[KuroTsuki] Ý muốn của Chúa, là do con người tạo ra. [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên: Ý muốn của Chúa là do con người tạo ra.

Tác giả: Otaku_Spectacled_Cat

Dịch: Tungnhii

Gốc: AO3.

Thể loại: Fanfiction, OOC, H nhẹ,...

Warning: Bản dịch chỉ đúng 90-95%, yêu cầu không quá khắt khe.

Notes: Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng đem ra khỏi đây! Nội dung dưới đây yêu cầu đủ 18 tuổi mới được đọc! Xin cảm ơn!

Tóm tắt:

"Liên kết: Nếu bạn và bạn bè của bạn vào phòng, cả hai phải làm tình và đạt cực khoái cùng nhau, nhưng một trong cả hai sẽ phải xoá bỏ ký ức đó..."

"Xoá của anh ấy đi, tôi muốn anh ấy sống cuộc sống của người bình thường."

"Có vẻ như anh thực sự không nhớ."

Phía đối diện hiển thị "Đang nhập".

"Đừng có đùa như vậy!"

CHÍNH VĂN:

Giống như Tokyo vào cuối tháng 8 trong những năm trước, ve sầu đang kêu râm ran, và đám mây gợn sóng mùa hè trôi nổi trong không khí. Câu lạc bộ bóng chuyền đã đặt lịch hẹn cho một trận đấu huấn luyện riêng vào mùa hè. Vì kỳ nghỉ này toàn bộ mọi người đều rảnh rỗi, nên việc các khu lớp học trở thành ký túc xá tạm thời cho những trung học khác đến để tham gia huấn luyện cùng nhau.

Bên trong ký túc xá cực kỳ náo nhiệt ồn ào, Tsukishima đã thua trong trò chơi đoán đố gì đấy và bắt buộc phải đi cùng với Kuroo. Kuroo dựa vào cửa và nhìn cậu đi đến với khuôn mặt không vui, lẩm bẩm rằng đợt nắng nóng Tokyo giống như một chiếc tàu hơi nước. Anh lấy một chiếc ô còn sót lại trong giỏ sắt gần đấy.

"Anh xin lỗi, có vẻ như chỉ có một chiếc ô ở cửa ký túc xá thôi."

"Anh không nghĩ rằng việc đi chung một chiếc ô với hai tên đàn ông cao lớn sẽ càng nóng hơn sao?"

"Vậy thì ai sẽ là người ra ngoài tắm nắng nào? Em hay anh?"

"..."

May mắn thay, chiếc ô màu đen rất lớn, bề mặt ô tạo ra một cái bóng, và vai của hai người vừa vặn được che phủ.

Mồ hôi vẫn chảy xuống từ phía sau trán và sau tai, Kuroo nhìn chằm chằm Tsukishima một lúc, nghiêng người và lau mồ hôi trên chóp mũi của cậu, Tsukishima choáng váng, cau mày và búng ngón tay của anh ta ra. Nhiệt độ bên ngoài trời nóng đến mức khiến hai người phải thở dốc, Tsukishima chỉnh lại kính rồi quay mặt mình khỏi tầm nhìn của Kuroo.

"Tsukki sợ nóng kìa!" Kuroo cười nói.

"Thật khó chịu, dưới cái thời tiết nóng bức như thế này, anh có thể lựa chọn việc đi một mình dưới cái ô to, không cần phải kéo theo tôi!"

"Em có thể nhẫn tâm đến mức để tiền bối chạy tới chạy lui, tay xách nách mang đem đồ ăn về cho cả đám người trong đó à!"

"Hừm!" Tsukishima đã tỉnh táo hơn một chút.

Đột nhiên một lòng bàn tay quấn quanh eo cậu và quay sang trái, Kuroo gọi cậu. "Này, bên ngoài nắng có thể làm cháy da em đấy!"

Lòng bàn tay Kuroo ôm lấy eo Tsukishima, miếng vải mỏng cọ vào da cậu và nó có chút cảm thấy hơi ngứa. Cậu đột nhiên nổi da gà và vươn tay ra để nắm lấy cổ tay của Kuroo.

"Hả?" Kuroo nhìn cậu.

"Nóng... với lại... quá gần. Nóng muốn chết." Tsukishima đẩy anh ta ra, nhưng Kuroo lại kéo eo cậu lại và ôm chặt hơn, Tsukishima bối rối. "Anh làm gì vậy!?"

.

"Phịch" một tiếng, Tsukishima ngã xuống tấm chăn của mình trong phòng ký túc của Karasuno, với lấy chăn bông và ngậm một que kem trong miệng, tay thì nghịch điện thoại. Áo phông của cậu hơi ướt ở mặt sau, nằm trong điều hoà một lát lại bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo.

"Chuyện kỳ lạ á?"

"Bokuto-san nói rằng sau nửa đêm, nếu bạn gặp ai đó ở cuối hành lang trên tầng số lẻ, và tình cờ nếu như người đó đang nghĩ về bạn thì hai người sẽ rơi vào một căn phòng bí mật!" Hinata bí ẩn nói trong khi đang ôm cái gối của mình.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó người ấy sẽ yêu bạn..."

Chỉ những kẻ ngốc mới có thể tin vào loại điều này. Cuộc nói chuyện về những truyền thuyết đô thị của cặp đôi ngốc nghếch vô tình lọt vào tai Tsukishima, cậu bĩu mỗi hắt hơi một cái, sau đó xoay mình lấy chăn bông cuộn lại một cái kén, nhắm mắt ngủ nhằm để đánh bay sự lạnh lẽo.

Ban đêm, Tsukishima đột nhiên thấy khát nước, đến nỗi cổ họng bỏng rát, cậu đứng dậy đến máy bán nước tự động để tìm nước uống. Đêm nay là một đêm mát mẻ, và ánh trăng chiếu vào hành lang qua tấm kính, tiếng bước chân xuống sàn gỗ tạo ra âm thanh loẹt xoẹt nhỏ bé. Máy bán nước nằm cuối hành lang, Tsukishima nửa tỉnh nửa mơ nheo mắt nhìn về phía đó, phát hiện có người đang dựa vào lan can, ngẩn ngơ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Tsukishima đến gần. "Kuroo-san?"

"Ồ!" Người đàn ông đã bị sốc, và một khoảnh khắc hoảng loạn lóe lên trong mắt anh ta. "Tsukki đó hả!"

Nói rồi anh đưa tay ra dấu im lặng.

"Đừng nói với tôi rằng anh đang uống bia nhé?"
Tsukishima nhấc cánh tay lên và nói, "Anh nghĩ gì mà chạy đến đây vào giờ này để uống bia?"

"Anh có nghĩ gì đâu!" Kuroo nói.

"Được rồi."

Tsukishima cũng không muốn dài dòng, cậu đến trước máy bán nước, còn chưa kịp nghĩ xem sẽ mua gì thì đột nhiên tiếng gió bên ngoài làm cậu giật mình. Tiếng gió quét qua những phiến lá xào xạc, ánh trăng bên ngoài chiếu xuống ánh sáng màu bạc, hắt lên hình bóng của hai người.

Tsukishima đột nhiên thấy trời đất chao đảo, cậu ôm đầu ngồi thụp xuống, cơn chóng mặt khiến cậu không phát hiện không gian xung quanh trở nên méo mó, khi cậu mở mắt ra, liền phát hiện nơi mình đang đứng không phải là hành lang tầng ba, mà là một căn phòng lạ lẫm.

Trùng hợp ánh mắt cậu ngay lập tức bị một tờ giấy dán trên cửa thu hút, trên đó nói rằng: Trong vòng 24h, yêu cầu quan hệ tình dục với nhau và đạt cực khoái. Sau khi kết thúc, một trong hai người sẽ bị xoá bỏ ký ức.

Chữ viết bằng tay, nguệch ngoạc và thô sơ như bài tập hè về nhà mà Tsukishima đã làm trước đó.

"Ah... siêu rắc rối." Tsukishima thản nhiên thở dài

"Sao nào, em có thích với anh không? Trông em giống như sẽ chỉ làm loại chuyện này với người mình thích." Kuroo ở phía sau lên tiếng.

"Anh đừng để ý mấy chuyện đó." Tsukishima lảng tránh câu hỏi của anh.

"Tsukki, em đã có người mình thích chưa?"

"Chưa." Tsukishima đáp ngắn gọn. "Nhưng mà tôi hơi khát."

Tsukishima ngồi xếp bằng xuống đất, chiếc quần đùi chỉ có thể che đi một phần đùi phía trên của cậu. Kuroo bất đắc dĩ lắc lon bia trên tay. "Vẫn còn một ít đây."

"Đây có phải là một nụ hôn gián tiếp không?"

"Em và Hinata không uống nước của nhau à?"

"Sao tôi phải uống nước của cậu ta? Vả lại trẻ vị thành niên không được uống bia."

"À thế à, thế có muốn uống không?"

Cổ họng của Tsukishima khô cằn như sỏi đá, cậu cũng chỉ đành uống một ngụm.

"Tiền bối, khi anh uống thứ này, anh đã nghĩ đến điều gì?"

"Anh đã nói rằng anh không nghĩ về bất cứ điều gì."

"Nói dối. Khi uống rượu ở hành lang, anh đang nghĩ về tôi."

Kuroo nhìn vào vẻ ngoài cố định của cậu bằng khóe miệng và phủ nhận một cách mơ hồ, "Có lẽ đó chỉ là cái bóng của Tsukki vô tình trôi nổi trong hàng ngàn suy nghĩ."

"Anh đang nghĩ gì về điều đó không thể nói được?"

"Cái này..."

"Ah, anh đang nghĩ về những gì được yêu cầu trong căn phòng này à?" Tsukishima cười một tiếng.

"..."

"Đùa thôi."

Tsukishima nhìn lên và nhấp một ngụm bia, bọt và vị đắng làm ngập tràn trong khoang miệng của cậu. Bia làm cậu đỏ mặt, cậu dùng mu bàn tay ngăn chặn lại cơn ngứa cổ và ho ra vài tiếng. Người đàn ông phía sau đến gần và vỗ nhẹ vào lưng cậu, Tsukishima quay đầu lại nhìn anh ta khi bàn tay ấy lại di chuyển đến gáy cậu và bóp nhẹ một cái.

Đôi mắt đỏ của Tsukishima bị vướng vào giữa môi và răng của Kuroo. Lon bia lăn xuống đất, cậu cũng nhanh chóng bị đẩy xuống chiếc giường êm ái duy nhất ở trong phòng.

Kuroo cầm hai chân của cậu dạng ra hai bên, đôi chân chạy và nhảy cả ngày lẫn đêm đều mảnh mai và mạnh mẽ, và móng chân được cắt tỉa có màu hồng nhạt. Tsukishima khó chịu cử động. "Anh đang nhìn cái gì? Không muốn làm?"

Kuroo vùi đầu vào chiếc gối bên tai cậu, cười một tiếng. "Em có biết việc quan hệ tình dục chính là làm tình không?"

Tsukishima mím môi, đưa tay chỉnh lại kính, có chút khó chịu muốn đẩy eo của anh ta ra xa một chút. Vòng eo và cơ bụng của Kuroo rất săn chắc, cả hai bọn họ đều chơi bóng chuyền, ấy vậy mà Tsukishima lại trông rất gầy, cứ như ngoài da và xương ra chẳng còn gì trong đó.

"Em không định đeo kính vào lúc này luôn chứ?" Kuroo nói. "Anh thấy em cần nhất chính là một chiếc kính thể thao, suy cho cùng làm tình cũng là một loại hoạt động thể dục thể thao đấy!"

"Đùa hay đấy." Tsukishima khinh bỉ, cậu đưa tay tháo kính và vén áo lên, chiếc áo nhanh chóng bị lột ra, để lộ làn da trắng sáng trên lớp chăn nhung sẫm màu. "Anh không cởi áo à? Tôi muốn chạm vào cơ bụng của anh."

Tsukishima bây giờ không đeo kính, đôi mắt màu mật ong nhìn thẳng vào Kuroo khiến anh kinh ngạc mở to mắt. Anh sững sờ một lúc rồi đưa tay nắm lấy cằm của cậu xoay qua xoay lại.

"Em thực sự là Tsukishima Kei đấy à? Không phải đồ giả đấy chứ? Sao có thể dám nói ra mấy câu táo bạo như vậy hả?"

"Dù sao thì cũng sẽ có người phải quên thôi."

Kuroo vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, Tsukishima chép miệng, dùng đầu gối đẩy áo của Kuroo rồi đỉnh vào cơ bụng của anh. "Đừng nói những điều vô nghĩa. Làm nhanh đi." Cậu đột nhiên cười, "À, hay là anh không thể?"

"Sao anh có thể bất mãn với chính ham muốn của mình kia chứ. Hơn nữa, khiêu khích không có tác dụng với anh."

Tsukishima bực bội đá anh một cái, mắt cá chân nhanh chóng được bắt lại giữ trong lòng bàn tay anh ta, Kuroo hôn lên mu bàn chân cậu và cả mắt cá, ánh mắt nhìn cậu toàn là ý cười. Đầu ngón chân của Tsukishima tê dại, phần thân dưới cũng đã bắt đầu phản ứng."

"Em gầy quá." Kuroo cúi xuống hôn lên xương sườn cậu.

Tsukishima thở hổn hển, tay nắm chặt ga gường.

"Tsukki." Mùi hương của Kuroo bao trùm cả cơ thể cậu. "Em dễ thương quá, Tsukki~"

"...im đi."

Kuroo cắn vào bộ ngực mỏng phồng lên và đầu ngực thẳng đứng của Tsukishima, anh nắm lấy tay của cậu và hôn lên mu bàn tay ấy, anh vào rất sâu, cặp chân dài của Tsukishima kẹp lấy eo của Kuroo, bắt chéo nó để cuốn lấy anh ép sát vào người mình. Đột nhiên bị đâm mạnh vào bên trong, Tsukishima nức nở một tiếng, lại kẹp chặt lấy Kuroo.

"Cúi đầu xuống... Tôi không thể nhìn rõ."

"Ý em là muốn nhìn cái gì?" Kuroo ngoan ngoãn cúi xuống, hai cánh tay của Tsukishima ôm lấy cổ anh.

"Khuôn mặt, tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh."

Những lọm tóc màu vàng nhạt của Tsukishima quét qua cổ của Kuroo, cậu ghé mặt vào bên vai anh, thở vào tai anh. Cậu hơi dời môi xuống, liếm lên chiếc táo Adam trên cổ Kuroo, cắn nhẹ vào nó.

"Hừm, nhột quá." Kuroo thì thầm.

Tsukishima liếm nó như liếm một que kẹo, phút chốc cả cần cổ Kuroo đều bị liếm ướt.

"Đau hả, anh sẽ chậm một chút, đừng khóc, Tsukki." Tiếng thút thít làm Kuroo mủi lòng, anh hôn chóp mũi cậu. "Anh xin lỗi."

Kuroo nhìn chằm chằm Tsukishima, phía dưới hông liên tục đâm vào bên trong cậu một cách mạnh bạo. Niềm vui giống như một làn sóng bao quanh Tsukishima, cậu như bị nuốt chửng bởi xoáy nước đen tối, cậu không kiểm soát được mà lên đỉnh dưới ánh mắt của người đàn ông, cơ thể cậu ngập tràn tinh dịch nóng bỏng.

Nhất thời, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Người này thực quá mạnh bạo rồi, anh ta cũng bắn vào bên trong Tsukishima và gục xuống cổ cậu thở hổn hển. Tsukishima nhìn lên trần nhà, trong lòng không khỏi vấy lên một sự tiếc nuối. Thật đáng tiếc khi Hinata nói rằng sau khi ra khỏi căn phòng này, một trong hai người sẽ phải quên sự tình vừa diễn ra tại nơi đây và người đó không thực sự yêu bạn như cái cách mà anh ta đã đối xử với bạn.

Kuroo ôm Tsukishima trong lòng, thì thầm với cậu. "Sau khi ra khỏi đây, anh và em..."

"Không, tôi và anh ở khác đội, cũng không sống cùng thành phố, sẽ rất rắc rối nếu yêu nhau. Tôi nghĩ chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi." Tsukishima ngắt lời anh.

"Nhưng anh thích em mà..."

Tsukishima im lặng một lúc: "Còn tôi thích loại chuyện này..."

Thích là không đáng tin cậy. Một người sẽ đột nhiên thích ai đó trong thời gian bùng phát hormone, hoặc yêu nhiều người cùng một lúc. Điều này là bình thường.

"Nó không cần thiết." Tsukishima nói một cách nghiêm túc, "Không ai có thể sống mà không có ai đó. Anh không có tôi, hay tôi không có anh đều không quan trọng."

Giống như chỉ là một thứ rất nhẹ nhàng, một hơi thở đầy cảm xúc, hoặc một nhịp đập của trái tim. Và các kích thích tố quá mạnh, đổ mồ hôi và va chạm, với niềm vui khi cùng nhau đạt đến thiên đường. Dễ dàng, tình yêu tình cảm có thể bị tiêu tan bởi niềm vui nhỏ được tiết ra bởi dopamine.

"Cuộc sống vẫn như thường lệ, anh vẫn có thể chơi bóng chuyền hoặc đi học. Trong tương lai, khi anh yêu hoặc hẹn hò với ai đó, anh sẽ gặp được một người có thể đi cùng anh trong một thời gian dài. Lúc ấy anh có nghĩ rằng mình sẽ lãng phí một phần mười cuộc đời mình vào một người có khả năng bị chia cắt không?

Suy cho cùng, cố tình tạo một đường giao nhau, chỉ va vào nhau một lúc như vậy, rồi nó sẽ lại biến mất thôi."

Kuroo hỏi, "Em có thích anh không?"

Tsukishima không nói được. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều và tự nói với bản thân cũng rất nhiều, nhưng cậu không muốn thừa nhận rằng cậu thích Kuroo trước mặt anh.

Kuroo trái lại nói một cách bình tĩnh. "Tsukki thực sự suy nghĩ chu đáo, vậy thì hãy xoá ký ức của anh đi. Nếu như em nghĩ rằng mình có thể sống một cách bình thường sau chuyện này. Thực tuỷ biết vị, nếu như phải nhớ đến chuyện này sau khi thức dậy, anh sẽ chết mất."

"Vậy anh muốn tôi chết à?"

"Em á? Anh lại nghĩ với em thì việc này không ảnh hưởng đến tâm lý lắm đâu."

"Không hề." Tsukishima mỉm cười. "Tôi vẫn muốn nhớ cách tiền bối lên đỉnh trong cơ thể tôi."

"Anh hơi khát." Kuroo nói, anh nói rồi đặt lên má Tsukishima vuốt ve mấy cái, sau đó đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Cả hai đều nghĩ rằng, đây có lẽ chính là sự dịu dàng còn sót lại sau cùng mà hai đường thẳng giành cho nhau trước khi chúng cắt nhau vĩnh viễn.

Đôi môi khép lại lỏng ra, Tsukishima đột nhiên thấy choáng váng vì trời đất quay cuồng. Ve sầu ré lên trong đêm trăng sáng ở Tokyo, tay cậu lơ lửng trên máy bán hàng tự động, mấy đầu ngón tay của cậu trắng bệch.

"Có chuyện gì vậy, Tsukki?"

"Không có gì." Tsukishima mở nhấn nút. "Tôi chỉ khát nước thôi."

.

"Bóng tự do!"

"Mau đuổi theo!"

"Chuyền nó qua đây!"

Âm thanh ma sát giữa giày thể thao và sàn thi đấu vang lên đều đặn trong nhà thể chất.

"Tsukishima, em hôm nay trông có vẻ lơ đãng?"

"Em xin lỗi." Tsukishima đáp, tự đưa tay vỗ vào má mình mấy cái.

"Không sao, lo lắng bồn chồn là bình thường mà." Sugawara đến gần Tsukishima, đưa tay chỉ vào cổ cậu. "Cái này..."

Tsukishima cởi áo khoác và đến gần gương trong phòng tắm, đập vào mắt chính là vết hôn màu đỏ thẫm trên cổ. Cậu đã nói Kuroo không được để lại dấu gì, nhưng có vẻ trong lúc cao trào, anh ta không kiềm chế được mà vùi đầu vào hõm cổ cậu và để lại thứ này. Tsukishima vuốt ve dấu hôn, có vẻ như những thứ xảy ra trong căn phòng đó hoàn toàn không hề bị xoá đi toàn bộ.

"Yo." Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau, là Kuroo.

Anh đi đến bồn rửa mặt để lau tay, vừa nhìn thấy dấu hôn trên cổ Tsukishima đã sửng sốt, liền hỏi cậu có chuyện gì đã xảy ra

"Không có gì." Tsukishima đáp.

Sắc mặt của đối phương đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Tsukki, sau khi chúng ta gặp nhau ở hành lang, em không ngủ mà đi gặp người khác à?"

Nếu anh ta biết anh ta đang ghen tỵ với chính bản thân mình thì sao nhỉ. Tsukishima nghĩ, cậu cúi xuống rửa tay rồi đáp. "Không liên quan gì đến Kuroo-senpai."

Có thể khiến người khác câm nín chỉ với một câu nói, Kuroo liếc nhìn cậu lần nữa rồi bỏ vào phòng thay đồ.

Tsukishima tìm một chiếc băng cá nhân và dán nó lên cổ, tuy nhiên lúc cậu tháo nó ra thì dấu hôn vẫn không mờ đi, nó giống như một vết bớt hiện diện từ khi sinh ra vậy

Tsukishima kéo cổ áo và nhìn những vết hôn trên cổ một cách thiếu kiên nhẫn. Nó giống như thể Kuroo đã đánh dấu cậu, cậu đè ngón tay vào vết hôn ấy, ngay lập tức hình ảnh Kuroo lên đỉnh hiện lên trong tấm trí, khiến cơ thể cậu đột nhiên trở nên ngứa ngáy giống như bị điện giật. Cậu rùng mình, nhanh chóng cúi xuống để hắt nước lên mặt, cơ thể cậu phản ứng như vậy khiến Tsukishima phải chống tay lên bồn rửa mặt, những giọt nước lăn lạnh lăn dài trên má và thái dương cậu. Tsukishima nhận ra mình đang dần mất kiểm soát với chính thân thể mình, tuy nhiên, cậu chỉ đang cố thôi miên bản thân rằng đây chỉ là phản ứng còn sót lại do căn phòng gây ra mà thôi.

Ký túc xá lại bắt đầu chọn ra một vài người đi nhận vật tư, thật không may, Tsukishima lại lần nữa trúng số, mà lần này Kuroo cũng là người phân chia đồ dùng. Tsukishima đọc theo thứ tự những thứ trên tờ giấy mà thầy đã đưa. "Hai bình nước, hai hộp khăn giấy, hai hộp đường glucose, ba trái dưa hấu,..."

Khi Kuroo nghe thấy giọng điệu của cậu tăng lên ở cuối câu, anh không thể không nâng khóe miệng của mình lên. Anh giơ tay xoa đầu Tsukishima, nhưng cậu đã nhanh chóng né tránh.

"Được rồi. Em ghét anh lắm sao? "

"Tất nhiên là không."

"Anh đã làm gì sai để khiến em ghét anh?"

"Không, làm gì có." Tsukishima đảo mắt, cậu cầm lấy túi vật tư muốn rời đi.

Không thể chịu đựng được, Kuroo đã bước tới nắm lấy cánh tay Tsukishima và ấn người cậu vào góc của máy bán hàng tự động. Anh hít một hơi thật sâu: "Anh thích em!"

Tsukishima kinh ngạc, ánh mắt nhìn Kuroo đều là sự hoài nghi.

Không đúng! Diễn biến câu chuyện của Kuroo và Tsukishima không thể đi theo hướng này được! Rõ ràng anh ta đã là người lựa chọn xoá ký ức kia mà! Tại sao lại?

"Anh phát điên gì vậy!" Tsukishima nói.

Kuroo đưa tay xoa xoa thái dương. "Em định nghĩa thế nào về sự điên rồ?

"Nghĩ đến việc gặp em, anh mong chờ ngày mai sẽ tới sớm hơn một chút."

"Khi em phàn nàn không vui với khuôn mặt không có nhiều cảm xúc, trông rất dễ thương."

"Mỗi khi thủ dâm, anh đều nghĩ đến em."

"Em thường nói những câu mỉa mai với khuôn mặt chán ghét, nó trái lại khiến anh tê dại cả người."

"Nhìn thấy em cởi áo trong phòng thay đồ khiến anh muốn ôm chặt em, thúc vào bên trong em khiến em không thể nói lên lời."

"Khi em uống nước, cách em ngậm lấy miệng chai, anh không thể không tưởng tượng đến việc em cũng ngậm lấy cái của anh như thế."

Anh nói rồi thở dài một hơi, Tsukishima nghe đến hai tai đỏ bừng, hai cánh tay bị anh giữ chặt ép sang bên đầu.

"Chuyện này... có chút biến thái." Tsukishima run rẩy, lắng nghe câu nói bất tận của Kuroo về cảm xúc và ham muốn của mình, đến cả tình yêu điên rồ và những tưởng tượng tình dục cả ngày lẫn đêm. Cơ thể của cậu đã phản ứng một cách tinh tế vì lời nói của anh ấy. Cậu nhớ rõ hình ảnh Kuroo đã đạt cực khoái dưới ánh mắt của cậu, ngay lập tức, cả người cậu giống như tê liệt vì ý nghĩ của bản thân mình.

"Mỗi lần nhìn thấy em, anh giống như cả người đều nóng lên, nó... hơi kỳ lạ và cũng rất chân thật." Kuroo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đối diện với mình, giọng anh có chút nghẹn lại. "Giống như thực sự anh đã làm tình với em đến mức khiến em phải khóc lên."

"Anh cần tìm một người để giúp anh thoả mãn nhu cầu, hoặc có thể mua đồ chơi về để tự giải quyết."

Kuroo dừng lại một lúc: "Đúng vậy."

"Với kiểu kiện của anh mà nói, đi chăn bò cũng được."

"..."

"Nó chỉ là một trò đùa. Tôi xin lỗi."

Đây là di chứng còn lại của căn phòng, Kuro Tetsurou đã nghiện tình dục trong một thời gian ngắn, cảm xúc và ký ức đã bị lãng quên, nhưng cơ thể vẫn nhớ cảm giác vào thời điểm đó, giống như những dấu ấn hôn không bị dập tắt của anh để lại trên người cậu. Tsukishima nghĩ ngợi, đây chính là cảm xúc nhất thời hay tình yêu? Rõ ràng là không phải là cái nào cả. Liệu Kuroo có cảm xúc đặc biệt nào với cậu vì điều này không? Rõ ràng là cũng không. Anh còn chủ động nói rằng sẽ xoá toàn bộ ký ức liên quan đến chuyện ngày hôm đó, loại cảm xúc này giống như dây diều vậy, khi hết gió nó sẽ từ từ rơi xuống và mất đi khả năng bay lượn.

Tsukishima mải mê rơi vào suy nghĩ, Kuroo thì cẩn thận từ từ nhìn cậu, từ môi đến vai, rồi đến xương đòn, quan sát cậu như một con sói săn mồi. Rồi ánh mắt anh rơi xuống vết hôn còn hiện diện trên cổ Tsukishima, dần mất kiên nhẫn mà giận dữ. "Tsukki em có cảm thấy ấm áp khi ở bên cạnh người đó không?"

"Ý anh là gì?" Tsukishima thoát khỏi suy nghĩ, cau mày hỏi.

"Người đó sẽ hôn em và làm em hạnh phúc chứ?"
Kuroo vươn tay chạm vào vai, cổ và xương đòn của Tsukishima, sau đó chạm vào vết hôn nổi bật đó. Khoảnh khắc ngón tay chạm vào dấu hôn, anh im lặng một lúc, ánh mắt ban đầu là sự ngạc nhiên và đau đớn dần dần trở nên trống rỗng. Cách đó không xa, âm thanh của quả bóng rơi xuống sân vận động khiến tình huống bên này thoát khỏi cảnh bối rối.

"Buông tôi ra." Tsukishima rốt cuộc cũng lên tiếng.

Kuroo buông hai cánh tay của Tsukishima ra: "Anh xin lỗi."

"Tsukki..."

Tsukishima che môi, đôi môi cậu run lên không kiểm soát và dữ dội dưới lòng bàn tay. Cậu nói, "Anh đi đi. Không, chính tôi là người phải rời đi. Tôi sẽ lấy lại vật tư."

.

Kuroo và Tsukishima đột nhiên bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh, bầu không khí căng thẳng đến nỗi ngay cả Bokuto cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Khi Kuroo có mặt ở nhà thể chất số ba thì sẽ không có sự xuất hiện của Tsukishima và ngược lại.

"Cậu và Kuroo cãi nhau à?" Khi Lev và Hinara đang cùng nhau thi đấu, Bokuto đứng trước cửa nhà thể chất hỏi.

"Không."

"Có thật vậy không?" Bokuto bối rối.

"Đúng vậy."

Bokuto muốn nói điều gì đó khác, Akaashi lại yêu cầu anh ta im lặng và quay trở lại chơi bóng, cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Thay vì hai người trong chiến tranh lạnh, hai người đã cố gắng hết sức để tránh sự giao tiếp xảy ra, Nekoma và Karasuno thi đấu nhưng hai Chắn giữa của họ lại im lặng một cách bất thường. Thỉnh thoảng bọn họ vô tình nhìn thấy nhau, cả hai đều né tránh và lướt qua nhau như hai kẻ không quen biết. Mỗi lần như vậy, Tsukishima đều cảm thấy trong người không thoải mái.

Trên thực tế, sau khi Trại huấn luyện này kết thúc, điểm kết nối duy nhất của hai người cũng sẽ biến mất. Dù sao đây cũng là năm cuối cùng của Kuroo, anh ta sẽ sớm bị sự bận rộn làm cho lu mờ về đoạn tình cảm này thôi.

Mà Kuroo có vẻ đã quyết tâm lắm, anh đã thực sự tỏ thái độ lạnh lùng với Tsukishima. Khi cậu đến lấy vật tư và gặp Kuroo lần nữa, đối thoại giữa hai người chỉ dừng lại ở mức ậm ờ, Kuroo thậm chí còn không nhìn cậu.

Vào tháng Năm vừa rồi, họ đã trao đổi email và LINE. Trước đây, họ sẽ gửi email và trò chuyện và trao đổi nhiều thứ khác nhau, chẳng hạn như soda hạt và giai điệu thú vị nào đó.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tháng 9, Tsukishima đã gửi một tin nhắn đến Kuroo.

"Liên kết: Nếu bạn và bạn bè của bạn vào phòng, cả hai phải làm tình và đạt cực khoái cùng nhau, nhưng một trong cả hai sẽ phải xoá bỏ ký ức đó..."

Có vẻ như anh ta thực sự không nhớ gì. Tsukishima nghĩ.

Phía đối diện hiển thị "Đang nhập".

"Đừng có đùa như vậy!"

"Được rồi, chúc ngủ ngon ^ ^"

Đó là tất cả cuộc trò chuyện của hai người, Tsukishima chỉ muốn xác nhận lại di chứng của căn phòng và ký ức của Kuroo có thực sự bị xoá bỏ. Cậu vứt điện thoại sang một bên, biết rằng tất cả chuyện này đã kết thúc.

Vào ngày Karasuno trở về Miyagi, cả đội tập trung ở ký túc xá ở tầng một. Kuroo dựa vào lan can và nhìn thấy Tsukishima chạy vào mái hiên để mua đồ uống từ xa, mấy đầu ngón tay đang lựa chọn, cuối cùng cậu nhét một đồng xu vào và nước trái cây rơi xuống với một tiếng vang thật lớn. Chiếc túi xách đeo một bên vai trượt xuống đất vì cậu cúi xuống và ngồi xổm để lấy chai nước. Sau khi tháo nắp chai, cậu vô thức cắn vào miệng chai rồi sửng sốt một chút, cậu âm thầm nới lỏng răng và uống một ngụm nước trái cây. Kuroo nhìn chằm chằm từng động tác của cậu và vô thức đỏ mặt.

Trong suốt mùa hè đó, mỗi khi chơi bóng chuyền, Tsukishima đều nghĩ đến Kuroo. Khi cậu nhảy lên để chặn bóng, cậu luôn cảm thấy rằng người đàn ông đó đang ôm cằm và mỉm cười với cậu. Tsukishima đã mơ về anh ấy vào ban đêm, và khi cậu thức dậy vào buổi sáng, phía dưới của cậu rối tung rối mù. Điều đó khiến cậu nhận ra rằng, Kuroo đã để lại một dấu vết sâu sắc khó có thể xoá bỏ trong cuộc sống của cậu.

"Điên thật." Tsukishima lầm bầm.

Tin nhắn mới nhất về cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn ở lại vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ. Vì vậy, Tsukishima đã đăng ký một tài khoản khác để theo dõi tài khoản của Kuroo. Vào cuối mỗi ngày, cậu nằm trên gối và lướt ngón tay trên màn hình. Lúc đầu, cậu dường như vô tình ấn like một vài bài đăng, nhưng sau đó như bị nghiện và nhấn hết toàn bộ những bài đăng hiển thị, thỉnh thoảng còn lén lút để lại vài icon dưới những bình luận khác trong bài. Cậu còn lấy hết can đảm để nhắn hỏi về một vài kiến thức liên quan đến bóng chuyền và may mắn đã nhận được phản hồi.

Kuroo thực sự là một người có trái tim ấm áp. Tsukishima cầm điện thoại di động và suy nghĩ. Cả hai trở nên quen thuộc với nhau như những người xa lạ trên internet. Trong cả một danh sách những người theo dõi khác, chỉ có Kuroo và cậu dường như đã đặc biệt chú ý đến nhau.

Thỉnh thoảng, Kuroo sẽ nhận được một cuộc điện thoại từ một cư dân mạng tên là "Sukielody". Thường vào sáng sớm cuối tuần, người đó chỉ im lặng và chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề. Anh tỉnh dậy trong sự bàng hoàng và hỏi bằng một giọng khàn khàn, "Sukie?" Ngay sau đó, bên kia cúp điện thoại như thể đó chỉ là một cuộc gọi nhầm lẫn nào đó.

Sau mùa hè và mùa thu, nội dung trên các bảng tin của Kuroo đã thay đổi nhiều lần, bởi vì sắp vào Đại học nên những trạng thái đã ít cập nhật đi rất nhiều.

Tin tức mới nhất của anh lại là: "Lâu rồi không chơi bóng chuyền, cùng với Yakkun!"

Với hình ảnh Kuroo vén chiếc áo lên phía trước quần áo và lau mồ hôi, mồ hôi chảy xuống bụng dưới sau khi chơi bóng.

Một lát sau, Tsukishima đã gửi một loạt biểu tượng cảm xúc khóc, và tiền bối nhanh chóng trả lời cậu bằng một "?". Tsukishima không trả lời lại, Kuroo đã nhanh chóng gửi cho cậu một tin nhắn trong đoạn chat riêng.

"Có chuyện gì vậy? Cậu có chuyện gì?"

Tsukishima gục xuống giường và thở hổn hển.
"Tôi xin lỗi, tôi đã lên đỉnh với bức ảnh của anh."

Phía đối diện đã im lặng một lúc rất lâu.

"Xin lỗi, tôi có một người mà tôi rất thích."

.

Trong kỳ nghỉ đông, gia đình Tsukishima đã thảo luận về việc đi Tokyo du lịch. Tsukishima quấn trong một chiếc áo khoác xuống và xem đến một vị trí mà người đó đã gửi cho cậu rất lâu trước đây.

Khi cả gia đình đã nghỉ ngơi trong khách sạn, Tsukishima nhìn thời gian và nói rằng cậu sẽ đến French Pound House để mua bánh dâu tây.

"Nó ở đâu? Đã quá muộn rồi..."

Khi Tsukishima bước ra khỏi cửa hàng với một chiếc bánh dâu tây, cơn mưa đang trút xuống, cậu không mang theo ô, và điện thoại di động sắp tắt, không có điện thoại để đặt một cuốc taxi nào. Nhân viên cửa hàng nhiệt tình mời cậu vào trong để tránh thời tiết lạnh. Cậu từ chối với một nụ cười, hơi thở nóng phả ra như một lớp sương mù dưới kính của cậu. Dưới ánh sáng của đèn đường, những hạt mưa rơi xuống như sợi ánh sáng lấp lánh.

Nhìn vào màn hình lần thứ mười ba, một loạt hình ảnh động và nhạc chuông lóe lên, và điện thoại di động đã tắt hoàn toàn. Tsukishima nhét điện thoại di động vào cặp sách và chuẩn bị lao vào màn mưa thì đột nhiên bị một lực kéo lại.

"Em sẽ bị cảm lạnh." Người đàn ông nắm lấy tay cậu, và một góc của bộ đồ ngủ lộ ra dưới chiếc áo khoác dài.

Cảm ơn Chúa. Tsukishima nghĩ.

Kuroo nhìn cậu, chóp mũi của Tsukishima đỏ lên vì lạnh, môi và cằm của cậu được quấn trong một chiếc khăn màu be. "Em đi tuyến nào? Tôi có thể đưa em đến nhà ga."

"Không, Kuroo-san..."

"Hoặc là em không thích đi chung ô với người khác." Nói rồi anh nhét chiếc ô vào tay Tsukishima.

"Không..."

Trước khi cậu nói xong, Kuroo đã ẩn vào cơn mưa.

"Tôi nói anh, hãy lắng nghe những gì người khác nói!"

Tsukishima tức giận lao lên để nắm lấy cổ tay của Kuroo. Mưa rơi xuống hai người, cậu thở hổn hển và nắm lấy người đó nhưng không biết anh ta đang cố nói gì.

Chiếc ô có thể bao phủ hai người, cả hai trốn trong ô và ngực sát lại với nhau. Lông mi của Tsukishima bị nhuốm ánh sáng mờ nhạt của hạt nước, ngón tay của cậu nắm chặt cán ô đến mức trắng bệch. Ánh sáng từ đèn pha ô tô khiến cậu phải che mắt lại, Kuroo cầm lấy tán ô và kéo nó xuống để che lại ánh sáng chói mắt đó. Cơn mưa lạnh rơi xuống tán ô, nước thấm vào cổ tay anh, bóng tối bao trùm lên má họ. Tsukishima hơi mở mắt ra, và người đàn ông đang tiến gần đến hôn lên môi cậu. Mái tóc đen nhỏ giọt ướt át, làm vấy bẩn đôi môi ấm áp.

"Tôi xin lỗi." Kuroo lẩm bẩm.

Tsukishima cụp mắt xuống và nhìn chằm chằm vào quả táo Adam trên cổ anh.

Vào một đêm mưa, các biển báo neon nhấp nháy xen kẽ, những chiếc xe lao nhanh và bấm còi inh ỏi, ánh sáng của đèn pha quét qua bức màn mưa, và những giọt nước rơi xuống giống như những viên ngọc trai thủy tinh.

Kuroo nói. "Tôi và em có hai lựa chọn. Thứ nhất, trở thành hai người hoàn toàn xa lạ. Thứ hai, cùng nhau trở thành người yêu."

"Nếu em muốn không bao giờ gặp lại tôi, hãy xóa email, LINE và các thông tin liên hệ khác nhau, và đừng theo dõi cuộc sống của nhau. Sukie sẽ ổn với điều đó mà, phải không?"

"Không!" Tsukishima nắm lấy cổ tay Kuroo và hôn lên môi anh. "Tôi muốn trở thành người yêu với Kuroo-san."

Trời lạnh quá. Tôi thực sự chỉ muốn hôn anh.

Những hạt mưa nổ tung trên chiếc ô đen, nhấn chìm âm thanh nụ hôn của họ trên đường phố.

"Xe buýt tại thời điểm này đã ngừng chạy rồi." Kuroo nói, "Vậy thì em có thể đến nhà tôi. Nhà tôi ở gần đó."

Mưa trút xuống, chiếc ô không thể ngăn họ bị ướt dưới đầu gối.

Kuroo bật đèn trong phòng: "Tại sao trước đây em lại đẩy tôi ra?"

"Chúng ta không có nhiều sự tương đồng." Tsukishima cúi người vặn nước trong quần và chân. "Chúng ta không thể có nhau trong khi bên ngoài còn có nhiều người khác có thể đáp ứng được mọi thứ, vậy tại sao phải cố chấp bám lấy một người?"

Kuroo lắng nghe những gì cậu nói và cảm thấy khó chịu. "Tại sao tôi không thể có em? Em và những người khác không giống nhau!"

Tsukishima không trả lời, cậu nhặt chiếc khăn trắng để lau mưa trên vai, lấy chiếc áo mà Kuroo đưa và có chút do dự khi mặc nó. Tsukishima bật điện thoại di động và nói với gia đình rằng cậu đã ở nhờ nhà một người bạn.

"Tôi sẽ đi tắm. Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn."

"Tôi có thể thủ dâm không?" Tsukishima đặt điện thoại di động xuống và nhìn anh ta. "Trên giường của anh."

Sau khi Kuroo ra khỏi phòng tắm, Tsukishima vẫn loay hoay chạm vào chính mình. Không giống như những gì Kuroo nghĩ, những ngón tay của Tsukishima dính đầy kem của chiếc bánh dâu tây mà cậu đã mua. Điều này làm cho cơ thể cậu tràn đầy sự ngọt ngào và ham muốn.

"Có muốn tôi giúp em?"

"Không, ra khỏi đây đi." Cậu khóc nấc lên. "Tất cả là tại anh mà cơ thể tôi đã trở nên như thế này."

Kuroo treo chiếc khăn tắm trên vai, tóc mái của anh vẫn còn nhỏ giọt, anh dựa vào cửa và nhìn Tsukishima thủ dâm trong tiếng khóc thút thít. Nước mắt thấm vào khăn gối, kem và nước bọt rơi xuống ga trải giường, làm ố một vết nước. Cậu thở hổn hển với đôi mắt đỏ thẫm và cánh tay che mắt của chính mình. Bàn tay vẫn hay dùng để cầm và chặn bóng, lúc này trông thật vụng về.

Các ngón chân đột nhiên cuộn chặt lại và lại giãn ra, sau khi đã thoả mãn, Tsukishima uể oải thở dốc, giọng nói có chút khàn. "Tôi xin lỗi."

"Đầu tiên là em bẩn giường của tôi, sau đó là xin lỗi?"

"Tôi xin lỗi."

"Thủ dâm trên giường của người khác, lên đỉnh chỉ vì mùi hương trên quần áo của người khác. Em nói xem như thế có thể coi là cuộc sống bình thường không?"

"Anh nói thật đấy à? Anh thử nghĩ lại xem ai là kẻ đã xem tôi như một tưởng tượng tình dục để thoả mãn chính mình?"

Kuroo giơ tay đầu hàng. "OK OK... Bởi vì Tsukki trông rất thờ ơ khi đeo kính, tôi không nhịn được mà thôi."

"Thành thật mà nói thì tôi cũng không có cách nào khác, mỗi lần nghĩ đến anh, tôi rất nhanh liền bắn." Tsukishima liếm môi, đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ. "Tôi cũng có thể cho anh mượn quần áo của tôi."

Lần đầu tiên, Kuroo có ý tưởng muốn giam cầm cậu ở lại đây. Anh ấy ném khăn tắm lên Tsukishima và nói rằng cậu có thể tắm.

"Nhưng trông anh như đang kìm nén ấy."

"..."

"Tôi có thể ngậm cái của anh như cái cách tôi ngậm nắp chai."

Tsukishima hiện tại đang "ăn" Kuroo trong phòng tắm. Cậu nghĩ rằng, hai đường thẳng song song có lẽ đã chọn cách rẽ sang hướng khác để có thể cố chấp cắt nhau thêm một lần nữa. Và có lẽ một ngày nào đó, sự giao nhau này sẽ trở thành sự vĩnh viễn và cuộc sống của họ có thể trở nên bình thường thì sao. Ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?

"Em có đang nghĩ về lý thuyết cuộc sống hàng ngày của mình một lần nữa không?" Kuroo vuốt ve cổ cậu.

"Đừng giữ loại ảo tưởng này. Nhìn lén tôi trên mạng chưa đủ sao? Anh cũng xem tôi là một phần không thể thiếu trong đời còn gì?"

"Để tôi nghĩ xem, Tsukki thường xuyên xem ảnh của tôi và thủ dâm, phải không? Khi nghe giọng tôi vào buổi sáng, em có đạt cực khoái và xuất tinh khi cái tên Sukie được phát ra từ tôi? Nghe thật giống như Tsuki hay Suki nhỉ?"

Những ngón tay của Kuroo được cắm vào mái tóc vàng nhạt và vuốt ve nó, Tsukishima nhắm mắt lại và nuốt chửng anh một cách chăm chú.

"Em có điều gì muốn nói không?"

Chất lỏng màu trắng đục và hơi nước lăn dài trên khuôn mặt của Tsukishima, cậu nhìn anh bằng thị lực kém cỏi của mình: "Cảm ơn tiền bối đã chỉ dẫn."

Kuroo xì một tiếng và véo vào má Tsukishima. "Làm ơn đừng nói những lời như vậy với khuôn mặt này nữa Tsukki. Sao em cứ phải nhất định nhìn tôi như rác rưởi mới thấy hài lòng nhỉ?"

Hai người chen chúc trên cùng một chiếc giường, Kuroo nằm ngửa, với một bàn tay đặt sau đầu, Tsukishima quay sang đối mặt với anh.

"Kuroo-san."

"Hả?"

"Tóc của anh quả nhiên cũng không phải lúc nào cũng dựng lên?"

"Do tư thế ngủ của anh thôi."

"Anh ngủ bằng tư thế nào?"

"Đó là một tư thế ngủ rắc rối."

"Tôi muốn xem nó."

"Dừng lại đi. Em phải trở về từ sớm đấy."

"Tôi có thể đi du lịch trong nhà, phòng ngủ, vòi hoa sen, chậu rửa mặt, bàn ăn của anh. Nếu anh muốn, bệ cửa sổ vẫn ổn."

Kuroo không thể chịu đựng được cậu mà. Anh quay lại và ôm Tsukishima. "Em làm sao?"

"Anh không muốn làm tình à? Anh trông giống như... đang có hứng lắm."

"Xin lỗi vì anh đây không phải là loài thú hoang dã động dục mọi lúc nhé. Hơn nữa, anh đã nói rồi, Tsukki em đâu giống là muốn làm với anh?"

"Bởi vì tôi nhìn anh có vẻ muốn làm chuyện đó hơn mà, anh sẽ chịu đựng được sao?"

"Anh thực sự không thể chịu đựng được, im lặng và ngủ đi nào." Kuroo hôn lên trán cậu. "Em nghĩ rằng anh chỉ muốn làm tình với em thôi sao? Sau khi đụ em đến mức khóc lên và bắn vào bên trong em, em tự thu mình lại và cho rằng anh giống như một thằng tinh trùng thượng não?"

"Được rồi im đi, sau khi tôi trở về, anh sẽ gửi cho tôi một vài hình ảnh về cơ bụng của anh chứ?"

"Bụng anh có mỡ đấy."

Khi Tsukishima ngồi trên tàu trở về, Kuroo đã gửi cho cậu một vài tấm ảnh chụp cơ bụng của anh. Cậu nhắn trả lời.

"Anh chụp hình xấu quá."

Kuroo ở bên kia cong môi phàn nàn, gia đình hỏi Tsukishima đang cười cái gì, cậu nói rằng bạn của cậu vừa gửi cho vài bức ảnh vui nhộn.

.

Tuyết mùa đông đã tan và những bông hoa anh đào đang chuẩn bị tô điểm cho mùa xuân, một nhóm tiền bối năm thứ ba trung học cuối cùng đã tốt nghiệp. Những thành viên năm ba cầm mỗi người một nhành oải hương màu tím và chụp hình với những thành viên trong đội. Tsukishima đặt ảnh nhóm của mọi người vào khung ảnh và đặt nó trên bàn cạnh giường ngủ.

Kuroo đã ghé thăm Miyagi trong kỳ nghỉ xuân và đưa Tsukisima đi chơi với anh. "Miyagi có gì thú vị? Có cái gì ở Miyagi hay ho hơn Tokyo không?"

Tsukishima vẫn đang cố gắng hết sức để trở thành hướng dẫn viên du lịch của anh ta.

Theo lời mời của gia đình Tsukishima, Kuroo đã ở lại gia đình cậu hôm nay. Hai người đi bộ trên con dốc dẫn đến nhà của Tsukishima, mẹ của cậu đã tiếp đãi vị khách đặc biệt một cách nồng nhiệt bằng rất nhiều món ăn ngon.

Vào ban đêm, Kuroo lẻn vào phòng của Tsukishima. Anh tháo kính cậu và hôn lên mắt cậu. "Cái này có tính là ra mắt bố mẹ không?"

Tsukishima ôm anh và lẩm bẩm. "Sao lại không tính? Em buồn ngủ quá."

Hai chân cậu siết chặt vào hai chân Kuroo, và hai người họ đan xen hai chân vào nhau mà giữ ấm.

Sau những ngày thở ra hơi thở trắng trong lòng bàn tay, Tsukishima đã bắt đầu là học sinh năm hai trung học và Kuroo vẫn sẽ tiếp tục học Đại học ở Tokyo. Cậu nhìn bầu trời xanh và những đám mây trắng được đúng khung đằng sau cửa sổ lớp học, thầm nghĩ chàng trai năm ba cùng cậu đứng chung một sân đấu bây giờ đã trở thành sinh viên đại học rồi đó. Nghe thật buồn cười, nhưng mà cảm giác giống như hai người là hai kẻ ở hai thế giới khác nhau vậy.

.

Vào đầu tháng Năm, lễ hội trường học ở Karasuno được tổ chức. Nhóm học sinh năm hai chia thành bốn nhóm và dự định sẽ mở quán cafe, cả một đám người vây quanh trong lớp học, điên cuồng viết vô số những yêu cầu xuống tờ giấy vuông nhỏ xíu, sau đó đảo lộn nó để bốc thăm.

Tsukishima mở mảnh giấy và nhìn vào nó. Chữ viết được viết rõ ràng trên giấy trắng và đen - Váy nữ sinh xếp li.

"Thiên tài!" Không biết kẻ nào đã hét lên.

Khuôn mặt của Tsukishima trắng bệch, cuối cùng thì cậu cũng không thoát khỏi số phận bi thảm này.

Sau khi cả đám trong club bóng chuyền biết được đã hả họng cười như hít phải khí cười, Tsukishima khó chịu gọi điện thoại cho Kuroo mà kể lể.

"Chân của Tsukki thon và dài, nên phù hợp để mặc váy xếp li."

"Tôi sẽ cố hết sức để cởi nó ra, không, tôi nhất định phải cởi nó ra!"

Nhưng vẫn là không thể trốn tránh, Tsukishima chỉ thuyết phục để không phải mang vớ đen.

Chiếc váy xếp li 40cm chỉ có thể che một nửa đùi của cậu, khi đưa váy, mấy nữ sinh không ngừng suýt xoa khen ngợi đôi chân của cậu

"...cảm ơn bạn." Vừa mới nói xong, Tsukishima nhìn ra ngoài thì ngay lập tức thấy Kuroo đang đứng ở đó, cậu chết máy ngay tại chỗ.

Người đàn ông này đến đây khi nào? Tại sao anh ta đột nhiên đến Karasuno tham gia lễ hội của trường?

Một người bạn chạy đến thay ca với Tsukishima khiến cậu bình tĩnh hơn một chút, cậu không vội cởi ra, mà chạy đến chỗ Kuroo.

"Tại sao anh lại ở đây?"

"Giáo viên xin nghỉ ốm nên anh rảnh cả ngày."

"Anh đến đây khi nào? Sao không nói gì với em?"

"Anh đến từ sớm, mà em bận rộn quá nên anh tranh thủ đi dạo một vòng quanh trường."

"Eh..."

Hai người họ ngầm tránh chủ đề váy xếp li.

Mấy nhóm lớp hai và lớp bốn đã chiếm lấy phòng ở cuối hành lang, Tsukishima đi lên cầu thang ở cuối tầng trên cùng và dẫn Kuroo vào lớp học trống. Cánh cửa vừa đóng lại, Tsukishima đẩy người đàn ông vào tường, và siết chặt đầu gối của cậu vào giữa hai chân của anh.

"Chúng ta có thể làm tình không?"

"Mạnh dạn quá đi." Kuroo cười tiếc nuối. "Thật đáng tiếc khi nữ sinh trung học không phải gu anh."

"Senpai anh nỡ khắt khe với người không phải gu của anh sao?"

Kuroo dựa vào góc của lớp học âm nhạc, và Tsukishima ngồi lên người anh. Chiếc váy giống như những cánh hoa rải rác trên đùi, ở phía dưới thì Kuroo đã chôn sâu vào trong cơ thể của Tsukishima. Cậu gục trên người Kuroo, tự mình lắc lư eo nhỏ, Kuroo nắm lấy hông cậu mà thúc lên khiến Tsukishima tràn ra tiếng nức nở. Cậu nhìn Kuroo, bàn tay lần mò xuống phía dưới vạt áo của anh, chạm lên những khối cơ bụng yêu thích của cậu.

"Kuroo-san sexy quá... ha..."

Ngón tay cái của Kuroo đưa vào miệng Tsukishima và nhào nặn cái lưỡi mềm mại của cậu. Nước bọt chảy dọc theo các đốt ngón tay đến cổ tay và trượt vào bên trong tay áo của Kuroo. Anh thúc hông vào bên trong Tsukishima, tình dục giống như từng đợt sóng mãnh liệt, lần lượt vỗ về cả hai người.

"Em không sợ bị phát hiện sao. Tiền bối của club bóng chuyền Karasuno và Cựu đội trưởng của Nekoma lén lút chơi nhau ở nơi này."

"Không sao đâu, mà cho dù có người nhìn thấy thì trông cũng sẽ giống như em đang gục trên vai anh ngủ gật thôi."

"Đang ngủ à?"

Kuroo giữ eo của Tsukkshima và bắt đầu nâng đụ cậu thật mạnh. Tsukishima chỉ có thể hét lên

"Uhuh... em không làm nữa... em chết mất..."

Kuroo hôn chóp mũi anh cậu. "Anh thích em."

"Hưm..." Tay của Tsukishima đặt trên bụng anh, hơn phân nửa chiếc áo sơ mi của cậu đã ướt đẫm mồ hôi.

"Không phải lúc này em nên nói "Em cũng thích anh" mới thích hợp sao?" Kuroo cười.

Tsukishima bị đâm mạnh đến mức đôi mắt đỏ lên. "Vậy thì anh, ah, ha, đừng, ừm... em bắn." Trong tiếng nước phát ra ở phía dưới, cậu lên đỉnh và xuất tinh, cơ thể giống như một vũng nước, bên dưới lớp váy đã phủ một lớp tinh dịch và thấm ướt đùi cậu.

Tsukishima thở hổn hển và nói, "Nếu anh muốn nghe nó, đừng có mà đâm mạnh như vậy. Em không thể nói toàn bộ mọi thứ, đồ khốn."

Cậu nhấc mặt Kudoo lên và nhìn vào đôi mắt của anh.

"Em thích anh. Em thích Kuroo-san của em nhất."

Kuroo cảm thấy má anh nóng lên.

"Em muốn học đại học sớm, để chúng ta có thể đi trên cùng một con đường một lần nữa."

"Đừng lo, nếu là Tsukki thì em sẽ tìm được một trường Đại học tốt thôi."

Rèm cửa bằng gạc trắng của lớp học dao động trong gió, ánh sáng chiếu vào, phủ xuống bóng của hai người. Kuroo chạm vào cổ của Tsukishima, những vết hôn trong căn phòng ấy đã biến mất từ lâu.

"Anh nhớ ra chuyện căn phòng khi nào?"

"Khi anh thú nhận tình cảm với em, anh nhìn thấy dấu hôn và rồi... anh nghĩ căn phòng đó có ngoại lệ." Kuroo cau mày. "Lúc đó anh đã nghĩ rằng, nếu như không có chuyện này xảy ra, em sẽ cảm thấy tốt hơn và có thể sống một cuộc sống bình thường. Sau đó, anh nhận ra điều đó là không thể."

Kuroo nhìn chằm chằm vào Tsukishima rất lâu, trán của cậu dựa vào ngực anh, cánh tay cậu vòng quanh eo anh và lắng nghe từng nhịp thở của anh.

"Em đã từng nói rằng không ai trên thế giới này không thể sống thiếu ai đó. Anh thấy không có vấn đề gì cả, rốt cuộc thì con người cũng sẽ có những lúc hối tiếc và một ít trống trải trong cuộc sống. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi, đúng không nào?

Nhưng anh không muốn sự hối tiếc của mình là vì không thể có em. Năm mười tám tuổi đó, anh cảm thấy trống rỗng vì cảm giác nhớ nhung một người nào đó thật ngọt ngào mà cũng đầy chua xót. Anh không thích như vậy, anh không thích cảm giác đó. Nếu như có thể chiến đấu vì điều ấy, tại sao lại không thể tiếp tục? Bởi vì chúng ta đã gặp được nhau, tại sao lại không thể bước đi cùng nhau?

Tsukki em hẳn đã quen với việc tìm kiếm lời giải thích cho hành động của mình. Nhưng tất cả chúng đều phải cẩn thận xem xét nó một cách hợp lý. Việc anh thích em rất đơn giản, anh sẵn sàng để nó bén rễ và nảy mầm.

Nếu như em thực sự muốn một lời giải thích, thì đây chính là câu trả lời anh giành cho em."

Tsukishima nhìn lên và hôn anh một cách im lặng. Gió thổi tung tấm màn sa trắng, hoàng hôn buông xuống, xen kẽ qua từng ngón tay đang dần dần nắm lấy nhau của họ.

[END]

—————-

Tái bút của tác giả:

"Số phận giữa mọi người thật tuyệt vời. Em không bao giờ nghĩ rằng em sẽ gặp lại anh.

Đây thường là trường hợp thường thấy trong tiểu thuyết thanh xuân. Trên thực tế thì nó không giống như vậy.

Biết rằng nhà của Kuroo ở gần French Pound House, em cố tình xem dự báo thời tiết không đem theo ô và cố tình dùng hết điện thoại di động trong cửa hàng bánh, đứng giết thời gian cho đến chuyến tàu cuối cùng.

Tuy nhiên, số phận thực sự kỳ lạ. Nếu Kuroo không đi xuống cầu thang và tình cờ không đi qua con phố này. Nó giống như chỉ là vô tình nhìn thấy một ai đó đang uống rượu ở góc phố, và thậm chí có thể lướt qua.

"Cuộc gặp gỡ là ý muốn của Chúa.

Tiểu thuyết tình yêu luôn thích thể hiện những bất hạnh hoặc đổ lỗi cho số phận. Thật vậy, điều này thực ra cũng có chút lãng mạn, có thể vượt qua khỏi quỹ đạo rồi.

Em đã đăng một bảng tin mới rằng em sẽ đến French Pound House để mua bánh dâu tây. Vì vậy, khi anh đi xuống cầu thang và lén nhìn em ở đằng xa. Còn em thì ôm hộp bánh của mình đứng ngơ ngác nhìn ra đường, thỉnh thoảng còn tự mỉm cười, hoàn toàn không biết mình đang bị nhìn trộm.

Dự báo thời tiết nói rằng trời sẽ mưa vào ban đêm vậy thì tại sao em không mang theo ô? Anh không muốn nhìn em bị ướt dưới cơn mưa như trút nước này, thế nên anh chạy tới và kéo em về phía mình. Nhìn vào đôi môi lạnh lẽo và run rẩy của em, anh đột nhiên nhớ đến đêm trăng ở cuối hành lang vào lúc nửa đêm, và anh ngạc nhiên rằng chính mình đã tin chuyện Bokuto nói về truyền thuyết đô thị ấy.

Anh cảm thấy thích điều đó rất nhiều và sau tất cả, anh chỉ muốn hôn em thôi.

—————————

Huhuhu mình thích câu chuyện này rất nhiều, vừa có chút đau đớn lại vừa lãng mạn, mình đã dịch lại nó và có nhiều thiếu sót. Mong rằng sẽ không mắc quá nhiều lỗi khiến mọi người khó chịu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro