Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà của Ahn gia:

Tiếng đổ vỡ của cái ly ông Ahn vừa uống được một ngụm rơi thành từng vụn vỡ trên mặt sàn. Heeyeon từ trên lầu đi từng bậc thang xuống thì nghe tiếng đổ vỡ phát lên. Khuôn mặt cô vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm như thường ngày. Bỗng ông Ahn quát to tiếng:
"Lúc nảy sao ngươi không bóp cồi ?"
"Muốn chết à!"
Heeyeon khuôn mặt vẫn điềm tĩnh bước đi thẳng ra cửa,vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt của người cha dượng mà bao năm nay cô hận thù và muốn thoát khỏi ông ta. Ông dõng dọc nói tiếp dọng điệu đầy khiêu khích và nhếch miệng một cái:
"Ngươi hãy cứ tiếp tục nếu như ngươi muốn bà ta chết dần chết mòn trong tay ta"
Heeyeon nghiêng đầu một chút liếc nhìn người đàn ông đang khiêu khích cô:
"Lúc đó là do có người đã nhìn thấy tôi"
"Tôi đã làm theo lời ông yêu cầu rồi tại sao bây giờ ông lật lọng"
Heeyeon vừa nói mà vừa xiếc chặt bàn tay hình nắm đấm như muốn chạy lại mà đánh thẳng vào mặt ông ta. Nhưng cô không thể làm thế vì ông ta đang nhốt mẹ cậu ở một nơi nào đó mà hành hạ bà. Hằng tuần cậu đều nhận được hình ảnh của mẹ mình. Tay bà thì bị trói chặt bởi sợi dây thần dài,tóc tai rối bời,miệng thì róm máu,tay chân xuất hiện những vết đỏ dài còn rỉ máu chứng tỏ bà đang bị hành hung kịch liệt. Mỗi ngày cô đều sống trong sự sợ hãi lo lắng cho người mẹ mà con luôn yêu thương. Ông ta cười lớn rồi nói:
"Ta chỉ nói là có thể..."
Heeyeon liếc ông ta và cất không thành lời:
"Ông......."
Ông ta nói tiếp lời cùng tiếng cười ghê rợn:
"Mau đi mà tìm cách giết tên kia nhanh nêu không lỡ mẹ cậu bị mất một ngón tay thì sao đây"
Heeyeon tức giận bước một mạch ra xe với khuôn mặt đầy thù oán,gân tay nổi lên vì đôi bàn tay đang xiếc chặt,đôi mắt như xuất hiện tia lửa mà ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ. Hai bên là những ám vệ đang cúi đầu chào Heeyeon và một tên đi đến mở cửa cho cô bước vào xe. D.O đang đợi cô trong xe:
"Mình phải tìm mọi cách để mẹ thoát khỏi người đàn ông đê tiện hung tợn đó"
"Nhưng phải bằng cách nào đây"
"Mình phải tìm cách không thể mẹ mình khổ cực thêm một ngày nào nữa"
Trong đầu cô bây giờ nảy ra nhiều cuộc đối thoạt, nhiều ý định để trả thù người đàn ông đã làm hại đến mẹ cô
Từ lúc 6 tuổi Heeyeon từng sống trong một gia đình rất hạnh phúc nhưng cho đến khi ông ta biết được cô không phải con ruột của ông ta,suốt ngày đánh đập mẹ của Heeyeon. Bà cũng vì nỗi dằn vặt trong lòng mà không muốn chống trả. Cô mỗi ngày phải chứng kiến người cha mà cô từng yêu mến đánh đập người mẹ mà cô vô cùng yêu thương. Lúc này cô chỉ biết ở trong phòng và nghe thấy tiếng la hét cùng với những tiếng đỗ vỡ. Và mẹ cô muốn đưa cô sang Anh du học sau khi dành dụm được một số tiền lớn. Để cho con mình chăm chỉ học tập mà không phải thấy những cảnh tượng đầy ám ảnh này. Cũng nhờ Heeyeon có một người cậu đang làm việc bên Anh nên thuận lợi cho việc du học cũng như sinh hoạt. Heeyeon không muốn xa mẹ chút nào nhưng vì bà từng có ý định tự tử nếu như cô không chịu đi. Heeyeon đành phải nghe lời bà và cô không thể gặp mẹ mình thường xuyên. Công ty Ahn thị là do một tay mẹ cô thành lập nhưng đã bị ông ta cướp mất chỉ còn chức tổng giám đốc là dành cho Heeyeon con của bà. Sau 12 năm cô cũng đã sống tự lập và học hành chăm chỉ, cô đã tự thành lập được một công ty ở bên Anh cũng có không ít tiếng tâm. Heeyeon từ nhỏ đã rất thông minh đặc biệt ở bên Anh cô được cậu mình cho học bắn súng và võ thuất để tự vệ theo như lời mẹ cô đã dặn. Nhưng khi về đến Việt Nam mọi chuyện không như cô mong muốn. Hắn ta đã bắt mẹ cô để nguy hiếp cô làm việc cho ông ta. Vì ông ta đã nhận không ít thông tin về Heeyeon,là một người tài giỏi và thông minh nên ông ta muốn tận dụng.
"Heeyeon,cô không sao chứ?"
Tiếng nói của D.O như an ủi khi thấy khuôn mặt Heeyeon đang đỏ bừng lên. Heeyeon ngã lưng về sau dựa lưng một tí rồi mắt nhắm lại cố nén lại cơn tức giận của mình:
"Đến chỗ cũ"
"Vâng"
Heeyeon kìm nén lại cơn giận và lạnh lùng nói ra vài tiếng để D.O biết cô muốn đi đâu. D.O phóng nhanh không lâu sao đã dừng lại trước căn nhà to như biệt thự bên trong như chứa nhiều chỗ bí mật mà khi nhìn vào không biết được chuyện gì đã xảy ra bên trong. Cô được hai người mặt áo đen, quần đen ôm cùng chiếc nón che nửa gần nữa khuôn mặt mở cửa và cúi đầu chào. Nơi đây là căn cứ bí mật của cô do cô đứng đầu. Những sát thủ ở đây do chính tay cô tuyển chọn để chờ một ngày nào đó sẽ kết liễu ông Ahn, tất nhiên ông ta cũng không hay biết. Heeyeon mở cửa đi vào và khoác lên chiếc áo khoác da cùng cây súng UFO nhét vào trong túi áo khoác trong. Đội chiếc nón đen che gần nữa khuôn mặt đi đến chỗ mà D.O đưa địa điểm giết người mà ông Ahn yêu cầu. Dù không muốn nhưng cô cũng phải làm.
Cô đứng trên sân thượng gần nơi mục tiêu đang đứng. Giơ súng lên nhắm vào người đang cười nói vui vẻ bắt tay với nguời mặt vest sang trọng
*Đùng*
Một viên đạn cấm thẳng vào đầu hắn khiến hắn ngã quỵ ra mặc đường máu me chảy thành dòng, mọi người xung quanh la hét bấn loại, chạy lung tung. Lúc này Heeyeon bỏ chiếc súng thân thương của cô lại chỗ cũ. Khuôn mặt thì không chút biểu cảm lạnh lùng bước đi vào chiếc xe mà D.O chờ sẵn phía dưới, phóng nhanh đi như không có chuyện gì xảy ra.
Đi về nơi căn cứ cô cởi chiếc nón ra và để lên trên chiếc tủ. Ngồi lên chiếc ghế sofa hai tay ôm mặt vuốt lên thở dài lấy lại bình tĩnh trước sự việc mà cô gây ra. D.O thấy vậy, đưa cho cô ly nước:
"Uống đi chị"
D.O là con của người cậu đã có không ít công ơn đối với cô. Vì cả hai cùng tuổi nên đã đi học chung và chơi thân với nhau từ nhỏ. D.O cũng biết hoàn cảnh của Heeyeon nên rất hiểu và cảm thương. Dù bằng tuổi nhưng cậu ta phải kêu Heeyeon bằng chị vì vai vế Heeyeon lớn hơn. Cậu đã giúp đỡ Heeyeon rất nhiều trong công việc cũng như những chuyện nhỏ vặt mà Heeyeon nhờ cậu. D.O tính tình rất tốt,biết giúp đỡ mọi người,hòa đồng lại cũng có một chút nhan sắc cậu được rất nhiều bạn nữ trong công ty để ý. Bây giờ đang là trợ lý cho Heeyeon.
"Cảm ơn"
Cô cầm ly nước uống một hơi đến hết rồi đứng dậy cởi chiếc áo khoác da ra máng lên cái móc trên tường. Đứng dạy đi về nhà để báo cáo cho ông ta đã hoàn thành những gì ông ta đã yêu cầu
Trời cũng đã tối lúc này cô đang ngồi trong phòng làm việc làm nốt đóng hồ sơ. Cô ngã lưng về chiếc ghế êm dịu vươn vai một cái,mắt lim dìm nhắm lại và chợt đi vào giất ngủ

Tại công ty Park thị:

Trong căn phòng yên tĩnh của Park thị. Junghwa đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc khuôn mặt có chút mệt mỏi tay gát lên trán thở dài một cái. Bỗng có tiếng của người đàn ông mặt bộ vest đen cúi đầu, mở cửa cho một nữ nhân trên người toàn hàng hiệu sang chảnh như một người mẫu chuyên nghiệp bước vào:
"Chào chủ tịch"
Cô ta thẩy lên bàn một sắp tài liệu cùng một vài hình ảnh và ngồi xuống chiếc ghế sofa:
"Chị muốn em tiếp cận Ahn thị, đặt biệt là người con mà ông ta yêu thương Ahn Heeyeon"
Junghwa từ chiếc ghế tổng giám đốc bước đi đến chiếc ghế sofa ngồi đối diện Hyojin.
"Vì sao vậy ạ"" Họ có liên quan đến cái chết của cha mẹ mình sao?"
Hyojin tựa lưng vào ghế:
"Đúng"" Ông Ahn là người đã sai khiến người giết chết cha mẹ mình, và chị cũng không biết lý do vì sao hắn ta làm vậy"
Junghwa cười nhếch môi một cái khuôn mặt đầy hận thù nói:
"Vậy thì liên quan gì đến con ông ta?"
"Những người mà đã đắt tội với ông ta chỉ trong một ngày đều biến khỏi thế gian"
"Theo Hyerin đã điều tra đều do một tay con ông ta Ahn Heeyeon bóp cồi"
"Heeyeon không phải một người đơn giản,từ trên sân thượng chỉ cần một khẩu súng UFO mà đã cho viên đạn bây thẳng vào đầu kẻ thù"
Junghwa tỏ vẻ mặt đồng ý và gật đầu:
"Cô ta có thể là tay bắn súng chuyên nghiệp"
"Bằng cách nào mà em có thể tiếp cận cô ta đây"
Hyojin cười khuẩy:
"Hãy xin làm việc vào công ty của hắn,sau đó em cũng biết mình phải làm gì rồi chứ!"
"Không phải họ cũng biết em là tổng giám đốc Park sao?"
"Chị sẽ cho em một thân phận khác"
"Em hiểu rồi"
Sau khi chị mình bước ra ngoài. Junghwa nhìn chằm vào sắp tài liệu trên bàn,khuôn mặt đầy sát khí,đôi mắt lạnh lùng đầy hận thù nhìn vào tấm hình của người đã giết chết hai người mà cô yêu thương. Cô bây giờ như một con bạch hổ đang muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù,vì suốt nhiều năm qua cô đã vật lộn với quá khứ,bớt móc để điều tra người đã hảm hại cha mẹ mình. Bây giờ đã tìm ra thì lửa hận trong lòng cô lại bùng phát.

Buổi sáng Tại công ty Ahn thị:

Mọi người ai nấy đều bận rộn làm biệc nhưng đều phải ngưng để cúi chào Ahn Heeyeon. Heeyeon sải bước đi với khuôn mặt lạnh lùng,đôi mắt ẩn sau tia lửa là nhiều điều bí ẩn mà ai cũng phải cuối đầu chào cô:
"Chào tổng giám đốc"
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng với chiếc quần jean đen dài,tuy đơn giản nhưng lại tôn lên được thân hình chữ S của cô. Sau khi cô vào phòng làm việc của mình thì mọi người mới làm tiếp công việc của mình một cách chăm chỉ. Một ám vệ đứng trước cửa phòng tổng giám đốc cúi đầu mở cửa cho cô. Vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa cô liền hỏi D.O:
"Hôm nay có gì cần làm?"
D.O chấp hai tay ra sau nói:
"Tối nay chúng ta có cuộc giao lưu giữa các công ty ông Ahn muốn chị đi"
"Ông ta lại muốn gì đây"
Heeyeon suy nghĩ một chút rồi nói
D.O chạy lăn tăn ngồi trên ghế sofa đối diện Heeyeon:
"Em nghĩ là không có gì đâu chị đi thử xem sao"
Heeyeon dựa người vào ghế sofa nhắm mắt một chút có chút đâu lưng vì hôm qua cô nằm gụt trên bàn mà ngủ một giấc tới sáng. Cô mệt mỏi lên tiếng:
"Được"
Bỗng có tiếng gõ cửa. Heeyeon vẫn nhắm mắt nhưng miệng thì thốt lên
"Vào đi"
Một cô gái mặc chiếc đầm màu hồng phấn tóc chẻ hai mái ngang lưng,tựa như một mỹ nữ,đôi mắt long lanh,hàng mi dài cong vút,đôi môi đỏ hồng căn mọng nhìn là muốn cắn một cái. Heeyeon lim dim mở mắt ra, trước mắt mình là một mỹ nhân,cô ngồi thẳng lưng lại,con mắt như bị hút hồn bởi cô gái đứng đối diện. Đó là Park Junghwa bây giờ cô đang xin vào công ty của Heeyeon. Cô đã chọn cho mình một chiếc đầm nữ tính cùng lối trang điểm nhẹ nhàng để ghi điểm với Heeyeon. Thấy Heeyeon đang thẩn thờ vì mình. Junghwa chạy đến vỗ vai cô:
"Tổng giám đốc"" Tổng giám đốc"
*Khụ* *khụ* Heeyeon nghe cô gọi ngại nghùng quay sang chỗ khác lấy tay che miệng mà ho. Junghwa tươi cười nói:
"Tổng giám đốc tôi muốn xin vào công ty của ngài ạ. Tôi đã có bằng đại học ngành kinh doanh. Và đây là hồ sơ của tôi ạ"
Vừa nói xong Junghwa đặt nhẹ sấp hồ sơ lên bàn.
"Tôi tên là Park Jihyo"
"Ừ"
Heeyeon lạnh nhạt trả lời một cách cụt ngũng làm Junghwa có chút tức giận mà nhăn mặt
Sau đó cô vẩy tay về phía D.O như kiểu kêu cậu ra ngoài. D.O hiểu ý đứng lên đi cười nham hiểm mà bước ra ngoài. Khuôn mặt Junghwa bây giờ rõ khó chịu mà lại rất đáng yêu khi nhìn thấy bộ mặt lạnh không chút biểu cảm của Heeyeon. Heeyeon lúc này rất muốn cười nhưng cố nén lại khi thấy bộ mặt đáng yêu của Junghwa.
"Ngồi xuống đi"
Junghwa liền bước đến ngồi xuống đối diện Heeyeon sau khi nghe cô ta lên tiếng:
"Vâng"
"Tên em là Park Jihyo sao?"
Cô nhìn Junghwa hỏi
"Đúng vậy ạ"
Heeyeon hỏi tiếp
"Em sinh năm mấy"
"1995"
Thấy cô hỏi nhiều Junghwa có chút khó chịu vì trong hồ sơ cũng có sao cô ta không coi mà cứ hỏi nhiều thế. Thấy Junghwa lầm bầm cô liền thay đổi khuôn mặt tỏ vẻ khó tính. Cô dưa lưng ra sau khoanh hai tay hỏi:
"Giới tính?"
Nghe xong câu nói của cô Junghwa như muốn bùng cháy.
"Nhìn như thế không biết hay sao mà còn hỏi, đúng là đồ điên.Ỷ muốn làm giám đốc thì muốn làm gì làm sao"
Junghwa bực mình suy nghĩ trong đầu nhưng không dám nói ra sợ cô ta sẽ không nhận mình,khuôn mặt gượng cười nhỏ nhẹ trả lời:
"Là nữ ạ"
Heeyeon tỏ ý muốn trêu thẹo Junghwa:
"Là nữ sao vậy thì làm trợ lý tình yêu cho tôi đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro