Chương 20: Chuyển Biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua rất lâu, Heeyeon mới phục hồi bình tĩnh, đem con người này đỡ lên giường, Arin đem cái chăn mỏng ở một bên kéo qua đắp lên người cô, có lẽ là động tác đã vô ý đụng phải vết thương trên người, Heeyeon run rẫy đem cơ thể co rúc lại cùng nhau, hai tròng mắt tan rã nhìn Arin rất lâu, sau đó mới đưa bàn tay gầy khô kéo lấy người đang đối diện mình.

"Cô... sớm thì... biết cô ấy... cô ấy muốn làm cái gì..." Vì cổ họng nhiễm trùng trong thời gian dài, thanh âm của Heeyeon vốn là rất hay lúc này đã trở nên khàn khàn không chịu nổi, cô khó khăn chật vật mà nói, trong mắt tràn đầy vẻ 'không thể tin được '. Cô không ngờ được bản thân cho rằng Arin gặp phải bất trắc kì thực lại là người của Junghwa, cũng chính là nói, con người này từ đầu đến cuối ẩn núp ở bên cạnh mình, ngày đó cô ấy sở dĩ đến, cũng là vì giúp Junghwa đem mình giam cầm ở đây?

"Xin lỗi Heeyeon, em cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy. Bây giờ chị như vậy em cũng rất buồn, nhưng chị tiếp tục giằng co với cô ấy nữa, đối với chị mà nói không phải chuyện tốt gì." Arin đem sự tổn thương trong tròng mắt của Heeyeon để ở trong mắt, cô ấy đều luôn rất thích nữ nhân này, bản thân luôn tự tin kiên cường, xử sự nghiêm túc, nếu như không có Junghwa nhúng tay vào, Arin tin tưởng bản thân sẽ tuyệt đối mê luyến người giống như Heeyeon.

Nhưng mà, Arin là người thông minh, cô ấy sẽ không lấy tính mạng và tiền đồ của mình ra đùa giỡn, ban đầu khi Heeyeon tìm cô ấy, cô ấy thì đã chuẩn bị tinh thần xong rồi. Dù cho sau này Heeyeon xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không nên cũng không thể nhẹ dạ.

"Tại sao... tại sao phải làm như vậy, nhìn thấy tôi biến thành thế này, chẳng lẽ cô lương tâm một chút cũng không thấy bất an sao? Arin... tôi thật sự không ngờ cô là loại người như vậy." Heeyeon dùng sức nắm lấy tay của Arin, móng tay nhỏ dài đâm rách da thịt non mềm, để lại một vết máu hình trăng non. Arin không để ý vết thương này, mà là gọi điện thoại kêu hộ vệ ngoài cửa đi mua thuốc trị thương và thuốc tiêu viêm đưa đến.

"Heeyeon, nếu như em thật sự không bằng xúc sinh như vậy, bây giờ em cũng sẽ không xuất hiện ở đây, cô ấy chắc không có ở đây chứ." Arin vừa nói, liền đưa mắt liếc nhìn căn phòng trống rỗng, Heeyeon hiểu ý của cô ấy, tiếp đó gật gật đầu. Mấy ngày nay mỗi khi đến đây, Junghwa sẽ ra ngoài mấy tiếng đồng hồ, Heeyeon không biết nàng đi làm cái gì, chỉ biết mỗi lần trở lại đều sẽ như người bình thường, nào ngờ tối qua lại vô duyên vô cố phát điên, mà mấy vết thương trên người của cô cũng chính là do ngày trước trong lúc cùng nàng giằng co không cẩn thận làm bị thương.

"Thế lực của Park gia có bao nhiêu lớn, chị và em căn bản không cách chống lại. Em nói thật với chị, cấp trên của cảnh sát có thế lực của Park gia, cho dù chuyện chị mất tích có làm ồn đến cục cảnh sát thì họ cũng sẽ thật sự không thụ lý."

"Cô là nói cả đời này của tôi đều phải bị cô ấy nhốt ở đây?" Nghe thấy lời nói của Arin, sự tuyệt vọng trong mắt Heeyeon sâu hơn. Thông minh như cô lại thế nào sẽ không phát hiện điểm này, hơn một tháng, cả hơn một tháng cũng không có một người đến đây, Heeyeon rõ ràng nhớ rằng trước lúc đi có gửi cho Junsu tin tức. Cho dù không kiểm tra kĩ cũng có thể tra được tung tích của mình có liên quan với Junghwa, nhưng người đó lại giống như một người không xảy ra chuyện gì tùy ý đi lại.

Heeyeon đã dần dần mất đi kì vọng, mỗi ngày mỗi đêm bị Junghwa ép đọc mấy bản thảo kia, bị nàng chiếm lấy cơ thể, bị nàng kéo xuống căn phòng dưới đất, nhìn nàng đối với mấy tượng sáp của mình phát điên. Buổi tối trước vài ngày, Heeyeon chỉ là nói rằng mấy tượng sáp này là không có linh hồn. Junghwa liền giống như kẻ điên không ngừng dùng côn gỗ đánh mình, vết thương trên người cũng đều là do ngày đó để lại. (Chơi dại nè :v )

Từ đó về sau, Junghwa mỗi ngày đều sẽ ra ngoài mấy tiếng đồng hồ, mà mấy tiếng đồng hồ này, chính là thời điểm Heeyeon nghỉ ngơi. Lại không ngờ được Arin ở trong thời gian này đến thăm mình, càng không ngờ con người này có thể tùy ý ra vào chỗ này như thế, nếu để cô ấy đại diện thì có thể dẫn mình ra ngoài không, cô ấy biết mật mã chỗ này?

"Heeyeon, chị đừng nhìn em như vậy, mật mã trong căn phòng này em cũng không biết. Bây giờ em vào đây thì chỉ có thể đợi đến khi Junghwa trở về mới có thể ra ngoài. Nếu như muốn xông ra ngoài, chúng ta chỉ sẽ bị hộ vệ đánh chết. Chẳng qua là, cho dù căn phòng này nghiêm mật thế nào đi chăng nữa thì cũng có điểm yếu của nó, hơn nữa điểm yếu này, lại chính là bản thân Junghwa."

"Cô muốn nói cái gì? Cô muốn giúp tôi?" Nghe Arin nói như vậy, trong mắt Heeyeon lóe qua một tia nghi ngờ, nhưng lúc này người duy nhất bản thân có thể dựa vào chỉ có Arin, chỉ cần có thể từ chỗ này trốn đi, Heeyeon cái gì cũng nguyện ý làm.

"Heeyeon, em là đang giúp chị, cũng là đang giúp bản thân mình. Thực ra chị đều luôn không biết, em là vì có thể cùng chị làm đồng nghiệp mới vào giải trí EXID đó? Khi đó em vừa tốt nghiệp, buổi tối của mỗi ngày đều nghe kịch truyền thanh của chị, bản thân rất có hứng thú đối với chị, từ đó muốn quen biết con người như chị. Bây giờ thấy chị như vậy, em rất buồn, là thật sự muốn giúp chị trốn khỏi đây."

Arin vừa nói, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Heeyeon, đặt ở trong tay cô một lọ thuốc màu trắng.

"Chị nên biết Junghwa đối  với chị rất mê luyến, nhưng chị càng cùng cô ấy cứng đối cứng, thì càng sẽ chọc giận cô ấy. Đối với loại người như cô ấy, chị cần phải thuận theo cách nghĩ của cô ấy đi làm chuyện cô ấy muốn, chỉ có đợi cô ấy đối với chị buông lỏng cảnh giác, chị mới có cơ hội trốn đi"

"Cô muốn tôi lấy lòng cô ấy?" Heeyeon không có vội vã hỏi thuốc Arin cho mình là cái gì, chỉ có nhíu chặt chân mài hỏi ngược lại. Chỉ cần nghĩ đến bản thân phải chủ động đi lấy lòng Junghwa, cô liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

"Cũng không hẳn lấy lòng, chỉ là hơi nghênh hợp với cô ấy một chút. Chỉ cần cảnh giác của cô ấy đối với chị thấp xuống, chị tự nhiên có cách trốn ra ngoài. Lọ thuốc này có dùng hay không, là phụ thuộc vào chị." Arin không có chỉ rõ lọ thuốc này là cái gì, nhưng nhìn ánh mắt của cô ấy, Heeyeon đã đoán ra được đại khái.

"Tuy cô ấy có hơi quá đáng, nhưng tôi không muốn cô ấy chết." Heeyeon thấp giọng nói, có chút do dự nhìn lọ thuốc trong tay. Kì thực, cô từng động qua ý niệm nếu như Junghwa chết đi thì cái gì cũng giải thoát, nhưng nói cho cùng, đối phương xác thực chưa từng làm qua chuyện tổn thương cô sâu sắc, bản thân cũng không nên khơi lên ý niệm này.

"Heeyeon, đây là thuốc mạn tính, uống rồi sẽ không chết ngay, nếu như liều lượng ít cũng sẽ không có vấn đề. Chị không nhẫn tâm, có lẽ thì phải cả đời bị nhốt ở đây, chị thật sự có thể chịu được sao?" Arin nghe thấy Heeyeon không muốn dùng thuốc này, có chút không bỏ cuộc tiếp tục nói, thấy biểu tình của đối phương có chút động dung, cô ấy tiếp tục mở miệng: "Nếu như muốn ra ngoài, đây là cách nhanh nhất."

"Nhưng mà tôi nên làm sao để cô ấy uống thuốc này." Heeyeon nắm chặt lọ thuốc trong tay, do dự nói.

"Cô ấy chỉ có đối với chị mới buông lỏng cảnh giác, chị chỉ cần tùy tiện làm mấy thứ, đem thuốc để ở bên trong, cô ấy chắc chắn sẽ ăn."

"Nhưng mà tôi..."

Heeyeon còn muốn nói cái gì thì người đưa thuốc đã đến rồi. Thấy những hộ vệ đó không chịu để người vào, chỉ là mở một khe cửa, đem thuốc đặt ở trong phòng, Arin lấy thuốc ở trong tay của Heeyeon, đem thuốc độc bên trong và thuốc tiêu viêm trong lọ khác đổi với nhau, rồi giao lại cho cô.

"Cơ hội ở trong tay của chị, nếu như chị không muốn cả đời đều bị nhốt ở đây, thì nên suy nghĩ cách của em. Chỉ có thuận theo cô ấy, để cô ấy đối với chị buông lỏng cảnh giác, chị mới lần nữa có cơ hội giành được tự do."

"Arin, tôi..." Heeyeon còn muốn nói cái gì, nhưng cửa phòng trong lúc này bị đẩy ra, đúng lúc Junghwa bên ngoài đi vào. Nàng nhìn thấy Arin ở đây, trong mắt lóe qua sự lãnh ngưng không rõ ý nghĩa, thấy Junghwa trở lại, Arin tùy tiện nói mấy câu thì nhanh chóng rời khỏi.

Heeyeon cau mày nhìn Junghwa, đây là sau mấy ngày cô mới quan sát con người này tỉ mỉ như vậy, đối phương giống như đi bệnh viện các loại, trên người mang theo một cổ mùi vị thuốc sát trùng. Thấy nàng đi tới định đưa tay sờ mình, Heeyeon trong lòng dâng lên một trận chán ghét, lại nghĩ đến lời nói của Arin, bản thân liền cố nén không tránh né.

"Hani, tại sao cô ta bổng nhiên qua đây chứ? Em rất ghét có người bước vào phòng của chúng ta, em không thích mùi vị của người khác để lại trên người chị." Junghwa nhìn ra rất mệt mỏi, nàng ôm chặt Heeyeon, đem đầu dựa ở trên bờ vai của cô nói. Heeyeon nhìn không được tròng mắt nổi lên tia máu của nàng, càng không thấy được ánh mắt đờ đẫn của nàng.

"Junghwa, cô... cô muốn ăn cái gì?" Heeyeon theo bản năng muốn đẩy con người đem mình càng ôm càng chặt này ra, nhưng đối phương lại giống như một con rắn sít sao quấn lấy cô không buông, đến lời nói trong miệng cũng là trở thành như vậy.

"Hani đang hỏi em sao?" Giống như được thụ sủng nhược kinh, Junghwa mở to mắt nhìn Heeyeon, căn bản không nghĩ đến con người này sẽ phá thiên hoang chủ động hỏi mình. Nhìn thấy nàng ngẩng người vì kinh ngạc mà hiếm khi biểu hiện ra ngoài, Heeyeon bắt được dấu vết đẩy nàng ra, nắm lấy quần áo ở một bên mặc lên người, bước xuống giường.

"Ân, cô muốn ăn cái gì, tôi có thể làm cho cô."

"Chỉ cần là Hani làm, em đều thích."

"Được, vậy cô nghỉ ngơi trước đi, chút nữa kêu cô."

Nhìn thấy Junghwa hoàn toàn không có nghi ngờ mình, Heeyeon xoay người đi vào phòng bếp, thấy đối phương thật sự sẽ nấu đồ cho mình ăn, Junghwa hưng phấn đến toàn thân phát run, nàng bước nhanh đi đến căn phòng dưới đất, đem kim tiêm trong túi toàn bộ đổ lên trên bàn, cầm lấy một trong số đó, giá khinh tựu thục (tiến hành dễ dàng) săn tay áo lên, đem dịch thể bên trong toàn bộ tiêm vào cơ thể.

Thần kinh hưng phấn tạm thời được khắc chế để nàng từ từ an tĩnh lại. Trên cánh tay trắng nõn đó tràn đầy lỗ kim tinh tế giống nhau, Junghwa giương mắt nhìn 'Heeyeon ' đứng đầy trong phòng, si ngốc ôm lấy một con có khoảng cách gần nhất, đem nụ hôn rơi ở trên trán của tượng sáp.

"Hani muốn làm đồ cho em ăn, không phải em đang nằm mơ chứ? Hôm nay em đi lấy rất nhiều thuốc, có mấy thứ thuốc này, em thì sẽ không tổn hại Hani nữa. Hani, bây giờ trong lòng em rất vui vẻ, cảm giác giống như có cái gì đó đang nở rộ. Loại cảm giác này, chính là yêu sao? Hình như so với đau đớn thì càng vui vẻ hơn một chút."

-----------
Ư ư tui thương bé Bông quá à :'(

Cơ mà hỗm rài tui đi học nên hổng edit truyện được ToT tui sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể để mấy người không bị mất hứng trong thời gian chờ đợi huhu ToT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro