Đầu hiệp 3 - Top of Third Inning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Nội dung có liên quan đến hiếp dâm

Không có gì đáng buồn hơn việc phải đến nơi này. Trong khi nhìn lên căn hộ cao cấp của tòa nhà ba mươi lăm tầng sừng sững bên cạnh tháp Fukuoka, Reiko thời dài thườn thượt.

Rời khỏi taxi đậu trước lối vào được trang trí bằng những đồ vật màu sắc rực rỡ, cô đi qua cánh cổng đóng mở tự động. Có bốn thang máy trong hội trường. Cô dùng một cai cho tầng trên và đi đến căn phòng ở tầng trên cùng.

Vừa ra khỏi thang máy, cánh cửa đã hiện ra ngay trước mặt. Đây chính là phòng thằng nhóc đó. Cô dùng chìa khóa dự phòng của Munakata. Cô mở cửa mà không nhấn chuông báo. Ngay lối vào là một hộp đựng giày, bên trên là quả bóng có chữ ký của một cầu thủ bóng chày. Cậu ta hẳn là nhận được thứ này từ người cùng tầng. Vừa cởi giày cô vừa nói với vào "Tôi vào đây." Không có lại một lời hồi đáp.

Reiko đi thẳng vào phòng khách. Có một cậu con trai ngồi ở đó. Tóc cậu ta có hai tông màu đen và nâu. Cậu ta mặc một chiếc quần thể thao rộng thùng thình màu xám, cùng với những chỗ khác, chúng dính đầy máu.

Cậu ta là con trai duy nhất của thị trưởng Harada, Yusuke Harada.

Yusuke đang ngồi trên một chiếc ghế bọc da đen có vẻ đắt tiền, một bên vừa xem tivi một bên vừa ăn đồ vặt. Đối diện là một chiếc tivi to khổng lồ một cách ngu ngốc như màn hình của rạp chiếu phim. Cậu ta có lẽ đã mua nó bằng tiền của bố mình. Và không chỉ mình cái tivi. Mọi thứ ở đây đều được chi trả bằng tiền và ảnh hưởng của bố cậu ta. Ngay cả cậu trai đần độn này, xấu xố này cũng có thể theo học một trong những trường đại học quốc gia giàu có thuộc hàng bậc nhất của Fukuoka. Và cậu ta có thể sống một mình ở trong căn hộ cao cấp này, nơi mà các cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp sẽ sống mà chẳng cần băn khoăn về tiền bạc hay việc làm thêm. Thậm chí cậu ta sẽ có thể sống một cách nhàn nhã cho dù cậu ta đã giết bao nhiêu người vì sẽ chẳng có ai hỏi về tội ác của cậu ta cả. Cuộc đời thật sự bất công, cô suy ngẫm một cách sâu sắc.

"Cô ta đâu?"

Khi cô hỏi, Yusuke trả lời trong khi vẫn nhìn vào tivi. "Trên giường kìa."

Cô đi vào phòng ngủ mà cậu ta nói. Bố cục của căn phòng là 4LDK, nhưng cậu ta chỉ sử dụng phòng khách và phòng ngủ. Thật lãng phí.

Mở cửa phòng ngủ, Reiko lập tức chỉ muốn nhắm mắt lại. Trên đầu giường, một cô gái trẻ đang nằm ở đó, đã chết. Cô ấy bị bỏ mặc trong tình trạng tàn bảo, khỏa thân hoàn toàn với cánh tay bị trói lại bằng dây thừng với hai chân bị banh rộng.

Cậu ta nghĩ gì về phụ nữ vậy? Reiko tặc lưỡi. Cô lập tức quay lại phòng khách và đưa ra lời khuyên nhủ. "Cậu biết là pháp luật không cho giết người, đúng chứ?"

"Tôi không ghét kiểu đùa giỡn đó đâu." Yusuke cắn một miếng snack tạo ra những âm thành giòn tan. Đây là điều hiển nhiên, nhưng cậu ta chẳng quan tâm.

"Đứa trẻ đó là ai?"

"Tôi không biết. Một cô gái đi dạo chơi quanh khu vực này."

"Sao cậu lại giết cô ta vậy?"

"Cô ta ồn ào quá, lại còn khóc lóc và chết tiệt."

"Sao cậu không tìm một người phụ nữ sẽ không làm trái ý cậu chứ. Tìm một kẻ có nhiều kinh nghiệm chăng."

"Tôi không thích cùng những người quen mặt. Xem nào, chẳng hạn như, những con lươn ngon hơn khi bắt được chúng trong tự nhiên thay vì nuôi trồng, đúng chứ?" Yusuke nói, đưa ra một ví dụ khó hiểu. "Hơn nữa, gái mại dâm khá là "lỏng lẻo" rồi, đúng chứ? Cả trên lẫn dưới của bọn họ ấy."

Cái kẻ đang buông lỏng cả phần trên lẫn dưới là cậu đấy, Reiko trừng mắt nhìn Yusuke. Là một người phụ nữ, cô luôn cảm thấy bị xúc phảm bởi cả lời nói lẫn hành động của cậu trai này. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhếch mép của cậu ta, cô luôn cảm thấy ghê tởm con người bên trong mình. Cô nghĩ sớm muộn gì bản thân mình cũng sẽ giết cậu ta mất.

"Đừng có làm thế nữa. Thật kinh tởm."

"Tôi không thể." Cậu ta trả lời ngay lập tức. "Tôi không thể kiếm soát được bản thân mình. Nhiều khi tôi rất muốn giết một cô gái nào đó."

"Cậu có hiểu không? Sẽ ổn thôi nếu như cậu giết một ai đó." Mặc dù chuyện này chẳng tốt lành chút nào. "Miễn là cậu đừng có vứt lung tung ra xung quanh khu vực này là được. Như mấy vụ trước đó đấy."

Trước đó Yusuke cũng có hai vụ tượng tự như vậy, nhưng lần đó cậu ta bỏ lại cái xác ở ngoại ô, nó đã bị cánh nhà báo bắt gặp và đưa tin lên. Việc bọn họ phải chăm sóc thi thể trong khi tránh sự chú ý của công chúng thực sự là một mớ hỗn độn, và việc xóa bỏ những bằng chứng buộc tội Yusuke thực sự là một công việc rất vất vả. Cuối cùng, vụ án được coi như là một vụ chưa có cách giải quyết.

Yusuke đáp lại với một tiếng "yeees" vui vẻ như một đứa trẻ mẫu giáo. Cậu ta rốt cuộc có hiểu không vậy? Mình chẳng thể tin tưởng cậu ta lấy một tí nào.

Trên màn hình tivi lớn ở phòng khách, cảnh quay rung lắc khủng khiếp như thể nó được quay bởi một đám nghiệp dư đã được chiếu từ nãy đến giờ.

"Cậu đang xem cái gì vậy? Một bộ phim hạng B à?"

"Mới ban nãy, tôi có uống rượu với bạn của mình, và chúng tôi có chơi trò "Vua". Cô có biết luật của trò "Vua" không? Tôi chính là vua, và tôi ra lệnh cho bọn chúng."

Nói như thể có loại trò chơi đó vậy. Đôi lông mày của Reiko cau lại đầy cau có.

"Vì vậy, tôi đã lệnh cho một cuộc tấn công. Một gã ngoại quốc nào đó đã ở trong khu đấy. Đây là video tôi quay lại lúc đó. Thật buồn cười đúng không?"

Nó chẳng buồn cười chút nào. Cậu ta điên đến mức độ nào vậy?

"Tôi thích nhìn mọi người đau khổ. Khi nhìn những người xung quanh tôi đau khổ, tôi thấy mình sống thật sung sướng, cô biết điều đó không?"

Trên thực tế, điều đó hoàn toàn là đúng sự thật. Cậu ta đang sống xa xỉ hơn hẳn người bình thường. Tất cả điều là nhờ bố cậu ta.

Trên màn hình tivi, ba nam sinh đại học đang đá vào một gã đàn ông. Họ đánh người đàn ông bằng một loại ống kim loại. Có vẻ như người quay vụ việc là Yusuke. Tiếng cười kinh tởm "oo-hyahyahya" độc đáo của cậu ta có thể nghe rõ mồn một.

Thật là một "gia vị" khiến cảnh quay trở nên tồi tệ.

Khi xem đến cảnh cuối cùng, Reiko thông minh thở dài trước tiếng cười "oo-hyahyahya" của Yusuke.

"Hãy cho tôi biết tên cũng những người bạn kia của cậu. Không được bỏ sót bất cứ ai."

"Được rồi, nhưng tại sao thế?"

Reiko cáu kỉnh trả lời. "Vì tôi sẽ phải loại bỏ chúng."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro