Đầu hiệp 2 - Top of the Second Inning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Việc giết tên thám tử đã hoàn tất." Đó là cuộc gọi từ Ivanov. Tối hôm qua hắn đã giết tên thám tử, ngụy trang thành vụ tự tử và đã liên lạc cho một vài người liên quan tới cảnh sát. Hiện tại vụ việc đã được cho là một vụ tự sát đơn thuần. Tất nhiên hắn vẫn sẽ được trả thù lao như đã hứa.

Munkata đang ở một bãi đậu xe cách công viên Kego khoảng mười phút đi bộ. Trong khi hắn ta đang ngồi trên ghế lái của con xe van thể thao màu đen phì phèo khói thuốc, đột nhiên có âm thanh gõ cửa từ cửa kính ghế phụ. Reiko đang nhìn từ bên ngoài. Cô ta chắc hẳn vừa mới trở về sau khi quan sát khu vực xung quanh với tư cách là vệ sĩ thân cận với Shinohara.

"Làm việc tốt chứ? Có vấn đề bất thường nào không?"

"Đã có một trận súng nổ ra."

"Cô nói gì cơ?"

"Chà, đấy là cái tôi đã nghĩ, nhưng thực tế chỉ là tiếng nổ quả bóng của một thằng nhóc thôi." Reiko lấy và châm một điếu thuốc. "Việc xử lý của anh thế nào?"

"Mọi chuyện có vẻ như đều ổn. Vụ của gã thám tử được coi như là một vụ tự sát."

"Những kẻ như chúng ta sẽ không được chết tử tế." Reiko thở ra một làn khói trắng. "Chúng ta giết những người vô tội chỉ vì họ ngáng đường của thị trưởng."

"Chịu thôi. Chúng ta cũng chỉ làm công việc của mình. Không thể nào cãi lại được mệnh lệnh từ bên trên cả."

Khi hắn ta đang dập tắt điếu thuốc cháy dở thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi áo reo lên. Đó là một cuộc gọi tới. Những dòng chữ "con trai" chạy trên màn hình. Đó không phải là con trai của Munakata mà là con trai của ông chủ hắn. Munakata không có gia đình.

Trong khi cố gắng lường trước những điều rồi tệ nhất sẽ đến, hắn nhấc máy. "Chào."

[ Munakata-saan. Là tôi đây.] Hắn nghe thấy giọng nói của một gã đàn ông trẻ. Đó là một chất giọng vừa biếng nhác vừa kéo dài khiến người khác bực mình. [ Xiinn lỗii. Tôi lại làm thế nữa rồi.]

"Đó là việc gì?"

[ Tôi đã giết một con bé mấtt rồii.]

Lại nữa, huh. Munkata thở dài. "Tôi sẽ tới ngay chỗ cậu," hắn nói và nhanh chóng ngắt cuộc gọi.

Reiko bên cạnh hắn cậu mày. "Chuyện gì thế? Có vấn đề gì sao?"

"Cái thằng con trai biến thái lại làm chuyện đó."

"Lần này lại là cái gì!" Reiko bực tức. "Một vụ cướp? Một cuộc tấn công? Hay tiếp dâm?"

"Là hiếp dâm rồi giết. Xin lỗi cô, Reiko. Nhưng cô có thể đi tới đó một lúc được không?"

"Haa?" Reiko nhăn mặt. "Tại sao lại là tôi?"

"Tôi bận rồi. Tôi sẽ phải xử lý vào trên yakuza nữa. Tôi không thể để bất cứ ai đi cả. Ivanov đang phải giải quyết vụ cái chết của tên thâm tử. Shino thì hiện đang là vệ sĩ của thị trưởng. Chẳng còn ai rảnh ngoài cô cả."

"Sao không thuê thêm người đi. Như là mấy kẻ của Murder Inc. cũng được mà?"

"Ông chủ không thích thuê người ngoài. Sẽ có vấn đề xảy ra nếu bí mật bị lộ. Ông ấy sẽ chỉ thuê những người làm hợp đồng dài hạn như chúng ta."

Reiko thở dài một hơi lớn. "Tôi ghét thằng nhóc đấy."

"Được rồi. Cô không phải là người duy nhất về vụ đó." Munakata cười khổ. "Có lẽ ai cũng ghét cậu ta cả."

"Tất nhiên. Hắn khiến tôi chỉ muốn giết quách hắn đi." Lời này nói ra từ miệng một sát thủ có sức thuyết phục kỳ lạ.

"Đừng làm vậy." Không quan trọng việc hắn ta đã làm kinh khủng như thế nào, cha mẹ hắn ta nhất định sẽ không để yên khi con trai ruột của mình bị giết chết. "Nếu vậy thì tôi sẽ phải giết cô đấy."

Hắn ta nói một cách ngập ngừng. Reiko mở cửa chỗ ngồi của khách. "Loại bỏ những kẻ ngáng đường, bảo vệ thị trưởng, và thậm chí còn chùi mông cho đứa con trai của ông ta nữa. Cứ Đà này chúng ta sẽ chết vì làm việc quá sức mất. Có bồi thường lao động dành cho sát thủ không?"

"Ai biết?"

Reiko rời đi, âm thanh của tiếng giày cao gót vang lên đều đều. Vừa nhìn bóng dáng cô ta rời đi từ gương chiếu hậu, những lời nói trước đi của cô ấy vang lại trong đầu hắn.

'Chúng ta sẽ không được chết một cách tử tế.'

Đó gần như là điều chắc chắn. Nhưng vào đồng hồ, Munakata khởi động xe. Đã đủ thời giờ để hắn chìm vào trong cảm xúc này. Dừng lại ở một bãi đỗ xe khác, hắn bắt đầu chuẩn bị cho công việc của mình. Hắn lấy ra khẩu súng bắn tỉa và ngắm khoá mục tiêu của mình. Nòng súng được ngắm sẵn vào nơi cuar lũ Yakuza. Khoảng cách giữa hắn và mục tiêu và năm trăm mét. Như vậy là đủ rồi. Cho dù Munakata chỉ có một con mắt để làm việc này.

Từ văn phòng làm việc, một người đàn ông trong tầm ngắm bước ra ngoài. Khuôn mặt của gác hiện lên trong ống kính. Ngay tại mi tâm. Hắn bóp cò. Viên đạn ngắm ngay từ phía sau đầu gã đàn ông. Gã ngã xuống, và những kẻ thủ hạ lao tới chỗ gã ta. Nhân khung cảnh đang hỗn loạn, Munakata trở về xe và rời khỏi hiện trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro