Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em bước trên một con đường xa lạ, em không muốn về nhà nhưng cũng không biết mình muốn đi đâu. Bây giờ về nhà em cũng chỉ có một mình, Solji đã qua ở cùng với người yêu, ông Park thì chưa về nhà, chỉ có người làm nhưng cũng chẳng nói với nhau câu nào nên chẳng khác nào ở nhà một mình. Em có thể đến  nhà Hyerin nhưng em không muốn Hyerin lo lắng, Hani thì càng không được, em không muốn cô thấy vẻ thê thảm của mình khi biết sự thật. Tóm lại, em vẫn không có nơi nào để đi hết. Trời đang mưa, có phải ông trời cũng thấy em thật đáng thương không.

Hani muốn đến thăm em nên đã đến nhà em, nhưng chỉ nghe người làm nói lại là em chưa về. Cô nghĩ chắc là em tăng ca nên đã đến công ty tìm, nhưng bảo vệ lại nói đã thấy em rời công ty từ sớm. Như vậy là sao chứ? Nơi thì nói chưa về, nơi thì nói đã rời đi từ sớm. Cô bắt đầu có một linh cảm xấu. Cũng may là cô đã gắn định vị lên điện thoại em từ trước, chỉ là phòng hờ nhưng bây giờ cũng có tác dụng. Cô lên xe, phóng nhanh về nơi mà định vị xác nhận.

---------

Junghwa mở mắt ra, em không thấy gì ngoài một màu tối đen, định cử động nhưng nhận thấy tay chân lại bị trói, em vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không được, em cố gắng lục lại trí nhớ để nhớ xem chuyện gì đã xảy ra. 

Em nhớ lúc nãy em đang đi trên đường, lúc đó trời đang mưa, em không quan tâm mà cứ đắm chìm vào suy nghĩ của mình mà tiếp tục bước đi. Có người vỗ vai em, em quay lại sau đó thấy một người mặc áo đen.... Trong trí nhớ của em cũng chỉ tới đó, đã nhận thấy được tình huống bây giờ là gì em mới quan sát một lần nữa khung cảnh xung quanh. 

Nơi này hoàn toàn trống trơn, tối đen như mực, nhưng nếu nhìn kĩ một chút vẫn có thể nhận ra nơi này là một nhà kho bị bỏ hoang. Những nơi như vậy thường không có ở thành phố, chắc hẳn nơi em đang ở nằm ở một vùng quê hẻo lánh nào đó. Nhưng ai là người đưa em tới đây, em trước giờ chưa từng gây thù hận với ai, nếu như là bắt cóc thì.... em bị giật mình khi nghĩ tới chuyện này, nguy cơ duy nhất chính là bị bắt cóc.

Em thầm nghĩ chắc là một thù địch trên thương trường nào đó muốn giết chết em rồi hạ JYP nhưng mọi chuyện có thật sự đơn giản như vậy không? Chắc hẳn sẽ đưa một tờ giấy rồi bắt em ký để chuyển toàn bộ cổ phiếu trong công ty qua, nhưng có phải là bắt lộn người rồi không? Người nắm toàn bộ là chủ tịch, không phải là tổng giám đốc, cớ gì lại bắt em?

Tiếng giày cao gót kéo em ra khỏi những suy đoán của chính bản thân mình. Đúng vậy, không nên suy đoán, hãy dựa vào thực tế mà xác định, người này chắc chắn là phụ nữ, theo em biết ngoài em sắp lên làm chủ tịch ra thì chỉ có LE - người yêu của Solji là chủ tịch nữ thì những người khác toàn là những người trạc tuổi ba em. Còn người phụ nữ này, chắc là được thuê tới.

Em nghĩ nếu bây giờ có chết cũng không sao, em sẽ quên được Hani, quên được những đau khổ mà cô đã gây ra cho em. Em sẽ buông bỏ tất cả mà đi với mẹ của mình. Phải! Những năm qua em rất nhớ mẹ, tự than thở số phận vì sao trong kí ức chỉ có vỏn vẹn vài hình ảnh của mẹ. Tại sao lại có một tuổi thơ đầy nghiệt ngã như vậy. Em tự hỏi tại sao lúc trước lại có thể kiên cường như vậy, vẫn có thể cười dù rằng đang cảm thấy rất đau thương.

Em bây giờ đang ngẫm nghĩ lại cuộc đời của mình đã trải qua như thế nào, đã đầy sóng gió ra sao. Em vẫn còn nhiều điều chưa làm được lắm, em vẫn chưa cùng Hyerin đi du lịch, vẫn chưa được làm chủ tịch, vẫn chưa thật sự tận hưởng cuộc sống này như mọi cô gái ở cái tuổi 20 khác, và quan trọng nhất, cũng là điều em tiếc nuối nhất. Đó là em vẫn chưa kết hôn với Hani....nhưng bây giờ biết được sự thật đau lòng kia thì chắc điều em tiếc nuối nhất lại là không được đi dự đám cưới của cô và Yeon Min. Em muốn thấy cô trong bộ lễ phục, em muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nhất trong ngày quan trọng nhất của cuộc đời cô, em muốn nhìn cô trao nhẫn cho người khác, em muốn nhìn cô hôn người khác, em muốn nhìn cô nắm tay người con gái khác, em muốn được làm cô gái đó.....

Có quá nhiều thứ em chưa thể thực hiện, liệu bây giờ rời bỏ cuộc đời này có hơi uổng phí hay không? Chắc chút nữa em sẽ cầu xin người phụ nữ kia cho em một năm để có thể hoàn thành hết những việc kia, đến khi nào em đã mãn nguyện thì đến khi chết em vẫn mỉm cười.

Em không khóc, nước mắt vì những năm qua mà đã cạn rồi, em thấy bây giờ không phải là lúc để yếu đuối, em phải mạnh mẽ để còn cầu xin nữa. Em đang cười, một nụ cười thật đẹp nhưng lại đầy chua xót, nhưng có lẽ thời gian qua em không chịu tận dụng nụ cười này mà lại che dấu nó nên bây giờ ông trời muốn cướp đi nó khỏi em.

- Tỉnh rồi à? - người phụ nữ từ từ hiện rõ trong bóng tối, giọng nói vang lên đầy thù hận.

- Yeon Min?

End chap

Thấy hay thì hãy tiếp tục theo dõi và vote nha💙

Sắp hết truyện rồi❤

#CK

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro