tiếng đồng hồ này đang làm anh kiệt quệ. nhưng điều ấy có làm sao, nếu như không làm sáng tỏ được chuyện này, anh không có tâm trạng nào mà nghỉ ngơi được.

vừa cắn miếng bánh mỳ, yaku vừa bật laptop lên.

¤

- lyovochka!

- chị alisa.

hai giờ chiều, hôm nay tiết trời dịu hơn ngày hôm qua dù nắng vẫn khá chói chang. lev đang nằm bò ra bàn để mặc hơi điều hoà mát lạnh thốc vào cơ thể, mái tóc vốn mượt mà hiện tại đã trở thành một tổ quạ rối xù còn đôi mắt màu ngọc lục bảo lờ đờ thiếu sức sống đảo lên nhìn người chị gái của mình. trông cậu lúc này không giống hình tượng một người mẫu nổi tiếng chút nào hết, một-chút-cũng-không.

- có chuyện gì thế?

- anh yaku không nghe điện thoại của em...

nước mắt ngắn nước mắt dài, lev vừa nói vừa lăn ra ăn vạ. alisa nghe chữ được chữ không, nào là yaku không còn quan tâm đến em nữa, hay chắc chắn ảnh đã chặn vì em phiền quá. trong khi đó rõ ràng anh toàn thức rất muộn để nhắn tin chào buổi sáng hay canh giờ nhắc em đi ngủ sớm.

- chắc cậu ấy bận bịu gì đó thôi... đang trong trận đấu chẳng hạn?

- nhưng bên ấy lúc này chỉ là bảy giờ hơn, ảnh đâu thể đi sớm như thế được?

lev tiếp tục nằm ườn ra bàn trưng bộ mặt bất mãn, alisa thở hắt ra, không hiểu tại sao yaku lại có thể chịu nổi đứa em trai trẻ con này của cô. vươn tay đến bẹo má đứa em, cô thở hắt ra và vực lev dậy, bắt cậu đi xem một vài công ty đang mời hợp tác.

- "lev haiba - nam người mẫu nổi tiếng với sakura akiyama - diễn viên điện ảnh, hai người đang hẹn hò"?

theo sau cái tiêu đề to bự là hình ảnh chàng trai không thể không quen thuộc - lev haiba - đang đeo kính râm đi bộ trên con phố đông đúc. bên cạnh là một cô gái có mái tóc nâu dài cùng với đôi mắt đen đang cười vui vẻ, khoác tay cậu ra vẻ rất thân thiết. lev vốn luôn làm bản thân không nổi bật theo cái cách vô cùng nổi bật, cũng phải thôi, đeo cặp kính râm như thế, vận bộ trang phục kiểu vậy, không thu hút mới lạ.

nhưng mọi chuyện đâu chỉ đơn giản như thế, yaku cau mày khó chịu. cô gái đi bên cạnh nam người mẫu hiện đang là người yêu bí mật của anh này chính là cô gái đã hôn cậu ngay trong văn phòng hồi sáng nay. có đồ ngốc mới nghĩ đó là tai nạn, càng ngốc hơn nữa khi nghĩ tin đồn trên đây chỉ là mấy bài viết báo lá cải nhằm câu sự thu hút. nếu như sự thực không phải vậy, tại sao lev lại để yên cho đối phương làm điều ấy?

yaku tức giận ném chiếc gối thật mạnh vào góc giường, chiếc khuyên tai cũng bị nhét vào trong hộp không thương tiếc. rõ ràng là anh đã lựa chọn tin tưởng, cuối cùng thì lại cay đắng nhận ra bản thân đã tin tưởng nhầm người. vậy mà ai đã từng nói có thể yêu anh cả đời, cả đời của cậu rẻ mạt đến thế cơ đấy.

đã cất công anh đây về nhật bản thăm cậu, được lắm, anh thực sự bất ngờ đấy!!

bực tức thu dọn hành lý chuẩn bị bay về nga dù mới chỉ ở nhật chưa đầy sáu tiếng, yaku mở laptop và chuẩn bị đặt vé máy bay. nhưng còn chưa kịp chốt vé thì bỗng dưng điện thoại reo vang.

là kuroo.

- alo?

- cái đồ quá đáng này, về nước mà cứ lẳng lặng như thế, còn không thèm báo cho tụi này một câu hả?

ồ, lâu lắm anh mới nghe được giọng điệu này của đối phương.

- xin lỗi nhé, tôi về khá muộn nên là không báo kịp cho mọi người được. mà ai nói cho cậu biết thế?

- mấy đứa em của cậu chứ ai.

theo sau câu nói đó là vài tiếng nói chuyện ở đầu dây bên kia. yaku im lặng lắng nghe, hình như đấy là giọng của kenma, nói rằng hiếm hoi lắm mới có dịp yaku về nước, mọi người ở trong nhóm nekoma khi xưa hãy cùng nhau đi ăn uống một bữa.

- đấy, người yêu của tôi nói vậy nên là tám rưỡi tối nay, hẹn nhau ở quán ăn mới mở ngay gần trường cao trung lúc trước ấy.

- đồ ngốc này, tự nhiên thêm chữ người yêu vào làm cái gì? - ngay bên cạnh, kenma lắp bắp lên tiếng.

- cả thế giới biết chúng ta yêu nhau mà, không cần phải giấu đâu. - kuroo cười lớn.

sau khi trao đổi thêm vài ba câu về buổi hẹn, rằng kuroo sẽ cố gắng mời đủ mọi người đến và tối nay nhất định sẽ ăn uống thật no say nhiệt tình, yaku tắt điện thoại, tâm trạng ngổn ngang quá đỗi. anh nhớ đến hình ảnh lev cùng cô gái kia, bất giác nghĩ đến việc hẳn tối nay cậu có thể dẫn cô đi cùng, trái tim vô thức trùng xuống.

nhưng nào có sao.

anh quay về nhật bản cũng đâu chỉ để là gặp cậu đâu. yaku nghĩ vậy, sau đó anh ấn nút thoát khỏi trang đặt vé máy bay và gập laptop.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro