Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rào rào rào!

Hôm đó là một ngày mưa tầm tã, tôi - Kageyama Tobio, lại nhớ về em nữa rồi, một mặt trời chói chang bỗng dập tắt khiến cuộc đời tôi đầy tăm tối. Mặc cho đang nằm khép mình trong chiếc chăn ấm áp nhưng trái tim tôi lại không như vậy.

Trái tim tôi đau lắm, cái hôm mà em ra đi cũng là ngày mưa như thế này bởi vậy nên cứ mưa là tôi lại nhớ về cái ngày khủng khiếp ấy. Khi tôi cùng em đi trên đường mặc dù đã là đèn đỏ nhưng chiếc xe khốn khiếp ấy vẫn ráng vượt qua. Hình ảnh em lúc ấy như tua chậm lại, tôi đã thấy từng khẩu hình miệng cùng nụ cười của em trước khi chết. Nó chẳng khác nào tra tấn tôi vậy đau lắm, bây giờ cứ mỗi lần nghĩ lại thì cảm giác như đang xát muối vào vết thương cũ vậy.

Chúng ta đã từng trải qua bao nhiêu kỉ niệm. Những lần nắm tay, ôm ấp nhau, những nụ hôn nồng cháy, những cảm giác bồng bềnh trên tay khi xoa mái tóc màu cam rực rỡ của em, hay những lúc làm tình đến tận sáng hôm sau. Tôi nhớ nó lắm từng hơi ấm, mùi hương của em đều khắc ghi trong tâm trí đến nỗi tôi thấy mình như một kẻ bệnh vậy. Tôi muốn được quay lại thời gian, muốn được nhìn thấy em dù một lần thôi cũng được.

" Shoyo của anh, em quay về đi mà, làm ơn "

Tiếng tôi nhỏ nhẹ thốt lên trong căn phòng lạnh lẽo. Nếu như tai nạn đó không mang em đi thì có lẽ giờ đây em đang ở cạnh tôi, nằm gọn trong lòng tôi mà thở đều đặn. Nếu như vậy thì tôi đã có thể cảm nhận được em, hơi ấm mùi hương cơ thể chứ không phải là một căn phòng tĩnh lặng như thế này. Nhưng mà đời làm gì có nếu như, nếu có thì tôi đâu có phải đau khổ vậy đâu chứ.

Em rời đi mang theo những yêu thương, nụ cười, hi vọng nhưng lại để cho tôi một nỗi đau day dứt, một vòng luẩn quẩn không lối thoát, không có em cuộc đời anh như màu đen vậy anh chịu không nỗi. Dòng nước mắt cứ vô thức chảy dài trên mặt tôi. Tôi ngày nào cũng đến thăm mộ em chắc em cũng biết mà, nhưng chỉ trừ những ngày mưa ra. Tại sao ư, tôi không biết nữa chỉ là trong thâm tâm tôi có một nỗi sợ rằng nếu như đi vào ngày mưa thì những hình ảnh đáng sợ đêm hôm ấy sẽ được tái hiện lại và tất nhiên tôi không muốn thấy đều đó.

Tôi cũng từng đi khám bác sĩ, người ta nói là tôi bị trầm cảm, ông ấy khuyên tôi nên ra ngoài hít khí, trời hoạt động thể thao vào trò chuyện với bạn bè nhiều hơn. Nhưng mà biết sao được từ khi không còn em tôi chẳng có tâm trạng để làm bất cứ một việc gì cả. Chơi bóng chuyền cũng không xong suốt ngày tâm trí tôi chỉ dành cho em mà thôi, chỉ riêng một mình em. Mọi người xung quanh cũng cố gắng giúp đỡ nhưng rồi dần đà không có kết quả nên họ cũng chẳng còn quan tâm mấy nũa. Các đồng đội hồi thời Karasuno cũng biết chuyện này và họ cũng không nói gì quá nhiều vì họ biết quan hệ giữa chúng tôi và chúng tôi đã dành những tình cảm cho nhau như thế nào. Nhưng lời nói của Suga-san đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều.

"Kageyama, tụi anh biết giữa em và Hinata là quan hệ gì. Em và cậu ấy như hai mảnh ghép vậy và hai mảnh ghép đó sẽ tạo nên một bức tranh hoàn hảo, cả hai không thể thiếu nhau được. Nhưng mà ông trời đã ác độc tước đi mạng sống của mảnh ghép còn lại cuối cùng tạo ra một bức tranh lồi lõm. Nhưng em hãy nhớ một điều rằng chúng ta không sống để đợi phép màu xảy ra chúng ta sống để chứng minh rằng mình không cần những thứ viễn vông ấy. Vậy nên đừng tự hành hạ bản thân mình nữa Kageyama. Em thử tưởng tượng có một ngày Hinata xuất hiện trước mặt em và hỏi rằng tại sao em lại đối xử với bản thân tồi tệ như vậy thì em lại nói rằng do Hinata sao, là do cậu ấy mất đi nên em mới như vậy sao. Em hãy suy nghĩ thật kĩ đi Kageyama, nếu có vấn đề gì cứ gọi cho bọn anh. Chúng ta là đồng đội mà phải không, phải giúp đỡ nhau."

Phải những lời nói của anh Suga-san cứ lẩn quẩn trong tâm trí tôi. Đúng là tôi không sống để đợi một phép màu xảy ra, không đời nào mà Hinata xuất hiện trước mặt tôi được. Nhưng mà tôi cũng thể vực dậy tinh thần nổi, người đồng đội đầu tiên và tuyệt vời nhất của tôi đã ra đi như thế này, bỏ lại tôi một mình, một khoảng không đen tối.

Bên ngoài vẫn còn mưa rất lớn, vẫn chưa có dấu hiệu là sẽ dừng lại. Cứ mưa là tôi lại nhớ về em, đặt biệt là những tháng mưa này thì đối với tôi mỗi ngày đều là ác mộng. Cứ mỗi lần say giấc là hình ảnh ngày hôm đó lại ùa khiến tôi không bao giờ có thể ngủ ngon được.

Nhưng.............

......hôm nay tôi đã gặp được em, trong giấc mơ tôi đã thấy mình được gối đầu lên đùi em, vẫn là nụ cười toả nắng ấy, vẫn là đôi mắt nâu đồng xinh đẹp ấy, vẫn mái tóc cam bồng bềnh ấy. Em đẹp lắm..............

"Xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu như vậy, Tobio."

。。。。。。。。。。
" Cứ mưa là tôi lại nhớ về em. " Kageyama Tobio.
。。。。。。。。。。



End.
Trà Đào.
23:32 ngày 18 tháng 9 năm 2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro