Akaashi Keiji

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi thoảng em lại nghĩ suy ngẩn ngơ về nhiều thứ, về cuộc đời, về tương lai, về những dự định sau này, và về cả "tình yêu" của em nữa.
Em từng có một ý nghĩ trẻ con lắm, kiểu như "mình sẽ chết trước tuổi ba mươi", một suy nghĩ nông cạn và cực kì ngốc nghếch, nhưng khi nghiền ngẫm lại, em cũng nhận ra rằng em chẳng biết nếu sống tiếp, em sẽ làm gì.
Không hoài bão, không ước mơ cũng chẳng có sở thích hay niềm khao khát.
Em nhận ra bản thân mình trống rỗng hoàn toàn. Một người như em vốn chẳng có gì đáng để bận tâm, vốn có thể sống vô tư lự, nhưng cũng bởi nhận ra phía trước là tương lai mù mịt khiến em mất niềm tin vào cuộc sống.
Mình sẽ như thế nào?
Tương lai sẽ phải sống ra sao?
Liệu em có đủ can đảm để chết trước tuổi ba mươi không? Nhưng nếu không chết, em sẽ làm gì?
"Em nghĩ gì thế?"
Bất chợt một cảm giác âm ấp áp vào gò má khiến em có hơi rùng mình, hai bàn tay quen thuộc đang vuốt ve gương mặt em một cách rất đỗi dịu dàng. Em nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là ai, em ngước lên nhìn, một người con trai đang khom lưng cúi đầu để có thể vừa tầm mắt với em.
Ánh chiều tà hôn khẽ lên chóp mũi, người yêu em vẫn dành cho em một nụ cười ấm áp như thuở ban đầu.
"Akaashi à."
"Nghĩ ngợi gì mà lại ngẩn ngơ thế này?"
Akaashi búng một cái lên trán em rồi bật cười khẽ khàng, anh vẫn như vậy, ôn hòa, dịu dàng và êm ái biết bao.
Gò má em đỏ hồng, em nheo mắt rồi dụi dụi má vào bàn tay săn chắc của anh. Đôi mắt em mơ màng, ngước nhìn anh thật lâu, bao tâm sự cứ như thể nở rộ trong đáy lòng.
Akaashi có một tài năng đặc biệt, ấy là thấu hiểu em hơn cả chính bản thân em.
"Trời trở gió rồi đó, ra đường nhớ quàng khăn vào cho ấm em nhé."
Em "dạ" rất ngoan, rồi lại mải mê ngắm nhìn anh, mái tóc đen và đôi mắt xanh đẹp như mối tình đầu, Akaashi thấy em chăm chú lại bật cười khúc khích, anh xoa đầu em, từ cử chỉ đến giọng nói đều như khiến em gục ngã.
"Lại nghĩ ngợi lung tung rồi."
Âm thanh hơi khàn nhưng lại rất thân quen, em nghe từ thuở mới gặp tới tận bây giờ vẫn chưa chán. Làm sao em chán anh được cơ chứ?
"Không ạ." Em lí nhí trả lời, không dám nhìn thẳng vào mắt Akaashi vì sợ anh sẽ nhận ra đó là một lời nói dối.
"Không được nói dối anh."
Em bĩu môi, cũng biết tỏng rằng mình không thể qua mắt Akaashi được, thế nhưng nỗi sợ khi phải bày tỏ những suy nghĩ cỏn con trong đầu làm em chùn bước.
Akaashi nắm chặt lấy đôi bàn tay bé nhỏ của em, đôi mắt anh sao mà kiên định quá, cứ như thể muốn giam hồn em lại bên anh mãi không bằng, "Kể anh nghe nhé."
Đôi con ngươi em rung rinh, thú thực thì em chỉ thấy những suy nghĩ ấy thật ngu ngốc mà thôi, nhưng em không nghĩ về nó với xúc cảm bỡn cợt hay vui đùa, em thật sự nghiêm túc về nó.
Akaashi thấy cái nét rưng rưng như lại sắp sửa òa khóc của em thì tiếp tục xoa đầu em, anh nuông chiều cái tính tình trẻ con đỏng đảnh, lại còn xiêu lòng trước sự ương bướng của em.
Akaashi thấy em sụt sùi, lại "dạ" một tiếng thật ngoan.
"Ừ, anh nghe nè."
Buổi chiều tà hoang hoải chạy qua, phủ lên lời thú nhận của em một nét buồn man mác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro