Chương 102 : Suy nghĩ của Nhị sư huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    
Ta cuối cùng đã hiểu. Vì cái gì sư phụ lại ngăn cản A An sư muội giả thành thân cùng quận chúa. Vì cái gì sư phụ lại cả ngày than thở, ăn năn ——Hết thảy ta đều biết.

Điều này không thể trách ta, chỉ trách sư phụ luôn luôn tằn tiện không chịu chi tiền sửa hảo lỗ thủng trên tường. Vốn định đi ngủ, chỉ vì cái lỗ hổng đó mà ta nghe được rõ ràng, tất cả mọi chuyện sư phụ nói cùng A An sư muội bên phòng cách vách. Giọng nói sư phụ cuối cùng bình phục, hắn liền gọi A An sư muội tới phòng ngủ, nói có chuyện quan trọng cần đàm. Ta tự giác trở về phòng ngủ, chẳng hề muốn bát quái (tám chuyện) chuyện giữa sư phụ cùng A An sư muội. Mọi người cũng biết, ta từ xưa đến nay vốn cũng chẳng phải là người bát quái. Nhưng phòng ngủ sư phụ lại vừa lúc nằm ngay bên cạnh phòng ta, và bức tường giữa hai bên lại vừa lúc có một lỗ hổng, mà sư phụ chẳng chịu bỏ tiền ra để đắp lại... Vì vậy, ta cuối cùng điều gì —— cũng biết.

Sư phụ là một kẻ nói dối siêu cấp vô địch. Chuyện kể rằng cũng vào một đêm sấm chớp mười chín năm trước, A An sư muội không phải được sư phụ nhặt về nuôi dưỡng, mà là ở y quán sinh ra.

An phu nhân, cũng chính là mẫu thân A Am sư muội, là một vị ca cơ nổi danh. Không chỉ có dáng người đẹp, mà còn là một tay hảo cầm. Hai mươi năm trước, Phác vương gia đến y quán của sư phụ xem chẩn, không hẹn mà gặp An phu nhân khi đó cũng tới y quán lấy thuốc. Lâu ngày sinh tình, Phác vương gia liều lĩnh đem thân là ca cơ của An phu nhân chuộc ra, lại không nghĩ, bởi vì địa vị khác biệt giữa hai người mà khiến tin đồn trong kinh thành thổi quét dị thường mãnh liệt, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng tới hỏi việc này. Cũng nói rằng cần tư thủ*, nhưng từng lời hứa lại bởi Phác vương gia không chịu nổi lời lẽ gươm đao công kích mà phất tay áo ra đi. Để lại một mình An phu nhân khi đó đã hoài nghi mang bầu. (*: đại khái là giữ gìn tình yêu)

Lòng đau như chết An phu nhân không còn một nơi nương tựa, chỉ có thể mang trong bụng đứa bé đến nhờ vả nơi sư phụ. Lại không nghĩ, một năm sau, lúc An phu nhân đang muốn trên bờ sinh nở, Phác vương gia lại xuất hiện. Vẫn giữ trong lòng oán niệm An phu nhân cự tuyệt cùng Vương gia gặp mặt, rồi lại bởi thân một mình bất hạnh lẻ loi không có năng lực nuôi dưỡng đứa trẻ mới sinh. Bất chấp đau đớn khi vừa sinh nở, nàng chịu đựng thống khổ quỳ xuống cầu xin sư phụ nhận nuôi A An sư muội. Sư phụ rơi vào đường cùng, chỉ có thể bằng lòng mà thôi.

"Ta chỉ muốn cho Hỷ Duyên làm một nhi đồng gia cảnh bình thường, không có nửa điểm quan hệ cùng họ Phác kia... Ta không cầu nàng vinh hoa phú quý, chỉ cầu nàng cả đời này bình thản an khang." Theo như sư phụ nói, đây là những lời An phu nhân lúc ấy đã tuyên.

Không biết có phải là thiên ý, cũng ở trong đêm sấm chớp đó, sư phụ nhặt được trước cửa y quán một bé gái mới ra đời bị người ta vứt bỏ.

"Đây cũng là một hài tử đáng thương, ta nghĩ họ Phác kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, đến lúc đó xin ngài đưa đứa nhỏ này cho hắn. Nói với hắn ta đời này nguyện không gặp lại, để hắn chết tâm tìm ta đi, chỉ mong hắn hảo hảo đối đãi với đứa nhỏ này." Theo như lời sư phụ, đây cũng là lời An phu nhân nói.

Sư phụ lúc ấy liền an bài cho An phu nhân đến Tự Miếu của Tam Thất đại sư ở tạm, để tránh né việc bị Phác vương gia truy tầm. An phu nhân chân trước mới đi, Tấn vương gia đã chân sau chạy tới. Xông vào y quán thì chỉ thấy người đi nhà trống, còn lại có hai hài tử mà thôi. Phác vương gia liền truy vấn sư phụ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Sư phụ dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, đành phải theo như lời An phu nhân, đem đứa trẻ bị người vứt bỏ giao cho Vương gia, còn nói hi vọng Vương gia không cần tiếp tục phí sức đi tìm An phu nhân, bởi vì An phu nhân thề đời này tuyệt không gặp lại, chỉ mong hắn hảo hảo đối đãi với nhi đồng mới sinh này.

Phác vương gia trong lòng có thẹn, chỉ rưng rưng tiếp nhận nhi đồng. Nhưng điều sư phụ không nghĩ tới chính là, chỉ sau hai tháng ở Tự Miếu của Tam Thất đại sư, An phu nhân cũng giống như vương gia lúc trước đột nhiên biến mất.

Nói dối siêu cấp vô địch cũng như vậy mà thành. Vương gia đem đứa trẻ kia trở về kinh thành, coi nàng như hòn ngọc quý trên tay, thủ tên cho đứa trẻ chỉ một chữ độc nhất, Hoa. Mà nguyên danh của An phu nhân cũng là An Thu Hoa. Hết thảy đều đã không thể vãn hồi, sư phụ cũng chỉ có thể cứ theo cái an bài tức cười ấy tiếp tục mà thôi.

Điều khiến cho ta không thể lý giải được chính là, A An sư muội dù biết tất cả chuyện này, lại hệt như đang nghe một câu chuyện xưa chẳng hề liên quan đến mình. Sau một lúc lâu, ta chỉ nghe được nàng nhẹ nhàng nói một tiếng "Sư phụ, người nói xong sao? Muộn rồi, con trở về ngủ" rồi xoay người ly khai. Ngày hôm sau, A An sư muội vội vã trở lại kinh thành. A An sư muội như vậy khiến ta cảm thấy, tất cả những gì ta vô tình nghe đêm đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro