Chương 34: Sinh Sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Junghwa, em thử cái này một chút."

Trong trung tâm mua sắm lớn, hai nữ nhân tướng mạo xuất chúng tay nắm tay đi chung với nhau, thân mật giữa hai đầu chân mày khiến người khác không khỏi liếc mắt, nhưng họ vẫn như cũ không coi ai ra gì tựa vào đối phương. Đi vào trong tiệm thời trang thai phụ, Heeyeon nhìn áo liên váy màu trắng trên giá, tuy là thời trang thai phụ nhưng thiết kế tuyệt đối rất thời thượng, vật liệu tơ lụa mỏng manh, kiểu dáng cũng rất tốt, đương nhiên giá cả cũng không thấp. Thấy được một bộ thời trang thai phụ đơn đơn giản giản bán đến năm chữ số, Heeyeon biết Junghwa sẽ không để ý giá cả của quần áo, mà nguyên nhân duy nhất nàng ghét bộ quần áo này, chỉ có...

"Hani, bộ đồ này rất xấu, màu trắng không thích hợp với em, nó làm sao đem cơ thể em ôm chặt được chứ? Bụng em còn chưa có lớn như vậy, không muốn mặc bộ này." Junghwa chê nhìn bộ quần áo này, trong ngữ điệu đều là làm nũng. Nghe được lời của đối phương, Heeyeon liếc nhìn cái bụng có chút nhô lên, khẽ nhíu chân mày.

Độc tố trong người của Junghwa đã toàn bộ loại trừ sạch sẽ, cũng kiểm tra tới lui thai nhi, cuối cùng xác định không có vấn đề quá lớn. Cơ thể và tâm lý của nàng đều cần phải điều dưỡng, cho nên ở trong bệnh viện cả mấy tháng. Trong thời gian này Heeyeon cũng không có làm việc, luôn bên cạnh bồi bổ nàng, hai người xém chút thì đem phòng bệnh của bệnh viện thiết kế thành nhà ở tạm thời, may mắn bệnh viện là của Park gia, ngược lại cũng không có quan hệ gì.

Có lẽ nguyên nhân từng có chứng chán ăn, Junghwa cho dù mang thai cũng không có giống đa số thai phụ muốn ăn rất nhiều đồ kia, ngược lại là siêu cấp nhiệt tình cùng mình hôn. Heeyeon sờ sờ cánh môi của mình, cô cả ngày bị Junghwa hôn không biết bao nhiêu lần, giống như môi của bản thân chính là mấy thứ ô mai chua chống nôn, không ngừng bị đối phương cắn tới cắn lui. Hơn sáu tháng qua đi, bụng của Junghwa xác thực so với nữ nhân khác nhỏ hơn khá nhiều, Heeyeon không chỉ một lần lo lắng nàng có chuyện, luôn mời bác sĩ đến kiểm tra, cuối cùng thấy được kết quả là bình thường mới chịu an tâm.

"Được được được, em nói xem, em muốn mặc bộ nào?" Heeyeon gần đây đều rất cưng chiều Junghwa, cô phát hiện một khi bản thân đối với con người này tốt lên, đối phương sẽ không biểu hiện ra loại dáng vẻ lo lắng sợ hãi và cực độ bất an nữa, âm u tiềm ẩn trong lòng cũng sẽ không lộ ra ngoài. Nghe thấy Heeyeon hỏi mình như vậy, Junghwa liếc nhìn không xa nơi nhãn hiệu quần áo nàng thường xuyên lui tới, lấy một bộ quần áo trở về, Heeyeon quay đầu nhìn, trực tiếp đen mặt.

Đó là một bộ váy màu đen gợi cảm vô cùng, bên trên váy còn tính như phù hợp với quy cũ, chỉ là thiết kế ngực thấp, vậy mà sau lưng căn bản thì là toàn bộ lộ ra. Tuy cô thừa nhận vóc dáng của Junghwa rất đẹp, mang thai cũng không mất đi dáng xác thực mặc y phục này sẽ rất đẹp, nhưng mà... con người này chẳng lẽ không có một chút tự giác bản thân là thai phụ sao? Đâu có người mang thai nào mặc trang phục lộ như vậy, hơn nữa bây giờ còn là mùa thu.

"Để trở lại thì mua bộ lúc nảy."
                     

"Hani..."

                     
"Junghwa, nếu như em không nghe lời, lần sau tôi sẽ trực tiếp mua cho em, để em đường lựa chọn cũng không có."
                    

"Được thôi."

Bị Heeyeon uy hiếp, Junghwa héo cả người. Hai người mua mấy bộ trang phục thai phụ, Heeyeon cũng cảm thấy bản thân cần phải mua một số áo lót mới, mà Junghwa... còn cần hơn so với mình. Bộ vị trước ngực của nàng vốn thì đầy đặn, sau khi mang thai càng là lớn không ít, áo lót bây giờ mặc thật sự có chút chật rồi. Đứng ở trong cửa hàng áo lót, Heeyeon tỉ mỉ lựa chọn, không qua bao lâu, Junghwa thì đi tới, kéo kéo vạt áo của cô.

"Hani, em từng tra qua tài liệu, trên đó nói áo lót của nữ nhân phải lớn hơn một số mới tốt, chị mua quá thích hợp đối với ngực sẽ không tốt". Junghwa nói hết sức cẩn thận, trong mắt mang theo sự mong đợi giấu không được. Đem suy nghĩ cẩn thận gọt giũa, Heeyeon mới không tin áo lót phải mặc lớn một số, lý do duy nhất chính là con người nào đó động qua tâm tư khiếm nhã.

Từ sau khi hai người sống chung với nhau, Heeyeon thì phát hiện áo lót và quần lót của mình luôn mất tích không giải thích được, cô vừa bắt đầu còn sẽ tìm kiếm, đến sau này căn bản không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Mỗi lần thấy được đối phương mặc quần lót của mình mặc qua còn chưa giặt, Heeyeon luôn bị một trận vô ngôn ( không biết nói cái gì ). Tuy hai người chuyện thân mật cũng làm qua rồi, nhưng... Park Junghwa, tên biến thái này có cần luôn phải trộm quần lót của mình không a.

Heeyeon đã từng cùng Junghwa bàn qua chuyện này, ai biết mỗi lần nói đến một nửa nàng thì sẽ lấy cớ bảo bảo đói bụng rồi, bảo bảo mệt mỏi để có lý do trốn đi. Bây giờ nghe đối phương nói như vậy, hơn phân nửa là muốn xuống tay đối với áo lót của mình. Nghĩ đến đây, Heeyeon liếc nhìn bộ ngực của Junghwa còn đầy đặn hơn trước, ở trong lòng thở dài.

"Em thì đừng nghĩ nữa, đừng nói lớn hơn một số, chính là lớn hơn hai số  cũng mặc không được."

"Hani, không thử sao chị biết em mặc không được chứ?"

"Mỗi ngày đều sờ tôi còn không biết sao?"

Hai người ở trong trung tâm mua sắm lớn dạo quanh một chút, vì lo lắng Junghwa sẽ mệt nên Heeyeon đặc biệt kêu tài xế đưa nàng về sớm một chút, còn cô thì đi đến công ty chuẩn bị phát thanh cho tối nay. Ai ngờ Junghwa khăng khăng đòi đi theo, nói là muốn đến để nghe âm thanh của mình, Heeyeon khuyên cũng không động nàng, chỉ có thể để nàng đi theo, hai người cùng nhau đến công ty.

Còn về chuyện Heeyeon mất tích mấy tháng nay, người trong công ty dù trong lòng đã rõ nhưng cũng không nói ra, thấy chiếc nhẫn xa hoa của cô cùng Junghwa cũng hiểu rõ. Lại cũng không có ai để ý chuyện Arin và Junsu tại sao lại ngồi tù, trong lòng họ quản tốt chuyện của mình là được rồi, về người khác thì không nên quan tâm thái quá. Chỉ có Heeyeon đi ngược lại, cô nghĩ đến Arin và Junsu, nghe nói hai người này ở trong tù bị người của Junghwa hành đến rất thảm. Mỗi khi cô muốn cầu tha thứ cho họ thì luôn sẽ xảy ra một số tình huống bản thân không muốn thấy.

"Junghwa, Arin và Junsu... bọn họ..."

"Hani, chị còn nhắc đến họ làm gì. Bọn họ một người hôn chị, một người muốn cướp chị đi từ trong tay em, nếu có thể giết họ...."

"Không cho phép lộ ra biểu tình âm u như vậy."

"Ngô... Hani a, tóm lại trước khi em không có hết giận, em sẽ không buông tha cho bọn họ."

Mỗi lần đề tài cầu tình đều như vậy thì kết thúc, thời gian dài rồi Heeyeon cũng nhìn ra, bản thân càng cầu tình cho hai người họ Junghwa thì sẽ xuống tay càng độc. Cho nên cô cũng không nhắc đến nữa.

Hai người xuống xe, thấy Heeyeon đi vào phòng thu âm, Junghwa ngược lại thả lỏng đi đến phòng nghỉ ngơi riêng của hai người, đây là do nàng đặc biệt chuẩn bị cho Heeyeon, ngoại trừ hai người họ, ai cũng tuyệt đối không được tự ý ra vào. Ngồi trên sofa, Junghwa mở máy thu thanh ra, sau khi vang lên một chút nhạc thì tiếp đó là âm thanh của Heeyeon truyền đến. Đây là lần đầu tiên sau mấy tháng cô trở lại phát trực tiếp, Junghwa yên tĩnh nghe âm thanh của cô, nhàn nhạt cười lên.

"Chào mọi người, tôi là Ahn Heeyeon. Đã lâu không gặp lại mọi người, không biết sau mấy tháng qua mọi người còn nhớ được tôi không? Hôm nay là ngày đầu tiên sau khoảng thời gian dài tôi trở lại chủ trì, hy vọng sau này có thể trải qua mỗi tối cùng mọi người. Tối nay nhân dịp đặc biệt, tôi muốn cùng mọi người trò chuyện về "người quan trọng nhất trong cuộc sống này".

"Tôi đó giờ chưa từng trải qua cảm giác thích một người là như thế nào. Nhưng tôi luôn tin, bản thân cuối cùng sẽ đợi được đến ngày người đó xuất hiện. Em ấy có lẽ là người khác xa trong trí tưởng tượng của bạn, là người có chút trẻ con, có chút tính khí xấu hoặc là thói quen xấu, thỉnh thoảng còn lộ ra bộ dạng âm u. Em ấy cũng hay bất an, hay lo sợ bạn rời khỏi, hoặc là vô í tổn thương bạn. Nhưng mà... em ấy làm những chuyện này không phải do thực sự ghét bạn."

"Chủ trì âm thanh trong mấy tháng này, tìm được em ấy đối với tôi mà nói rất quan trọng, em ấy bây giờ chắc cũng đang nghe tiết mục của tôi. Tôi từ đầu đến cuối cũng chưa chính thức tỏ tình với em ấy, vào ngày hôm nay, tôi thật sự muốn nói rằng tôi yêu em. Sự xuất hiện của em không có ở trong kế hoạch của tôi, nhưng mỗi ngày sau này của em... đều là lộ trình tôi muốn chúng ta cùng nhau đi qua.

"Hani, em cũng yêu chị." Nghe được Heeyeon tỏ tình, hốc mắt của Junghwa hơi phiếm hồng. Nàng cảm giác ngọt ngào của mấy tháng qua thì giống như giấc mộng, nàng không chỉ một lần rồi lại một lần hỏi qua Heeyeon, cô có phải vì áy náy mới nguyện ý ở bên cạnh mình hay không? Hay là nói, cô vì đứa con mới nên mới ở bên cạnh mình.

Con người là động vật tham lam, một khi đã có được một chút thì lại muốn thêm càng nhiều. Đã từng, Junghwa muốn có Heeyeon bằng mọi giá, nàng không tiếc bất cứ thứ gì, cũng mặc kệ cô có yêu mình hay không. Bây giờ nàng có được rồi, lại hy vọng Heeyeon có thể thật vui vẻ, hy vọng cô thật lòng nguyện ý sống chung với mình. Junghwa là luôn bất an như thế, nhưng đến tận ngày hôm nay, trái tim treo lơ lửng của nàng cũng có thể đặt xuống.

Hani sao có thể ở trước mặt nhiều người tỏ tình với mình như vậy chứ? Thật sự là quá lãng mạn rồi, rất muốn bây giờ đem Hani đi ăn sạch... lại để chị ấy ăn sạch mình.

------------------

How about hết ế??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro