Chương 12: Tù Điểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Heeyeon tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung, kí ức trong cô không có lộn xộn, thậm chí nhớ rất rõ ràng tất cả mọi chuyện trước khi bản thân hôn mê. Đây là biệt thự của Junghwa, cô bị gạt đến đây, biết được đối phương chính là tên biến thái luôn quấy nhiễu bản thân mấy tháng nay, sau đó họ giằng co, bản thân muốn chạy trốn, tiếp đó thì cảm thấy trên eo tê rần, trong chớp mắt thì mất đi tri giác.

                 
Heeyeon động rồi động cơ thể, phát hiện tứ chi của bản thân bị trói trên bốn cột trụ ở bên giường, mặc dù là dùng khăn lụa rất mềm mại trói chặt, cô cũng không cảm thấy đau, nhưng vẫn là để cô giận đỏ cả gương mặt. Bản thân lúc này mới phát hiện trên người mình hẳn là không có một vật nào, đừng nói là áo khoác quần ngoài, ngay cả áo lót quần lót cũng bị cởi đến không biết tung tích, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.

                 
Heeyeon giãy giụa muốn tháo dây trói trên tay chân, lại không ngờ được cái khăn lụa xem ra mềm mại cư nhiên chặt như vậy. Thử mấy phiên cũng không có hiệu quả, cô cắn răng nghĩ cách giải quyết. Arin hẳn là đến cùng mình, nhưng mà sau khi đi phòng vệ sinh thì không thấy ra nữa, Heeyeon không biết cô ấy có phải cũng bị bắt lại không, nếu như không có, nói không chừng rất mau thì sẽ có người đến cứu mình.

                 
Trong lúc bản thân đang suy nghĩ đối sách giải quyết, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, tiếng cùm cụp vang lên khiến Heeyeon run lên, cô nghiêng đầu thì thấy Junghwa đi vào, nàng hiển nhiên là thay y phục khác trên người, không mặc trang phục thích hợp ra ngoài như buổi sáng kia nữa, mà là mặc váy ngủ mỏng manh đứng ở ngoài cửa, sắc mặt ửng hồng nhìn mình. ( Như vợ hiền dị đó ((: )

                 
Mới đầu Heeyeon còn cho rằng nàng là đang thẹn thùng, một lúc sau mới nhận ra hô hấp của người này rất nặng, một loại cực kì không dễ dàng nhận ra. Dịch thể trong suốt thuận theo bắp chân của nàng một đường chảy xuống để Heeyeon thấy được mà chau mày. Bản thân lần đầu tiên thấy được Junghwa đã nhận định nàng là một nữ lão bản không tệ.

                 
Tuy là tuổi trẻ khí thịnh, lại hiển nhiên không có tác phong đáng tởm của con nhà giàu, đối đãi thuộc hạ như mình đây cũng còn tính là rất tốt. Heeyeon nằm mơ cũng không ngờ được, nữ lão bản mới đến để bản thân cảm thấy không tệ này, cư nhiên chính là tên biến thái quấy nhiễu cô hết mấy tháng.

                 
Nghĩ đến con người này tối hôm đó còn ở trong nhà mình, thậm chí còn cùng mình ngủ chung một giường, Heeyeon chỉ cảm thấy từ trong đáy lòng cùng thân thể đều dâng lên một trận buồn nôn và kinh sợ. Tuy cô không phản đối đồng tính luyến, lại cũng không thừa nhận bản thân có thể thích nữ nhân. Lùi một vạn bước, cho dù cô có thích nữ nhân cũng tuyệt đối không thể nào thích Junghwa- loại nữ nhân bệnh thần kinh biến thái này.

                 
"Hani, chị tỉnh rồi a? Quần áo của chị dơ rồi, cho nên em đã giúp chị cởi bỏ, nhưng mà họ còn chưa đưa đến y phục mới mà em mua cho chị, chỉ đành để chị chịu uỷ khuất một chút. Hani, thân thể của chị rất đẹp, khi em vừa mới giúp chị cởi y phục... liền có chút khó chịu, cho nên ở bên ngoài giải quyết một chút. Chị có lạnh không? Em đến ôm chị nha?"

Junghwa thấy được Heeyeon đã tỉnh lại, có chút hưng phấn nói. Thấy nàng đi về phía mình, trên mặt và trong mắt đều là khát vọng tình cảm, Heeyeon cảm thấy càng thêm phản cảm, mắt thấy người đến gần, nếu như có thể, cô thật sự rất muốn người này tránh xa mình ra một chút. Chỉ cần nghĩ đến nàng ta từng gửi mấy tin nhắn kia cùng đồ tặng đến, cô liền cảm thấy vô cùng ghê tởm. Chẳng trách người này ngày đầu tiên đi làm, trên tay thì quấn băng gạt, thì ra có chuyện như vậy.

"Cô có biết hành vi của mình bây giờ gọi là giam cầm phi pháp không? Tôi có thể báo cảnh sát bắt cô." thấy Junghwa ngồi bên mép giường, Heeyeon không ngừng đem cơ thể nhích qua một bên, nhưng cô càng muốn tránh ra, Junghwa lại đến càng gần.

"Thế nào? Hani muốn báo cảnh sát sao? Vô dụng thôi, sẽ không có ai biết Hani ở đây, sau này ở đây thì chỉ có hai người chúng ta. Ai cũng không có cách cướp đi chị của em nữa, em sẽ chăm sóc tốt cho Hani, để chị mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ."

Junghwa nói xong, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên cái trán của Heeyeon, cảm giác được sự kháng cự của cô, trong mắt Junghwa lóe qua một tia mất mát. Từ đầu đến cuối nàng không cách nào quên đi viễn cảnh tối hôm đó Junsu là như thế nào đem Heeyeon ôm vào trong lòng, hôn lên trán của cô, còn phản ứng khi đó của cô lại là một loại thuận theo và ngượng ngùng thế nào.

"Park Junghwa, cô đủ rồi! Cho dù cô có quyền có thế thì có thể thế nào? Một người mất tích, chẳng lẽ cô cảm thấy cả công ty sẽ không ai phát hiện? Cho dù người khác không chú ý, Arin và Junsu cũng sẽ... ngô!" Heeyeon muốn phản bác Junghwa, cánh môi cũng ngay vào lúc này bị đôi môi của đối phương chặn lại, không có cách phát ra tiếng nữa.

Đây là lần đầu tiên Heeyeon cùng người khác hôn trực tiếp, lúc trước cô từng ảo tưởng nụ hôn đầu của mình sẽ cho người đàn ông thế nào, chắc là một người đàn ông sạch sẽ, không hút thuốc, cũng không uống rượu, trên người có mùi hương nhàn nhạt. Mà thời này khắc này, bản thân lại bị một nữ nhân thứ thiệt hôn. Junghwa hôn rất gấp, giống như là mãnh thú bị áp chế quá lâu bỗng nhiên được thả ra, dường như đang dùng toàn bộ khí lực vui mừng của toàn thân rãi ra.

Cảm thấy vật thể xa lạ mà lại ướt át trượt ở trong miệng mình, xông ngang đánh thẳng mà liếm láp, từng cái từng cái trực thẳng vào cổ họng, mỗi tấc đều không chịu buông tha. Heeyeon không cảm thấy nụ hôn có gì tốt đẹp, trái lại càng cảm thấy chán ghét khiến cô muốn nôn. Đặc biệt khi cảm nhận được hô hấp của Junghwa càng trở nên nặng nề, nàng ấy áp ở trên người cô, dùng chân kẹp chặt cô, dẫu cho cách lớp đồ ngủ, Heeyeon vẫn có thể cảm nhận được sự ướt áp giữa chân nàng thấm vào.

Nghĩ đến con người này khi vừa mới vào phòng bên chân đã treo dịch thể, bản thân không nghĩ cũng biết phần ướt át này từ đâu mà đến. Cô nhíu chặt mày, dùng sức cắn lấy đầu lưỡi của Junghwa. Lần này Heeyeon phát cáu rồi, cô thậm chí cảm thấy miếng thịt nhỏ kia ở đầu lưỡi của nàng cũng xém chút bị mình cắn đứt, nhưng người kia lại chỉ là run lên một cái, mùi máu tanh thuận theo tràn ra, hẳn là hôn càng  thêm mãnh liệt.

Rất không dễ dàng mới tách ra, Heeyeon không ngừng thở hỗn hển, Junghwa cũng không tốt hơn cô bao nhiêu. Nàng dùng tay che lấy miệng, còn có máu thuận theo kẻ tay nhỏ xuống. Nhìn bộ dạng thở dốc hư hỏng của Heeyeon, Junghwa bỗng chốc cười lên, dùng tay dính đầy máu chạm vào thân thể cô.

"Hani, mùi vị của chị rất ngọt, bộ dạng thở hỗn hễn cũng rất đẹp. Chị có biết không, vừa rồi chỉ là cùng chị hôn nhau, em thì xém chút lại đến một lần. Chị a, tại sao không thể ngoan một chút chứ? Tại sao vẫn là nghĩ đến người khác, nghĩ đến Arin, nghĩ đến Junsu, nghĩ đến người em không thích chị nghĩ đến. Junsu kia có cái gì tốt? Hắn dựa vào cái gì hôn chị, dựa vào cái gì có thể quang minh chính đại ôm chị."

"Tối hôm đó em thấy được rồi, em xém chút thì có thể đụng chết hắn, nhưng hắn lại tránh qua được. Em thấy chị té ngã, chị biết em đã rất tự trách không? Em hận không đem được Junsu thiên đao vạn quả, nếu như không phải hắn né tránh, chị sẽ không té ngã rồi. Hani, em đau lòng cho chị như vậy, chẳng lẽ chị cũng không cảm giác được sao?"

Ánh mắt của Junghwa có chút tan rã, nghe nàng ở bên tai mình nói ra lời nói này, Heeyeon lúc này mới hiểu tại sao tối hôm đó chiếc xe kia nhìn kì lạ như vậy. Thì ra, người chạy xe cư nhiên là Junghwa, cũng chính là tên biến thái quấy nhiễu mình. Nghĩ đến gần đây bản thân thời thời khắc khắc đều bị nữ nhân này chăm chú nhìn chằm chằm vào, bây giờ còn bị trói ở đây, Heeyeon trong lòng cầu phúc Arin không bị bắt, càng hy vọng Junsu có thể nhanh chóng phát hiện chỗ không đúng mà đến cứu mình.

"Cho nên bây giờ cô mới bắt tôi trở lại? nếu như Junsu biết tôi mất tích, anh ấy nhất định sẽ báo cảnh sát tìm tôi, anh ấy..."

"Đủ rồi... Hani, hứa với em được không? đừng ở trước mặt em nhắc đến người đàn ông kia, cũng đừng nghĩ đến hắn. Chị là của em, em không cho phép chị nghĩ đến người khác. Nếu không, em thật sự sẽ nhịn không được đem hắn giết chết."

"Junghwa, cô rốt cuộc thế nào mới nguyện ý thả tôi đi." nghe thấy lời nói của Junghwa có chút run rẫy, Heeyeon nhíu chặt chân mày, cô chỉ muốn biết bản thân làm sao mới có thể rời khỏi đây, nhưng tâm trạng của Junghwa bây giờ ít nhiều có chút không ổn định. Heeyeon biết, bản thân vẫn không thể chọc giận nàng.

"Hani muốn đi đâu? Tại sao vậy chứ? Chỉ cần ở đây, chị có thể cùng em trực tiếp sống chung với nhau, em sẽ làm cho chị đồ chị thích ăn, mỗi ngày đều sẽ đối với chị rất tốt rất tốt, Hani tại sao không nguyện ý cùng em ở lại đây?"

Junghwa nằm xấp ở mép giường, hai tròng mắt nghiêm túc ngắm nhìn cô, thấy được nàng có bộ dáng này, Heeyeon căn bản không cách nào đem nàng cùng nữ lão bản lúc trước bản thân quen biết so sánh với nhau. Cô mơ hồ cảm thấy bộ não của Junghwa có vấn đề, tinh thần của nàng căn bản không giống người bình thường. Chung quy, người bình thường căn bản sẽ không làm ra loại chuyện này.

"Junghwa, tôi sẽ không ở lại đây, cũng sẽ không thích loại người như cô. Nếu như cô không muốn thân bại danh liệt thì mau thả tôi ra, tôi có thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Cô nếu cứ tiếp tục nữa, cảnh sát... Á!" Cái đèn bên giường phát ra một tiếng vang, trong nháy mắt đã từ trên bàn rơi xuống, vỡ vụn trên đất. Thấy Junghwa trong cơn giận ném nó, trong lòng Heeyeon ít nhiều có chút khiếp đảm, lại nghe thấy người kia bỗng nhiên cười lên.

"Hani, chị đi không thoát đâu, chị phải luôn ở đây bồi em, ai cũng không cách nào đem chị cướp đi. Cho dù em cởi trói hai tay hay chân của chị, chị cũng không cách rời khỏi, cửa cần có mật mã mới có thể mở, mật mã thì chỉ có mình em biết. Cho dù chị có thể ra ngoài, bên ngoài cũng đều là người của em, chị cảm thấy chị còn có thể đi đâu chứ?"

-----------

Tù Điểu nghĩa là chim trong lồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro