02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay mình đã tìm được cái này, mình nghĩ cậu nên giữ nó."

Jeongwoo thầm mắng bản thân vì câu nói vừa rồi nghe thật khó xử. Nhưng đáp lại cậu là ánh mắt đầy kinh ngạc từ Haruto.

"Cậu- cậu có chắc không? Nó quá đẹp, Jeongwoo." Giọng Haruto trầm thấp gần như là một lời thì thầm, anh nhìn chằm chằm một cách trang trọng vào phiến đá khi anh ngập ngừng duỗi ngón tay ra.

Sự chắc chắn bùng cháy trong Jeongwoo, quả quyết như sức nặng của viên ngọc trong tay cậu và Jeongwoo không ngần ngại đặt nó vào lòng bàn tay rụt rè chờ đợi của Haruto.

Ngón tay của họ chạm nhẹ khi Jeongwoo nâng tay lên, cẩn thận trao viên đá cho người kia và một tia điện bắn ra trong tích tắc tiếp xúc ngắn ngủi giữa cả hai. Jeongwoo giật bắn người, hồi hộp cảm thấy dòng điện chạy qua huyết quản, và mặt trời đang lặn phía trên bỗng chói chang hơn một chút.

Một đám hoa rực rỡ nở rộ dưới chân Haruto, nhún nhảy vui vẻ khi chúng khoe từng cánh hoa nở rộ trên bãi cỏ trống trải.

Jeongwoo giật mình lùi lại.

"Gì vậ-"

Haruto lúc này mặt đỏ bừng bừng, ôm chặt viên đá quý vào ngực trong khi trừng mắt nhìn những vị khách không mời xung quanh đôi giày của mình.

"Ruto!" Mashi cười thích thú, không hề có ác ý hay sự trêu chọc nào trong giọng của anh. "Đã bao lâu rồi anh không thấy khả năng tuyệt vời này của em đó."

Jeongwoo không chắc mình biết một đứa trẻ của Aphrodite có khả năng tạo ra hoa hay không, những trải nghiệm của anh với sức mạnh của họ thường liên quan tới thủ công và thẩm mỹ thôi.

"Haruto là con của Demeter." Yoshi giải thích trước sự bối rối rõ ràng của Jeongwoo. "Tài năng của em ấy gắn liền với những bông hoa và chúng rất nhạy cảm với cảm xúc của Haruto, như em có thể thấy." Anh ấy ra hiệu về phía những mảng hoa, dường như càng lúc càng trở nên rực rỡ, đang không ngừng nhún nhảy.

"Ồ..." Jeongwoo ngớ người nói, "Em tưởng mẹ cậu ấy là Aphrodite."

Jeongwoo chỉ muộn màng nhận thức được hàm ý trong lời nói của mình khi Mashiho nở nụ cười toe toét, pha thêm chút ranh mãnh.

"Cũng dễ hiểu thôi. Ruto của chúng ta là một kẻ hớp hồn. Nhưng em ấy là một trong những người con giỏi giang nhất của Demeter. Thực sự là một sự kết hợp hoàn hảo cho một người con trai tài năng của Apollo, vì vậy nếu em– "

"Mashi!" Haruto tức tốc thúc cùi chỏ vào vai người anh thấp hơn, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù cho hơi nóng từ đôi má đỏ cứ bốc lên ngùn ngụt, cậu bé tội nghiệp gần như sắp bốc cháy tới nơi.

Jeongwoo không nghĩ rằng mình khá hơn gì. Trong lòng cậu mâu thuẫn lạ thường, vừa cảm thấy xấu hổ khi lỡ tiết lộ ấn tượng của mình về người kia, vừa được thôi thúc bởi lời đề nghị táo bạo của Mashiho.

"Có lẽ chúng ta nên chỉ đường cho Haruto đến cabin của cậu ấy." Asahi tỏ ra thương hại trước tình cảnh ngại ngùng trước mặt và quyết định chuyển hướng cuộc trò chuyện một cách khéo léo.

"À..." Yoshi kiểm tra đồng hồ và ngượng ngùng nhìn họ. "Thầy Chiron đã triệu tập anh, Mashi, Sahi và Jaehyuk để tham gia một cuộc họp sẽ bắt đầu sau... năm phút nữa. Anh đã quên béng mất nó."

"Năm ư!" Jaehyuk hét lên.

"Ừ. Xin lỗi vì đã không nhắc đến nó nhé. Jeongwoo, em có thể chỉ cho Ruto đến cabin Demeter được không?"

Hơi kỳ lạ khi Jeongwoo là người duy nhất không phải tham gia vào cuộc họp mà những người còn lại đều phải tham gia, nhưng ngay lúc này Jeongwoo thực sự không đủ tập trung để thắc mắc thêm điều gì hoặc từ chối nhờ vả từ người anh.

"Tất nhiên rồi, dù sao thì cũng cùng đường trở lại của em."

Bốn người khác nhanh chóng đi về phía Nhà lớn, để lại Jeongwoo và Haruto trong một sự im lặng nhẹ nhàng đến khó hiểu.

"Ờm... thôi không có gì. Đi nào, mình sẽ chỉ đường cho cậu." Jeongwoo ra hiệu và Haruto ngay lập tức ngoan ngoãn làm theo, viên đá mặt trời vẫn được cậu nắm chặt trong tay.

Rất may, chuyến đi bộ ngắn trở lại khu cabin không thực sự khó xử như vậy. Jeongwoo nghiêm túc chỉ ra các đặc điểm khác nhau của từng cabin và Haruto đáp lại với vẻ tò mò khiến cậu ấy trông giống như một chú mèo con hiếu kì với mọi thứ.

Haruto tỏ ra đặc biệt ấn tượng khi các cabin xuất hiện trước mặt, mắt và miệng mở to.

"Đây là những cabin mới." Jeongwoo chỉ tay về phía những tòa nhà gần họ nhất. "Hades, Iris, Hypnos, Nemesis, Nike, Hebe, Tyche và Hecate. Chúng chỉ được xây dựng sau Chiến tranh Titan lần thứ hai và mình nghĩ thầy Chiron đang có kế hoạch mở rộng phạm vi phủ sóng đến tất cả các vị thần và nữ thần nhỏ nhưng mình không biết làm thế nào chúng ta sẽ có đủ không gian cho điều đó." Cậu cười.

"Đây là cabin của Yoshi, anh ấy có thể đã nói với bạn." Jeongwoo vẫy tay về phía cabin của Tyche. Sự sang trọng xa hoa trong lối thiết kế với vàng ròng và đá cẩm thạch tô điểm bên ngoài, khiến nó trở nên lấp lánh kiêu kỳ dưới ánh mặt trời. "Tyche, nữ thần của may mắn, cơ hội, tiên tri, bất cứ điều gì bạn gọi. Trông giống như một sòng bạc, phải không? Mình nghĩ họ có máy đánh bạc bên trong."

Haruto khịt mũi và trái ngược với giọng nói trầm thấp của cậu ấy, Jeongwoo ngạc nhiên khi thấy rằng cậu bạn có một giọng cười the thé và chói tai.

"Mình không bao giờ có thể đoán được Yoshi là con của Tyche." Haruto lầm bầm, "Anh ấy có vẻ quá trưởng thành và tốt bụng."

"Này, không phải tất cả những con bạc đều điên rồ." Jeongwoo đùa cợt, khiến Haruto bật cười. "Cậu đã bao giờ nghĩ rằng sự an toàn và năng lượng tích cực mà cậu cảm nhận được từ Yoshi là do anh ấy mang lại may mắn chưa?"

"Hmm, mình chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó." Haruto trầm ngâm.

"Đừng lo. Trong số các trại viên ở đây thì nhóm chúng ta hội tụ đầy đủ những kẻ kỳ quặc nhất." Jeongwoo quay sang cười toe toét với Haruto, phớt lờ cái hẫng nhịp trong tim khi người cao hơn cười đáp lại.

"Là một nhóm mười một người đến từ các cabin khác nhau, nhưng chúng mình tụ hợp lại để làm những thứ dị nhất. Đôi khi bọn mình hát, nhảy. Đôi khi Jaehyuk và Asahi kéo mình và Junghwan - em út của nhóm - ra ngoài cánh đồng để làm phiền con rồng bảo vệ của trại. Các vị lãnh đạo không chính thức của nhóm, Hyunsuk và Jihoon, họ đúng là một cặp vợ chồng già; nhưng kinh nghiệm là đừng bao giờ bỏ cảnh giác khi ở với họ. Mấy cái trò nghịch ngợm mà tới từ hai bộ não đó phải gọi là siêu chết tiệt, một người con trai của Athena và người kia, con của Nike."

"Kẻ pha trò và kẻ chiến thắng." Haruto mỉm cười. "Mình sẽ cho rằng những trò đùa của họ chưa bao giờ thất bại?"

"Không bao giờ luôn. Trừ đối thủ là Mashiho và Doyoung. Nếu ở một mình, hai người họ không phải mối đe dọa đáng gườm nhất, nhưng mình chưa bao giờ thấy Hyunsuk và Jihoon thử làm phiền họ khi hai người đó ở cùng một chỗ."

"Có phải Doyoung là người kia của Mashiho?"

Jeongwoo gật đầu. "Phải, cậu ấy thông minh một cách vô lý luôn, đứa con của Athena. Đó là lý do tại sao họ gần như bất khả chiến bại khi là một cặp."

"Bộ não và cơ bắp." Haruto nhận xét và Jeongwoo thích thú với việc người kia có thể tiếp nhận và chỉ ra chính xác từng đặc điểm của các thành viên trong nhóm.

"Đúng vậy. Bộ não và cơ bắp. Mashiho rất tốt bụng, cho đến khi anh ấy tham gia vào trận chiến, hoặc khi ai đó gây rối với Doyoung. Mùa hè năm ngoái, một đứa trẻ Ares đã gây thương tích nghiêm trọng đến tính mạng của Doyoung khi cậu ta sử dụng một cỗ xe được sửa đổi bất hợp pháp trong lễ cướp cờ. Đâm phải Doyoung và bỏ mặc anh ấy trong rừng suốt nhiều giờ."

Haruto kinh hoàng. Bất chấp bầu không khí vui vẻ trước đó, Jeongwoo cảm thấy nặng nề khi nhớ lại một kỷ niệm kém yêu thích nhất của bản thân ở nơi này.

Họ đã phải cử một nhóm đi tìm kiếm ba mươi phút trước khi mặt trời lặn vì mãi không thấy Doyoung đâu cả và họ lo sợ những con quái vật sẽ xuất hiện sau khi trời tối. Cuối cùng họ tìm thấy anh ấy ở rìa con sông chỉ vài phút trước khi hoàng hôn buông xuống, bất tỉnh và bê bết máu.

"Mashiho thì nổi trận lôi đình luôn, thậm chí còn tức giận hơn cả thầy Chiron. Anh ấy xé chiếc xe của anh chàng kia bằng tay không. Điều đó thật điên rồ, vì chiếc xe đó được rèn bởi trại viên ở cabin Hephaestus và họ là những thợ kim hoàn giỏi nhất nơi này. Nhưng, tình yêu mà, mình đoán vậy." Jeongwoo ậm ừ.

"Mặc dù vậy, thật tuyệt khi luôn có người chú ý và quan tâm đến bạn." Biểu cảm của Haruto mờ đi và trở nên đăm chiêu khi anh nhìn chằm chằm vào khoảng đất trống, mắt đảo qua các cabin như thể đang cẩn thận ghi nhớ từng đường nét một.

"Cậu... không có thứ tương tự ở Nhật Bản sao?" Jeongwoo ngập ngừng hỏi, không chắc đó có phải là một chủ đề nhạy cảm hay không.

"Chúng tôi có khu trại, nhưng nó không bình dị như nơi này. Nó giống như một học viện hơn. Cậu không thực sự có bạn bè ở đó."

"Chà..." Jeongwoo cắt ngang, không biết phải nói gì để an ủi người kia.

"Không sao đâu, ít nhất bây giờ mình ở đây rồi." Haruto cười nhẹ với Jeongwoo, dùng ánh mắt dịu dàng kéo Jeongwoo vào trạng thái rối ren trong lòng một lần nữa.

"Và bọn mình tới rồi đây, cabin của Demeter." Jeongwoo thông báo khi họ dừng lại trước một ngôi nhà lớn màu nâu được trang trí bởi hoa dại và cây cỏ. Như thể đang cảm nhận được đồng loại của mình, những bông hoa quay lại và vẫy chào một cách tò mò, lan dần về phía Haruto.

Haruto bật cười khúc khích, anh dịu dàng vuốt ve một vài bông hoa trong số chúng và vui mừng khi thấy chúng nở rộ dưới cái chạm.

"Chúng thực sự thích cậu, Haruto!"

Jeongwoo nhận ra rằng Haruto giống như một cuốn sách mở, cảm xúc lướt qua khuôn mặt cậu ấy rõ như ban ngày. Hiệu giờ cậu ấy đang vui vẻ, điều đó hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng có điều gì đó sâu lắng hơn khi cậu ấy nhìn vào Jeongwoo.

"Cảm ơn vì sự chào đón nồng nhiệt của cậu, Jeongwoo." Haruto nói nhẹ nhàng, "Mình hy vọng chúng ta có thể hiểu nhau hơn."

Dù chỉ là những lời nói đơn giản nhưng đủ để gò má Jeongwoo nóng lên vì sự chân thành rõ ràng trong giọng nói của người kia.

"Vinh dự là của mình. Nếu cậu cần bất cứ thứ gì, cabin Apollo chỉ cách ba cabin thôi. Cậu có thể tìm mình bất cứ lúc nào."

Vẫy tay chào tạm biệt, Jeongwoo đi về hướng cabin, tim vẫn đập thình thịch khi cậu cảm thấy một đôi mắt đang dõi theo bóng dáng của mình, tới tận lúc cậu đi qua ngưỡng cửa và khuất dạng.

Yedam nằm dài trên ghế, lắc đầu theo một nhịp điệu trong tai nghe với chiếc đàn của cậu ấy được đặt trên chiếc bàn thấp.

Cậu ấy liếc Jeongwoo chỉ một giây khi Jeongwoo bước vào.

"Chú đang yêu." Yedam nói một cách đơn giản và thẳng thắn, như thể đó là một sự thật hiển nhiên.

"Xin lỗi! Ý nghĩ nực cười đó xuất phát từ đâu vậy?" Jeongwoo chế giễu và cố tỏ ra bình thường.

Yedam chỉ nhếch mép.

"Chú biết chuyên môn của anh là sự thật, chú không thể trốn tránh anh. Và chú có hào quang quanh người, điều đó xảy ra khi những đứa trẻ của Apollo rơi vào lưới tình, chú có biết điều đó không? "

"Em chưa bao giờ nghe nói về thứ ánh sáng đó trong đời." Jeongwoo chấn động.

"Tình yêu là thứ ánh sáng duy nhất mà mặt trời không bao giờ có thể tái tạo hoặc tác động hoàn toàn." Yedam khoanh tay và dựa lưng vào đệm. "Vì vậy, khi chúng ta yêu ai đó, chúng ta sẽ tỏa sáng theo cách khác nhau."

Jeongwoo thật sự không thể biết liệu Yedam có đang gài cậu hay không, nên cậu chỉ đảo mắt.

"Hãy tập trung vào bài hát của anh đi, Yedam, trừ khi anh muốn Mr.D lột da anh."

Yedam thở dài ngao ngán trước sự lẩn tránh rõ ràng của Jeongwoo, nhưng lại đeo tai nghe vào như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro